“Hạ Chi, Hạ Chi?” Chu Lệ vươn tay quơ quơ trước mặt Hạ Chi. “Hả?” Hạ Chi lập tức lấy lại tinh thần, nhìn cô ấy.
“Cuối tuần ra ngoài chơi không? Mới đây có nhiều phim lắm, tiện thể đi dạo ăn ăn uống uống, xem phim xong về.” Chu Lệ nói.
“Ồ, chủ nhật hả?”
“Thứ bảy đi, có thể về muộn, mà chủ nhật còn được ngủ nướng nữa.” Hàn Dung quay đầu nói.
“Vậy… các cậu đi đi, tớ không đi đâu.” Hạ Chi nói.
Ánh mắt Hàn Dung nhìn Hạ Chi lập tức trở nên sắc bén: “Cậu có hẹn à?”
Cái này cũng có thể nhìn ra được đấy nhé!
Không phải bình thường cậu có tiếng là chết dí ở nhà sao!
“À thì…”
Nhìn vẻ mặt này của Hạ Chi, sao Hàn Dung với Chu Lệ còn không hiểu chứ: “Thật sự có hẹn á, không phải là đại thần chứ hả?”
Chỉ cần vừa nhắc tới Thẩm Việt, Hạ Chi liền đỏ mặt ngay. Tuy cô không nói gì, nhưng vẻ mặt này quả thực chính là ngầm thừa nhận không hề che giấu.
Dù sao cũng bị đoán ra, Hạ Chi dứt khoát hỏi: “Các cậu nói tớ có nên trang điểm không?”
Hàn Dung với Chu Lệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu: “Nên chứ.”
Thứ bảy, Hạ Chi đi ra khỏi phòng, hơi mất tự nhiên mà vuốt vuốt tóc. Sau đó cô hít sâu một hơi, đi ra ký túc xá nữ.
Dưới sự đồng tư vấn của Chu Lệ và Hàn Dung, Hạ Chi đã đến tiệm cắt tóc để dưỡng tóc vào sẩm tối thứ sáu, thả tóc đuôi ngựa cô buộc trường kỳ ra, sau đó lại sửa lông mày vừa mới mọc ra.
Sáng nay, mới hơn bảy giờ, lúc Hạ Chi còn đang ngủ mơ mơ màng màng, thì Hàn Dung và Chu Lệ đã rời giường từ lâu.
Hạ Chi mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn hai cô ấy mài dao xoèn xoẹt đi về phía cô, bình thường đi học sao không thấy các cô ấy tích cực như thế chứ!
Chu Lệ giúp Hạ Chi bện đơn giản hai bên tóc mai, buộc nó lại xoã tung sau đầu, lại giúp Hạ Chi sửa lại tóc mái một chút. Hàn Dung thì nhanh chóng giúp Hạ Chi trang điểm tự nhiên.
Mặc dù tóc của Hạ Chi nhiều, nhưng lại tương đối mảnh. Ngày thường cô sợ phiền phức, nên buộc hết lên, may mà khuôn đầu và khuôn mặt của cô cũng khá, buộc lên nhìn rất trẻ. Hiện tại cô thả tóc ra, trang điểm sương sương liền khác bình thường ngay, mỗi một chỗ đều đẹp hơn không ít.
“Tớ thấy Hạ Chi… tuy ngũ quan của cậu không có gì đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng đâu có xấu, tổng thể rất là hài hòa nha.” Hàn Dung vừa trang điểm, vừa nói, “Mà cái mũi lại rất cao, chóp mũi nhọn nhọn vểnh vểnh, nhìn ở chính diện không hề thấy lỗ mũi. Nét nghiêng cũng mượt mà, đáng yêu lắm luôn ấy.”
“Thật ra chính là khuôn mặt của một người qua đường.”Hạ Chi cười nói.
“Đây gọi là đoan chính.”Hàn Dung sửa lại, “Da thì trắng, dáng lại đẹp, cậu làm thế nào mà khiến bản thân trông bình thường như thế được vậy?”
“Đó là trời cho, có ước cũng không được.”Hạ Chi nói.
Hàn Dung trừng cô một cái: “Dáng lông mày rất được, độ cong rất trôi chảy, tớ thấy sửa cho nó nhỏ lại nhìn sẽ đẹp hơn đấy? Chu Lệ, cậu thấy sao?”
Chu Lệ cúi đầu nhìn thoáng qua: “Ừm, thật ra ngũ quan của Hạ Chi khá là cổ điển, lông mày nhỏ càng hợp với cậu ấy hơn.”
Hàn Dung lẩm bẩm: “Lần trước Liễu Na vẽ cho cậu cặp lông mày ngang dày ơi là dày, xấu chết đi được, may mà cậu vẫn nhảy lên cao ba thước, mừng ghê gớm.”
(Nhảy lên cao ba thước(一蹦三尺高): Hình dung một người đang rất vui vẻ.)
“Liễu Na nói lông mày tớ nhạt quá, phải vẽ đậm một chút…”Hạ Chi nói.
“Sau đó liền vẽ thành hai miếng rong biển dán trên mắt luôn.”Hàn Dung nói.
Miêu tả đúng ghê, thật ra lúc ấy Hạ Chi cũng đã cảm thấy cặp lông mày kia trông giống như hai miếng rong biển hình tam giác rồi!
“Da cậu trắng, lông mày quá tối ngược lại sẽ không được tự nhiên. Như bây giờ là vừa này, vừa tự nhiên lại vừa gọn gàng.” Chu Lệ bổ sung.
Vẽ mắt xong, Hàn Dung lại đánh má hồng rồi sửa lại mặt cho Hạ Chi lần nữa. Hạ Chi nhìn vào gương trong suốt quá trình, nhìn Hàn Dung làm từng bước một.
Khác với kỹ thuật phức tạp của Liễu Na lần trước, tốc độ trang điểm của Hàn Dung rất nhanh, trình tự rõ ràng. Hạ Chi nhìn một lần, vậy mà cũng học được bảy tám phần. Cô không dám nói sẽ vẽ y như Hàn Dung vẽ, nhưng tuyệt đối sẽ không gặp tai nạn giống như lần trước.
“Hình dáng môi của cậu rất đẹp, tớ cũng không cần sửa viền môi, cậu cứ tô son lên là được. Mang lớp trang điểm ra ngoài chơi, những thứ khác có thể không mang theo, nhưng son môi thì nhất định phải mang. Khi nào bay màu, thì phải nhớ tô thêm vào, son môi là thứ quyết định thần thái của mặt cậu. Bây giờ tớ chưa tô cho cậu đâu, lát nữa khi nào chuẩn bị đi thì cậu tự tô, có vấn đề gì là tớ sửa cho cậu ngay, còn ra cửa rồi phải dựa vào kỹ thuật của bản thân cậu.”
Hạ Chi vỗ ngực đầy tự tin, chuyện khác không được, chứ tô son thì không thành vấn đề!
Chờ khi Hàn Dung vẽ xong, Chu Lệ cũng chỉnh tóc với váy của Hạ Chi thật tốt, Hạ Chi liền đứng dậy nhìn vào trong gương. Cô gần như suýt không nhận ra mình trong gương luôn.
Mặc dù môi vẫn chưa tô son, trông khuôn mặt trang điểm chưa đủ hoàn mỹ, nhưng nhìn vào toàn thể, tóc để xoã, mặt nhỏ, đôi mắt to, ngũ quan góc cạnh, chiếc váy màu lam nhạt phát huy tối đa ưu thế làn da trắng của cô. Người ở trong gương trắng như muốn phát sáng từ đầu đến chân luôn.
Kiểu áo cổ lọ và thiết kế phần eo vừa khéo phác hoạ ra đường cong, nhưng không lộ vẻ rườm rà. Váy dài đến đầu gối, chân nhỏ thẳng tắp thon dài, trông trẻ trung lại ngọt ngào.
Tuy ngực Hạ Chi to, nhưng săn chắc, làn da có tính đàn hồi tốt, khung xương cân đối. Trừ khi cởi quần áo ra, chứ bình thường chỉ cần che cổ áo, giấu kín chút thì đừng nói nam sinh, đến nữ sinh cũng không ngờ cô là cup C.
Thời đại này thịnh hành ngực lép, ngực càng phẳng thì càng có nhiều đồ đẹp để lựa chọn. Ngực lớn thì phải có đường cong gợi cảm, nếu không mặc quần áo sẽ có hạn chế rất lớn. Dù Hạ Chi có của trời cho, nhưng nhiều lúc cũng thấy rầu rĩ. Khó khăn lắm mới chọn được một chiếc váy hợp với mình, Hạ Chi liền đắc ý dạo qua chiếc gương một vòng. Thấy chênh lệch thời gian không còn nhiều lắm, Hạ Chi nói: “Vậy tớ đi đây.”
“Đi đi, đi đi.” Hàn Dung như một ma ma già xong việc, vừa đè móng tay, vừa mất kiên nhẫn xua tay đuổi, giống y như đuổi ruồi.
Hạ Chi không có mắt thẫm mỹ chứ không phải mù, cách ăn mặc của cô hôm nay hoàn toàn là cách biệt một trời với hôm được Liễu Na giúp.
Cô không phải không biết bình thường Hàn Dung và Chu Lệ lười đến mức nào, hai cô ấy phí nhiều tâm tư trên người cô như vậy, trong lòng Hạ Chi cũng sáng như gương. Cô đi đến trước mặt Hàn Dung với Chu Lệ, ngồi xổm người xuống nhìn các cô ấy mà lấy lòng: “Cảm ơn các cậu nha.”
Hàn Dung nhịn không được, chọt lên đầu cô một cái rồi cười nói: “Bình thường cậu hay cung cấp đồ ăn và thức uống cho bọn tớ, bọn tớ còn chưa nói cảm ơn cậu cơ mà.”
Chu Lệ nói: “Hạ Chi, cậu chưa tô son đâu đấy.”
“Đúng nha!” Hạ Chi vội vàng đứng lên, quay người tìm cây son mà cô đã chuẩn bị xong từ trước.
“Tớ có cây này, cảm thấy rất hợp với cậu, có muốn tô thử không?”Chu Lệ nói.
“Hử?” Hạ Chi nhìn về phía Chu Lệ, liền thấy Chu Lệ đưa một cây son ống màu đen cho cô.
“Chanel hả?” Hạ Chi có thể nhận ra nó ngay là nhờ Liễu Na, trước đó cô có đưa cho Liễu Na một cây, nghe nói còn là màu hot.
“Màu môi cậu nhạt, màu này dùng hằng ngày được, phù hợp với người mới làm quen như cậu.”Chu Lệ nói, “Tớ vẫn chưa dùng đâu, bây giờ cậu thử luôn nhé?”
“A, này…” Tuy rằng Hạ Chi tiêu tiền phung phí, nhưng thật ra vẫn là có khái niệm với tiền. Cô không nhớ thỏi son này cụ thể là bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn lấy hàng trăm làm đơn vị.
Hạ Chi tự tặng son cho người ta thì chẳng cảm thấy gì, nhưng nhận đồ trang điểm hàng hiệu của người khác lại thấy ngại.
“Đây là cây lần trước cậu tặng tớ đó, cậu quên rồi à?”Chu Lệ nói.
“Ai?” Hạ Chi trừng to mắt, “Có hả?”
“Có đấy, chị bé ở cửa hàng chính hãng giới thiệu cho cậu, kết quả cậu vừa quay đầu đã cho tớ. Màu môi tớ đậm, nên không hợp màu này, cậu thử nhanh đi nào.” Chu Lệ nói.
“À…” Nếu là mình tặng, Hạ Chi cũng không còn chướng ngại gì. Dù sao Chu Lệ cũng không dùng được, nên cô lập tức xoay người đi tô son.
Thỏi son này có khả năng dưỡng ẩm, màu vỏ quýt tương đối nhạt, thoa lên môi làm tăng khí sắc, nhưng lại không lộ vẻ cố ý. Hạ Chi nhìn mình trong gương, nhịn không được liền bặm môi một cái, rồi quay đầu cười với Hàn Dung và Chu Lệ: “Thế nào?”
“Môi hồng răng trắng, hoàn mỹ!”
“Vậy tớ đi đây!” Hạ Chi quả thực phấn khích muốn bay lên luôn. Thấy thời gian đã đến, cô liền xách túi rồi xuất phát.
Sau khi Hạ Chi khi đi rồi, căn phòng thoáng cái lại khôi phục sự yên tĩnh. Hàn Dung lẳng lặng ngồi đó một lúc, bỗng nhiên nói: “Hạ Chi không tặng cậu thỏi son đó, hôm qua lúc tớ đi đổ rác thì thấy trong thùng rác có một vỏ hộp đựng son, tớ còn tưởng là rác Liễu Na không dọn sạch nữa. Thì ra là cậu vừa mua à?”
Chu Lệ không nghĩ tới Hàn Dung lại chú ý tới cả chuyện đó, đành phải gật đầu: “Ừm, tớ mua.”
“Giàu dữ, ba trăm tệ một cây đó, cũng đâu phải Hạ Chi không có son chứ…” Hàn Dung nói, “Ý của tớ là, cậu ấy không thiếu mấy thứ đó.”
“Cậu ấy không biết chọn, bị mấy chị ở cửa hàng quần một lúc là mua ngay.” Chu Lệ nói, “Hi vọng hôm nay cậu ấy được suôn sẻ.”
Hàn Dung nhìn dáng vẻ của Chu Lệ, càng ngạc nhiên hơn: “Chu Lệ, cậu không sao đấy chứ, chịu kích thích gì à? Khó chịu thì nói ngay đi nhé. Nói thật là tớ cũng rất hâm mộ Hạ Chi, bọn mình cũng là người bình thường, cũng có thất tình lục dục như thường mà ha.”
Chu Lệ bất đắc dĩ liếc cô ấy một cái, có một số việc khó mà nói ra miệng, đành phải dùng tuyệt chiêu: “Hôm nay ăn gì đây?”
Giáo viên và sinh viên của trường, bất kể là già trẻ gái trai, chừng nào còn trọ ở trường, còn ăn uống ngoài đường thì sẽ luôn có một vấn đề đau đầu nhất: Hôm nay ăn gì!
Hàn Dung lập tức ôm đầu lăn vào giữa giường: “A a a, tớ không nghe không nghe không nghe thấy gì hết, cậu quyết định đi!”
Chu Lệ nhìn Hàn Dung chạy bán sống bán chết, thì xoay người nhìn cây nhỏ bên giường Hạ Chi, rồi quay về giường của mình.
Cuối tuần đẹp trời, đi ngủ thôi ~
Bên khác, Hạ Chi xách túi, cố gắng duy trì vẻ mặt tự nhiên ở trên đường.
Từ trước đến nay, Hạ Chi đi đường không người hỏi thăm, thì hôm nay lại có tỷ lệ quay rồi!
Cũng may hôm nay Hạ Chi đi đôi giày nhỏ màu trắng, nếu không lúc người đầu tiên quay đầu nhìn cô, e là cô đã ngã lăn xuống đất rồi.
Trường học vào cuối tuần sôi nổi hơn ngày thường, nhưng phần lớn tập trung vào tối muộn. Giữa trưa trời nóng, trong nhóm người qua lại hầu hết đều là nam sinh.
Lúc người thứ hai rồi người thứ ba đi ngang qua người Hạ Chi, giả vờ làm như lơ đãng mà âm thầm dừng tầm mắt ở trên người cô, cô liền vội vàng kiểm tra toàn thân một chút. Khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới yên tâm tiếp tục đi trên đường.
Cũng may từ ký túc xá nữ đến cổng trường có một đoạn khá xa, nên Hạ Chi
không cần đi bộ mà ngồi xe đưa đón, đi thẳng tới cổng trường. Vừa mới xuống xe, cô đã thấy Thẩm Việt đứng dưới bóng cây ở cách đó không xa.
Hình như anh đã thấy Hạ Chi trước, nên khi Hạ Chi xuống xe, ánh mắt của Thẩm Việt từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Việt, Hạ Chi xách túi, đi đến trước mặt anh như một thục nữ. Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hôm nay Thẩm Việt vẫn mặc áo sơ mi trắng vô cùng sạch sẽ, quần tây đen thoải mái, chỉ có điều cổ áo sơ mi và cổ tay áo đều có thiết kế sọc màu lam nhạt rất tinh tế.
Hạ Chi nhìn váy liền áo của mình, cùng màu lam nhạt với áo Thẩm Việt, mà theo kiểu dáng, một bộ là áo sơ mi phối với quần tây, một bộ lá áo liền váy, nhìn hơi giống kiểu đồ đôi.
Cảm giác được Thẩm Việt đang nhìn mình, Hạ Chi thấy hồi hộp kinh khủng, trong đầu cô đều là vẻ mặt ghét bỏ của Lý Hâm khi nhìn thấy cô ở nhà hàng lúc trước.
Tuy Hạ Chi hiểu Lý Hâm với Thẩm Việt là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng nói cho cùng cô chỉ có kinh nghiệm hẹn hò một lần đó, lại cũng trang điểm, mà Lý Hâm đã tạo thành bóng ma tâm lý quá sâu cho cô, nên cô căn bản không thể khống chế nổi tâm trạng thấp thỏm bây giờ của mình.
“Đi thôi.” Đúng lúc này, Hạ Chi nghe thấy Thẩm Việt nói.
“Hả, ừm.” Hạ Chi khẽ gật đầu, sóng vai đi theo Thẩm Việt.
Hình như Thẩm Việt vẫn nhìn cô như ngày thường, không có gì quá đặc biệt, cũng không hề đánh giá cách ăn mặc hôm nay của cô. Hạ Chi cũng không tiện hỏi, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm này, người ở cổng trường lại nhiều hơn ở trong trường một chút. Có không ít người sau khi nhìn thấy Thẩm Việt, cũng nhịn không được mà nhìn sang.
Vì có nhiều người nhìn, nên mọi người cũng chẳng phải che giấu. Có một vài nữ sinh còn che miệng nhỏ giọng cười trộm, vừa cười còn vừa nhìn về phía Hạ Chi đi bên cạnh Thẩm Việt.
Hạ Chi lập tức thấy căng thẳng, cảm giác bị nữ sinh nhìn chằm chằm còn khiến cô khẩn trương hơn cả khi bị nam sinh nhìn.
Cho dù phần lớn những ánh mắt đó đều là hiếu kì và muốn xem náo nhiệt, hầu hết đều không có ác ý gì, nhưng Hạ Chi vẫn có loại cảm giác khuyết điểm của mình bị phóng đại vô hạn trong đám người, làm chân tay cô luống cuống.
Đi rồi đi, không hiểu sao cô lại đi chậm lại, sau đó dần dần biến thành Thẩm Việt đi phía trước, Hạ Chi như một tùy tùng cúi đầu đi phía sau anh.
Vị trí biến đổi, quả nhiên ánh mắt nhìn về phía Hạ Chi liền giảm bớt. Hạ Chi thở ra một hơi, trong lòng lại vô cùng khâm phục sức chịu đựng về tâm lý của đại thần.
Thẩm Việt đi trước dẫn đường, Hạ Chi mải miết theo sau. Đợi khi cô ngẩng đầu, liền phát hiện hai người đã đi tới cửa vào đường tàu điện ngầm cạnh trường.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Hạ Chi đứng sau lưng Thẩm Việt đi cùng trên thang cuốn. Bởi vì thang cuốn đi xuống dưới, nên chiều cao của hai người lập tức kéo gần không ít. Hạ Chi chỉ cần hơi giương mắt, không cần ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy Thẩm Việt.
Vừa lúc ở đối diện có một đợt nữ sinh đại học Nam Kinh đi thang cuốn từ dưới lên. Thang cuốn giao nhau, được thấy Thẩm Việt khoảng cách gần, hô hấp của nhóm nữ sinh nhanh chóng ngừng lại.
“Hẹn hò.” Thẩm Việt nói.
Nữ sinh phía đối diện khẽ giật mình, mãi đến khi thang cuốn hoàn toàn tách ra, nhóm nữ sinh kia mới có phản ứng, đứng ở lối vào thang cuốn trên mặt đất nhỏ giọng hét ầm lên.
Mặt Hạ Chi lập tức đỏ rần.
Nhưng dù như thế, bên dưới vẫn còn rất nhiều sinh viên đại học Nam Kinh đi thang cuốn. Hạ Chi thực sự không có dũng khí đi cùng Thẩm Việt, liền tiếp tục duy trì hình thức người hầu.
Đi cùng nhau, chỉ cần là nơi có sinh viên đại học Nam Kinh, thì về cơ bản Thẩm Việt đều là tiêu điểm của đám người. Đầu Hạ Chi càng ngày càng thấp, mãi cho đến lúc theo Thẩm Việt lên tàu điện ngầm, Hạ Chi không quan sát, đầu liền “bộp” một cái đụng vào người ta.
“A?”
Lần này đụng không mạnh, Hạ Chi ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Việt đang đứng trước mặt mình. Trước mắt cô là lồng ngực của Thẩm Việt, có thể thấy rõ ràng mỗi chi tiết nhỏ trên cúc áo sơ mi của anh.
Khuôn mặt vất vả lắm mới hạ nhiệt độ của Hạ Chi lại đỏ lên. Lúc cô vừa định lui ra phía sau một bước, thì Thẩm Việt đã vươn tay rồi kéo cô tới.
Cái trán của Hạ Chi chống lên vai Thẩm Việt, cô nghe giọng anh vang lên ở phía trên: “Tàu chạy, đứng cho vững.”
Quả nhiên, ngay sau đó đoàn tàu liền di chuyển về phía trước, gần như tất cả mọi người đều theo quán tính mà ngã người về một hướng.
Lúc này chính là giờ cao điểm cuối tuần, người trên xe rất đông. Hạ Chi đứng trước mặt Thẩm Việt, có lan can hình người to như thế che chở, Hạ Chi đứng thật vững vững vàng vàng.
Chỉ là thỉnh thoảng khi tàu rẽ ngoặt, cơ thể của Hạ Chi cũng vì quán tính mà bất giác dán về phía Thẩm Việt. Cô đã cố gắng hóp ngực hết sức có thể, nhưng có hóp thế nào thì chung quy chỗ kia vẫn có phân lượng, khó tránh khỏi sẽ vô ý đụng phải người Thẩm Việt.
Chỉ đụng nhẹ như thế mấy lần, chắc Thẩm Việt… không cảm giác được đâu nhỉ?
Hạ chi hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Việt, thấy anh vẫn đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng phía trước, tựa như hoàn toàn không hề chú ý tới những động tĩnh nhỏ kia của cô.
Hạ Chi thoáng thở ra một hơi, thu hồi ánh mắt.
Một lúc sau, cô lại nhịn không được bèn ngẩng đầu nhìn lén một chút.
Không hổ là nam thần trường học, ở góc độ này của Hạ Chi gần như là ngắm Thẩm Việt ở khoảng cách gần luôn. Toàn bộ đường nét trên khuôn mặt anh đều rất đẹp, lông mi trông dài hơn bình thường, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sắc nét, xương quai hàm gợi cảm sắc như dao làm cho người ta muốn hôn lên nó.
Nhìn lén đến lần thứ hai mà Thẩm Việt vẫn không hề chú ý, thế là lá gan của Hạ Chi càng lúc càng lớn, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn lén ở khoảng cách gần, cuối cùng còn dựa vào vai Thẩm Việt mà lén lút cười trong im lặng.
Bỗng nhiên, Hạ Chi chú ý tới cửa sổ tàu điện ngầm phía đối diện.
Tàu điện ngầm đang chạy như bay, ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, phản chiếu rõ ràng hình dáng của tất cả mọi người bên trong tàu.
Thẩm Việt đứng đưa lưng về phía cửa sổ nhìn Hạ Chi, đôi mắt nhìn cô ngậm ý cười. Cô ngẩn ra, có một suy nghĩ lóe qua thật nhanh. Chẳng qua khi tàu điện ngầm đến trạm, cảnh tượng chỗ cửa sổ cũng thay đổi, ảnh ngược cũng biến mất không thấy nữa. Người trên xe bắt đầu di chuyển, sự chú ý của Hạ Chi cũng nhanh chóng bị dời di.
Tận đến lúc chuẩn bị xuống xe, Hạ Chi mới chợt tỉnh táo.
Cô có thể thấy rõ mình trên cửa sổ bằng kính, vậy không phải Thẩm Việt cũng có thể thấy rõ ảnh ngược trên cửa sổ đối diện, bóng dáng của cô hay sao?
Nhớ lại độ cao tầm mắt của Thẩm Việt ban nãy, hình như tầm mắt vừa vặn rơi trên cửa sổ bằng kính của tàu điện ngầm, Hạ Chi liền thấy cả người đều không tốt.
“Chúng ta đến rồi.” Đúng lúc này, Thẩm Việt thấp giọng nói bên tai cô.
Hạ Chi đột ngột quay đầu, vừa hay nhìn thấy Thẩm Việt đang cười với cô.
Thấy Hạ Chi ngơ ngác, nụ cười trên mặt Thẩm Việt càng sâu hơn, tiếp đó anh kéo tay Hạ Chi đi xuống khỏi tàu điện ngầm.
Nhất định là anh ấy đã thấy rồi!
Hạ Chi vô cùng chắc chắn.