Hạ Chi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi đến, ba chữ to “Thầy chủ nhiệm” vô cùng nổi bật. Ngày đầu tiên khai giảng, thầy chủ nhiệm viết tên và số điện thoại của mình lên bảng đen, bảo cả lớp ghi lại, lúc có chuyện gì có thể tìm thầy ấy.
Nhưng nói cho cùng họ cũng đều là sinh viên, lăn lộn một xã hội thu nhỏ như trong trường đại học, thì dù có chuyện thật cũng sẽ không muốn đi tìm giáo viên, huống hồ là kiểu người thích ở nhà như Hạ Chi. Chớp mắt cô đã đến đại học Nam Kinh sắp được một năm, đừng nói là gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm, mà đến Wechat cô cũng chưa từng nói qua một câu nào.
“Thầy chủ nhiệm tìm mình làm gì nhỉ. . .”
Đột nhiên cô có dự cảm không rõ, nhưng lại không thể để mặc điện thoại reo. Đúng lúc mọi người cũng đã ăn xong, Hạ Chi đành phải nhận điện thoại: “A lô?”
“A lô, Hạ Chi hả?” Quả nhiên giọng thầy chủ nhiệm truyền đến từ trong điện thoại.
Hạ Chi: “Là em ạ.”
“Bây giờ em đang ở trường à?” Thầy chủ nhiệm nói.
“Dạ.”
“Vậy em đến văn phòng của thầy một chuyến đi.” Thầy chủ nhiệm nói tiếp, “Trong vòng nửa tiếng có đến được không?”
“Được ạ.” Hạ Chi liếc nhìn tòa nhà dạy học ở cách đó không xa, nói.
“Vậy, thầy chờ em ở đó.”
Hạ Chi vừa cúp điện thoại xong, Chu Lệ không nhịn được liền nói: “Hạ Chi, chuyện gì thế?”
“Tớ cũng không biết nữa. . .” Trong một thời gian ngắn mà cô đã bị giáo viên gọi tới văn phòng đến hai lần, hơn nữa cô còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Hạ Chi cố gắng che giấu sự bất an trong lòng, cười với Hàn Dung và Chu Lệ: “Các cậu về trước đi, tớ đi một chuyến rồi sẽ về ngay thôi.”
“Vậy cậu xem tình hình thế nào, có chuyện gì thì liên lạc với bọn tớ nhé.” Hàn Dung nói.
Mặc dù hiểu rõ đây là lời an ủi của cô ấy, vì dù có chuyện thật thì cũng chẳng ai giúp gì mình được, nhưng trong lòng Hạ Chi vẫn thấy dễ chịu hơn: “Biết rồi, tớ đi đây.”
Xoay người đi về hướng lúc đến, vừa mới tới dưới tòa nhà dạy học Hạ Chi đã thấy thầy chủ nhiệm đứng gần hành lang, dáng vẻ như là đang chờ người.
Thấy Hạ Chi tới, thầy chủ nhiệm vội vàng nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu ạ?” Hạ Chi vốn tưởng rằng có chuyện gì thì đến phòng giáo viên nói, chứ đâu ngờ còn phải đổi chỗ.
“Phòng giáo vụ.”
Cái này còn nghiêm trọng hơn là đến phòng giáo viên nói chuyện. Hạ Chi nhìn biểu tình nghiêm nghị trên mặt thầy giáo, thì vừa theo sát thầy chủ nhiệm, vừa nói: “Thầy ơi, có chuyện gì có thể nói trước với em không ạ?”
Thầy chủ nhiệm quay đầu nhìn dáng vẻ mù tịt của Hạ Chi, thật sự không giống giả bộ: “Ai đó đã tố cáo bằng tên thật, kỳ thi giữa kỳ lần này có hiện tượng gian lận. Đúng lúc bộ giáo dục cử người xuống kiểm tra, đụng phải chuyện như này nên sẽ bắt đầu điều tra từ chiều nay.”
Hạ Chi nghĩ đến “Hạng nhất” kia của mình, toàn thân không khỏi run lên. Rõ ràng không hề liên quan đến cô, nhưng trong lòng cô lại thấy hoảng loạn một cách khó hiểu.
Người như cô trước giờ không thích chơi trội, từ nhỏ đến lớn ít khi bị chú ý, chứ đừng nói đến phải nhận loại áp lực như này.
Trong cuộc sống hai mươi năm nay của Hạ Chi, chỉ có duy nhất một lần đạt được thành tích hạng nhất cả trường, còn là lần thi vào đại học kia. Thế nhưng thi đại học xong liền thôi, Hạ Chi cũng không cần phải gánh thêm lời khen và nghi vấn từ bốn phương tám hướng nữa, cô chỉ cần phụ trách lên đại học là được.
Lần này lại đạt được hạng nhất toàn khoa, thật sự nằm ngoài dự đoán của Hạ Chi. Cô cũng triệt triệt để để nhận ra rằng, mình thật sự là một người có khả năng chịu áp lực rất kém.
Người khác nhận được điểm cao, thì hận không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết, thế mà Hạ Chi lại sợ nhất những chuyện như này.
Nhưng mà sợ điều gì sẽ gặp điều đó, cô không chỉ bị cả trường chú ý, mà đến lãnh đạo cấp trên cũng quan tâm. Cho dù thật ra nó không có quan hệ gì với Hạ Chi, nhưng cô cũng không tránh khỏi suy nghĩ lung tung trong đầu.
“Vậy thầy chỉ gọi mình em tới, là vì nghi ngờ thành tích của em có vấn đề ạ?” Hạ Chi cố gắng để mình bình tĩnh hơn, hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, hiện tại thầy cũng không rõ tình hình cụ thể, nên cứ qua đó xem sao đã.” Thầy chủ nhiệm nói, “Em cũng đừng căng thẳng quá, không làm là không làm. Chúng tôi sẽ cố gắng nói lý, nói đúng sự thật, hiểu chưa?”
“Dạ.”
Lúc Hạ Chi và thầy chủ nhiệm đến nơi, lãnh đạo cấp trên và lãnh đạo nhà trường đã chờ trong phòng họp rồi. Vì nghĩ phải đến nơi nghiêm túc, Hạ Chi còn chuyển điện thoại về chế độ im lặng trên đường đi, sau đó cùng thầy chủ nhiệm mở cửa phòng họp rồi đi vào.
Điều bất ngờ là, vừa mở cửa ra, Hạ Chi liền thấy người quen đứng ở bên trong.
“Liễu Na?” Bởi vì quá kinh ngạc, Hạ Chi thậm chí còn nhỏ giọng gọi tên Liễu Na.
Liễu Na vốn đang cúi đầu nói chuyện với giáo viên, nghe được giọng Hạ Chi thì ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Mắt cô ta đo đỏ, giống như vừa mới khóc xong. Cái vẻ yếu đuối đáng thương đó, hoàn toàn khác với dáng vẻ bên ngoài căn tin ban nãy.
“Hạ Chi, cậu tới rồi à.” Liễu Na nói với Hạ Chi.
Không chỉ có Liễu Na ở đây, mà thầy chủ nhiệm của Liễu Na cũng đi cùng và đang đứng bên cạnh. Có điều sau khi Hạ Chi tới, vì Hạ Chi với Liễu Na đều là sinh viên, nên hai người được xếp ngồi chung chỗ một cách tự nhiên, còn hai thầy chủ nhiệm thì đứng sát bên.
Ở nơi khác, các vị lãnh đạo của trường đã ngồi vào. Đợi các cô ngồi vào chỗ, họ mới bắt đầu lên tiếng.
“Liên quan tới chuyện gian lận trong kỳ thi giữa kỳ lần này, với tư cách là giáo viên tại đại học Nam Kinh, chúng tôi vô cùng đau lòng và hi vọng có thể trả lại sự thật, cũng như đưa ra lời giải thích cho những bạn đã nghiêm túc ôn tập, nghiêm túc thi.” Một trong những lãnh đạo của trường nói xong liền ấn một cái nút, ngay sau đó, một video giám sát được hiển thị trên màn hình.
Một phòng học bình thường, các sinh viên đang vùi đầu vô thi. Ngay chính lúc này, ngoài cửa hình như có tiếng động, khiến hai giám thị rời phòng để kiểm tra tình hình.
Giám thị không ở đó, thí sinh cả phòng lập tức xôn xao.
Bỗng nhiên, một nam sinh rời khỏi chỗ ngồi, dịch lên phía trước mấy bước, vỗ vào sau lưng một nữ sinh.
Nữ sinh đó quay đầu lại, mặc dù mái tóc thật dài đã che mặt của người đó đi, nhưng Hạ Chi vừa liếc mắt đã nhận ra, người này là Liễu Na.
Không biết Liễu Na và bạn nam kia nói gì, mà cô ta ngẩng đầu thật nhanh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước khi giám thị đi vào, cô ta đã nhanh chóng móc một tờ giấy từ trong túi ra rồi đưa cho nam sinh kia.
Nam sinh kia cầm tờ giấy quay về chỗ, mở tờ giấy đó ra luôn. Sau khi so sánh với bài thi của mình, cậu ta liền gấp bài thi vốn để trên bàn rồi bỏ vào túi, còn tờ giấy lấy từ chỗ Liễu Na thì để luôn lên bàn.
Hình ảnh dừng lại, tiếp đó nhảy thẳng đến hai mươi phút sau. Đã đến giờ nộp bài thi, nam sinh kia trực tiếp cầm tờ giấy lấy từ chỗ Liễu Na, nộp lên như một bài thi.
Video rất ngắn, từ đầu tới cuối cộng lại chắc khoảng bảy, tám phút, nhưng lượng thông tin ẩn lại nhiều đến đáng sợ.
Hạ Chi bắt đầu lo lắng hơn, trực tiếp nộp bài thi lấy từ chỗ Liễu Na, chẳng phải chứng minh là. . .
Khó trách lại có người tố cáo bằng tên thật, khó trách lãnh đạo cấp trên lại coi trọng như vậy, mở luôn cuộc họp tạm thời vào đêm hôm khuya khoắt, thậm chí gọi gọi cả cô với Liễu Na tới. . .
Không đúng, Liễu Na bị gọi tới là chắc rồi, nhưng cô đâu có gian lận, gọi cô đến làm gì chứ?
Lúc này, vị lãnh đạo trường kia tiếp tục nói: “Bạn học nam này tên là Trương Du, ngoài đoạn video này, vẫn còn video giám sát rất dài cho thấy sau khi bạn này sao chép bài thi xong, thì khoảng cách đến giờ nộp bài thi còn tận hơn hai mươi phút.”
“Trong hơn hai mươi phút đó, trước sau bạn này đã đưa bài thi của mình cho hơn năm người chép. . . mà đây chỉ là video giám sát của một môn thi trong đó. Chúng tôi tổng kết video giám sát mấy ngày thi của khoa Kế toán thì phát hiện, kỳ thi giữa kỳ lần này rất có khả năng đã bị lộ đề thi, mà người đầu tiên để lộ đề, bắt đầu từ video này.”
Hạ Chi quay đầu, gần như không thể tưởng tượng nổi mà liếc nhìn Liễu Na.
Mặc dù chỉ là thi giữa kỳ, so ra thì không quan trọng bằng thi cuối kỳ, càng không bằng sát hạch, nhưng. . . cũng không thể to gan như vậy chứ!
Hạ Chi lập tức nhớ lại dáng vẻ muốn nói lại thôi của giáo viên quan hệ xã hội, còn có ý ngầm trong mấy câu của thầy chủ nhiệm nữa. Chẳng trách xếp hạng thành tích thi của cả khoa lần này lại có biến động lớn, thì ra là phát sinh chuyện lớn như vậy.
“Nhóm Trương Du đã hoàn toàn thừa nhận hành vi gian lận của mình lần này, đồng thời cũng khai báo chi tiết và rõ ràng. Liễu Na cũng bổ sung thêm trong việc gian lận lần này.” Lãnh đạo nhà trường nói xong, liền nhìn về phía thầy chủ nhiệm của Liễu Na.
Thầy chủ nhiệm của Liễu Na nói: “Liễu Na, em lặp lại những lời đã nói với thầy cho các vị lãnh đạo nghe đi.”
“Một tháng trước, có một ngày sau khi tan học, Hạ Chi nói với em là, bạn ấy phát hiện cửa văn phòng của thầy Chu không đóng, máy in trong phòng vẫn đang hoạt động. Vì giấy rơi đầy ra đất, nên bạn ấy có nhặt một tờ lên xem, không ngờ lại phát hiện đó là đề thi giữa kỳ.” Liễu Na cúi đầu, sợ hãi nói.
“Cậu đang nói bậy bạ gì đó , tôi nói như thế với cậu lúc nào.” Không đợi Liễu Na nói xong, Hạ Chi đã không nhịn nổi nữa liền nói.
“Hạ Chi, bình tĩnh đi, nghe em ấy nói hết đã.” Thầy chủ nhiệm của Hạ Chi vội vàng kéo Hạ Chi lại.
Hạ Chi nhìn lãnh đạo nhà trường và lãnh đạo cấp trên đang ngồi, quả nhiên đều vì cô lớn tiếng cắt ngang mà nhíu mày.
Hạ Chi vừa thấy phẫn nộ lại vừa oan ức, chỉ có thể cắn răng nắm chặt
nắm đấm, trừng mắt nhìn Liễu Na thêu dệt lời hoang đường. Liễu Na sợ hãi liếc nhìn Hạ Chi, giọng điệu kiềm nén còn mang theo vài phần run rẩy, tiếp tục nói: “Bọn em nghiên cứu một lúc, liền đoán thầy Chu sẽ là người phụ trách in đề thi của kỳ thi giữa kỳ lần này, trong văn phòng của thầy ấy, nhất định sẽ còn những đề thi khác nữa.”
“Mặc dù em cũng rất muốn thi được điểm cao, nhưng em chưa từng làm những chuyện như trộm đề thi của giáo viên, nên rất sợ. Do đó em mới khuyên Hạ Chi đừng trộm nữa, lúc đó Hạ Chi cũng đồng ý với em là sẽ không, nhưng em không ngờ bạn ấy lại hành động một mình.”
“Tối đó em có việc nên về trễ, đến khuya mới về trường. Lúc sắp đến cửa phòng thì em nhận được tin nhắn của Hạ Chi, hỏi em khi nào mới về, rồi nhờ em tìm dì quản sinh mở cửa hộ, cho bạn ấy vào. . .”
Chuyện Liễu Na thường xuyên về muộn, có vài giáo viên cũng biết.
Ngôi trường rất lớn, Liễu Na cũng được xem là nhân vật nổi tiếng trong hội sinh viên, nên cũng không khó để một vài chuyện truyền đến tai giáo viên.
“Lúc đó em tưởng Hạ Chi đã bỏ cái suy nghĩ trộm đề, nên đã thảo luận những chuyện khác với Hạ Chi trong điện thoại, em đã chụp màn hình ghi chép cuộc trò chuyện của bọn em cho các thầy cô xem rồi.”
“Mãi đến khi về tới phòng, lúc này Hạ Chi mới lặng lẽ đưa đề thi vừa mới trộm giao cho em, muốn chia sẻ với em. Em không chịu được sự cám dỗ ấy, nên đã nhận, còn cầm đi photo.”
Liễu Na thú nhận: “Về phần Trương Du. . . anh ấy không hề tham gia trộm đề thi ạ. Dì quản sinh rất tốt với em, mà trước đây Trương Dương cũng luôn chăm sóc em. Thành tích của Trương Du không tốt, dì quản sinh sẽ buồn, em muốn dì ấy được vui, nên mới đưa đề thi cho Trương Du. . . Em sai rồi ạ, chắc giờ dì quản sinh còn khó chịu hơn, em có lỗi với dì ấy.”
Thì ra Trương Du kia lại là họ hàng của dì quản sinh!
Lời này của Liễu Na nghe như lo lắng cho dì quản sinh, xin tha thứ cho bọn họ, chứ thật ra để nhóm lãnh đạo nhà trường nghe vào lỗ tai, sợ là sẽ có hiệu quả trái ngược.
Chẳng qua lúc này Hạ Chi đã không còn để ý tới mối quan hệ giữa Liễu Na và dì quản sinh nữa, cô vô duyên vô cớ bị Liễu Na vu oan như thế, cho dù có là người hiền lành đi nữa, cũng không thể nhịn được!
Xác nhận Liễu Na đã nói xong, Hạ Chi lập tức nói: “Những gì bạn này nói hoàn toàn sai sự thật, em không biết bạn này lấy đề thi ở đâu, càng không hề gian lận cùng bạn này!”
“Nói thì phải có nhân chứng và vật chứng, trước mắt chỉ có mỗi Liễu Na là ‘Nhân chứng’, vậy thì vật chứng đâu ạ? Trước đây mấy ngày em vừa cãi nhau một trận với Liễu Na, có rất nhiều người biết, nên em cho rằng bằng vào mối quan hệ giữa em với Liễu Na hiện giờ, bạn ấy không có tư cách làm nhân chứng chống lại em.”
“Toàn bộ thành tích của em đều là em thi được, nếu thầy cô không tin em, có thể cho em làm đề thi hoàn toàn mới, em sẽ làm ngay tại đây. Em không dám nói chắc sẽ lấy được hạng nhất nữa, nhưng để đạt được điểm cao một lần, hai lần thì không thành vấn đề.”
“Hạ Chi này, hiện tại không phải vấn đề của mình em nữa, mà là sự thật của toàn vụ gian lận.” Lãnh đạo nhà trường nói xong, thấy mặt Hạ Chi đã trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn kiên định và đầy năng lượng thì vẫn không nhịn được mà thở dài nói, “Những gì nhà trường cần không phải là chuyện em thi lại, mà là bằng chứng then chốt trong chuyện này.”
Thầy chủ nhiệm Liễu Na lấy ra một thứ, thả tới trước mặt Hạ Chi: “Đây là đồ của em đúng không?”
Trang sức tinh xảo, ở giữa được thiết kế tinh tế, dùng thủy tinh làm thành mặt trong suốt, có thể trực tiếp mở ra để cất giữ món đồ nho nhỏ.
—— Rõ ràng là mặt dây chuyền Hạ Chi dùng để cất hạt giống!
Từ sau khi Hạ Chi bỏ hạt giống vào mặt dây chuyền, liền xem nó như bảo bối, mỗi ngày đều phải sờ nó mấy lần mới chịu đi ngủ.
Hạ Chi với nó như hình với bóng, người cùng phòng túc xá ở chung mái nhà với cô, đều sẽ biết tầm quan trọng của mặt dây chuyền này với Hạ Chi. Chỉ có điều, cho tới bây giờ Hạ Chi chưa từng nhắc đến ý nghĩa thật sự của mặt dây chuyền này với các cô ấy, mọi người đều cho rằng Hạ Chi quý trọng mặt dây chuyền chỉ vì nhìn nó rất có giá trị mà thôi.
Mãi đến khi hạt giống nảy mầm, không thích hợp chờ trong mặt dây chuyền nữa, Hạ Chi mới lấy hạt giống ra. Từ đó về sau, thứ quan trọng nhất của Hạ Chi đã từ mặt dây chuyền biến thành một chậu cây nhỏ kia.
Hạ Chị đặt dây chuyền trong ngăn kéo, chưa từng lấy nó ra. Nói đến mới nhớ, đã tầm tháng nay Hạ Chi không hề chú ý tới nó, thậm chí nó bị mất lúc nào cũng không biết.
Giờ phút này nhìn mặt dây chuyền vốn nên nằm trong ngăn kéo phòng túc xá đang ở trước mắt, Hạ Chi phản xạ có điều kiện nhìn về phía Liễu Na.
Liễu Na hơi co rúm lại, giống như một kẻ mật báo phản bội tổ chức, không dám nhìn kẻ khởi xướng vậy, cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Chi.
Thầy chủ nhiệm của Liễu Na nói: “Thứ này được tìm thấy trong một góc gần văn phòng của thầy Chu, lúc tìm thấy nó đã tích bụi, tôi vừa lau qua.”
Cảm xúc của Hạ Chi vốn đang kích động, sau khi nhìn thấy mặt dây chuyền thì giống như bị người ta tạt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo ngay.
Cô lạnh lùng thu tầm mắt lại, tứ chi lạnh lẽo như bị đông cứng vậy. Cô cứng ngắc chậm rãi nói: “Tìm thấy bao giờ ạ, không phải là hôm nay đấy chứ?”
“Đúng là hôm nay.” Thầy chủ nhiệm của Liễu Na nói, “Nhưng nó đúng là đồ của em.”
Hạ Chi hiểu rồi, đây chính là vật chứng.
Thẩm Việt gọi liên tục ba cuộc điện thoại, đều không có ai nghe máy.
Anh gần như cuống cuồng cầm điện thoại lên, bởi vì dùng quá nhiều sức mà đốt ngón tay còn hiện màu xanh trắng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Minh thấy cảm xúc của Thẩm Việt lên xuống nhiều như thế, nhìn hiển thị trong ghi chép cuộc gọi trên màn hình điện thoại của Thẩm Việt là dãy số chứ không phải biệt danh, Hạ Minh nhỏ giọng nói: “Thẩm Việt, cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Một người.” Thẩm Việt nói xong liền đứng dậy như định chuẩn bị ra ngoài, “Tôi ra ngoài một chuyến đây.”
“Cậu đi đâu vậy?” Hạ Minh nói.
“Ký túc xá nữ.”
“Hả?” Hạ Minh kinh hồn trừng to mắt, “Đêm hôm khuya khoắt, cậu chắc chứ?”
Thẩm Việt vừa định trả lời thì đúng lúc này, đột nhiên có người gọi điện cho anh.
Nhìn ba chữ “Trương Quân Hoa” hiển thị trên điện thoại, Thẩm Việt đành phải dằn xao động xuống, ấn nút trả lời: “Thầy Trương?”
“Thẩm Việt.” Hình như Trương Quân Hoa đang lén lút liên lạc với Thẩm Việt trong trường hợp nào đó, ông ấy đè thấp giọng nói, “Bạn học nữ kia của em, sợ là gặp phiền phức rồi.”
Thẩm Việt sững sờ một giây, mới phản ứng được là Trương Quân Hoa đang nói ai: “Hạ Chi? Cô ấy ở đâu ạ? !”