Sau khi khoa Mỹ thuật kết thúc kỳ thi, liền đến lượt khoa Kế toán của Hạ Chi và Liễu Na. Mấy ngày Cuối cùng, Hạ Chi mới làm mấy bài có tính thi thử, so với sự điên cuồng của Hàn Dung với Chu Lệ trước đó thì quả thực cứ như gặp sư phụ.
Liễu Na còn nhàn hơn cả Hạ Chi, gần như không bao giờ thấy cô ta ôm sách vở. Hạ Chi đã từng rủ Liễu Na cùng ôn tập vài ngày, nhưng đều bị Liễu Na từ chối vì không rảnh.
Tận tới đêm cuối, lúc Hạ Chi xuống tiệm photocopy của trường để in tài liệu thi của môn thi đề mở nào đó mà cô đã soạn lại, thì không ngờ lại thấy Liễu Na đã nói phải ra ngoài có hẹn, vậy mà cũng đang ngồi trong tiệm photocopy.
“Liễu Na?” Hạ Chi hơi kinh ngạc nhìn cô ta soạn mấy tờ giấy A vừa in, “Cậu cũng photo tài liệu à?”
“Hả, không phải.” Liễu Na khẽ giật mình, vội vàng nói, “Là danh sách của hội sinh viên, có một đàn anh nhờ tớ in ra.”
“À.” Hạ Chi vừa đưa USB cho ông chủ, vừa nhìn Liễu Na cầm giấy in vội vã rời đi.
Cô không nhìn nhầm, trên giấy lít nha lít nhít toàn là chữ, danh sách không thể sắp xếp như thế được.
Chẳng lẽ có tài liệu mà không muốn để cô thấy?
Hạ Chi có cảm giác hơi khó chịu trong lòng, có điều nghĩ lại dù sao cũng là cuộc thi, chứ đâu giống khoa Mỹ thuật ngựa thần lướt gió tung mây tự do phát huy bên kia. Thi cũng là một kiểu cạnh tranh, kế toán lại là ngành tương đối máy móc, cạnh tranh trong phòng thi cũng càng dữ dội hơn.
Qua những chuyện nhỏ nhặt trong thời gian gần đây, Hạ Chi cũng nhận ra mình không còn hiểu Liễu Na như trước nữa. Mối quan hệ giữa hai người có lẽ vì nguyên do gì đó mà không còn thân thiết, nên Liễu Na có bí mật nhỏ của mình, cũng rất là bình thường.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Hạ Chi lặng lẽ rời giường trong tiếng chuông báo thức. Không ngờ vừa kéo rèm ra, cô đã thấy Hàn Dung và Chu Lệ đã ngồi bên cạnh bàn rồi. Hai người đang gặm bánh trứng, trên mặt bàn còn có một túi chưa bóc.
“Dậy rồi à?” Chu Lệ nói, “Nhanh lên, tắm xong ra ăn.”
“Sao các cậu dậy sớm thế?” Hạ Chi thấy hơi kinh ngạc. Sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, thì thường đều sẽ cho sinh viên nghỉ mấy ngày. Hai cô nàng Hàn Dung và Chu Lệ trước giờ luôn thích ngủ nướng nhất, thế mà hôm nay lại còn dậy sớm hơn cả cô.
“Đây không phải là đang cổ vũ cho cậu à, cậu nhìn đi, bánh trứng yêu thích đó, đã cảm nhận được tình yêu thầm kín của đồng chí cách mạng dành cho cậu chưa?” Hàn Dung nói.
Hạ Chi nhìn hai cô ấy, có chút cảm động trong lòng.
Hàn Dung với Chu Lệ thấy biểu tình đó của Hạ Chi, liền biết cô đang nghĩ gì. Lúc hai người thi, Hạ Chi cũng khuyên các cô rất nhiều, hiện tại tới Hạ Chi thi, thì làm một bữa sáng cho cô cũng chẳng có gì to tát.
Không cho Hạ Chi thời gian cảm động, hai người vội vàng giục Hạ Chi đi rửa mặt, rồi ra ăn sáng.
“Liễu Na đâu, đã đi rồi hả?” Lúc này Hạ Chi mới giật mình nhận ra Liễu Na không ở trong túc xá.
“Trời còn chưa sáng cậu ta đã dậy rồi, vì cậu ta gây tiếng động nên bọn tớ mới tỉnh đó. Tối qua cậu ngủ muộn quá, sáng sớm ngủ sâu nên mới không nghe thấy.” Hàn Dung nói.
Hạ Chi lấy làm lạ trong lòng, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô ăn sáng xong thì vội vàng chạy tới phòng thi.
Mấy ngày tiếp theo, Liễu Na đều đi sớm về trễ, gần như không hề nhìn thấy cái bóng của cô ta trong túc xá.
Hạ Chi đắm chìm trong kỳ thi giữa kỳ, tận đến khi thi xong môn cuối, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
“Thi thế nào? !” Vừa về tới phòng ngủ, Hàn Dung và Chu Lệ đang xem phim truyền hình trong túc xá liền thò đầu ra nhìn Hạ Chi.
Hạ Chi khẽ gật đầu, lại ý thức được nét mặt của mình giống như vô cùng nắm chắc phần thắng, bèn vội vàng bớt cười tươi lại, thận trọng nói: “Tớ ăn may, trúng toàn phần đã ôn nên làm rất nhanh, để qua hẳn là không có vấn đề.”
“Chúc mừng, chúc mừng, lại qua được một kiếp!”
“Ký túc xá bọn mình rốt cuộc cũng thi xong hết, ngày mai đi quẩy nhỉ!”
“Không thì đi dạo trung tâm thương mại đi?”
“Xem phim, hát karaoke, ăn tiệc ~~ “
Thấy Hàn Dung và Chu Lệ đã đắm chìm trong niềm vui sướng, Hạ Chi vội vàng nói: “Ngày mai tớ có hẹn rồi, chắc không đi đâu.”
“Cậu có hẹn á? !” Chu Lệ nói với vẻ ngạc nhiên.
Hạ Chi thích ở phòng có tiếng, đừng nói một mình ra ngoài chơi, đến bạn bè để thường xuyên liên lạc cũng chẳng có mấy người. Có thể nói trong khắp đại học Nam Kinh, người có quan hệ tốt nhất với Hạ Chi chính là ba người cùng phòng. Bằng không thì với tính cách của Hạ Chi, đoán chừng ngay từ đầu đã không thể quen biết Liễu Na rồi, chứ nói chi là thường xuyên đi ra đi vào với Liễu Na.
Hạ Chi cười ha ha: “Là lần bọn mình hẹn thứ bảy đến bể bơi, kết quả tớ chạy ra sân bóng rổ thì nhìn thấy Thẩm Việt ấy, có nhớ không?”
Cuộc hẹn với Tống Tuyết trước đó vì chuyện thi giữa kỳ mà đẩy lui lại mấy ngày, thành ra ngày mai sẽ là ngày mà hai người đã hẹn.
Mặc dù còn chưa gặp mặt, nhưng bên Tống Tuyết đã tỏ ý, để Hạ Chi dẫn thêm mấy người bạn đến tham gia hoạt động hoàn toàn không có vấn đề. Giờ phút này thấy Hàn Dung và Chu Lệ nhìn mình với vẻ hiếu kỳ, Hạ Chi không nhịn được nữa bèn kể toàn bộ sự tình phát sinh vào ngày hôm đó.
“Wow!”
“A a a, cậu còn giấu bí mật như vậy nữa hả!” Hàn Dung hét to.
Hạ Chi hơi ngại liền cười một tiếng: “Tớ định tặng một món quà nhỏ cho cô ấy, các cậu cảm thấy tớ tặng gì thì được nhỉ?”
Chưa nói đến chuyện Tống Tuyết có thể dẫn theo các cô tham gia hoạt động được gặp nam thần, thì chỉ cần vừa nghĩ đến vẻ mặt hóa đá của Lý Hâm lần trước, Hạ Chi đã sướng ghê gớm rồi. Cô nhất định phải cảm ơn Tống Tuyết thật tốt mới được.
Bình thường cô luôn ở phòng, chắc hẳn không thể giúp gì cho cuộc sống sinh hoạt của Tống Tuyết. Bây giờ thứ cô có thể nghĩ được, cũng là khuôn sáo cũ, tặng món quà nhỏ để thể hiện tâm ý mà thôi.
“Túi xách, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, son môi?” Hàn
Dung nói, “Những thứ mà bình thường cậu hay tặng bọn tớ ấy, thật ra hoàn toàn có thể xem như quà để tặng người ta.” “Thẩm mỹ của tớ khi mua túi. . . Vẫn là quên đi, tớ sợ bị người ta chém.” Hạ Chi hơi khó nói.
Gần đây giữa nữ sinh đang rất thịnh hành tặng son, nhưng trong xương Hạ Chi vẫn chịu sự ảnh hưởng của bố mẹ, nên luôn cảm thấy tặng người ta quà thật to mới tốt, son môi nhìn nhỏ quá.
Nhưng nếu mua son thì phải để ý những màu thời thượng để tặng người ta, thành ra mua mỹ phẩm dưỡng da lại dễ hơn. Tặng người ta những món thông thường, cho dù Tống Tuyết không dùng đến thì vẫn có thể cho bạn mình dùng.
Nghĩ đến điều này, Hạ Chi liền nói: “Nữ sinh trong hội sinh viên bọn mình thường hay dùng mỹ phẩm dưỡng da loại nào thế?”
Hai người cũng rơi vào trong suy nghĩ: “Chất da mỗi người mỗi khác, cậu thấy da Tống Tuyết là da gì?”
Hạ Chi mù tịt lắc đầu.
“Ai da.” Chu Lệ vỗ đầu một cái, chỉ tay về phía bàn đọc sách của Liễu Na. Trên đó ngoại trừ những thứ Hạ Chi tặng cô ta, thì chỉ còn bộ SK-II là bắt mắt nhất, “Gần đây SK-II đang hot lắm, mặc kệ có thích hợp hay không, đều sẽ đi mua một chai. Hoặc là tinh chất Estee Lauder? Kem dưỡng Clinique? Tớ thấy mấy món này ở trên mạng hot lắm. . . Không thì đồ trang điểm, kem nền Cle de peau Beaute, phấn phủ Givenchy. . .”
Hạ Chi nghe Chu Lệ lải nhải, đầu óc quay cuồng luôn.
Thật ra những món đồ trang điểm đó đều vào tay cô rồi, nhưng Hạ Chi tay vụng, vừa khéo Liễu Na lại thích, nên những thứ đó còn chưa mở thì Hạ Chi đã cho cô ta tất. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể gọi tên bọn nó một cách đầy đủ.
Hạ Chi nói: “Nhìn không ra nhé Chu Lệ, không phải bình thường cậu không trang điểm à, thế mà thuộc như lòng bàn tay ấy. . .”
“Tớ ít dùng, không có nghĩa là tớ không biết nhé.” Chu Lệ nói.
“Tớ sẽ gặp cô ấy vào ngày mai, nên sẽ ra ngoài mua mấy thứ đó trước rồi mới ghé qua.” Hạ Chi nói.
Nhắc tới nam thần, lại nhắc tới đồ trang điểm dưỡng da, tất cả đều là những chủ đề mà đám nữ sinh cảm thấy hứng thú nhất. Hàn Dung và Chu Lệ hoàn toàn tỉnh táo tinh thần, hưng phấn khủng khiếp.
“Đi dã ngoại với nam thần, trời ạ, các cậu nói xem, Thẩm Việt còn nhớ tớ không nhỉ!” Chu Lệ vui vẻ đến mức muốn bay lên, “Trời ơi trời ơi, tớ phải nhanh đi đắp mặt nạ thôi, đến lúc đó lên đồ thật xinh để đi gặp nam thần nữa!”
“Đúng đấy, mặc đẹp lên, cho dù không làm cho nam thần chú ý, thì chụp chung mấy tấm ảnh với nam thần cũng không tệ đâu!”
Câu nói của Hàn Dung nhận được sự tán đồng của cả Hạ Chi và Chu Lệ.
Thật ra ở trong lòng các cô, Thẩm Việt cách họ vẫn quá xa xôi. Sự xuất hiện và tài năng của anh bây giờ đã tạo sự chênh lệch rất lớn với tất cả mọi người trong trường, sau này bước vào xã hội, thì khoảng cách giữa bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng xa hơn.
Rốt cuộc thì hầu hết mọi người cuối cùng cũng chỉ là một công dân bình thường mà thôi. Với thành tựu nghệ thuật của Thẩm Việt, dù nửa đời sau anh không làm gì nữa, thì chỉ lấy vinh dự thuở thiếu thời đã đủ để anh tiêu xài cả một đời, chứ đừng nói đến việc cuộc đời anh không thể dừng mãi ở đây.
Lúc này Hàn Dung và Chu Lệ đang líu ra líu ríu thảo luận, Hạ Chi nghe các cô thảo luận về trang điểm và cách phối quần áo, liền quyết định vẫn không nên tham dự thì hơn.
Hai cô nàng là sinh viên mỹ thuật, họ giỏi nhất là thể hiện nét riêng về ngoại hình của mình ra ngoài. Đừng nhìn Hàn Dung và Chu Lệ thường ngày bụi bụi bặm bặm, nhưng một khi đã dụng tâm ăn mặc thì lúc đi trong đám người cũng là người đẹp có nét riêng.
Hạ Chi thì không, lần hẹn hò với Lý Hâm trước đó đã quét sạch tất cả dũng khí của cô. Cô cảm thấy mình cứ duy trì dáng vẻ bình thường, thì nhìn còn được hơn cả lúc hao hết tâm trí vào cách ăn mặc.
Cô nghĩ đến Lý Hâm, không khỏi lại nghĩ tới Liễu Na. Hạ Chi hơi xoay đầu, đuôi mắt bỗng nhiên quét đến một bóng người.
Hạ Chi quay đầu nhìn lại, lập tức phát hiện cửa túc xá không biết đã bị mở ra từ khi nào. Liễu Na đứng ở cửa, thấy Hạ Chi nhìn sang liền cười với Hạ Chi.
Tay Hạ Chi run lên, không biết làm sao nhưng trong nháy mắt đó, cô lại có cảm giác sợ Liễu Na.