CHƯƠNG 22: NỖI TIẾC NUỐI MUỘN MÀNG
.
.
.
.
------:v :V :v------
[Tạm biệt nhé sensei. Thầy nhờ bạn nào đó phụ nốt việc còn lại nha!]
Tôi bật dậy như tên bắn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ngay khoảnh khắc lướt qua nữ chính-chan, tôi nghe thấy một tiếng gằn giọng rất~khẽ.
[Cô nhớ đấy……]
Đáng sợ quá đi! Cậu dọa tớ đến chết mất luôn đó~ !!
Tôi cứ cảm thấy sau lưng mình nhột nhột thế nào ấy.
Hỏi thật luôn, tại sao mình lại được tái sinh trong cái thế giới này cơ chứ?
Bằng mọi giá, tôi sẽ không bao giờ đến gần chỗ Kurekamiji-sensei nữa! Mình chắc chắn sẽ không bao giờ làm như thế!
Tôi một lần nữa hạ quyết tâm.
Cơ mà hình như có hơi muộn một chút...
* * *
[Honda-san, hôm nay tới phiên trực lớp của cậu phải không? Kurekamiji-sensei bảo cậu đến phòng truyền thông đấy.]
Một cậu bạn cùng lớp nói thế với tôi ngay sau giờ nghỉ trưa.
Vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi nghe lời đe dọa từ nữ chính-chan.
Tuy nhiên, tôi vẫn chẳng tài nào tránh nổi Kurekamiji-sensei.
Mày đang làm cái quái gì vậy tôi ơi? Phải giữ vững lập trường đi chứ…... Nhưng mà, nói thật tôi có hơi mềm lòng mỗi khi đứng trước sensei……
Dù sao thì tôi cũng không từ chối việc hôm nay được.
Hôm nay là ngày trực của tôi. Công việc sẽ được giảm bớt nhờ sự hỗ trợ của Kurekamiji-sensei còn tôi sẽ hỗ trợ thầy ấy làm những việc khác.
Và vì vậy, được Kurekamiji-sensei gọi đến để giúp chuẩn bị cho tiết học hóa ngay sau giờ nghỉ ăn trưa là chuyện bình thường.
Chỉ là, tại sao lại là phòng truyền thông nhỉ? Lạ thật, hay là thầy sẽ cho bọn tôi xem các đoạn phim thí nghiệm ta?
Không còn cách nào khác tôi đành phải đi thôi, nhưng khi vừa bước ra khỏi lớp, tôi nhận ra nữ chính-chan đang tiến lại gần thật đúng lúc. À mà khoan, cậu ấy có biết về chuyện này không nhỉ? Không phải thế này hoàn hảo quá à?
Hmm? Tên cậu ấy là gì ấy nhỉ? Ghét quá, mình chẳng nhớ được gì hết trơn.
[Umm………]
Không còn cách nào khác nên tôi đã đi đến chỗ nữ chính, rồi cậu ấy nhìn chăm chăm vào tôi.
[Tớ xin lỗi nhưng có chuyện hơi đột ngột. Hôm nay tớ phải trực lớp và hiện giờ phải chuẩn bị cho tiết hóa học, nhưng.... đột nhiên tớ nhớ ra có việc rất gấp cần phải làm. Thực sự xin lỗi nhưng liệu cậu có thể đến phòng truyền thông và hỗ trợ Kurekamiji-sensei thay tớ được không?]
Thấy thế nào nữ chính-chan!? Không phải cậu luôn ngóng chờ khoảnh khắc này hay sao!?
Tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình quá......
[Hôm nay không phải là phiên trực lớp của cô à? Ít nhất cũng phải làm đâu ra đó đi chứ.]
Eeh—!? Cậu nghiêm túc à!? Cuối cùng cậu cũng có thể giúp đỡ Kurekamiji-sensei đó? Cơ hội hoàn hảo thế này cơ mà? Cậu thấy ổn thật à?
Cậu ấy khịt mũi rồi rời khỏi lớp học khiến tôi kinh ngạc, sau đó còn nhoẻn miệng cười nữa chứ.
[…….. Lạ lùng vậy ta.]
Tôi thực sự không hiểu những gì vừa xảy ra nữa rồi.
Cậu ấy từ bỏ không muốn chinh phục sensei nữa sao?
[Honda, muốn tớ giúp cậu không?]
Tounouin-kun bước tới chỗ tôi và nói thế, có lẽ cậu ấy đã nghe được đoạn đối thoại từ bọn tôi rồi. Mọi người tin nổi không, sao đột nhiên cậu ấy tốt bụng dữ vậy?
[Không, không, không cần đâu. Tớ vừa sực nhớ hôm nay không có việc đột xuất gì đâu.]
[Vậy là sao?]
Cậu ấy trông có vẻ bối rối quá.
[Không, thực sự đó, tớ ổn mà, xin lỗi cậu nha. Tớ đi giúp sensei đây.]
Nhưng càng nghĩ càng thấy lạ, tôi tò mò về thái độ vừa rồi của nữ chính-chan quá.