CHƯƠNG 17: VÀ THẾ LÀ, CÔ ẤY BẮT ĐẦU ĐÁNG SỢ RỒI…
.
.
.
.
*Dưa đây, xin lỗi mọi người vì đã tạm dừng hơi lâu, không phải do lười với lại chơi game đâu mà là do bận thi đó. Bắt đầu làm việc lại nà :3
.
.
------:v :V :v------
Lúc này mới chỉ là buổi sáng, thế mà tôi lại đang mệt mỏi không thể tin được.
Sau sự việc ban nãy, Tonouin-kun chỉ lặng lẽ đi đến chỗ ngồi của mình và bắt đầu lướt điện thoại, nữ chính thì vừa lườm tôi vừa run rẩy trong khi tay cậu ấy vẫn đang cầm chiếc khăn, tôi chỉ còn biết liên tục lật sách giáo khoa như thể đang cố tránh ánh mắt đó vậy.
Đối với một nhân vật mob như tôi thì tình huống này quá ư là nặng nề rồi!? Này, Tonouin-kun, đừng có tự dưng xuất hiện như thế nữa được không vậy!?
Tiết học đã bắt đầu, có vẻ vì lo nghĩ quá nên tôi bắt đầu gõ gõ lên bàn, khiến cho cậu bạn ngồi bên phải giật mình nhìn qua.
Ô, xin lỗi nha, mình vô ý quá ...
[Này, Honda—, em cảm thấy không khỏe trong tiết của thầy à?]
À, đúng rồi đấy, lúc này đang là tiết dạy của Kurekamiji-sensei.
Và như thường lệ, nữ chính vẫn đang lườm tôi.
Tôi thực sự không có cố để thu hút sự chú ý của Sensei đâu mà! Thế mà tại sao chúng tôi cứ rơi vào vòng luẩn quẩn như thế này vậy?
[Hoàn hảo, Honda, em sẽ là trợ lý của thầy, lên đây giúp thầy một tay.]
[Eh—–……]
Các bạn khác THỰC SỰ cũng rất muốn được làm trợ lý đó thầy ơi!?
Nữ chính-chan vẫn nhìn trân trân về phía Kurekamiji-sensei để thể hiện sự háo hức ra mặt, nhưng thầy hoàn toàn phớt lờ cậu ấy.
Sensei, thầy cũng nhận ra mà phải không!?
Mà dù sao, không phải lúc nào học sinh cũng có thể lên tiếng phản đối để đòi quyền lợi về cho bản thân được.
Tôi chỉ còn biết miễn cưỡng đứng dậy và đi về phía thầy.
Nhân tiện thì Kurekamiji-sensei là một giáo viên hóa học.
Còn nhớ ở kiếp trước, tôi luôn hét lên [Áo choàng trắng của phòng thí nghiệm thật là MOE~ quá đi!] nữa cơ.
[Được rồi, em châm lửa lên đi.]
[Vân—–g.]
Tôi dùng diêm để châm lửa khi đã nới lỏng van của lọ đèn cồn.
[Gyaa !!]
Đột nhiên ngọn lửa bùng lên.
[Honda!]
Kurekamiji-sensei ngay lập tức ôm chặt lấy tôi.
Tôi ngửi thấy mùi gì lạ lắm— Khoan đã, chắc chắn là mùi từ tóc mái của tôi, tóc tôi bị cháy rồi!
[…Này, Honda! Em có làm sao không!?]
Mặt của Sensei sát quá.
Thầy ấy nhẹ nhàng vuốt tóc mái của tôi lên, cẩn thận xem xét trán cho tôi.
Whoa, lông mi của thầy dài quá!
Hmm, có lẽ nào… đây là một sự kiện?
[Sensei! Em sẽ dẫn cậu ấy đến phòng y tế!]
Ngay khi giọng nói đó vang lên, cánh tay tôi đã bị ai đó kéo đi.
Tay tôi bị nắm chặt quá, đau quá đi.
Cứ như vậy, tôi bị kéo mạnh theo, dù cho tôi cảm thấy như muốn ngã quỵ nhưng đôi chân vẫn cứ không ngừng bước đi.
[N-này….]
Kurekamiji-sensei vội vàng giơ tay ra ngăn, nhưng người kéo tôi vẫn không dừng lại.
Khi đã bước ra ngoài hành lang, chúng tôi bắt đầu chạy nhanh hơn.
Người kéo tay tôi là, chắc bạn cũng biết rồi đấy, chính là nữ chính-chan.
Đợi đã nữ chính-chan ơi, đây đâu phải là lối đến phòng y tế đâu!
Sau khi chạy được khoảng 100 mét, nữ chính-chan cuối cùng cũng chịu dừng lại ở một nơi vắng vẻ, cậu ấy buông tay tôi ra rồi quay lại.
Nét mặt của cậu ấy lúc này y hệt mặt nạ Hannya luôn ý.
[Nghe đây, chính xác thì cô đang cố gắng làm gì!? Cô đang ngáng đường của tôi đấy!]
Tôi lại sắp bị mắng nữa rồi…