Trong Mộng Kỳ Duyên

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm đó, Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca quay lại quỷ bảo, vội vàng gõ cửa, cầu khẩn nói: "Mộng Nguyệt! Mở cửa nhanh a! Đệ đệ của muội bởi vì nhớ muội mà bệnh nặng không dậy nổi, hắn trước khi chết muốn gặp muội lần cuối, chẳng lẽ muội cứ như vậy ngoan tâm, không niệm tình tỷ đệ, thành toàn cho mong muốn cuối cùng của Mộng Hạo sao? Mở cửa nhanh a! Trễ nữa chỉ sợ sẽ không còn kịp!!"

Mộng Nguyệt sau khi nghe, khẩn cầu quỷ vương cho mình ra ngoài lần cuối cùng, dù sao tình tỷ đệ từ thưở nhỏ thân thiết nặng sâu, sau khi lam cầu thủy tinh rơi vỡ, nàng cũng không còn được tùy thời tùy nơi nhìn thấy hoàn cảnh người thân, Mộng Nguyệt có biết bao nhớ người nhà, nhất là đệ đệ mình yêu thương nhất…..

Quỷ vương mân cánh môi mỏng màu xanh nhạt, không lên tiếng trả lời, Mộng Nguyệt thấy quỷ vương không muốn thả mình ra một lần này, lại bởi vì trong lòng có ngàn vạn lo âu…

"Ngươi sao có thể vô tình như vậy?! Chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng cuối cùng của đệ đệ ta, ngươi cũng không rảnh để ý sao? Ta đã đáp ứng ngươi sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh ngươi, cho đến khi chết! Chẳng lẽ ngươi vẫn cứ không tin ta….."

"Được rồi, đừng nói nữa! Ta bây giờ sẽ đưa nàng ra ngoài, nhưng nàng nghe đây, nàng nhất định phải trở lại trước khi vầng nguyệt rơi xuống (là trước trời sáng), nếu không, ta sẽ giết đệ đệ nàng." Mộng Nguyệt vẫn chưa nói hết, quỷ vương đưa tay về hướng ma huyễn thạch vung lên, đại môn ứng theo đó mở rộng, Mộng Nguyệt cũng trong nháy mắt bị đem tới bên ngoài cửa, khi nàng kịp quay đầu lại ngoái nhìn, cánh cửa to lớn đã nặng nề đóng kín…..

Quỷ vương bề ngoài là lạnh lùng ngồi trong quỷ bảo, giận không thể nói, nhưng thật ra bên trong là có biết bao âm thầm bi thương, bởi vì Mộng Nguyệt mới vừa rồi nói câu kia, như lưỡi dao sắc nhọn thật sâu đâm vào trái tim chắp vá, tự nghĩ chính mình vốn đã âm thầm thề, sẽ không bao giờ để nàng có một tia buồn bã cùng thương tâm, vậy nhưng mới vừa rồi….

Hắn không lên tiếng đáp lại, hoàn toàn là bởi trong lòng có dự cảm vô cùng bất thường, cảm thấy nếu để cho nàng một lần nữa bước ra khỏi đại môn, này sẽ là lần cuối cùng, vĩnh viễn cũng không gặp lại nữa, sau mới uy hiếp nàng, cũng là muốn để nàng nhớ rõ thời điểm trở lại, càng là đối với chính mình tự lừa gạt thâm tâm, để cho mình có thể coi thường dự cảm xấu vốn không nên có.

Biểu ca Mộng Nguyệt nhìn thấy nàng đi ra từ trong làn khói xanh mờ mịt, còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, đại môn liền tự động khép, nếu như không phải hai mắt mở to nhìn rõ Ngô Mộng Nguyệt, thật sự hắn đã cho rằng này chỉ là một giấc mộng thôi, cánh cửa kia giống như nãy giờ đều không có bất kì chuyển biến.

Mộng Nguyệt liền đi theo biểu ca tới một căn phòng đơn sơ trong ngôi nhà nhỏ, nhìn thấy đệ đệ nằm trên giường, bởi vì trong lòng quá mức lo âu, không suy nghĩ nhiều liền nhanh bước tiến tới ngồi bên mép giường nhỏ, "Đệ đệ, đệ đệ! Mau tỉnh lại a! Tỷ tỷ trở lại thăm ngươi này! Mau mở mắt ra nhìn ta một chút!" Khắp khuôn mặt nàng đã lệ đầy tuôn rơi.

Ngô Mộng Hạo từ trong giấc ngủ bị đánh thức, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tỷ tỷ, một tiếng ngồi bật dậy, vịn lấy hai vai nàng, mừng rỡ nói: "Tỷ tỷ!Tỷ thật sự trở về? Thật sự là tỷ sao? Ta không phải là vẫn đang mộng đi?"

Mộng Nguyệt hồ nghi nhìn biểu ca đang đưa khăn tay tới cho mình, trước mắt này, đệ đệ không hề bệnh nặng giống như hắn nói, chăm chú nhìn bộ dáng cao cao kia, biểu ca chính là đã gầy đi rất nhiều, đột nhiên nàng có cảm giác mình bị lừa gạt, liền hỏi rõ: "Thế này là sao? Chuyện gì đã xảy ra?"

Biểu ca nàng cúi đầu không nói. Động tác này Mộng Nguyệt vừa nhìn vào, mọi thứ liền ngay lập tức sáng tỏ.

"Các ngươi tại sao có thể làm như vậy!? Chủ ý của các ngươi là gì?" Mộng Nguyệt có chút tức giận, cũng là có chút hối. Đáng nhẽ nàng phải tín nhiệm lý trí của mình! Người thân cận nhất của nàng vậy nhưng lừa gạt nàng tự nhiên như vậy, hối hận chính mình lúc gặp chuyện lại không biết bình tĩnh, trước khi rời cửa đáng nhẽ phải xem xét mọi chuyện đen trắng rõ ràng, nhưng là, nàng đã vô tâm nói lời tổn thương quỷ vương.

Ngô Mộng Hạo chuẩn bị hướng Mộng Nguyệt nói ra điều quan trọng nhất, song biểu ca Mộng Nguyệt đã cướp lời trước ngăn lại: "Là do ta, bọn ta làm như vậy tất cả là vì muội mà thôi, hơn nữa lời nói kia cũng không phải hoàn toàn giả dối, đệ đệ cùng muội thân tình sâu biết bao, sớm muộn cũng sẽ bởi vì nhớ muội mà ngã bệnh mất thôi! Lại nói, bọn ta cũng là đang đánh cuộc, xem ác ma kia có chút tính người hay không, muội có thể là khắc tinh của hắn hay không…." Biểu ca Mộng Nguyệt thật thấp giọng lên tiếng.

"Mấy chuyện này là người nào nói cho các ngươi?! Các ngươi chưa vào đến bên trong quỷ bảo, các ngươi làm sao lại đối với chuyện trong đó rõ ràng như vậy?!" Mộng Nguyệt vô cùng lo lắng, cắt đứt lời biểu ca, lạnh giọng chất vấn.

"Ta biết! Ta cái gì cũng biết! Ta còn biết ma quỷ kia thích muội! Muội ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa gạt trái tim! Hắn chẳng qua là tên yêu quái ăn thịt người, không phải là con người như chúng ta! Nguyệt nhi, muội tỉnh tỉnh đi! Muội sao có thể tin tưởng ma quỷ có chân tình? Chỉ kẻ ngu mới tin điều đó! Hắn chính là trước làm bộ làm tịch, sau đó sẽ đem muội ăn sạch sành sanh! Muội phải nhận rõ, ta mới thật sự là người thích muội, là một con người thứ thiệt, ma quỷ luôn luôn không có tình cảm, ta mới thực là vị hôn phu của muội! Muội không phải cũng rất thích ta sao? Không phải sao?! Muội đừng lại bị quái vật kia mê hoặc! Ta mới là người được cha mẹ song phương thừa nhận! Không có bất kì thứ gì trọng yếu hơn thân tình!" Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt vừa nói, tất cả những gì trong đầu muốn nói đều tuôn hết ra, hắn thực sự cho rằng chính mình đang đánh thức biểu muội bị súc sinh kia câu tâm mê hoặc.

"Đủ rồi!" Mộng Nguyệt vô cùng tức giận, trong tâm đồng thời cũng rất đau đớn, nhìn biểu ca trước mắt lại xa lạ đến như vậy, bi thương nghĩ đến lời của biểu ca, hắn rõ ràng đã đem quỷ vương nói thành khó nghe đến thế, đơn giản là không đáng giá đến một đồng, Ngô Mộng Nguyệt ta nghe như vậy thực chịu không nổi! Tình yêu giữa con người cùng dị loại thật không thể tiếp nhận đến thế sao!!? Những câu của biểu ca đều không rời khỏi mấy chữ yêu quái, ma quỷ, căn bản là không có một tia hiểu biết quỷ vương, ngăn cách đối với quỷ vương rất sâu, không biết bao nhiêu lần cường điệu thân phận của chàng, cường điệu mình là người, đây chính là quan niệm thế nhân, bởi vì bọn họ đều không thực sự tiếp xúc qua quỷ vương một lần, chỉ mình ta biết quỷ vương có bao nhiêu tốt, ở trong lòng ta, quỷ vương chính là hoàn mĩ nhất! Thuần chân (thuần khiết, chân thành, trung thực) nhất! Là kẻ đáng giá ta phó thác cả đời……

"Tỷ tỷ! Không nên tức giận nha! Biểu ca nói cũng không phải không có đạo lý….." Ngô Mộng Hạo hơi hơi kéo ống tay áo tỷ tỷ, đúng lúc ấy, phỉ thủ mang theo khuôn mặt khiêm nhường cùng vui vẻ bước vào.

"Thế nào lại náo nhiệt như vậy nha?"

"Vị này là?" Mộng Nguyệt hỏi.

"Vị này là quân sư của bọn đệ, Hạng đại ca. Tất cả bí mật quỷ bảo chính là Hạng đại ca nói cho bọn đệ! Hạng đại ca, đây chính là tỷ tỷ của ta." Ngô Mộng Hạo lễ độ giới thiệu. Bây giờ Mộng Hạo đối với Hạng đại ca trước mắt đây đã vô cùng sùng kính, bởi vì nhân vật Hạng đại ca này, nói là mình cứ an tâm ngủ một giấc, tự nhiên có diệu kế để đưa tỷ tỷ tới trước giường đánh thức mình, quả không nuốt lời, Hạng đại ca nói không sai, bây giở tỷ tỷ đang đứng sờ sờ trước mặt Mộng Hạo.

"Vị này là Ngô cô nương mà lệnh đệ thường xuyên nhắc tới đi! Thường nói cô nương rất mực xinh đẹp, hiện may mắn được gặp mặt quả nhiên là thoát tục siêu phàm a!" Xem ra thuốc bôi trên khăn đắp trán của tiểu tử kia đã có hiệu lực, tiểu tiện nhân này bây giờ đã không biết mình là ai, lão quỷ già thật là hữu dụng! Phỉ thủ trong lòng vô cùng đắc ý.

"Quá khen." Mộng Nguyệt nhàn nhạt đáp lại, trong lòng có chút không thoải mái, mặc dù đối phương là đang khen ngợi mình, song nàng luôn cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên chạm mặt cùng hắn, người nọ nói tới tướng mạo mình, cứ coi như nghe qua miệng đệ đệ, nhưng là lời từ trong miệng hắn nói ra vẫn không khỏi có chút quá lộ vẻ thèm khát, hơn nữa chính là luôn cảm thấy người này không có hảo ý, có thể là bởi vì có chút không quen kiểu nói chuyện vằn vèo lại cậy mạnh này đi! Mộng Nguyệt dù sao trong lòng vẫn không thích người trước mắt.

Truyện Chữ Hay