Hàn Vũ Tường, một nhà nhiếp ảnh trẻ trác tuyệt bất phàm, tác phẩm của anh đã nhiều lần đạt được giải thưởng quốc tế. Tuy nhiên, tính cách lại có chút cô tịch, thích một mình độc lai độc vãng, công việc nhiếp ảnh cũng chỉ là vì linh cảm đột nhiên tới cùng hứng thú nhất thời, anh chẳng những có thành quả xuất sắc, còn có một khuôn mặt đẹp trai tới mức làm cho nam nhân cũng sẽ sinh lòng hâm mộ, đương nhiên trong lòng các cô gái trở thành một bạch mã vương tử tuấn tú, nhưng là, bên người một mỹ nam tử như vậy lại không hề có một cô bạn gái, cũng có lẽ ánh mắt của anh quá cao.
Đã rất khuya, Vũ Tường mới kéo lê thân thể mệt mỏi của mình trở về nhà, ngồi phịch lên ghế salon, một chút cũng không muốn động đậy. Sau khi nghỉ ngơi một lát, đứng dậy vào trong phòng tắm rửa, khoái trá một hồi tắm nước nóng, thay một bộ quần áo ngủ, anh chậm rãi bước tới quầy bar tự chế, nửa dựa lên cái bàn, lấy ra một chai Brandy, mở nắp bình rót ra một chiếc ly cao, ưu thần nhàn nhã khẽ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lại một hơi uống cạn ly, "Hy vọng giấc mộng đó đừng tới nhiễu nữa." Anh lầm bầm lầu bầu.
Nhà Tần, năm trước Công Nguyên.
Một đêm vào cuối thu lạnh, vầng trăng trên cao phá lệ sáng rõ, lại mang trên mình chút vẻ thê lương.
Hai lão nhân, một đám người trẻ tuổi, trong sa mạc nhìn như vô tận dò dẫm bước về phía trước, vì chạy trốn, vì tránh né một niên đại đầy rẫy chiến tranh, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, kéo lê những bước chân nặng nề không mục đích tiến lên trước, mệt mỏi lại đói khát, khiến cho bọn họ lần lượt ngã xuống từng người, trong sa mạc mà không có nước liền có nghĩa không tránh khỏi tử vong.
Mấy vị lão trong đoàn người muốn đem số nước cuối cùng của mình giành cho đời sau, lại bị một người trẻ tuổi cự tuyệt, "Muốn sống chúng ta cùng sống, muốn chết cũng sẽ cùng nhau chết, chúng ta có thể thoát khỏi miệng hổ nơi đây, Ông Trời sẽ không làm ngơ nhắm mắt, sẽ không để cho chúng ta đi vào con đường tuyệt diệt, phụ thân, mẫu thân, chúng ta nhất định sẽ tránh được một kiếp này, các người yên tâm đi". Lời nói là an ủi mấy lão nhân, cũng là an ủi chính bản thân mình.
Đúng lúc này, tiếng nước chảy càng ngày càng rõ ràng khiến cho bọn họ mừng rỡ như điên, chẳng lẽ thánh thần thật sự nghe được lời cầu nguyện chân thành từ trong tâm bọn họ? Chỉ trong chốc lát, xuất hiện trước mắt bọn họ là một dòng suối như trăng rằm, dòng nước trong suốt không ngừng cuồn cuộn tuôn chảy. Mấy lão nhân cùng hài tử không hề cố kị điên cuồng xông lên hưởng thụ dòng nước dịu mát này.
Không biết từ lúc nào, đất bằng phẳng xung quanh đã nổi lên nhè nhẹ rung chuyển, bọn họ lại hoàn toàn không hề cảm thấy có điều gì quỷ dị, không hề biết được nguy hiểm đang từ từ tiến tới gần sát…… Bọn họ thay nhau trang bị đầy đủ các bình nước, ở trong dòng suối vui vẻ cười đùa truy đuổi nhau, hoàn toàn không cảm giác được thân thể chính mình đang đang từ từ dịch chuyển hướng vào trong một cánh cửa lớn màu tím…….
Chờ đến khi bọn họ im lặng giật mình nhận ra, tất cả đã bị trói lên những cây cột vững chắc, càng làm cho bọn họ sợ hãi hơn cả, không phải là không gian kì lạ xung quanh, mà là một nữ nhân đã đứng trước mặt bọn họ từ lúc nào.
Nơi này, màu sắc đan hòa trong màu tím, cùng những tên thuộc hạ cúi đầu với bộ mặt mang sắc tro tàn, nữ nhân này, không, phải gọi là quỷ, có mái tóc màu tử hạt (tím) cùng những móng tay dài mang màu tím đen, tất cả làm cho mọi người không ngừng cảm thấy run lên trong lòng, càng chưa nói tới lộ dần ra trong bóng tối, là đôi con ngươi màu tím đậm cùng hai cái nanh nhe ra ngoài đôi môi tím.
(sao toàn màu tím thế?! Ta biết ta thích màu tím cơ mà không phải là tím tái như vậy a!)
Nếu như nữ nhân quỷ dị kia là người, bỏ đi nanh, cùng với màu da trở lại như cũ, có thể nói là một mĩ nhân tuyệt sắc, song, nàng thật sự là quỷ, một nữ quỷ hung tàn không còn chút nhân tính nào, nàng lúc này đang dùng ánh mắt tham lam nhìn hai vị tuổi đã ngoài hoa giáp, dùng chiếc lưỡi liếm liếm đôi cánh môi màu tím của mình, còn chưa hiểu rõ ra sao, hai vị lão nhân liền kêu vang một tiếng bi thảm rồi chết.
"Không! Phụ thân! Mẫu thân!" Người trẻ tuổi không khỏi bi ai thê lương kêu thét, mà nữ quỷ trước mắt kia, trên tay vẫn đang kéo trái tim còn run nhè nhẹ ra khỏi xác thể, máu tươi lênh láng chảy ròng ròng, sau đó một hớp nuốt vào bụng.
Hành động này đủ khiến cho mỗi người, thay vì giận dữ thì ngay tại chỗ kêu khóc sợ hãi, trong đó có một vị mắng: "Ngươi đã giết người, nữ yêu tinh, ta…..", tiếng mắng còn chưa dứt, người đã trở thành cái xác tiếp theo. Phụ nữ và trẻ con trong đó không chịu nổi đả kích lớn như vậy, bi thương hoảng sợ đến độ chết ngất đi, vậy mà, nữ quỷ làm người ta phát ghê tởm thậm chí ngay cả người chết rồi cũng không bỏ quá, tiến tới phanh thây. Sau đó, trong tay nàng cầm một trái tim đi tới trước mặt một vị nam tử, khẩu khí khinh bạc nói: "Ăn nó, ta sẽ tha cho ngươi." Vừa nói, sợi dây tự động rơi ra, bàn tay năm móng dài của nữ quỷ vung lên, liền xuất hiện một tuyệt đao tinh xảo, đưa cho nam tử kia, nam tử cầm lấy, ngơ ngác nhìn thi thể vợ mình, chợt vùng lên lấy tốc tộ cực nhanh đâm hướng nữ quỷ, nữ quỷ hừ lạnh một tiếng, nam tử này cũng ứng theo một tiếng ngã xuống đất, bọn thuộc hạ đã sớm đói meo nổi điên xông lên, chén sạch những thi thể cùng máu vương vãi trên mặt đất, trong nháy mắt, chỉ còn chút mảnh vụn xương xẩu.
Nữ quỷ nhẹ bước tới gần một vị cuối cùng, cũng là đại nam hài trẻ tuổi nhất, lúc này, nam hài đã hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ cầu cho nhanh chết, sớm được cùng người nhà đoàn viên nơi phủ Diêm Vương.
Nữ quỷ nhìn hắn cảm thấy rất hứng thú, con người trước mặt hai mắt nhắm chặt, giữa hai hàng lông mày lộ ra hận khí khôn cùng, nhưng vô luận là như thế nào cũng che không được khuôn mặt tuyệt mĩ, dung mạo bất phàm của hắn, nữ quỷ ngạo mạn hỏi: "Ngươi nguyện ý làm quỷ phi của ta không?". Nam hài chậm rãi mở mắt, bắn ánh nhìn tức giận về phía nữ quỷ, một hồi lâu mới nói: "Ngươi dám để cho ta sống, ngươi nhất định sẽ hối hận, ta nhất định khiến ngươi chết không tử tế, để lạy tế cha mẹ ta!"
Nữ quỷ cảm thấy nam hài này so với nam phi trong hậu cung bản thân có khác biệt rất lớn, bọn kia đều là vì quyền vị, vì tính mạng chính mình, chưa bao giờ có khí chất ngạo nghễ, cốt cách thanh cao như vậy, hắn là con người duy nhất dám đáp trả như vậy. Nam phi sau hậu cung cũng chỉ để vui đùa, giờ khắc này, nữ quỷ như thế nào cũng hạ thủ không nổi sinh mạng này, nàng biết, mình động tâm, còn là vì một con người mà động tâm, chính bản thân cũng cảm thấy rất bất khả tư nghị (không thể tin nổi). Bản thân đã biết, chỉ cần mình đối với loài người động tấm chân tình, cũng có nghĩa ngày cuối cùng của thân xác này đã tới, trừ phi kỳ tích xảy ra, song, nữ quỷ cũng không quan tâm nhiều, bởi vì yêu không có hẹn trước, càng không có lý do. Nữ quỷ cười cười, "Ngươi không thể dễ dàng giết ta như vậy, ta rất có hứng thú thử nhìn một chút, nói không chừng ngươi sẽ yêu thương ta."
Sau đó rốt cuộc cũng có một ngày, nam hài từ thuộc hạ bên người nữ quỷ biết được điểm yếu của nàng, đánh vào nhược điểm đó, nữ quỷ liền trở nên yếu mềm tay trói gà không chặt, mặc cho người đánh chém ra sao, nam hài sau khi chặt đứt đầu nữ quỷ, móc ra một viên màu tím trong tấm thân nàng nuốt vào, miệng hô, "phụ thân, mẫu thân, con đã báo thù được cho hai người", sau đó trùm lên một trận choáng váng đau nhức muốn vỡ đầu, khiến cho hắn ngất đi.
Lúc này, có một tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh hắn, trong lòng nghĩ: "trái tim kia vốn là ta được ăn, là ta nói nhược điểm của nàng cho ngươi, không ngờ tới lại bị ngươi nuốt trước, ai, thiên ý như thế đối với ta thật rất bất công mà, ai bảo ta không phải là người nàng yêu! Ta thật là giúp hắn lên đỉnh rồi, thôi! Thôi! Thôi! Không làm nam phi, vậy ta đầu phục ngươi, lấy lòng ngươi, để cho ngươi coi trọng ta, ta sẽ tiến sát tới đỉnh, đến lúc đó, ta sẽ dưới một người trên vạn người!"
Chờ tới khi nam hài….. không, bây giờ phải gọi là nam nhân mới phải, chờ tới khi hắn tỉnh lại, thấy bên người là vị thuộc hạ đã giúp mình biết điểm yếu nữ quỷ, không nói được gì, chỉ nghe thấy hắn hân hoan nói: "Chúc mừng Vương thượng, ngài đã trở thành quỷ vương mới của chúng ta", nam nhân trong đầu mê loạn, "Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu ngươi vừa mới nói cái gì?".
Tên thuộc hạ đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn nam nhân nằm dưới đất này. Nam nhân cho rằng vị ân nhân kia không thể giải thích lời mới nói, bèn đối với hắn cười cười: "Tốt lắm, nếu như ngươi không tiện nói, ta cũng không miễn cưỡng, đại ân của ngươi không lời cảm ơn nào nói hết được, ta sẽ mãi ghi nhớ, thù nhà ta đã báo, ta phải đi. Nếu như có chuyện cần đến ta, ta nhất định không bao giờ chối từ, ân nhân, lúc này từ biệt, bảo trọng."
Tên thuộc hạ lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Ngài đi? Ngài định đi đâu? Ngài đã ở chỗ này mấy trăm năm rồi a! Thời gian của loài người đã không còn thuộc về ngài nữa." Nam nhân kinh ngạc không thể nào tin nổi, "Cái gì? Ân nhân nói gì? Ta bất quá mới chỉ ở có mấy năm, tại sao lại có thể là mấy trăm năm được, ân nhân ngài đừng nói đùa."
"Là như thế này thưa Vương thượng, một ngày ở nơi này của chúng ta là một trăm năm của loài người, bất quá tỉ lệ này sau này ngài cũng có thể sửa đổi."
Nam nhân nghe xong, xụi lơ trên sàn nhà đá màu lam. Màu lam? Thật là màu lam? Hắn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, màu tím khiến người ta chán ghét kia từ lúc nào đã biến thành một màu lam yên bình. Nam nhân trong lúc vô tình nhìn thấy bóng mình ở dưới sàn đá sáng bóng, mái tóc màu thủy lam, con ngươi cũng là một màu lam ngân ánh, đôi môi màu xanh da trời, tất cả đều biến thành một màu lam! Trời ạ! Đây là mình sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Tại sao bản thân lại biến thành bộ dáng này? Không cách nào tự hiểu nổi, tên thuộc hạ bên cạnh tốt bụng giúp hắn thoát khỏi mê cung câu hỏi, nói: "Vương thượng, ngài đừng lo lắng, bởi vì ngài ăn trái tim của nữ quỷ, cho nên ma lực chí cao vô thượng (cao không có kẻ cao hơn) kia đương nhiên truyền tới trên người ngài, thân thể ngài đã trở thành bất tử, màu sắc là do tâm của mỗi kẻ có được sức mạnh đó mà khác nhau, thứ ma lực kia có bao nhiêu quỷ cùng người mơ tưởng lấy đến, ngài lại dễ dàng có được, thân thể một cách tự nhiên nổi lên biến hóa cũng là chuyện rất bình thường.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Ring…. Ring…….. Ring……." Hàn Vũ Tường bị đồng hồ báo thức làm tỉnh lại, lúc này anh đã là đầu đầy mồ hôi lạnh, áo ngủ cũng bị mồ hôi ướt một mảng lớn, anh ảo não mắng lên, "Nga…. Đáng chết!" rồi đứng dậy rửa mặt, sau đó đến phòng bếp tự chuẩn bị một phần ăn sáng cho mình, ăn xong rửa sạch chén đĩa, liền mang theo lão đồng bạn của anh —— máy chụp hình ra cửa.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông cửa bỗng vang vọng reo lên, Hàn Vũ Tường mở cửa, một người tự xưng là đạo diễn vội vàng tiến vào hỏi thăm, cũng đưa ra danh thiếp, Hàn Vũ Tường là kiểu một mình một người làm việc, cho nên cũng không có mấy bạn bè xung quanh, anh đối với người này có chút chán ghét, nói chính xác hơn là có chút bài xích trong lòng. Hàn Vũ Tường nhíu mày một cái: "Làm sao ông lại biết được địa chỉ của tôi? Tìm tôi có chuyện gì? Đừng chậm trễ thời gian của tôi."
Viên đạo diễn cười híp mắt nói: "Chúng tôi không dễ gì phát hiện được cậu, một người trực sảng, nhạy cảm với cái đẹp xung quanh, không kết giao bạn bè nhiều nhưng tâm tính lương thiện, còn có trong lòng bái xích xung quanh rất mạnh, rất giống tính tình một nhân vật trong kịch bản của chúng tôi, tôi muốn mời cậu tham gia làm diễn viên một lần, chỉ làm phiền một lần này thôi."
"Đóng kịch phải đi tìm các diễn viên chuyên nghiệp, đào móc lên các ngôi sao mới chứ cũng không phải tìm tôi, tôi đối với ngành diễn không có hứng thú, ông tìm nhầm người rồi. Bây giờ ông đã có thể tránh đường cho tôi đi được chưa?"
Viên đạo diễn có chút lúng túng, song cũng không có ý định rời đi, " Hàn tiên sinh, nói gì cũng không thể tuyệt tình như vậy a! Chính là bởi cậu là một nhà nhiếp ảnh gia nổi tiếng, tôi mới đích thân đi xa như thế tìm cậu, tôi rất tin tưởng con mắt của mình, cậu nhất định sẽ không khiến tôi thất vọng."
"Nga? Phải không?" Hàn Vũ Tường vừa nói vừa đóng cửa lại, "Kia thực nhìn không ra, tôi đâu có nổi tiếng như lời ngài nói, nếu không còn chuyện gì khác, thứ lỗi không thể tiễn đường, tôi bây giờ phải đi."
Thái độ của Hàn Vũ Tường lúc này khiến cho vị đạo diễn rất không vừa ý, nhưng vì để đưa bộ phim này của mình đạt được cảnh giới cao nhất trong lý tưởng, ông đành phải lần nữa xệ mặt xuống nói: "Tôi có thể nói cho cậu biết, ở trong kịch cậu vẫn là cậu (nghĩa là vì tính cách y hệt nên chỉ cần là chính mình, không cần diễn), đây là một bộ phim rất hay, có chút giống như kịch thực, cậu là chính mình vẫn có thể đóng vai, hơn nữa có thể một đường thưởng thức con đường Tơ Lụa, một lần giống như đi du lịch, nếu cậu vẫn là không có hứng thú, vậy cứ coi như tôi chưa từng tới đây vậy."
Con đường Tơ Lụa? Hàn Vũ Tường trong lòng có chút nghiêng ngiêng, nơi kia vẫn là một điều bí ẩn trong lòng anh, cũng là con đường chính mình luôn luôn mê muội nghĩ tới. "Hàn tiên sinh? Hàn tiên sinh? Có đồng ý hay không cũng cho tôi một câu trả lời a!" Viên đạo diễn thúc giục. Hàn Vũ Tường lúc này mới khôi phục lại tinh thần, "Tử đường (con đường chết chóc) Tơ Lụa? Ừm, cũng tốt, xem ông có thành ý mời, tôi liền thử một chút xem sao."
Viên đạo diễn vô cùng kinh ngạc, thế gian này, loại người gì cũng có, anh ta đổi ý cũng quá nhanh đi. "Nói thật, chính ta cũng sắp không có đường lui, ta cũng không muốn lấy cái mặt già nua này dán theo cái mông của tên lạnh lẽo kia." Đạo diễn âm thầm thán trong lòng.