Trong Mắt Anh, Em Là Gì?

chương 11: sự tin tưởng là trò đùa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vài ngày sau cách thời gian kì thi học kì là tuần...

Thời gian này cả trường ai cũng bận rộn áp lực bởi bài vở, vào trường thì đều thấy ai nấy ôm một đống sách tụng tới tụng lui mắc mệt. Sở Phong bước vào lớp vẻ mặt lạnh buồn chán mạnh tay vứt cặp lên bàn rồi ủ rủ nằm dài lên bàn nhắm mắt không mấy quan tâm. Mẫn Tuệ ngồi trên suy nghĩ một hồi lâu liền quay xuống buông lời khiêu khích

"Sở Phong! Nếu kì thi này cậu thoát khỏi vị trí đội sổ của trường thì tôi sẽ suy nghĩ mà chả lại chìa khóa xe yêu dấu cho cậu. Và.. sẽ viết vào sổ nhận xét những điều tốt để cậu không bị cô la nữa"

"Không muốn"

"Nếu không thì đành tin tưởng giao lại cho cô Hari vậy"

"Con nhỏ này..!" Sở Phong cầm chặc tay Mẫn Tuệ vẻ mặt có vẻ đang tức giận

"Đau mà.. Đau đau.. thả ra xem nào" Nghe tiếng la của Mẫn Tuệ cậu cũng hốt hoảng thả tay rồi nhẹ nhàng xem lại vết thương, có chút máu len ra ngoài thấm vào miếng băng gạt

"Đã bảo là đừng chọc tôi. Tôi mượn cậu sao, yên lặng mà sống đi. Không thì chết với tôi đấy"

"Tối nay giờ tại phòng này. Không gặp không về đó, cậu cũng phải biết tôi đã vì cậu mà hy sinh thế nào đấy. Bị thương nè, đau lắm đó..."

"... Vâng em biết"

" Ngoan. Vậy phải được hơn không làm người ta đau muốn chết"

"Biết rồi mà"

Sở Phong đẩy Mẫn Tuệ quay lên, dù đồng ý nhưng có vẻ không mấy hài lòng vì quyết định đó. Mẫn Tuệ thì mong muốn giúp Sở Phong thay đổi, không đánh nhau, lái xe máy, quậy phá, và thành tích tốt hơn.Điều sẽ là giải thoát cho cả hai nhưng Sở Phong lại không muốn phí thời gian vào thứ mình không muốn và không thích làm.

Quan hệ "tình tay ba" Tử Anh, Khải Hân, Khánh Anh vẫn chưa hồi kết. Bộ ba ngày càng thân nhau, kết thúc tiết học còn rủ nhau đến thư viện. cùng nhau có những thứ giống nhau, bỏ rơi đám kia ở nhà. Mọi khi rời trường thì cũng chủ tụ tập tại nhà Tử Anh giúp ông Vương và ăn bánh chùa. Tóm lại nay thân lắm rồi nhiều lúc Khánh Anh còn ghen lên khi thấy Tử Anh thân quá với Khải Hân và ngược lại. "Khánh Anh mong sao mày đừng quay lưng bỏ mặc tao" Tử Anh ám chỉ

.... h Mẫn Tuệ theo đúng lời hẹn nàng ôm theo một đống sách vở vào trường để cùng Sở Phong học nhưng ngồi chờ thời gian cứ dần trôi qua không điểm dừng phút.. phút... rồi phút... mà vẫn không thấy bóng dáng Sở Phong. Biết mình đã bị cho leo cây nhưng cô vẫn muốn cho chàng cơ hội và tin rằng phút nữa cậu sẽ tới nhưng đợi mãi đợi mãi cũng không xuất hiện. Bất chợt có bóng người mở cửa bước vào, làm cho Mẫn Tuệ vui mừng, tâm trạng như hốt được tiền vậy. Cô thầm nghĩ những điều mình làm đến bây giờ là vẫn đúng, liền nở nụ cười lên tiếng trách móc nhưng nào ngờ, khi cô nhìn ra thì.. thật sự không phải.. không phải đâu, cô nheo mắt dụi liên hồi và rồi tự mình nhận ra, tất cả đều vô ích. Đó là Minh Bảo. Vẻ mặt Mẫn Tuệ thể hiện rõ ràng sự thất vọng khi đặt quá niềm tin vào "tên lừa gạt" Sở Phong.

" Mẫn Tuệ, cậu làm gì ở đây vậy!?"

" À không có gì. Cậu làm gì giờ này?"

"Tôi chỉ là lấy giùm Nhược Hy đôi giày múa. Tình cờ qua đây thấy đèn sáng nên mới vào thôi"

"Mà nay thấy cậu thân với Nhược Hy quá nha. Có ý rồi sao?" Mẫn Tuệ cố nặn nụ cười xã giao

"Không có đâu. Chỉ là có chút nguyên nhân nhỏ. Vậy thôi cậu ở lại cẩn thận nha"

"Ừ... À mà khoan, cậu có thể điện Sở Phong giùm tôi không? Nhắc cậu ấy mau đến đây, tôi sợ cậu ta không nhớ. Được chứ!?"

"Được mò mò. Từ đã, hình như tôi để điện thoại trong phòng KTX rồi. Cậu đợi đây nhé tôi sẽ chạy về điện nó. Hứa đấy"

"Cảm ơn cậu" Mẫn Tuệ khách sáo đứng dậy cúi đầu cảm ơn

"Tạm biệt"

Minh Bảo được dặn dò nên chạy nhanh về phòng điện thoại cho Sở Phong nhưng cậu ta không thèm bắt máy,cậu đành để lại lời nhắn, Minh Bảo chạy ra khỏi phòng hỏi thăm tin tức nó từ chỗ bọn rãnh rỗi ngồi ở nhà xem ti vi, nhưng đến cả chúng nó cũng không biết. Minh Bảo đợi cậu khá lâu nên đành đem giày múa qua cho Nhược Hy trước.

Hiện tại tiếng đã trôi qua, Mẫn Tuệ vẫn ngồi đó chuẩn bị sách vở cho Sở Phong nhưng cậu lại "lạnh nhạt" không đến... Thật sự chưa không đến. Mẫn Tuệ vượt qua sự giới hạn của việc tức giận đứng dậy thở dài rồi đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh hét lớn tiếng hận không thể gặp đánh cho cậu một trận thật đau

"Sở Phong! Cậu làm tôi thất vọng quá. Tại sao tôi lại tin tưởng cậu như thế chứ, tại sao lại lãng phí thời gian quý báu của tôi để đợi một tên ngốc như tên Sở Phong chứ? Tên đầu đất.. đầu đất!!! Mẫn Tuệ, mày điên rồi điên thật rồi. Mày đang tin rằng cậu ta sẽ thay dổi được sao!!!! Aishhhhhhhh. Tên khốn"

Bỗng nhiên được s sau suy nghĩ tức giận Sở Phong lại biến mất, cô bình tĩnh ngồi xuống suy nghĩ và luôn tự cho rằng là Sở Phong chỉ đang có việc bân, đợi xíu nữa chắc chắn sẽ đến. Bây giờ chắc chắn không thể học được gì nữa nhưng Mẫn Tuệ muốn biết, cô tin Sở Phong là có đúng hay không...Và rồi nó chỉ làm cô thêm thất vọng hơn mà thôi, thời gian lại phản bội Sở Phong, không muốn cho cậu cơ hội. Mẫn Tuệ lần này thật sự rất giận, dọn lại sáng vở mà như muốn xét nát chúng ra thành từng mảnh vụn..

Đến khuya cô vẫn vì giận mà không thể nhắm mắt, cứ loi nhoi xoay người làm ảnh hưởng Hạ Vy đang mê ngủ, làm Hạ Vy tỉnh giấc quay sáng ôm cô thì thầm hỏi thăm

"Lại sao nữa vậy?"

"Không có gì. Mày mau ngủ đi, khuya rồi"

"Chính mày làm tao thức giấc mà. Sao chuyện gì khiến cho cô nương nhà ta giận thế!? Không giấu được tao đâu"

">. Mày nghĩ tao có phải quá ngu ngốc không?"

"Không đâu. Đây là một hành động của sự tin tưởng bình thường, chỉ là do Sở Phong không biết cách tiếp nhận nó thôi. Không sao đâu. Tin một người và muốn giúp một người không sai mà. Điều này đang chứng tỏ mày đã xem Sở Phong là bạn rồi còn đòi giận hờn gì nữa"

"Bạn!!? Không thể. Tao vẫn còn đang tức giận đây nè"

"Cô ngốc à, học bao nhiêu thứ rồi mà không thể giải quyết được tình huống này sao? Tin tao đi, bây giờ nhắm mắt lại ngủ đi. Tao chắc chắn với mày khi Sở Phong biết cậu ta sẽ tự cảm thấy hối hận và xin lỗi mày thôi. Ngày mai sau khi tỉnh dậy phải giả vờ như chuyện hồi tôi không hề xảy ra, đối mặt với cậu ta thì mày sẽ biết"

"Thật sao?"

"Bạn bè không tin tưởng nhau sao, con nhỏ này"

"Biết rồi. Ngủ thôiiii"

Cả hai quậy phá trọc nhau cả buổi rồi mới yên lặng nằm ngủ, Mẫn Tuệ ấm áp kéo chăn đắp cho Hạ Vy nhẹ nhàng nói lời cảm ơn "Cảm ơn mày, Hạ Vy"

Sáng hôm sau, Mẫn Tuệ nghe theo lời Hạ Vy cố tỏ ra mình không sao vui vẻ rời phòng cười nói vui vẻ ai nhìn cũng đều nhận ra hôm nay tâm trạng cô hơi quá lố, nói lớn cười to trông rất gượng gạo. Nhược Hy thì vẫn chưa đủ can đảm hay mặt chưa đủ dày để xin lỗi cả bọn, cô chỉ âm thầm dậy sớm xuống bếp nấu đồ ăn sáng. Bảo Nguyên bước xuống bếp trong im lặng, cả hai nhiều lần bắt gặp ánh mắt nhau nhưng không ai nói ai câu nào. Nhược Hy cảm thấy còn ngượng nên cố làm nhanh công việc của mình để nhanh chóng rời khỏi cái không khí đáng sợ này. Thật kinh khủng. Họ thật sự đã tha thứ cho nhau nhưng lòng tự trọng không cho phép họ nhận lỗi và cả bọn cũng chưa có cơ hội cùng nhau thẳng thắn nói chuyện. Cái cảm giác khi mình gây ra lỗi mà đáp lại là sự im lặng còn đáng sợ hơn khi họ tàn nhẫn đánh mình một trận... cảm giác đó ai có thể hiểu được. Nhược Hy thấy rõ được cả bọn đang dần xa lánh cô, coi cô như không khí không ai đẻ ý đến cô. Cả bọn thì cho rằng mjnhf đang xử sự một cách bình thường nhưng đến cả người ngoài cũng không nhận ra sự bình thường của bọn nó...

Minh Bảo sau vụ của Hạ Uyên thì ngày càng thân với Nhược Hy và nguyên nhân đơn giản chỉ vì lá thư tay đấy. Nhược Hy xem Minh Bảo như "Anh rể" cần được tôn trọng nên không gây khó dễ gì cho chàng nữa.

Lớp a:

Cả bọn vào lớp ngoan ngoãn vào chỗ tiếp tục học bài. Ngoài hành lang cách phòng học bước chân tiếng nói chuyện của Sở Phong và Mẫn Tuệ càng lớn trong lớp cũng nghe rõ. Mẫn Tuệ đi thật nhanh về phía trước nhưng Sỡ Phong thì cứ lò mò theo sau

" Mẫn Tuệ, cậu nghe tôi giải thích. Này!!!"

"Stopppp. Tôi với cậu chả có gì để nói. Tránh xa tôi ra đi ha"

"Chuyện hồi tối có thật cậu đã đợi tôi không!?"

"... im lặng s suy nghĩ nên đối phó thế nào Không hề nha. Hôm qua tôi đi ngủ rất sớm. Còn không thèm đến truogfw như lời hẹn đâu cậu yên tâm"

" Là thật chứ"

"Cậu thấy tôi rãnh rỗi không có gì làm sao? Đợi cậu làm gì cho mất thời gian. Tôi đây rất bận. Tạm biệt"

" Mẫn Tuệ"

Mẫn Tuệ bước vào lớp vẻ mặt rõ tức nhưng Hạ Vy lại ra tín hiệu lắc đầu để Mẫn Tuệ thấy thì nàng lại tỏ ra bình thường trong bao cái bình thường.

" Fighting!!! Mày đang làm tốt đấy" Hạ Vy nói bằng khẩu hình miệng

Mẫn Tuệ đáp lại bằng nụ cười tự tin hơn... Sở Phong cũng đang cảm thấy hối hận và có lỗi với nàng hơn, cả ngày học nhìn cô từ đằng sau mà bức bối khó chịu. Minh Bảo nhiều chuyện quay xuống nói nhỏ

"Xin lỗi đi. Hôm qua con nhỏ chờ mày tới tối luôn á"

"Đúng á. Dù sao Mẫn Tuệ cũng đã cố gắng giúp thay đổi, đừng làm nhỏ đau lòng nữa" Tuấn Thần cũng chen lên ngồi gần Sở Phong để tám chuyện

"Mệt bọn mày quá. Chuyện của tao không cần chúng mày lo. Về chỗ đi" Sở Phong nói rồi gục lên bàn

"Đừng khóc mà. Đừng khóc mà. Đừng khóc mà" Tử Anh, Tuấn Thần, Minh Bảo đồng thanh lớn tiếng

"Bọn mày có cút không hã?" Sở Phong đập bàn làm cả dám cười lớn rồi ai về chỗ nấy im lặng

"Tao khuyên thật đấy xin lỗi nó đi" Tử Anh

"Mày lo chuyện của mày với Tử Quân đi"

Cô Hari như thường lệ vẫn lên lớp và thông báo cho cả lớp một tin khiến ai cũng ỉu xìu chán nản

"Nhà trường ra thông báo sẽ mở ra lớp học tình thương cần lớp ta và a đi một chuyến đến trại mồ côi JI.Y để phụ công tác này. Chắc sẽ phải vất vả hôm, vậu thì ngày sau lớp ta sẽ đi. Được chứ cả lớp"

"Khônggggg"

"Tại sao, chúng ta đang làm việc tốt mà"

"Sắp thi cuối kì rồi mà cô!? Sao học cho kịp ạ?" Tiểu Mi

"Thôi, cô cũng không biết thế nào nữ. Đành chốt lại ngày sau vậy nha"

Thông báo xong cô cũng nhường lớp cho thầy Khả Tuấn (Môn Hóa). Cả lớp vẫn còn xôn xao chuyện vừa nãy. Còn Mẫn Tuệ thì vẫn suy nghĩ cho rằng có lẽ mình đã làm hơi quá đáng nhưng.. lại thôi cho qua

Trước khi đến chiều tối, Hạo Thiên về nhà như thường lệ từ khi trường bỏ luật cấm. Bước vào đến cửa nhà đang được đóng kín kéo rèm, cậu đã nghe thấy tiếng cãi nhau lớn tiếng...

"Mày đi với thằng khác đúng không?" Chàng trai vẻ người cao ráo đang túm tóc một cô gái trẻ đang bị thương, chắ là do cậu ta tần nhẫn ra tay tạo ra

"Em đã bảo là không có mà. Đó chỉ là một đứa bạn cùng lớp thôi. Anh phải tin em chứ!? Tuấn Khải, em xin lỗi" Cô gái nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu khóe mắt rưng rưng vô tội. Theo lời nói của cô gái thì cậu con trai đó tên Tuấn Khải.!

"Con khốn này, tao chỉ đi công việc tuần mà mày đã đi vớ thằng khác rồi sao? Tiện nhân. Nếu tao đi tháng chắc mày lại lên giường luôn chứ gì!??" Bốp Tuấn Khải tát mạnh lên mặt cô dấu vân tay vẫn hằng lên má, khóe miệng bị đáng đến chảy máu

"Em xin lỗi mà.. Tuấn Khải" Cô rưng rưng

"Xin lỗi...! Buồn cười thật chứ"

"Bảo Nguyên à, anh không cố ý làm em đau đâu. Nhưng em biết không, khi anh thấy em đi với thằng khác anh lại cảm thấy em dơ bẩn thế nào đấy" Tuấn Khải nhẹ nâng chiếc cằm v line đó lên, mặt sát mặt giọng nói đểu cáng, còn nhẹ giọng thay đổi độ

Chàng trai Tuấn Khải ấy vừa gọi cô gái là... là Bảo Nguyên sao? Không lẽ thật sự là cô ấy sao? Tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Không phải nàng luôn kể Tuấn Khải là người con trai tốt nhất hệ mặt trời này sao? Tạo sao Bảo Nguyên nhà mình là phải chịu đựng tên bệnh hoạn bạo lực này chứ?

Hạo Thiên không mấy quan tâm đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên khi nhìn thấy con nhỏ đáng ghét Bảo Nguyên đang bị thương nằm bất động trong nhà mình. Cậu đi vào mặt đột nhiên thay đổi, có chút nào đó trơ cháo hơn. Lạnh lùng đi ngang qua Bảo Nguyên, cậu bỏ mặt người con gái cậu từng có ý nghĩ tán đổ đi lên tầng. Nhưng.. người con trai đó lại cố tình giữ chân cậu

"Em trai của anh! Đi học về đấy hã?"

"Cần anh quản sao?" Cậu lại đi không coi Tuấn Khải đó ra gì

Sự xuất hiện của Hạo Thiên và họ xưng hô là anh em làm Bảo Nguyên bất ngờ bối rối "Hạo Thiên, tại sao cậu lại xuất hiện trong nhà Tuấn Khải chứ? Họ còn xưng hô anh em sao, rốt cuộc là sao đây, mối quan hệ gì đây chứ?"

"Tuột cả hứng. Đứng dậy đi. Hôm nay anh tha cho em đấy"

Bảo Nguyên yếu đuối đứng dậy, còn Tuấn Khải thì bỏ mặt cô lên phòng. Nhiều lúc cô cũng tự nghĩ tại sao mình lại chịu đựng thế này và muốn từ bỏ nhưng từ bỏ, từ bỏ thế nào khi cô quá yêu cậu ta. Tuấn Khải đi lên phòng một lúc, nàng ngồi ở sô fa nghỉ ngơi rồi quyết định lên hỏi Hạo Thiên.

《Cốc.. cốc》

Hạo Thiên mặc bộ đồ ở nhà khiến Bảo Nguyên đứng đơ vài giây. Không ngờ tên đại ca như Hạo Thiên khi ở nhà lại mặc đồ khủng long nhỏ chứ, thật dễ thương

"Đừng nhìn tôi ánh mắt đó. Cậu tìm gì? Anh hai tôi ở phòng đối diện. Mời" Hạo Thiên nói xong liền đóng cửa

" Khoan đã. Tôi là muốn tìm cậu, Hạo Thiên"

"Nói"

"Cậu là em Tuấn Khải sao? Sao cậu không nói cho tôi biết?

"Anh hai, chị dâu vào phòng em nố chuyện một chút nhé" Hạo Thiên hét lớn tiếng

"Cậu cẩn thận với tôi đấy. Tôi cấm cậu đem kể chuyện này cho người khác biết đấy. Không cậu chết với tôi"

《Rầm》

Chưa để Bảo Nguyên nói hết câu, cậu phũ đóng sập cửa lại rồi nhảy lên giường đánh một giấc. Còn Bảo Nguyên ngồi ngoài cửa phòng Tuấn Khải đợi cậu ra...

Hiện tại đã là giờ, Hạo Thiên thay đồ và cầm theo balo dược dì Mã chuẩn bị cho để đến trường. Mở cửa bước ra thì thấy dáng vẻ của Bảo Nguyên đang ngủ gục ngoài cửa tội nghiệp, những vết thương vẫn chưa được xử lý

"Tại sao lại để ra nông nỗi này chứ, cậu ta bị ngốc thật sao?. Nếu anh ta không còn tôn trọng cô thì cô còn bên cạnh làm gì. Không biết cô là BẠN GÁI anh tôi hay là BAO CÁT chút giận nữa"

Dù nói thế nào, thì ai đứng trước hoàn cảnh này đều sẽ phải mở tình thương xót cho Bảo Nguyên. Hạo Thiên thả balo đang cầm trên tay xuống đất, tiến lại gần Bảo Nguyên bế cô lên, chân đạp mạnh vào cửa phòng Tuấn Khải. Cậu ta tức giận mặt còn mớ ngủ mở cửa, càng tức giận hơn là đứa em trai của mình đang đụng chạm NGƯỜI YÊU mình

"Hạo Thiên, em đi quá xa rồi"

"Nếu anh không biết tôn trọng cô ấy thì em sẽ biến cô ấy thành người của em. Cảm ơn anh. Em bảo đảm sẽ làm tốt hơn anh" Hạo Thiên nhấn mạnh từng chữ

"Em dám. Em không cảm thấy xấu hổ khi dành giật một đứa con gái với anh trai mình sao!?"

"Vậy đánh con gái chắc vinh quang lắm, anh ha?"

Nói xong cậu bế Bảo Nguyên vào phòng mình trước sự chứng kiến của Tuấn Khải. 《Rầm》 tiếng dập cửa còn phũ hơn càng khiến Tuấn Khải tức giận

Truyện Chữ Hay