Chắc là bộ dáng đếm ngôi sao của cô làm anh nhớ tới một ít chuyện cũ.
Chắc là cách vách ầm ĩ không chỉ ồn ào đến Lâm Tây đau đầu, anh cũng phiền.
Chắc là Lâm Tây làm anh nhớ tới... Bản thân trước kia.
Trần Kiều thở dài, không muốn suy nghĩ tiếp, lời nói đã nói ra, cứ như vậy đi. Dù sao Lâm Tây cũng sẽ không quấy nhiễu đến anh, huống chi, thoạt nhìn Lâm Tây có vẻ học rất giỏi, chuyện mình làm không được, người khác có thể làm được, cũng là chuyện tốt.
Trần Kiều ngồi thẳng thân mình, lấy điện thoại, mở máy tính, chuyên tâm làm việc của mình.
Lâm Tây ngồi ở phòng khách nhà Trần Kiều, chán muốn chết cầm điều khiển từ xa đổi đài, đã lâu không xem TV, nhìn TV cảm thấy có chút xa lạ.
Cô không muốn về nhà, nhưng cũng không muốn cứ như vậy lãng phí thời gian. Trong đầu Lâm Tây thầm tính toán, một giờ tương đương ba bốn đề toán học, một giờ cũng tương đương nửa bộ đề thi tiếng Anh, còn một bộ đề ngữ văn…… Hơn một tháng nữa thi đại học, nhiệm vụ hôm nay còn có…
Ây, không xong, phải về nhà!
Chắc do vừa ăn xong một ly kem nên tâm trạng bây giờ của Lâm Tây khá tốt.
Lâm Tây tắt TV, sau đó đi qua gõ cửa phòng ngủ Trần Kiều, nói cho anh biết mình phải đi, phòng trong chỉ truyền đến một tiếng “Ừ.” trầm thấp của Trần Kiều.
Lâm Tây cảm thấy con người Trần Kiều thật mâu thuẫn, anh rõ ràng thoạt nhìn lạnh băng, toàn thân đều tản ra hơi thở “Người sống chớ gần”. Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần giúp cô, mời cô ăn, vừa kỳ quái vừa lạ lùng.
Lâm Tây lấy chìa khóa mở cửa nhà, đồ ăn trên bàn lộn xộn bừa bãi, ba đang đứng bên ban công hút thuốc, mẹ đang nằm ở trong phòng, có thể là đang chơi điện thoại hoặc là đang ngủ. Lâm Tây thở dài, dọn dẹp chén đũa trên bàn, rửa chén xong, lau bàn xong, sau đó về phòng học bài.
Đối với học sinh cấp ba mà nói, đêm, còn dài.
Ngày hôm sau buổi sáng trước khi ra cửa, Lâm Tây do dự một hồi, đứng ở kệ giày nói với ba mẹ:“Ba mẹ, sau này buổi tối con ở lại trường học học tiết tự học buổi tối, sau này không cần chuẩn bị cơm chiều cũng không cần để đèn cho con, hơn mười giờ con mới về nhà.”
Ngày thường Lâm Tây là học sinh ngoan, không chỉ có thành tích học tập tốt, cũng chưa từng làm chuyện gì sai khiến hai người bọn họ nhọc lòng, Lâm Cường và Tào Lệ Linh đều không hề nghi ngờ, không hỏi thêm cái gì lập tức đồng ý.
Lâm Tây ở trường học cả ngày tâm thần không yên, lúc nghe giảng bài rất nhiều lần thất thần, ngay cả ngồi cùng bàn Lưu Vũ Thần cũng nhìn ra cô không thích hợp.
Lưu Vũ Thần: “Lâm Tây, hôm nay sao vậy, ngày thường đi học chưa từng thấy cậu mất tập trung nha? Hay là thân thể có chỗ nào không thoải mái?”
Lâm Tây nói: “Không có, không có việc gì.”
Lưu Vũ Thần: “Có phải gần đây học tập áp lực quá lớn không, sắp thi đại học, cậu cần phải điều chỉnh tâm trạng cho tốt.”
Lâm Tây mỉn cười, nói: “Ừ, cậu cũng vậy. Quầng thâm dưới mắt của cậu đều nhìn ra, ngày hôm qua thức đêm chứ gì?”
Lưu Vũ Thần nói: “Ai, tớ không giống cậu học cái gì cũng nhanh, tớ đã cố gắng hết sức nhưng thành tích cũng chỉ có thể như vậy, có lẽ tớ không thích hợp với học tập. Ba mẹ kỳ vọng quá cao ở tớ, bọn họ hy vọng tớ có thể học giỏi, tổng cảm thấy tớ chưa cố gắng, có đôi khi thật sự rất phiền.”
“Có cố gắng thì tốt rồi, cậu không cần nhất định phải thỏa mãn kỳ vọng của ba mẹ cậu, nhưng cậu phải nỗ lực vì chính mình.”
“Tớ biết, tớ sẽ nỗ lực.” Dừng một chút, Lưu Vũ Thần lại khóc lóc kể lể nói, “Ba mẹ tớ gần đây nghi thần nghi quỷ, tinh thần còn khẩn trương hơn tớ, giống như thi đại học chính là bọn họ chứ không phải tớ vậy. Mỗi ngày đều hỏi tớ cái này hỏi tớ cái kia, phiền muốn chết.”
Lâm Tây cười, nói: “Không phải khá tốt sao, bọn họ là quan tâm cậu, bây giờ cậu chính là tiểu công chúa trong nhà! Chờ thi đại học xong sẽ không còn loại đãi ngộ này đâu.”
“Ha ha, cũng đúng, sau khi thi đại học sẽ là một cuộc sống khác.”
Có thể là đúng, thi đại học xong, có lẽ sẽ bắt đầu một hành trình mới, Lâm Tây cũng không biết.
Tan học, Lâm Tây không giống như ngày thường ở trong phòng học chậm rì rì dọn tới dọn lui thật lâu mới ra cổng trường, hôm nay cô nhanh chóng dọn dẹp sách vở, đeo cặp lên lưng chạy nhanh ra khỏi trường học, giống như có ai đang đợi cô vậy.
Lưu Vũ Thần: Kỳ quái, sao hôm nay Lâm Tây gấp gáp về nhà như vậy, tiêu chảy à?
Mới vừa tan học cổng trường học sinh chen chúc đông nghẹt, rất nhiều xe đẩy bán đồ ăn vặt, hương vị thơm nức, các quán ăn gần trường chen đầy học sinh mặc đồng phục trắng lam, bình thường Lâm Tây rất ít ăn mấy thứ này, nhưng hôm nay… Cũng không biết người kia có ăn cơm chưa….
Lâm Tây chen vào đám người, mua hai hộp bánh bao nhân nước và một phần mật ong bánh tổ. Cô nhớ rõ anh là người phía nam, chắc là sẽ thích ăn mấy món này, lần trước anh nói muốn ăn bánh bò trắng đáng tiếc không mua được, hương vị của mật ong bánh tổ chắc cũng gần giống bánh bò trắng.
Lâm Tây xách hai phần đồ ăn vặt đạp xe về nhà, cô đổ xe trong gara, sau đó đi đến trước cửa nhà Trần Kiều, gõ gõ cửa.
Cửa nhanh chóng mở ra, TV còn đang chiếu Bản Tin Thời Sự, Lâm Tây sắc mặt phức tạp nhìn thoáng qua Trần Kiều, không nghĩ tới chàng trai lãnh khốc này còn biết xem tin tức.
Lâm Tây đặt đồ ăn mới mua lên trên bàn, hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Trần Kiều đáp, “Chưa, chuẩn bị chờ cô trở về gọi cơm hộp.”
“Tôi mua chút đồ ăn vặt, anh có thể ăn lót bụng trước. Đây là bánh bao nhân nước, đây là bánh mật ong lạnh.” Lâm Tây chỉ vào đồ ăn vặt nói “Tôi cảm thấy mấy món này sẽ hợp khẩu vị của anh, bánh mật ong này tôi còn kêu chủ quán bỏ thêm nhiều đường.”
Trần Kiều mỉm cười, “Mua nhiều như vậy, đủ một bữa cơm chiều.”
“Anh ăn nhiêu đây có thể ăn no?” Lâm Tây hồ nghi, lượng cơm của ba cô có thể ăn hết một con trâu, Trần Kiều… Chắc là cũng không khác gì mới đúng.
Trần Kiều gật đầu, nói: “Tủ lạnh còn đồ ăn, nếu cô ăn không đủ thì nói tôi lại đi nấu bát mì.”
“Tôi ăn một phần bánh bao là đủ rồi.” Lâm Tây nói.
“Vậy được, tôi ăn cũng đủ rồi.”
Hai người cùng nhau ăn hai phần bánh bao và một phần mật ong bánh tổ, mật ong bánh tổ bỏ rất nhiều đường, ngọt thậm chí có chút phát ngán, nhưng Lâm Tây vẫn cứ cảm thấy ăn rất ngon.
Trần Kiều ăn xong miếng bánh mật ông cuối cùng, tán thưởng gật đầu, liếm liếm môi, nói “Về sau cơm chiều để tôi gọi cơm hộp đi, cô không cần mua.”
“Anh vẫn luôn ăn cơm hộp sao?” Lâm Tây hỏi.
“Ngẫu nhiên cũng ăn mì gói. Kỹ thuật nấu mì của tôi tuyệt lắm đấy.”
Lâm Tây: “Bằng không sau này tôi tới nấu cơm đi, tôi cũng không thể ăn của anh mà không trả tiền, ở nhà anh học bài, tôi đã thấy ngượng ngùng.”
Trần Kiều nhướng mày, “Cô còn biết nấu cơm?”
Lâm Tây thở dài nói, “Trước kia ba mẹ tôi trầm mê mạt chược, không rảnh quản tôi, có đôi khi cũng không nhớ đưa tiền, tôi liền tự mình học nấu cơm, bằng không đã sớm chết đói, ha ha.”
Lâm Tây tiếp tục cười nói “Lúc tôi biết nấu cơm tôi rất vui, nấu xong không ăn giữ lại cho ba mẹ, lúc ấy lần đầu tiên dùng nồi cơm điện anh biết tôi nấu gì không? Ai! Là một nồi khoai tây! Tôi nấu quá khó coi, mẹ tôi ngại ăn không được nên đem đi đổ, lúc ấy tôi tức giận muốn chết, ha ha.”
Lâm Tây lại bồi thêm một câu: “Nhưng hiện tại tôi làm ăn rất ngon, tuyệt đối sẽ không quá khó coi, anh yên tâm.”
Trần Kiều híp mắt mỉm cười “Người bình thường học nấu ăn món đầu tiên không phải là cà chua xào trứng gà sao? Từ điển món ăn quốc dân.”
Lâm Tây nhăn mặt nói: “Tôi không thích ăn cà chua, cho nên tôi sẽ không làm.”
“Thật tốt quá.” Trần Kiều vui vẻ “Tôi cũng không thích ăn cà chua.”
Lâm Tây cảm thấy tình hữu nghị cách mạng giữa cô và Trần Kiều tại một khắc này thăng hoa! Lâm Tây hận không thể đi qua ôm Trần Kiều hô to: Người anh em! Cuối cùng tôi cũng tìm được đồng bọn rồi.