Năm ngày sau, Lâm Tây rốt cuộc cũng được phóng thích, gấp không chờ nổi chảy thẳng ra cửa trường học, mà Trần Kiều sớm đã chờ ở trước cửa trường học.
Mười lăm ngày chia lìa, tuy rằng nói không dài cũng không ngắn, hai người mỗi ngày đều nấu cháo điện thoại, huống hồ, hai người đều bận rộn, không có quá nhiều thời gian tưởng niệm đối phương, nhưng dù sao cũng là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, tiểu biệt thắng tân hôn (Đêm "gặp gỡ" sau ít ngày xa cách còn hơn đêm tân hôn), tình yêu nhiệt liệt và tưởng niệm như hồng thủy cuồng cuộn dâng trào.
Vừa nhìn thấy Trần Kiều, Lâm Tây liền vẻ mặt ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc nói với Trần Kiều: “Em muốn đi ăn lẩu.”
Trần Kiều khóe miệng giật giật, ủy khuất nói: “Lâu như vậy không gặp nhau, câu đầu tiên em nói với anh thế nhưng là ăn lẩu! Em càng nhớ lẩu hơn nhớ anh?”
“Không đúng, em càng nhớ anh hơn. Chỉ là bây giờ gặp được anh rồi, nên phải đem toàn bộ tình yêu chia cho cái lẩu.”
Trần Kiều nói: “……” Quả nhiên không chiếm được chút lợi tức nào.
Lâm Tây làm nũng: “Mỗi ngày chỉ có thể ăn mấy món ăn cố định trong trường học, ngán muốn chết rồi. Chờ em ăn no lại cẩn thận nhớ anh.”
“Nhưng anh mỗi ngày đều cẩn thận nhớ em.” Trần Kiều vẻ mặt ủy khuất nói.
Lâm Tây vui vẻ, dỗ anh: “Ha, bây giờ anh nói lời âu yếm cũng không đỏ mặt, trước kia anh chính là rất thẹn thùng, bây giờ sao không còn chút thẹn thùng nào rồi?”
Trần Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đúng là tương tư vô ích.”
Lâm Tây càng vui vẻ: “Anh còn sẽ học đến đâu dùng đến đó.”
“Anh còn sẽ có mặt khác.” Trần Kiều dương dương đầu, kiêu ngạo nói.
“Cái gì?” Lâm Tây cười, hỏi.
Trần Kiều nắm tay Lâm Tây đi về phía trước, kéo dài âm thanh nói: “Đưa em đi ăn lẩu.”
Giữa tháng chín, mặt trời lên cao ánh nắng gay gắt xuyên qua bóng cây, loang lổ điểm điểm chiếu xuống mặt đất, hình bóng của hai người cũng bị kéo dài trên mặt đất. Trần Kiều nắm tay Lâm Tây, kiên định đi về phía tiệm lẩu.
Con đường phía trước ở phương nào thì không biết.
Nhưng vị trí tiệm lẩu ở đâu lại vô cũng rõ ràng.
“Trần Kiều.” Lâm Tây bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi, “Anh tin vĩnh viễn không?”
Trần Kiều nghĩ nghĩ, trả lời: “Trước kia không tin.”
“Vậy hiện tại?” Lâm Tây hỏi.
“Hiện tại cũng không tin.” Trần Kiều nhìn Lâm Tây, chậm rãi nói, “Anh không tin vĩnh viễn, nhưng anh tin em.”
Em là tín ngưỡng của anh.
Trần Kiều hỏi: “Ăn lẩu xong muốn làm gì?”
“A… Để em ngẫm lại.…” Lâm Tây nhéo cằm suy nghĩ, cuối cùng nói: “Em muốn về nhà nằm trên ghế bập bênh bên ban công ăn nho.”
Trần Kiều mỉm cười: “Không có tiền đồ.”
“Muốn mua một bó bách hợp đặt ở trên bàn trà trong phòng khách.”
Trần Kiều: “Được. Mua một bó hoa bách hợp, mua một bó hoa hồng. Hoa bách hợp đặt ở phòng khách, hoa hồng cho em.”
Lâm Tây cười nói: “Còn muốn nằm ở trên sô pha, cùng anh cùng nhau xem phim truyền hình, một bên ăn đồ ăn vặt, một bên nói chuyện phiếm.”
Trần Kiều gật gật đầu: “Ăn lẩu xong chúng ta liền đi siêu thị mua đồ ăn vặt.”
Lâm Tây nói: “Còn muốn cùng anh cùng nhau nuôi cún con, mỗi ngày đều có cún để vuốt ve.”
Trần Kiều nói: “Vậy nuôi một con Corgi đi, chân ngắn mông to, giống em.”
Lâm Tây: “……” không chỉ biết nói lời âu yếm, còn biết lải nhải.
Trần Kiều bật cười, hỏi: “Tiếp theo? Còn muốn làm gì nữa?”
“Còn muốn………”
Còn muốn cùng anh, có một vĩnh viễn.
Cùng anh ở bên nhau, mỗi một ngày, đều là tương lai, đều đáng giá chờ mong.