Tháng chín Bắc Kinh, vẫn là tháng cuối của mùa hè. Đại học tân sinh đi huấn luyện quân sự, trường học phong bế, Lâm Tây và Trần Kiều bị bắt “Đất khách”, Lâm Tây cả ngày nghiêm trang đứng dưới ánh nắng oi bức trong sân thể dục, nửa tháng tập huấn, gần như lấy đi nửa cái mạng của cô luôn rồi.
Nửa tháng cường độ tập luyện cao, ít nhất đối với Lâm Tây là như thế này —— làm cho Lâm Tây mỗi buổi tối trước khi tắt đèn đi ngủ dành ra vài phút tâm sự cùng Trần Kiều.
Hai người rõ ràng cách xa nhau không đến hai km, Lâm Tây ở trong trường thậm chí còn có thể nhìn thấy nơi Trần Kiều ở, nhưng lại bị kỳ huấn luyện đáng chết này khiến cho hai người không thể gặp mặt.
Từ khi hai người ở bên nhau đây là đầu tiên trong thời gian dài không có gặp mặt, Lâm Tây cho rằng mình sẽ không quá nhớ anh, còn không phải chỉ tách ra nửa tháng thôi sao.
Nhưng cô sai rồi, đứng nghiêm mệt, hoàn cảnh mới xa lạ, huấn luyện viên hung hãn, đều không kịp tưởng niệm tới anh.
Ngày thứ mười, Lâm Tây theo thường lệ buổi tối trước khi ngủ gọi điện thoại cho Trần Kiều.
Lâm Tây cảm thấy, Trần Kiều biểu tình luôn là lạnh lùng, nhàn nhạt, nhưng nếu chỉ nghe giọng nói của anh, vĩnh viễn là ôn nhu.
Như nước sông Bắc Thành chảy vào trong tim, như chuông gió Nam Tháp lay động nhè nhẹ trên đầu quả tim, lại như ánh trăng trên đỉnh Tiểu Nam Sơn chiếu sáng trong lòng.Âm thanh của Trần Kiều từ ống điện thoại truyền đến, gọn gàng dứt khoát: “Nhớ anh không?”
Lâm Tây sửng sốt, cho dù cách điện thoại nhưng Lâm Tây vẫn đỏ mặt, Trần Kiều là người tương đối nội liễm, chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, thích và yêu cũng không dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Ngày thường anh càng sẽ không nói "Nhớ anh không" như vậy.
Lâm Tây còn chưa kịp trả lời, Trần Kiều lại nói: “Anh nhớ em.”
Lâm Tây trộm cười, có thể đổi lấy một câu nhớ em của Trần Kiều, mười ngày tách biệt này hình như cũng không quá gian nan.
Này còn chưa đủ, Trần Kiều tiếp tục nói: “Đặc biệt nhớ em.”
Lâm Tây tưởng tượng không ra Trần Kiều ở đầu dây bên kia sẽ có bộ dáng gì nói ra những lời này.
Chắc là đứng ở bên ban công nhìn ánh trăng.
Hoặc là, ngồi ở trên sô pha, câu được câu không nhìn TV.
Cũng có thể, đang ngồi trước màn hình máy tính, nghiêm túc làm công việc
Tóm lại, mặc kệ anh dùng tư thái gì, bây giờ nhất định là đang thẹn thùng mặt đỏ bừng.
Lâm Tây thanh thanh giọng, nhẹ nhàng nói: “Em cũng vậy.”
Trần Kiều cố ý hỏi: “Vậy cái gì?”
Lâm Tây nghĩ nghĩ, nói: “Thẳng đạo tương tư một chút cũng không có ích, chưa phương phiền muộn là thanh cuồng.”
Trần Kiều cẩn thận nghe Lâm Tây nói, nhưng……
Trần Kiều cười cười: “Có ý tứ gì, nghe không hiểu, anh là thất học.”
“Không có ý tứ gì, chính là.” Lâm Tây mỉm cười, một bàn tay mất tự nhiên đặt ở sau lưng, nói: “Em cũng nhớ anh.”
Tắt điện thoại, Lâm Tây gửi tin nhắn cho Trần Kiều, là câu thơ vừa rồi: “Thẳng đạo tương tư một chút cũng không có ích, chưa phương phiền muộn là thanh cuồng.”
Một lát sau, Trần Kiều trả lời: “Ai nói tương tư vô ích, tưởng tượng đến em anh liền vui vẻ.”
Lâm Tây cười, Trần Kiều tiếp tục gửi tin nhắn tới: “Nhưng thật ra anh nguyện ý, chưa phương phiền muộn là thanh cuồng.”
Lâm Tây cười xong, hồi phục: “Được, em là đồ ngốc chỉ yêu anh.”
Trần Kiều: “Ừ.”
A, quân huấn đáng ghét này, “Đất khách” đáng ghét này, hình như cũng không quá đáng ghét.