Edit: Cháo
Lúc anh họ tới quán đón tôi, Cùng bàn đã đi cùng với nữ sinh kia. Tận mắt nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo nhau phút trên đường, tôi càng quyết tâm phải cứu cậu ấy ra khỏi bể khổ
Tôi giao đống sách vào tay anh họ, hỏi ổng: “Anh có biết làm thế nào để một người chia tay với bà xã người ta không?”
Anh họ nghe vậy mà giật nảy người, vội vàng đưa đống sách cho Lớp trưởng theo ổng tới đây, quan tâm hỏi tôi: “Em họ à, thà hủy tòa tháp chứ đừng phá hoại hạnh phúc nhà người ta. Em mời anh cốc trà sữa, anh sẽ chỉ cho em cách hành chết thằng kia.”
Tôi nói với anh họ, tôi không muốn hành chết Cùng bàn, tôi chỉ muốn cậu ấy tập trung học hành mà thôi.
Anh họ căn bản không tin mấy câu nói xằng của tôi, uống ừng ực hết cốc trà sữa tôi mời: “Muốn tên kia chia tay không phải rất dễ à, em đẹp trai thế này chẳng lẽ không tranh được nữ sinh kia chắc. Chẳng lẽ có ai thoát được sức hấp dẫn của người nhà chúng ta sao”
Tôi không biết ổng lấy đâu ra sự tự tin đó, nghĩ một chút về vẻ ngoài của Cùng bàn, quyết định ăn ngay nói thật: “Nhưng mà, cậu ấy đẹp trai hơn em.”
“Không thể nào?” Anh họ nửa tin nửa ngờ, chỉ Lớp trưởng đang ngồi bên cạnh ổng hỏi tôi, “Có đẹp trai như tên này không?”
Tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt Lớp trưởng của anh họ, anh ấy và Cùng bàn là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, mặc dù tướng mạo của họ đều rất đàn ông, nhưng một người là núi băng, người kia là núi lửa, không thể so sánh với nhau được.
Tôi so tới so lui một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có lẽ Cùng bàn hơn một chút.”
“Không thể nào!” Anh họ tức giận vỗ bàn, trà sữa cũng bị văng lên cả quần áo của ổng, “Sao lại có người đẹp trai hơn Lớp trưởng được chứ!”
Lớp trưởng của ổng vẫn ngồi yên vị, lông mày cũng không thèm nhếch lên chút nào, nghe vậy lấy giấy ăn ra lau lau cái áo bị bẩn giúp anh họ: “Cậu chú ý một chút, quần áo toàn trà sữa rồi.”
Anh họ nói: “Bánh ngọt, bánh ngọt ở đâu?”
你长点心吧 và 点心, 哪里有点心, ông anh họ nghe lọt mỗi từ 点心 là điểm tâm aka đồ lót dạ, bánh ngọt.
Sau đó lớp trưởng gọi cho anh họ mấy phần bánh ngọt, ổng ‘nhồm nhoàm’ ăn xong thì mang sách của tôi đi luôn, trước khi đi cũng không nói cho tôi biết làm thế nào để khiến Cùng bàn chia tay với người ta.
Tôi ủ rũ cúi đầu về nhà, ngày hôm sau lại ủ rũ cúi đầu đi học.
Bàn trước đã đến lớp từ sớm, tôi còn chưa vào phòng học đã nghe thấy tiếng cười ‘khà khà khà’ ma quỷ của cô ấy.
Trong lòng tôi càng thấy khó ở hơn.
Ngài Lỗ Tấn nói đúng, buồn vui của con người đúng là không thể tương thông với nhau, giờ tôi chỉ muốn bịt mồm Bàn trước, về lại với chốn niết bàn ưu thương của mình.
Cùng bàn chẳng mấy khi đến sớm hơn cả tôi, nhưng không có nằm ngủ trên bàn mà đang nghịch di động, không biết có phải đang tán chuyện với ‘bà xã’ của cậu ấy hay không.
Tôi ngồi xuống vị trí của mình, Cùng bàn để di động xuống nhìn tôi một cái, đột nhiên nhíu mày, đưa tay đè lên mắt tôi: “Mắt cậu sao thế hả?”
Lời của cậu ấy hấp dẫn sự chú ý của Bàn trước vốn đang thao thao bất tuyệt đề cử ban nhạc lập tức quay lại nhìn tôi rồi hô to hét lớn: “Đờ mờ đờ mờ!”
“Tiết Tây, vành mắt ông đen thui kìa! Mau khai thật tối qua đã làm gì hả?”
Tôi im lặng không nói lời nào, cả tối qua suy nghĩ làm thế nào để Cùng bàn chia tay, một đêm không ngủ, hôm nay dậy hai vành mắt đã đen xì rồi.
Tay Cùng bàn vẫn đang để trên mặt tôi, như có như không lướt qua vành mắt đen, dự là giống Bàn trước muốn cười nhạo tôi: “Còn chưa tới giờ học, có muốn tranh thủ giờ tự học buổi sáng ngủ một chút không?”
Tôi bực mình trợn mặt nhìn cậu ấy một cái, tiết tự học quan trọng như vậy, sao tôi bỏ qua được chứ?
Tôi cũng không phải kiểu yêu vào thì không chú ý đến học hành như cậu ấy đâu.
Bàn trước nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Cùng bàn một chút, cười rất chi là damdang: “Tui nói nè, trông cái vẻ này của ông, tối qua Tân Kỷ không làm gì ông đó chứ?”
Cô ấy rõ ràng đang nói đùa, nhưng tôi lại thấy chột dạ. Dù gì cô ấy cũng không nói sai, nếu như không phải vì Cùng bàn, tôi sẽ không mất ngủ đến tận sáng đâu.
“Không phải đâu, tôi giải đề muộn quá.” Tôi yếu ớt đẩy tay Cùng bàn ra, mạnh miệng nói.
“Whatever~ dù sao tui cũng không tin~” Bàn trước giơ tay nhún vai, suy nghĩ trong nháy mắt đã nhảy đến chỗ khác, tiếp tục sự nghiệp quảng cáo chưa hoàn thành lần trước với tôi.
“Ông không tới quả thật rất đáng tiếc đó! Ông không biết chị gái hát chính đẹp cỡ nào đâu, hát hay nữa chứ ~ Ông xem ông xem, tui còn chụp chung với chị ấy đây này ~” Một tuần đã trôi qua mà sự hứng thú của Bàn trước về ban nhạc Underground đó dường như càng mạnh mẽ hơn.
Tôi không có hứng thú về chị gái hát chính trong miệng cô ấy, hiện giờ ngoài việc học, tôi chỉ muốn Cùng bàn cải tà quy chính, về với chính đạo mà thôi.
Nhưng dù tôi đã bày ra thái độ ‘Dì à, chúng ta không có hẹn đâu’, Bàn trước lại không biết nhìn sắc mặt người ta, kiên quyết dí điện thoại đến trước mặt tôi.
“Ông nhìn đi, nhìn đi mà ~ Tiết Tây ông nhìn một chút đi, chị gái này rất sexy đúng không ~”
Tôi liếc mắt nhìn lấy lệ bức ảnh trên màn hình di động của cô ấy một cái, vừa nhìn đã thấy cái mặt to cười ngu của Bàn trước, đang muốn chế nhạo thì thấy một người khác trong hình.
Áo ba lỗ bó sát cùng quần sooc ngắn sexy, trên cổ tay còn đeo một cái vòng tay đầu lâu hầm hố…
Hình như gặp người mặc trang phục này ở đâu rồi.
Tôi đang trầm ngâm suy nghĩ xem đã gặp ‘hát chính sexy’ trong miệng Bàn trước này ở đâu thì Cùng bàn đã đoạt lấy di động, tắt màn hình rồi vứt lên bàn của Bàn trước.
“Giờ cậu ấy cần nghỉ ngơi, cậu muốn quảng cáo thì tìm người khác đi.” Cùng bàn nói.
Bàn trước bĩu môi, khó chịu cất di động đi, lại bắt đầu lẩm bẩm mắng chửi: “Cuồng ma hộ thê, một ngày nào đó mi sẽ gặp báo ứng…”
“…”
Cuồng ma hộ thê?
Tôi bị Cùng bàn cắt đứt dòng suy nghĩ cũng thoát khỏi hồi tưởng, bởi vì Bàn trước nhắc tới một từ khiến tôi đột nhiên ngộ ra.
Hát chính đó, chẳng lẽ chính là ‘bà xã’ của Cùng bàn sao!
Oán niệm của tôi với Cùng bàn càng sâu hơn.
Có lẽ tháng ngày chúng tôi làm bạn cùng bàn không dài, nhưng tôi đã coi cậu ấy là bạn thân nhất của mình từ lâu rồi, kết quả cậu ấy có ‘bà xã’ đã không nói với tôi đầu tiên thì thôi, lại còn giấu diếm tôi nữa chứ.
Tôi cảm thấy tâm hồn trẻ thơ của mình bị tổn thương.
“Cậu tránh ra đi, tôi không muốn thấy cậu, cậu đừng quấy rầy tôi học!” Tôi hung dữ nói với Cùng bàn.
Cùng bàn có lẽ không ngờ tới tôi sẽ nói vậy, không hiểu gì nhìn tôi, giờ chó săn nhỏ hung ác trông giống như chó săn nhỏ bị vứt bỏ rồi.
Thiếu chút nữa tôi bị ánh mắt mê mang ấy khiến cho đầu hàng nộp vũ khí, muốn ôm cậu ấy mà nói ‘Được rồi được rồi, đừng khóc, chủ nhân ở đây.’
Nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng sự đồng cảm, tôi phải để cậu ấy ý thức được tính nghiêm trọng khi yêu đương, không chỉ ảnh hưởng đến học tập mà sẽ còn mất đi người bạn quan trọng là tôi đây.
Tôi ôm cơn tức, càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này có vẻ ổn, âm thầm quyết định bắt đầu từ hôm nay, trừ phi Cùng bàn bỏ bà xã của cậu ấy, nếu không thì tôi sẽ không nói chuyện với cậu ấy nữa.
Tôi ưỡn ngực, ngồi ngay ngắn giải bộ đề thi mới mua.
Nghĩ ra được phương pháp này tôi quả đúng là thiên tài mà.
Tôi không kìm được mà tự khen mình trong lòng.