Trương Khải Nhất có thể đi đến xa như vậy, chứng minh hắn cũng không phải một kẻ ngu dốt. Ở tận thế thời kỳ sau có sức mạnh cũng không có nhiều công dụng, hắn là một lực lượng dị năng giả không tồi, nhưng còn chưa đủ cường đại để có thể quét ngang tám phương, sau này dị năng giả lợi hại càng ngày càng nhiều, nhất là khoảng thời gian dị năng giả hệ tự nhiên bắt đầu vượt lên, lực lượng dị năng giả càng tỏ ra yếu kém. Trương Khải Nhất lại có thể dưới tình huống như vậy đứng vững ở Bắc Kinh, hắn có thể được người kia thu nhận, liền chứng minh bản thân Trương Khải Nhất đủ lợi hại.
Không tính tính cách bội bạc, chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, thì đầu óc với năng lực của Trương Khải Nhất coi như là không tệ. Ở thời kỳ đầu tận thế, lực lượng dị năng giả như hắn cũng thật hữu dụng.
Thẩm Trì quyết định không cần phải xử lý hắn ngay, vào lúc này, đi một mình rất dễ khiến người chú ý, hắn cần tìm một vị trí thích hợp, nhường Trương Khải Nhất ngẩn ngơ ngồi trên vị trí nổi bật hơn chính mình.
“Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc.” Thẩm Trì chỉ vào mình, lại chỉ vào Lưu Mộc trong lòng, “Nếu đều là người sống sót, không cần phải nói quanh co, tôi nghĩ, bằng vào một mình anh cũng không đi ra khỏi chỗ này được.”
Không đợi thanh niên bên cạnh Trương Khải Nhất kịp có ý nghĩ không tốt, Thẩm Trì liền dứt khoát nói.
Trương Khải Nhất nhíu mi, hắn nói không sai, nếu không phải bởi vì một mình hắn không thoát ra được, hắn sao lại phải ở trong này cùng với bọn đàn bà con nít yếu ớt đó!
Hắn đứng lên, thân thể cao lớn đầy sức bật phát, một tay hắn nắm lấy chiếc ghế dựa sau lưng nâng lên, nhẹ nhàng như không dùng chút sức lực nào,”Mày sau một đêm kia cũng xảy ra biến hóa?”
Thẩm Trì nhếch mi, khe khẽ cười, hành động này của Trương Khải Nhất, ý định ban đầu chắc hẳn là để chấn nhiếp hắn.
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, cái này đã là gì, ba cũng làm được! Có mỗi một chút khả năng như vậy cũng làm ra vẻ giỏi lắm…
“Biến hóa của tôi rất đặc biệt.” Thẩm Trì ôm Thẩm Lưu Mộc, không buông y ra, nhìn nhìn đại sảnh, ánh mắt dừng lại ở một cái bình hoa trong góc, “Choang” một tiếng, bình hoa nháy mắt nát trên đất.
Trong yến hội sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, thanh niên lúc trước nói chuyện bên tai Trương Khải Nhất bị Trương Khải Nhất tát sưng vù cả hai má, trên mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng không kìm được mà sợ hãi!
Sắc mặt Trương Khải Nhất thay đổi, hơi hơi nheo mắt lại, “Đây là cái gì, ám khí?”
Thẩm Trì cười nói, “Xem ra Trương ca cũng có mắt nhìn. Tôi xuất thân từ Thục trung Đường Môn —— ha, đừng nghĩ nó chỉ có trong tiểu thuyết, thực sự là có Thục trung Đường Môn, từ lâu đã suy tàn, chúng tôi cũng chỉ là một chút hơi tàn thôi. Bình thường cũng không thể hiện tài nghệ, có điều, người trong môn cũng càng ngày càng ít, đến hiện giờ chỉ còn hai cha con tôi.”
Đúng vậy, thời kỳ sau tận thế, một số môn phái cùng gia tộc lánh đời cũng bắt đầu bộc lộ tài năng, còn hơn dị năng giả, lực lượng của bọn họ có lẽ có hạn, nhưng một khi trong bọn họ có người thức tỉnh dị năng, so với người thường sức chiến đấu mạnh hơn nhiều, ở mười mấy năm sau, cơ hồ toàn bộ gia tộc cùng môn phái cổ xưa đều là lớp người đi đầu, nhưng không có Thục trung Đường Môn trong đó. Trên thực tế, cái gọi là môn phái cũng chỉ còn lại Võ Đang và Nga Mi, không phải địa điểm du lịch núi Võ Đang và núi Nga My, mà là môn phái chân chính lánh đời, Võ Đang đạo sĩ, Nga Mi ni cô, đều là cao thủ tương đối lợi hại, còn lại đều là chế độ gia tộc. Thật ra cũng có một thế gia cổ xưa họ Đường, nhưng Đường gia am hiểu chính là chưởng pháp, mà không phải Đường Môn kia.
“Đương nhiên, tôi đúng là sau một đêm nọ có biến hóa.” Thẩm Trì nhìn về phía Trương Khải Nhất, “Mắt ưng. Chính xác ra, chính là để cho tỉ lệ trúng mục tiêu của tôi so với trước kia cao hơn nhiều”, thanh âm của hắn hiện lên vài tia bất đắc dĩ, “Trước kia tôi cũng không có bản lĩnh thiện xạ bách phát bách trúng như vậy, Đường Môn chúng tôi xuống dốc, cũng là bởi vì ám khí nỏ thuật này luyện quá khó khăn, hiện đại toàn máy tính và ti vi, mắt rất dễ bị tổn thương, mà môn hạ chúng tôi đối với con mắt yêu cầu rất cao, cho nên…”
Bách phát bách trúng thiện xạ!
Trương Khải Nhất trên mặt đã mang theo ý cười nhiệt tình, tiến lên một bước cầm bàn tay còn lại không ôm Thẩm Lưu Mộc của Thẩm Trì “Thật sự là quá tốt! Thẩm Trì, chỉ cần chúng ta hợp tác, nhất định có thể đi ra khỏi nơi này!” Ánh mắt của hắn sáng ngời, thậm chí thân thiết sờ sờ đầu Thẩm Lưu Mộc.
Thẩm Lưu Mộc chán ghét quay đầu ra chỗ khác.
Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người trong yến hội sảnh đều sôi nổi kêu “Thẩm ca”, mỗi một khuôn mặt đều thận trọng mang theo khát vọng.
“Chú ơi, chú có thể mang bọn cháu ra ngoài sao?” Một đứa bé trai nhút nhát hỏi.
So với những đứa trẻ bẩn thỉu khác, khuôn mặt thằng nhóc này đã được mẹ nó lau sạch bóng, một đôi mắt bồ đào đen láy sáng ngời. Nếu ở khoảng thời gian trước đây, sợ rằng ai cũng phải nhéo nhéo hai cái khen đáng yêu, mẹ của nó ở ngay bên cạnh, rành rành lúc trước còn một đầu rối bù che đi nửa khuôn mặt, giờ lại được buộc gọn ra sau, lộ ra dung nhan thanh tú, so với nữ sinh trung học ngây ngô và nữ phục vụ bộ dáng bình thường, ả ở nơi này là nữ nhân xinh đẹp nhất.
Nhưng vấn đề là, ả quyến rũ lầm người rồi.
Đời trước, Thẩm Trì đã gặp qua quá nhiều người yêu thương nhung nhớ mình, không chỉ bởi vì hắn cường đại, chỉ riêng bề ngoài này của hắn cũng đủ đem rất nhiều nữ nhân người sau dẫm lên xác người trước, đừng nói là bà mẹ một con này cũng không phải quá xinh đẹp, chính là nữ nhân được xưng tụng tuyết sắc giai nhân hắn đều đã gặp qua mấy người, còn có cả đại minh tinh ngày thường chỉ có thể nhìn thấy qua tivi. Ở tận thế, vẻ bề ngoài cũng không có giá trị đến vậy.
“Chú ơi.” Đứa bé đôi mắt ửng đỏ, nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Thẩm Trì cười giễu cợt, cô ả này đúng là thông minh, biết mình mang theo con nhỏ liền dùng con mình tìm cách giành được đồng tình, đáng tiếc, trải qua nhiều năm ở tận thế như vậy, Thẩm Trì sớm đã đánh mất tâm đồng tình, đứa nhỏ trước mắt vẫn giả vờ đáng thương, chỉ là trong lòng của hắn vẫn không hề gợn sóng.
Trương Khải Nhất liếc mắt nhìn ả kia một cái, lại nhìn về phía Thẩm Trì, “Thẩm Trì, chúng ta thương lượng một chút đối sách, nơi này cách cổng lớn khu vui chơi…”
“Ba, con muốn xuống.” Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên nói.
Thẩm Trì thả y xuống, vỗ vỗ đầu của y nói, “Cẩn thận một chút, đừng có chạy lung tung.”
Thẩm Lưu Mộc nhu thuận gật đầu, rất nhanh hiểu được ý của Thẩm Trì, “Yên tâm đi ba.” Con sẽ không tại đây, trước mặt những người này vung roi.
“Hạo Hạo, nhanh nhanh theo bạn chơi đi!” Bà mẹ kia một bên ngăn lại thằng bé sắp khóc, vội vàng nói.
Thẩm Lưu Mộc cười đến hồn nhiên ngây thơ, “Đến a, chúng ta tới đó chơi!”
Thằng bé này hiển nhiên đã quen thói được người khác vây quanh, chỉ cần mình làm ra bộ dáng sắp khóc, ai cũng sẽ đáp ứng nguyện vọng của mình, nào biết lúc này không có tí tác dụng nào, mẹ bắt mình chơi cùng thằng nhóc kia! Thật sự là rất đáng ghét! Nhưng không có cách nào… Nó sờ sờ bụng, mấy ngày này nó chỉ được phát cho một chút đồ vật này nọ, nếu không phải mẹ nó còn giấu mấy khối chocolate trong ba lô, nó nhất định đã chết đói. Nó bĩu môi, chỉ cần về nhà thì tốt rồi, lúc đó sẽ để ba đánh chết người nào khi dễ Hạo Hạo, hừ!
Bé trai không cam lòng, không muốn cùng Thẩm Lưu Mộc đi về góc tối, “Này, muốn chơi cái gì?”
Thẩm Lưu Mộc bỗng cười khẽ, bé trai không biết vì sao lại run rẩy.
“Này cái gì! Tao có tên, tao gọi là Thẩm Lưu Mộc.”
Bé trai chậm rãi nói, “A, tao là Tào Ninh Hạo.”
Thẩm Lưu Mộc nhìn nó, “Con mắt mày đẹp thật đấy.”
“A?”
“Lúc mày nhìn chằm chằm ba tao, con mắt mày rất đẹp.” Thẩm Lưu Mộc lặp lại.
Bé trai nhất thời có chút lông mao dựng đứng.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn khuôn mặt tái nhợt của bé trai, nó bị dọa đến cử động cũng không dám, bởi vì Thẩm Lưu Mộc cầm con dao chỉ thẳng vào giữa lông mày nó.
“Mày, mày…” Môi nó run run, đôi mắt đỏ lên bị dọa tới mức phát khóc.
“Không được khóc!” Thẩm Lưu Mộc hung ác nói.
Bé trai không dám khóc, chính là nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống.
Dao găm cứa vào da thịt nó, máu tươi chảy xuống, bé trai sợ muốn chết, thân thể không khỏi run rẩy, nó cảm thấy thằng nhóc còn thấp hơn cả mình trước mặt này so với ma quỷ trong chuyện xưa trong sách còn đáng sợ hơn!
Vết máu nhuộm đỏ dao găm, Thẩm Lưu Mộc nói chậm từng chữ, “Tao không thích ánh mắt mày nhìn chằm chằm ba của tao, ba là ba của tao, của riêng mình tao! Mày nghe rõ chưa?”
“Nghe, nghe rõ, rõ ràng…” Bé trai nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, lại ngay cả động cũng không dám động, giọng nói run rẩy cơ hồ nghe không rõ.
Khuôn mặt trẻ con của Thẩm Lưu Mộc giữa lông mày đầy vẻ cố chấp, “Con mắt mày rất đẹp, nếu còn dám nhìn ba của tao, tao sẽ móc chúng ra, hiểu chưa?”
Bé trai điên cuồng gật đầu, không chỉ đau đến muốn chết, hơn nữa máu tươi chảy vào mắt, trước mắt một mảnh màu đỏ, thật đáng sợ!
Thẩm Lưu Mộc lúc này mới vừa lòng thu hồi dao găm, nhìn thấy trong túi bé trai có cái khăn tay, y lập tức rút ra đem vết máu bên cạnh mắt bé trai lau sạch sẽ, cẩn thận không để lại một vết nào, y cố ý dùng sức lau, đau đến mức bé trai hít thẳng một hơi.
Đợi lau xong rồi, y mới lại giơ tay lên, nhìn về phía cách đó không xa, đưa lưng về phía cửa nói với bé trai, “Ngồi xổm xuống!”
Bé trai nghe lệnh nhanh chóng ngồi xổm xuống, bởi vì ngồi xuống quá nhanh, gần đây lại ăn ít nên có chút tuột huyết áp, lập tức ngồi không vững, đặt mông ngồi trên mặt đất, Thẩm Lưu Mộc khinh thường bĩu môi, tay đè lên mắt bé trai, không để ý bộ dạng sợ đến đến phát run của nó, ánh sáng nhạt màu xanh biếc chợt lóe, vết thương nhỏ không sâu trong giây lát liền khép lại.
Một mùi nước tiểu khai khai lan ra, bé trai sợ đến mức không nhịn được.
Thẩm Lưu Mộc cười nhạo, lấy khăn tay lau sạch vết máu cho nó, sau đó thuận tay đem khăn tay dính máu nhét vào túi quần, chán ghét nói, “Cút ngay!”
Bé trai sợ tới mức tè ra quần, cực kỳ nhanh chóng chạy về hướng mẹ nó, vừa chạy vừa lớn tiếng khóc, “Mẹ ơi! Mẹ! Nó lấy dao găm rạch con, Hạo Hạo đau quá! Hạo Hạo chảy máu…”
Thẩm Lưu Mộc thản nhiên đi tới, vẻ mặt oan ức, “Cháu không hề.”
Nghe bé trai nói, bà mẹ kinh hãi, nhanh chóng nâng mặt bé trai lên nhìn từ trên xuống dưới, nhưng bé trai trên mặt, toàn thân đều sạch sẽ, đừng nói chảy máu, cả người vết trầy da còn không có!
“Hạo Hạo, ở đâu? Con đau chỗ nào?”
“Mắt, cạnh mắt con đau quá! Mẹ, mẹ, nó bắt nạt con, nó lấy dao găm rạch con, còn nói sẽ lấy dao móc mắt con hu hu…” Bé trai khóc đến mức sắp nghẹn.
Thẩm Trì nhìn về phía y, Thẩm Lưu Mộc lập tức nhào vào lòng hắn, “Ba, con không làm.” Giọng nói của y buồn buồn.
Bà mẹ trẻ xinh đẹp không khỏi xấu hổ, lại bực con mình không có tiền đồ, bây giờ là thời điểm cần nịnh bợ hai cha con nhà nọ, Hạo Hạo ngày thường hiểu chuyện, sao bỗng nhiên lại ăn nói linh tinh như vậy. Mắt nó rõ ràng không bị làm sao, ngay cả vết bầm cũng không có!
Mà Thẩm Lưu Mộc đang ấm áp trong ngực Thẩm Trì chọn góc độ người lớn không thấy được hung ác trừng bé trai, bé trai đang khóc thút thít bỗng nín bặt.
Nó càng sợ hãi, chỉ dám nhào vào lòng mẹ phát run.
Trương Khải Nhất nhìn qua, giễu cợt nói: “Chỉ sợ là mấy ngày nay bị dọa hỏng, sinh ra ảo giác.”
Một bà mẹ bên cạnh cũng mang theo đứa nhỏ “thân thiết” mở miệng nói: “Đêm qua đứa nhỏ này không phải còn ầm ĩ nói cái gì ba lái phi cơ tới đón nó sao? Sẽ không phải là bị dọa ngu đi chứ!”
Tiếng cười thưa thớt vang lên, khuôn mặt trắng nõn của bà mẹ ửng đỏ, không biết là do xấu hổ hay tức giận, lườm mấy thằng nhãi bên cạnh Trương Khải Nhất một cái.
Thẩm Trì liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc, biết tên nhóc này nhất định đã làm trò quỷ, có điều hắn cũng không thèm để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, ôm lấy Thẩm Lưu Mộc không thèm liếc mắt tới hai mẹ con kia một cái, trực tiếp nói với Trương Khải Nhất: “Quyết định như vậy, xế chiều hôm nay đi luôn, tình trạng bên ngoài như thế nào cũng không biết, đi ra ngoài rồi quyết định sau.”
Trương Khải Nhất trịnh trọng gật đầu, “Được!”
“Chúng tôi thì sao!” Có người nhịn không nổi hỏi,một nam nhân trung niên tương đối trẻ tuổi vội vàng hỏi.
Trương Khải thoáng nhìn hắn liếc mắt một cái, “Nguyện ý theo chúng ta đi, mang theo gậy gộc cùng đi.” Hắn thoải mái đặt trên ghế băng hai mươi mấy cây gậy gỗ (mộc côn), “Bên ngoài đều là thây ma, đi ra ngoài ai cũng không thể cam đoan có thể còn sống ra khỏi công viên trò chơi!”
Sắc mặt mọi người cơ hồ đều thay đổi, đi ra ngoài? Bên ngoài nơi nơi đều là thây ma lang thang, ngửi được mùi bọn họ chắc chắn sẽ bu vào!
“Không muốn đi cũng có thể, thức ăn ở đây chỉ đủ ăn ba ngày, đương nhiên, chúng ta rời đi những người còn lại có lẽ có thể trụ lâu hơn mấy ngày, không muốn đi thì ở đây chờ cứu viện cũng tốt thôi, nhưng di động không có tín hiệu, điện cũng bị cắt, khi nào cứu viện đến tôi cũng không biết được.” Trương Khải Nhất nói tiếp.
Thẩm Trì mỉm cười tựa vào tường, nghe thấy Trương Khải Nhất vừa nói, ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ ở trên người hắn, kỳ vọng cũng tốt, oán hận cũng thế, đều là của hắn hết. Ôm Thẩm Lưu Mộc đứng ở trong bóng tối, Thẩm Trì dáng vẻ thong thả.
“Ba, con đói.” Thẩm Lưu Mộc ghé vào lỗ tai hắn nói.
Thẩm Trì ánh mắt chợt lóe, ý vị thâm trường nói: “Yên tâm, Lưu Mộc, chúng ta lập tức có thể ăn một bữa ngon!”
Tới gần giữa trưa, Trương Khải Nhất bọn hắn hẳn là cũng cần ăn cơm, mà nếu quyết định sau buổi trưa sẽ rời đi, Trương Khải Nhất nếu có tư cách làm thủ lĩnh nơi này khẳng định là có quyền lên tiếng tuyệt đối, như vậy, bữa tiệc này hắn chắc chắn sẽ không tiết kiệm, dù sao, hắn cũng sẽ không để lại những thứ thức ăn này tại đây, không phải sao?
Quả nhiên, cơm trưa hôm nay rất phong phú, vị đầu bếp kia tự mình động thủ làm một bàn đồ ăn, so với ngày tết mà nói thì có hơi bủn xỉn, nhưng ở tận thế, bốn món mặn một một canh cùng cơm thơm lừng như vậy đủ để cho tất cả mọi người thèm nhỏ dãi.
Trên bàn chỉ có Trương Khải Nhất, Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc cùng một nam thanh niên luôn đi theo Trương Khải Nhất, ngay cả Lý ca kia cũng không có tư cách ngồi trên bàn, đầu bếp tự mình bưng một chén cơm đứng bên cạnh ăn, những người khác chỉ có thể nhìn bọn họ chảy nước miếng.
“Ăn nhiều một chút.” Thẩm Trì gắp cho Thẩm Lưu Mộc một đũa thức ăn, Thẩm Lưu Mộc há to mồm và cơm, một mồm đầy mỡ.
Trương Khải Nhất cười nói: “Tiểu đệ đệ ăn rất khỏe a.”
“Đang tuổi lớn mà.” Thẩm Trì cười cười, coi như không thấy những ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Ngược lại Trương Khải Nhất nghe thanh âm nuốt nước bọt của thanh niên đứng bên cạnh lại cảm thấy có chút lúng túng.
Thẩm Trì hết sức bình tĩnh, từng miếng từng miếng chậm rãi đem này thức ăn ăn hết, có mỗi như vậy đã là gì, hiện tại những người này còn có chút liêm sỉ cùng mặt mũi, cùng lắm chỉ là nhìn chăm chú như vậy mà thôi, không dám mất hết mặt mũi khóc lóc cầu xin, lại sợ hãi Trương Khải Nhất cường đại không dám có hành động, chờ qua một ít ngày nữa, có khi chỉ bởi vì một chút đồ ăn mà ngay cả chó cũng không bằng ngay cả mạng cũng không muốn.
Đây là tận thế.
Tào Ninh Hạo đang ngồi bên cạnh mẹ nó ngửi thấy mùi hương mê người, đói đến mức bụng cũng kêu lên, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm.
Thẩm Lưu Mộc đang ngồi ăn trên bàn bỗng ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của nó.
Tào Ninh Hạo sợ run cả người, nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám…liếc mắt một cái về hướng đó.
“… Còn dám nhìn ba của tao, tao sẽ móc chúng ra…”
Thanh âm đáng sợ kia giống như vẫn còn bên tai, hắn nhắm chặt mắt, co lại thành một đoàn.
=== ====== ====== ====== =========
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhìn lên văn án, cái gì kia, Thẩm Lưu Mộc y chính là một tiểu biến thái, từ nhỏ chính là tiểu biến thái, nếu không cũng không thể mới bảy tuổi liền có thể sống sót trong tận thế …