Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

chương 91

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cửa thời không là một vật thiếu niên vừa mới tạo ra gần đây, nghe đâu chỉ cần đi xuyên qua đó là có thể đặt chân đến các vị diện không gian khác. Vương Tuấn Khải thật sự không nghi ngờ gì, trước giờ thiếu niên chưa từng lừa hắn, hắn càng không có lý do hoài nghi cậu sẽ làm chuyện gì hãm hại hắn.

Thiếu niên đưa hắn đến một toà sơn động nằm trong trong lòng ngọn núi, Vương Tuấn Khải còn không biết là ngọn núi bên cạnh nhà trúc lại có một căn phòng kín, nhất thời thấy mới mẻ: "Ngươi kiến tạo?"

Thiếu niên không phủ nhận, chỉ cười: "Trong lúc làm việc, Đại Hỷ chạy đến đây chơi, ta tìm thấy nó ở đây, cũng phát hiện nơi này chính là cửa thời không."

Vương Tuấn Khải gật gù, vươn tay chỉ về phía vòng tròn đồng tâm tại chính giữa: "Cửa thời không này sử dụng như thế nào?"

Thiếu niên đi tới trung tâm căn phòng, nâng tay niệm chú, vòng tròn dưới chân phát ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, cực kỳ ôn hoà, làm cho người khác không tự chủ đắm chìm trong đó. Cậu dẫn Vương Tuấn Khải bước vào vòng tròn, cẩn thận giải thích: "Cứ cách mỗi tháng nó sẽ hoạt động một lần, chỉ cần mỗi tháng vào ngày này ngươi trở về địa điểm đầu tiên khi ngươi xuyên đến thời không khác, nó sẽ lập tức kích hoạt."

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Như vậy à? Ta không thể mỗi ngày đều trở về? Nhưng mà ta đi rồi ngươi làm sao đây? Ngươi xảy ra chuyện thì sao?"

Thiếu niên buồn cười: "Ta có thể xảy ra chuyện gì?"

Vương Tuấn Khải: "... Được rồi, chỉ có ta đơn phương không muốn rời xa ngươi."

Lời này nếu là hai người bình thường nói với nhau, thế nào cũng rất kỳ quái, nhưng bọn họ đã cùng chung sống với nhau rất lâu rồi, thiếu niên không cảm thấy bất thường, trái lại sinh ra một chút cô độc: "Một tháng mà thôi, chỉ cần tìm thấy đồ vật, không sợ chúng ta sẽ bị chia cắt nữa."

Vương Tuấn Khải gật gật đầu: "Nếu tìm được "nó", ta sẽ lập tức quay trở lại."

Thiếu niên thi triển pháp trận, xoay người không nhìn hắn: "Phải nhanh chóng lên, việc này đã kéo dài quá lâu."

Mặc dù Vương Tuấn Khải không hiểu rõ tại sao phải gấp gáp như vậy, nhưng hắn cũng biết trì hoãn vấn đề có thể gây ra không ít chuyện ngoài ý muốn, cho nên hắn không chần chừ lâu, vầng sáng vừa biến mất hắn cũng tiêu thất theo.

Đợi Vương Tuấn Khải đi rồi, thiếu niên đứng ngẩn người một mình trong căn phòng kín, thật lâu sau mới hoàn hồn tỉnh táo, cúi đầu cười khổ. Cậu đưa tay ra phía trước, cầm mảnh kiếm vỡ không biết giấu ở đâu ra trước mặt, rạch một vết trên lòng bàn tay đã hằn không ít vết thương: "Sợ là...chúng ta khó mà gặp nhau nữa..."

Máu của thiếu niên nhỏ giọt xuống vòng tròn, ánh sáng kỳ dị lại một lần nữa phát quang, nhưng lần này nó lập loè chớp tắt, tựa hồ đang tiếp nhận hoà tan huyết dịch đỏ tươi.

"Hy vọng sau khi ngươi đầu nhập luân hồi, sẽ quên đi ta, quên đi ký ức ngày hôm nay, quên đi hết thảy về thân phận của chúng ta." Thanh âm mềm nhẹ của cậu bi ai đến nỗi vạn vật xung quanh ủ dột buồn bã, hoa cỏ tươi xanh trong phạm vi ngọn núi đều héo rũ xuống. Vầng sáng ngày càng loang ra rộng, như nuốt chửng không gian tứ bề mà bành trướng cực đại, mãi cho đến khi chạm phải căn nhà trúc mới từ từ biến mất.

Đợi khi Vương Nguyên đi khỏi ngọn núi, sắc trời đã biến thành màu đen kịt.

Cậu sờ lên đôi mắt mình, mất đi Vương Tuấn Khải, trong mắt cậu, thế giới này đã mất đi toàn bộ màu sắc.

Hắc thổ đại lục năm thứ mười chín, Đại An vong quốc, đồng thời rơi vào tình trạng sụp đổ còn có các quốc gia lân bang, chiến loạn càng ngày càng lan ra, khói lửa khóc than rền trời dậy đất.

Không biết là từ lúc nào, các tướng sĩ ngày càng sa đà vào huyền thuật pháp trận. Từ khi trận chiến thất bại đầu tiên của Đại An diễn ra, có người trông thấy tướng quân mời một pháp sư đến làm phép thay vì chiêu binh mãi mã, luyện tập quần hùng, lòng người lạnh đi một chút, mỗi ngày đều lạnh đi một chút. Rốt cuộc cũng có ngày Đại An liên tiếp bại, lãnh thổ rộng rãi sau những lần tranh đấu nay thụt lùi chỉ còn một mảnh như ngày mới bước vào vạch xuất phát.

Tất cả binh lính đều cho rằng Đại An đã đi đến chung cuộc.

"Vương đại phu, Vương đại phu, cứu ta, cứu ta..." Binh sĩ cả người đầy máu nắm chặt tay đại phu, hốt hoảng mê sảng nói: "Ta ở nhà còn con trai, còn nương tử, còn thân mẫu già nua chưa kịp phụng bồi...Ta không thể chết, ta không thể chết...! Đại phu, ngươi cứu ta đi, cứu ta đi, ta cầu xin ngươi...!"

Sinh hoạt ở chiến trường là thường xuyên gặp cảnh ngựa ngã người vong, binh sĩ này đã khó có thể sống tiếp, nhưng khi Vương Nguyên nhìn thấy khát vọng sinh tồn trong mắt đối phương, cùng với những lời đối phương đau khổ thốt ra, cậu không thể trơ mắt nhìn đối phương chết đi.

Dẫu gì, những trận chiến này cũng là vì cậu mà ra. Cậu không phải là nguyên nhân gây ra chiến tranh, nhưng cậu ở bên ngoài gián tiếp tạo thành cái chết của bọn họ. Bởi vì muốn đạt được nguyện vọng của mình, những người này bị đẩy vào tình cảnh chiến loạn triền miên, bản thân sung quân làm lính, ngày ngày đối mặt với gươm giáo chết người, ngay cả gia đình cũng khó mà gặp được.

Vương Nguyên không dám nghĩ nhiều, cậu trước đây mỗi đêm đều không thể ngủ cũng bởi vì trong lòng đè nặng tâm sự như vậy, cho nên hiện giờ cậu thay Vương Tuấn Khải làm Vương đại phu cứu sống bọn họ, tuy là không thay đổi được sự hổ thẹn trong lòng cậu nhưng ít nhiều cũng khiến Vương Nguyên thoải mái hơn.

Vì vậy binh sĩ nọ không chết, hắn hôn mê một tháng, lúc tỉnh lại đã thấy bản thân ở quê nhà. Lão bà nhi tử mẫu thân đều khóc oà, mà hắn thì không rõ tại sao mình trở lại đây.

Ngoài cửa, có một đám đạo sĩ cầm phất trần đến tìm hắn.

...

Hắc thổ đại lục năm thứ mười chín, Đại An chính thức bị xoá tên khỏi bản đồ, các nước cơ bản đã xâu xé thành công miếng thịt ngon này, cũng bắt đầu đi con đường chinh phạt bằng vũ lực của Đại An.

Trời lại một lần nữa giáng dị tượng.

Đêm cuối cùng của năm ấy, một tia chớp không tiếng động rạch ngang bầu trời, bổ xuống một ngọn núi không tên nằm sâu trong thung lũng sương mù. Bởi vì khi ấy đã là nửa đêm, bách tính không một ai chú ý, chỉ có tên phu mõ canh hoảng hốt bò đến công đường gõ trống, nhưng cũng là không kịp rồi.

Tiếng động kinh hồn táng đảm nghiêng trời lệch đất đột ngột phá toác sự yên tĩnh đêm khuya, cũng làm cho bá tánh mù điếc tạm thời. Ánh sáng từ ngọn núi như tia lửa cháy sém con ngươi, khiến người ta không cách nào mở mắt được, âm thanh sấm rền vang quanh quẩn trong đầu, như một lời nguyền rủa ứng nghiệm thôi miên con người, làm người ta vô lực chống đối, cũng yếu ớt quy hàng.

Giữa dị cảnh bất thường xuất hiện, tại ngọn núi nơi bị sét bổ ra một cái hố lớn, bàn tay đầy máu tươi với móng vuốt sắc bén từ hố vươn ra ngoài, bấu lên vách đá để lại từng dấu vết sâu hoắm. Sinh vật tứ phía đã sớm chạy đi, số còn lại không kịp thoát đều ngã rạp dưới đất, khiếp sợ cực độ nhìn kẻ đang bò từ bên trong ra.

Đó là một kẻ toàn thân chi chít vết thương to nhỏ, máu chảy tràn lan, xương cốt trắng hếu thấp thoáng lộ, đầu tóc bu xù dơ bẩn không khác gì ăn mày. Hắn chầm chậm đứng dậy, ngửa mặt lên trời, mưa rất nhanh trút xuống, gột rửa gương mặt lạnh lẽo của hắn.

Vương Tuấn Khải đã trở lại.

Từ một năm trước Vương Nguyên đưa hắn đến dị giới không gian, hắn đã trở lại mảnh đất này.

Nửa mặt trái đầy hoa văn đen đúa khủng bố của hắn hiện ra trước ánh sáng trời, như là hưởng ứng sự thần phục của vạn vật tứ phương, hoa văn dần chuyển thành sắc đỏ thẫm ghê người, tựa một lời thì thào nhắc nhở người đừng quên nó làm sao mà xuất hiện.

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn nước mưa chảy dọc theo thân thể, làm cho máu trên người hắn chảy xuôi xuống đất bằng, trong mắt là mê mang không rõ. Hắn rõ ràng có nhục thân, có máu thịt, biết đau đớn cũng biết tức giận, tại sao không ai tha cho hắn? Tại sao bọn họ lại cứ phải đuổi cùng gϊếŧ tận hắn?

Ngay cả Vương Nguyên cũng muốn đuổi hắn đi, tuy rằng hắn biết Vương Nguyên làm như thế là vì muốn bảo hộ hắn, nhưng hắn không muốn sự bảo hộ này, bởi vì vị diện bên kia không có Vương Nguyên.

Không có Vương Nguyên là khái niệm gì? Hắn càng không rõ, hắn và Vương Nguyên sinh ra cùng một cội, từ khi hắn mở mắt đã nhìn thấy cậu. Không có cậu, thì sẽ là không có hắn.

Thế giới thời không mà Vương Nguyên đưa Vương Tuấn Khải đến là một nơi phi thường rộng lớn. Ở đó có người sống, có cái chết, cũng có kẻ phi thăng thành thần tiên, hằng ngày được tín đồ phụng dưỡng nhang đèn, cuộc sống trải qua rất êm ái, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ có xung đột chiến tranh, nhưng cái chết của bọn họ không hề đem đến cho hắn chút sức mạnh nào.

Vương Tuấn Khải một mình lang thang ở thế giới ấy một năm, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến việc Vương Nguyên trăm phương ngàn kế đưa hắn tới đó. Hắn từ một kẻ không có đầu óc luyện ra một cái tâm cơ nam nhân – có muốn lừa gạt chính mình cũng không được, việc Vương Nguyên đẩy hắn ra khỏi cậu khiến hắn rất khó hiểu, phần nhiều là khó chịu.

Ban đầu, hai người bọn họ là bị truy bắt.

Vương Nguyên bị người truy là vì nhân tài, hắn bị truy là bởi tại hung ác.

Bởi vì xuất thân của hắn, bởi vì mỗi khi có kẻ chết vì chiến tranh, hắn sẽ mạnh hơn môt chút. Hắn bị động tiếp thu oán lực của bọn họ, lâu dần trong mắt đám người đạo thuật kia, hắn không khác gì một kẻ hấp thụ tà khí để tồn tại.

Bọn họ cho là hắn không tốt, hắn tàn nhẫn, hắn dùng thủ đoạn ác độc dụ dỗ người đời tàn sát nhau để sức mạnh của hắn tăng cao. Khi ấy thế gian chiến loạn, Vương Tuấn Khải nhận về oán lực cực đại, tu thành hình người, nửa mặt trái đầy hoa văn kia chính là thứ cuối cùng còn sót lại trong nguyên hình của hắn.

Bọn họ nghĩ, hắn không thể nào quay đầu hối cải được, không bằng gϊếŧ quách cho xong.

Nhưng hắn không chết, bên cạnh lại có thêm một Vương Nguyên, bọn họ tiếc hận không thôi, vẫn luôn khuyên Vương Nguyên rời xa hắn.

Vương Nguyên rốt cuộc cũng rời xa hắn, đưa hắn đi nơi khác, cậu không muốn hắn chịu sự truy lùng sừng sộ này nữa, cũng không muốn hắn có một cuộc sống chạy trốn không ngừng.

Vương Nguyên không bảo vệ được hắn, cậu sợ sẽ có ngày các môn phái đạo thuật hội họp cùng nhau ức hiếp hắn, ép hắn phải tiêu tan.

Vương Tuấn Khải hiểu được điều này, cũng hiểu được Vương Nguyên làm như vậy là bởi tại không còn đường nào để đi nữa. Vương Nguyên lừa hắn, cất công đi nghiên cứu pháp trận, nói cái pháp trận có thể giúp hắn thoát khỏi cốt quỷ nằm rải rác ở tứ phía trên hắc thổ đại lục. Hai người bọn họ liền liên hợp giúp Đại An chinh phạt lục địa, thâu tóm giang sơn, Vương Nguyên nói chờ cho đến ngày bờ cõi thống nhất, cậu sẽ có biện pháp tìm đến nó.

Hắn nghĩ, hoá ra thứ mà bọn họ tìm bấy lâu nay, là cánh cửa thời không kia.

Vương Nguyên gạt hắn.

Gạt hắn đi qua cửa thời không, sau đó còn muốn bỏ rơi hắn.

Vương Tuấn Khải không cam tâm.

Đợi sau khi hắn đến được vị diện bên kia cửa thời không, liền phát hiện thời gian một tháng hoàn toàn là giả dối. Không hề có cánh cửa thời không nào mở ra cho hắn trở về, cho dù hắn có đợi một tháng, một tháng, hay là một trăm năm...Nó vốn là cửa một chiều, có đi không có về, mà người thao tác mở cửa cũng không muốn cho hắn trở lại, cắt đứt toàn bộ liên hệ với hắn.

Thời gian giữa hai thế giới là khác nhau, nơi này chỉ mới một năm, nhưng ở nơi hắn đứng đã qua một trăm năm.

Một trăm năm, hắn tìm không thấy đồ, không về được, như một con thuyền lạc lõng di chuyển giữa dòng thời gian trôi nổi, mất phương hướng, không tìm được bến đỗ.

Vương Tuấn Khải là một kẻ không ưa tức giận, hắn trước giờ luôn nhẫn nại nói với chính mình, tức giận là nguồn gốc của đau khổ, phải bình tĩnh suy nghĩ, phải ôn hoà kiên định. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện, những thứ lý lẽ trông có vẻ kiên cố vững chắc kia chỉ có hiệu quả khi hắn ở bên cạnh Vương Nguyên. Cậu giống như một liều thuốc xoa dịu bản tính hoang dã của hắn, một khi đã tách ra, thuốc mất tác dụng, Vương Tuấn Khải lại trở về nhân mô khuông dạng của bản thân.

Cho nên hắn phát cuồng.

Hắn dùng một trăm năm tìm hiểu về cửa thời không, luôn luôn dùng bản thân ra thí nghiệm. Mỗi lần tìm thấy được một cách có thể tác động cửa thời không, hắn liền hưng phấn khó nhịn, chỉ biết đâm đầu thi triển, dẫu cho thịt nát xương tan cửa thời không cũng chẳng mảy may xuất hiện. Lâu dần thành thói, mỗi ngày của hắn đều lặp lại quá trình thử nghiệm phương thức khởi động cửa – phương thức sai – phản phệ - lại thử nghiệm một phương thức khác.

Như một kẻ điên biết diễn trò.

Hết Chương

Chia sẻ đôi chút về hot search hôm nay của Vương Nguyên: Trà hoàn toàn không có thành kiến gì, cũng không thất vọng, tình cảm của Trà dành cho em cũng vẫn nguyên vẹn. Cảm ơn mọi người đã yêu em, nếu mọi người có thể cùng em trải qua những bậc thang trưởng thành này là một điều quý giá.

Truyện Chữ Hay