Vương Anh Kiệt vội vã đẩy Vương Nguyên vào phòng Vương Tuấn Khải, gài chốt cẩn thận tránh cho người đàn ông mặt đẹp luôn đi theo sau lưng họ làm càn.
Chẳng biết Vương Anh Kiệt giở thủ đoạn gì, Tạ Minh Uyên nhưng lại chịu đi theo cậu ta đến đại sảnh, ngược lại là Vương Nguyên ngơ ngác bị đẩy vào phòng còn chưa kịp hồi thần, thầm nghĩ có khi nào cậu lại rơi vào một cái bẫy khác?
Không thể trách cậu, trong thời gian này cậu bị tập kích quá nhiều lần, là kẻ ngu đần cũng sinh ra bóng ma tâm lý chứ đừng nói là một người trưởng thành như cậu. Vương Nguyên hít thở một lúc, xác nhận mình thật sự đã trở về Vương gia mới từng bước đến gần Vương Tuấn Khải.
Hắn từ lúc cậu về cho đến giờ vẫn không nói câu nào, đưa lưng về phía cậu, hai bàn tay buông thõng xuống hai bên cơ thể, đầu gối chạm đất, tư thế tiêu chuẩn của học sinh bị phạt quỳ. Vương Nguyên không nhìn thấy, không hiểu tại sao hắn lại tạo hình như vậy, hoảng sợ chạy bước nhỏ đến gần, kết quả cậu vừa tới bên cạnh liền nghe thấy đối phương phát ra tiếng thở khò khò: "..."
Vương Nguyên: "..."
Vương Nguyên mất mười phút mới nâng được Vương Tuấn Khải lên giường, vừa nâng vừa tưởng tượng không biết Vương Tuấn Khải đã trải qua thảm cảnh sinh hoạt như thế nào lại có thể luyện ra một thân tuyệt kỹ ngủ ngồi. Người hắn nặng, lại còn không tự chủ được, trọng lượng hoàn toàn đều áp lên người Vương Nguyên, phảng phất còn có mùi rượu nhàn nhạt khiến cậu không biết phải nói gì. Dẫu sao trước giờ Vương Tuấn Khải luôn xuất hiện trước mặt cậu với hình tượng chững chạc đáng tin cậy, thậm chí khi hắn tức giận ngông cuồng cũng đều chưa từng lộ ra một mặt ngây thơ như vậy. Vương Nguyên nghĩ nghĩ, không hiểu sao lại cảm thấy hắn lúc này mới là chính hắn, Vương Tuấn Khải hắn vốn là thế, vốn không cần gánh vác trên vai nhiều trách nhiệm hàng yêu phục ma.
Lúc này, Vương Tuấn Khải đột nhiên ngồi dậy.
Vương Nguyên: "???"
Hắn lăng lăng nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng tựa như đang sắp làm ra một quyết định ghê gớm. Đương khi Vương Nguyên cho rằng hắn tỉnh rượu, chuẩn bị hỏi chuyện mình, Vương Tuấn Khải thế mà quay ngoắt về phía cậu, đôi con ngươi đen bóng chăm chú quan sát cậu.
Vương Nguyên cảm nhận được tầm mắt hắn: "???"
Sau đó cậu bị xuẩn nam trong cơn say kia ôm chầm lấy, tiếp theo Vương Tuấn Khải vừa ôm vừa nhét cậu vào lòng mình, cứ như hắn đang cho rằng mình là một lớp bột vỏ hoành thánh, mà Vương Nguyên là nhân bánh cần phải gói vào trong vỏ bánh vậy.
Vương Nguyên: "..."
Trời tháng tám hơi se lạnh, chẳng qua hai người quấn dính vào nhau dĩ nhiên là nóng hầm hập. Vương Nguyên thử giãy giãy thoát ra vài lần không thành công liền từ bỏ, dẫu sao cậu và hắn cũng không phải lần đầu tiên nằm cùng giường. Tuy rằng đêm nay rất có thể cậu sẽ bị hắn ôm quá chặt đến nỗi ảo giác bóng đè thậm chí là không ngủ được, nhưng Vương Nguyên không nỡ đẩy hắn ra. Sau đó chẳng biết là do cậu trải qua một ngày mệt nhọc hay là do tâm lí còn chưa ổn định sau hàng loạt sự kiện lại được Vương Tuấn Khải ôm an ủi, cậu vậy mà ngủ được rất nhanh, an tâm chưa từng có.
Vương Tuấn Khải là bị nóng tỉnh.
Hắn theo thói quen nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã qua bốn giờ sáng liền giật mình. Hắn thế nhưng ngủ trong lúc bản thân không biết gì, còn ngờ ngợ là mình đã quên chuyện nào đó. Vương Tuấn Khải cựa mình muốn ngồi dậy, chạm đến thân thể ấm áp của người đang nằm trong ngực hắn liền sững sờ ngây dại.
Hắn đã sớm quên những chuyện sau khi say, càng không hề biết mình đã làm nhiều việc khó lí giải, cho nên khi nhìn thấy Vương Nguyên ngoan ngoãn ngủ đến thơm thơm ngọt ngọt gần kề bên người, mặt hắn: "(⊙_⊙)?"
Thật ra ngủ chung giường với một nam sinh – còn là người quen của mình thì không có gì để rối rắm, nhưng Vương Tuấn Khải phát hiện người ta không phải chủ động lăn vào lòng hắn mà là hắn cường thế kéo người ta lại đây.
Vương Tuấn Khải một lần nữa: "(⊙_⊙)..."
Bởi vì hằng năm có rất nhiều lời đề nghị kết giao nên Vương Tuấn Khải luôn nói với bênngoài rằng hắn thích nam, với thời đại một trăm năm trước dân phong không phóng khoáng, không chấp nhận nam nam tương ái, dĩ nhiên không ai thích hắn, dù hắn có cái mã ngoài đẹp như tranh vẽ thì cũng chẳng dùng được.
Vương Tuấn Khải vẫn cho rằng kế sách này dùng được đến hiện tại, chẳng ngờ xã hội phát triển, quần chúng tự do yêu đương, hắn vừa mới come out, con gái liền cho rằng hắn kén chọn, vẫn luôn muốn đem hắn nắn thẳng lại, con trai thì bắt đầu tiếp cận hắn, cũng may công việc hắn làm đều có dính dáng đến thế giới bên kia nên bọn họ bắt đầu rút lui.
Vương Tuấn Khải đã nghĩ mình cả đời làm cẩu độc thân, cho đến khi hắn nhìn thấy Vương Nguyên nằm trong lòng mình.
Vương Tuấn Khải vuốt mặt, hắn biết đây chỉ là sửng sốt nhất thời, dù sao Vương Nguyên đã quen biết hắn lâu như vậy, bây giờ mới động tâm thì đúng là hơi muộn. Dần dần tỉnh táo lại, Vương Tuấn Khải lí trí hoàn hồn, cẩn thận rời giường, còn thuận tay đắp cho Vương Nguyên một cái chăn.
Bên ngoài trời bắt đầu sáng lên, Vương Tuấn Khải cũng thu thập hành lí xong xuôi, nhân lúc anh trai hắn chưa tỉnh dậy, bí mật mang Vương Nguyên trở về thành phố.
Lần này ngược lại là đi đường thuận lợi, chẳng qua trước khi hắn đánh bài chuồn, còn dặn dò Vương Anh Kiệt và Vương quản gia chú ý Tam công tử.
Người có gương mặt giống Vương Nguyên đến bảy, tám phần này, cộng thêm một con huyết thụ yêu lai lịch bất minh thì phải quan sát kĩ, huống hồ Vương Tiêu Đồ cũng tồn tâm đề phòng, như vậy Vương Tuấn Khải cũng yên tâm, không có lí do gì ở lại Hoan thôn lâu hơn nữa.
...
Vương Tuấn Khải nhận được thư Hạ Thường An gửi tới là lúc đang ngồi trên xe lửa, bọn họ còn cách thành phố lộ trình là hai ngày. Hắn liếc mắt nhìn Vương Nguyên đang yên lặng ngủ gật, kê cho cậu một cái gối ngủ rồi mở thư ra.
Nói là thư, thực chất là một đạo bùa, bên trong cảm tạ hắn giúp đỡ Hạ Thường An thu phục con huyết thụ yêu, thông báo cho hắn Hạ Thường An chuẩn bị trở thành gia chủ đời tiếp theo của Hạ gia. Vương Tuấn Khải không ngoài dự đoán, chẳng qua động thái của Hạ gia có phải hơi nhanh hay không? Nhưng chung quy cũng là chuyện của người khác, hắn không cần xen vào nhiều làm gì.
"Lần này có thể đến địa khu A quay phim, chắc chắn sẽ tóm được nhiều cảnh quay hấp dẫn! Nhưng mà chỗ Phong Tuyền nhắc tới không phải là nhà ma sao? Liệu lúc chúng ta quay phim ở đó, có khi nào ma sẽ xuất hiện không?"
"Vậy thì càng tốt chứ sao! Phim chúng ta quay là phim ma, quay ở địa điểm rùng rợn kì bí lại có tính chân thực cao như vậy, chẳng những có thể khiến diễn viên nhập tâm sâu sắc hơn mà còn làm cho khán giả chú ý nữa!"
"Cậu nói đúng, đợi phim đăng lên website rồi, người xem sẽ bị thu hút bởi lịch sử u ám của địa khu A, còn bị cảnh quay thật hơn cả thật gây hứng thú, sẽ giới thiệu cho bạn bè. Ngày càng có nhiều người xem, càng có nhiều lượt xem, chúng ta sẽ nhanh chóng giàu to!"
Vương Tuấn Khải vốn không quan tâm, nhưng âm thanh nói chuyện của hai cô gái phía sau khiến hắn cau mày. Bọn họ tự cho là không ai nghe thấy, chỉ là Vương Tuấn Khải không giống người thường, hắn quay đầu nhìn hai cô gái nọ, nhìn không giống như kẻ ham tiền, càng nhíu nhíu mày.
Không phải trước giờ chưa từng có người quay phim ở địa điểm có quỷ thật, nhưng lần đầu tiên hắn nghe thấy quay phim ma lại hưng phấn còn hơn thị phạm phim Hollywood.
Địa khu A hắn có nghe nói, là một khu vực bị bỏ hoang của tỉnh này. Lúc trước có không ít yêu quái sống ở đó có giao tình với hắn nên Vương Tuấn Khải có ghé qua mấy lần, song từ hồi chiến tranh thế giới diễn ra, yêu quái cũng sơ tán, hắn càng không trở về lấy một lần. Mấy năm trước địa khu A đã được cải biến thành một nông trường sản xuất chăn nuôi động vật, chỉ là kinh doanh chưa được bao lâu thì xảy ra nhiều chuyện ra, chủ nông trường thất bại treo cổ tự vẫn tại nhà riêng, gia đình không biết đi đâu.
Địa khu A dần dần hoang vắng, bởi vì có hiềm nghi, không còn ai tìm đến đầu tư nữa. Cũng không biết là ai khởi xướng đầu tiên, trên internet bắt đầu xuất hiện tin đồn địa khu A nhiều ma lắm quỷ, Vương Tuấn Khải lo bận việc cá nhân không rảnh điều tra, lại biết nơi đó quả thật là có ma.
Hắn không khuyên hai cô gái này, dù sao bọn họ là bèo nước gặp nhau, huống hồ cơ thể Vương Nguyên vừa mới chuyển biến tốt, dính đến những chuyện âm khí không ai biết có tái phát hay không.
Chỉ là hắn không muốn, lại không thể khống chế tương lai.
Vương Tuấn Khải vốn nhắm mắt dưỡng thần, định bụng xuống trạm xe ở địa khu A xong sẽ đưa Vương Nguyên đi ăn rồi nghỉ ngơi lấy sức tiếp tục ngồi xe. Chẳng qua khi hắn cùng Vương Nguyên vừa xuống trạm, liền nhận được thông báo chuyến xe lửa tốc hành từ địa khu A về thành phố vừa bị hủy.
"Nghe nói là do phía trước lộ tuyến xảy ra tai nạn rất khủng khiếp nên tạm thời trì hoãn tất cả chuyến xe về thành phố." Một người đi cùng tiếc nuối thở dài: "Tôi còn muốn nhanh chóng trở về nhà thăm vợ yêu đâu, thiệt tình..."
Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm đối phương, nhìn đến nỗi anh ta hoảng sợ: "Có, có chuyện gì?"
"Xì tiền ra đây, nếu không thì chết."
Người lạ: "..."
Vương Nguyên: "..."
Dưới ánh mắt uy hiếp trắng trợn của Vương Tuấn Khải, đối phương tức tưởi lại héo héo cầm tiền đưa cho hắn. Vương Tuấn Khải vung tay điểm cho đối phương một cái vầng sáng trên đầu, người lạ kia lập tức biến mất.
Vương Nguyên ngơ ngác: "...Anh ta, là người đã chết?"
Vương Tuấn Khải gật đầu: "Anh ta biết mình chết, lại vì luyến tiếc vợ yêu nên còn lẩn quẩn trên dương thế, mà tại bởi ngốc quá nên không biết phải rời khỏi trạm xe như thế nào. Tôi đây thu tiền của anh ta, giúp anh ta trở về gặp vợ yêu lần cuối rồi chuyển thế đầu thai, xem như một cái giao dịch công bằng."
Vương Nguyên hiểu ra, chỉ là cảm thấy hai chữ "vợ yêu" Vương Tuấn Khải thốt ra rất vi diệu, nhưng Vương Tuấn Khải vừa làm việc giúp đỡ người khác, cậu không ngần ngại phát thẻ người tốt cho Vương Tuấn Khải.
"Có điều... anh ta làm sao mà chết?"
"Hỏi rất hay." Vương Tuấn Khải xoa đầu, kéo cậu vào nhà ăn trạm xe: "Chúng ta tìm chút gì ăn đã, rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Đợi Vương Nguyên một lần nữa đứng ở chỗ cũ, trời đã hoàn toàn chuyển sang màu đen. Cậu lắng tai nghe tiếng gió thổi xào xạc xung quanh, cảm giác được trạm xe lửa này so với ban ngày đông hơn rất nhiều, nhưng tất cả bọn họ đều không có hơi thở người sống, lại du đãng qua lại không thôi. Cậu còn nghe được một tràng tiếng bước chân rộn rã từ tứ phương tám hướng đổ xô đến, ngay cả không khí cũng nhiều ra vài phần náo nhiệt.
Vương Nguyên nhìn không được, Vương Tuấn Khải lại thấy rõ mồn một, hắn đen mặt nhìn một tên nhãi con âm mưu bò lên người Vương Nguyên, hăng hái nhảy nhót chân trái tìm chỗ đáp. Hắn thổi một cái, nhãi con lập tức hoảng sợ, đảo mắt liếc hắn một cái rồi chạy mất.
Vương Tuấn Khải nhìn trạm xe không còn bao nhiêu người sống, cau mày, sợ là đêm nay bọn họ phải tìm chỗ trú một phen, trạm xe này quá nhiều âm khí, đối với Vương Nguyên không tốt chút nào.
Hắn lặng lẽ triệu hồi vài tiểu quỷ điều tra chuyện trạm xe vì sao có nhiều hồn ma chưa siêu thoát, đồng thời dùng điện thoại tìm một cái khách sạn gần đây...
Kết quả, không có khách sạn nào, nhà trọ ngược lại là có một cái, nhưng cái nhà trọ này cũng chính là nơi lúc trước thuộc tài sản của chủ nông trường chết sớm kia.
"Nhà trọ được xây trước khi nông trường thành lập, cho nên các cô các cậu cứ yên tâm nghỉ lại, đúng là nơi này được đồn đãi là có nhiều ma, nhưng tôi đã cho mời đại sư đến làm phép trấn tà, không ma cỏ nào chui lọt vào cửa nhà trọ được đâu!"
Chủ nhà trọ vanh vách mà kể, có lẽ là do ông ta quá tự tin, nét diễn chân thật quá khiến đám sinh viên tin sái cổ, đồng loạt ôm máy ảnh cùng dụng cụ quay phim đèn chiếu đặt phòng qua đêm. Lúc Vương Tuấn Khải bước vào, bắt gặp ngay tình cảnh này, cho dù biết là lão chủ nhà trọ kia ba hoa bốc phét lại không hé răng nửa lời, hắn đại khái có kinh nghiệm từ trước, vì vậy chỉ yên lặng dẫn Vương Nguyên qua chọn phòng, trùng hợp làm sao lại chọn trúng căn phòng cuối dãy hành lang, cách phòng của nhóm người kia chỉ có một vách tường.
Hai cô gái líu ríu kéo vali vào phòng, vô tình trông thấy hai người liền reo lên: "Là anh!"
Vương Tuấn Khải không nghĩ hai cô gái này sẽ nhớ đến hắn, mấy người phía sau họ cũng nhìn về phía này, thấy hắn dắt tay một nam sinh cũng không nghĩ nhiều, cười cười chào hỏi hắn. Hắn cũng là theo phép lịch sự gật đầu đáp trả, ai ngờ trong giờ cơm tối, bọn họ lại coi hắn thành người quen, liên tục lôi kéo nói chuyện.
"Có phải anh cũng muốn đến địa khu A tham quan không? Có thể đi cùng với bọn tôi!" Một trong số đó nhiệt tình mời chào: "Dù sao người đông đi càng tốt, có thể khiến ma quỷ kinh sợ không dám đến gần!"
Vương Tuấn Khải im lặng nhìn bọn họ hưng phấn bàn tán chuyện quay phim, thầm nghĩ cái logic gì thế này. Hắn múc một miếng đậu hũ mềm cho Vương Nguyên, dặn cậu ăn chậm một chút để dễ tiêu hóa. Hắn ngồi xoay lưng về phía họ, cho nên không để ý đến ánh mắt đám sinh viên kia dần trở nên kỳ lạ.
"Bắt đầu từ cậu ấy sao?"
"Đúng vậy, xem ra cảm tình của hai anh em này rất tốt, chúng ta có thể mượn cậu ta một chút, lúc đó còn sợ gì anh trai này không đồng ý!"
Hết Chương