Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa lúc Hồ gia kiên cường bất khuất sống chết đòi bắt người, thì tại địa phận sinh sống của bọn họ xảy ra một sự kiện hết sức quỷ quái.

Hàng loạt những đứa trẻ tay chân không nguyên vẹn từ bốn phương tám hướng không ngừng ùa đến, len qua hàng rào trận pháp tiến nhập nội tộc, chỉ trong vỏn vẹn một tiếng đồng hồ đã chiếm lĩnh gần hết diện tích lãnh thổ, kéo thành đoàn di chuyển, đồng thời phát ra tiếng cười khúc khích trong trẻo như tìm được đường về nhà.

Hồ Tiểu Muội run cả người nhìn một đứa bé tiến sát mình, hai bàn tay cô nắm chặt hai khối xương cốt trắng hếu, không dám cử động. Đứa bé kia ngước đôi mắt đỏ như máu trân trối nhìn Hồ Tiểu Muội, vươn tay muốn chộp lấy mặt cô ta, nhưng nó chỉ làm được một nửa động tác liền dừng lại, dường như bị thứ gì đó trên người Hồ Tiểu Muội dọa sợ.

Cùng lúc đó, Hồ Tiểu Muội phát hiện vài người còn sót lại trong tộc kháo nhau chạy đến nhà mình, phía sau họ có không ít trẻ con đuổi theo, trên người cũng xuất hiện những vết thương to to nhỏ nhỏ.

...

"Tuy rằng không muốn đưa cậu đến nơi này lần nữa, nhưng đây là biện pháp hiệu quả nhất."

Vương Tuấn Khải bật đèn pin trong tay, soi rõ một con đường mòn phẳng lì. Đây chính là địa đạo dưới đài tế lần trước hắn lần theo Vương Nguyên tìm được, có lẽ là do người Hồ tộc thường xuyên ghé thăm, con đường này rất dễ đi, thậm chí hai bên còn có không ít đèn đuốc và bùa chúa linh tinh. Không giống với địa đạo mộ cổ ẩn chứa đầy cơ quan bẫy rập, nơi này không có lấy một cái vũ khí đe dọa, càng không có cương thi canh gác gì đó ngáng chân, xem ra tộc trưởng Hồ tộc chẳng hề tưởng tượng được sẽ có kẻ khác người Hồ tộc biết được chỗ này.

"Tôi...đã từng đi qua nơi này sao?" Vương Nguyên sau khi tỉnh lại có đau đầu một trận, nhưng mắt không còn đỏ, cậu còn nghĩ thuốc của Chu tiên sinh kia rất hiệu quả đây. Vương Nguyên đứng bên cạnh hắn, dù không nhìn thấy gì lại cảm giác được nơi mình đứng là một không gian chật hẹp, tuy rằng dưỡng khí không thiếu nhưng lại đem đến cho người ta sự áp bách ngột ngạt không nhẹ.

Vương Tuấn Khải biết cậu đã hoàn toàn quên sự việc xảy ra đêm mưa đó, khẽ xoa đầu Vương Nguyên một cái: "Đã từng, nếu việc này kết thúc, công trạng của cậu là lớn nhất đấy."

"Anh sao không nói cho tôi biết?" Vương Nguyên hơi buồn bực ngẩng đầu: "Tôi có thể giúp được gì đâu?" Cậu lại không cần công trạng gì đó.

Vương Tuấn Khải hơi phiền muộn bản thân, quả thật hắn phải nên giải thích cho cậu nhiều thứ, nhưng vì hắn cho rằng chuyện đó không quan trọng lắm nên không nói, lại quên mất cảm thụ của người trong cuộc là Vương Nguyên. Hắn cúi đầu nhìn sườn mặt ảo não của cậu, bỗng nhiên ý thức được tính cách thích đơn độc hành sự của mình cần phải được thay đổi. Dẫu sao Vương Nguyên thể chất đặc thù, sau này còn phải tái ngộ với hắn nhiều. Cậu là người bình thường, vốn dĩ đụng phải những chuyện như vậy sẽ thấy rất sợ, có thể kiên trì theo hắn làm không ít việc đã là rất tốt, hắn lại còn giấu giếm cậu.

Vương Tuấn Khải tự nhận mình không phải người tốt, sau khi gặp Vương Nguyên, hắn càng cảm thấy mình xấu hết phần thiên hạ.

"Mỗi người đều có một loại năng lực, không cần phải lo lắng mình làm được gì, quan trọng là làm như thế nào thôi." Vương Tuấn Khải nhịn không được lại muốn sờ sờ đầu cậu, song nghĩ tới việc rất có thể sẽ làm cho Vương Nguyên phản cảm, liền ngượng ngùng rụt về: "Cậu cứ làm theo nguyện vọng, việc còn lại tôi sẽ lo liệu."

Vương Nguyên: "...Tôi vẫn không hiểu anh muốn tôi làm chuyện gì."

"Đi theo tôi."

Lần trước tới đây, hắn phát hiện không ít thứ hay ho. Ví dụ như thi thể những đứa trẻ chết oan, ví dụ như bọn nhóc còn sốn sót bị mang danh là nhận sự che chở của thánh thần, ví dụ như...một cái hồ nước đọng lạnh lẽo quanh năm nằm tít tận dưới cùng của địa đạo.

Gọi là hồ nước đọng vì nước không chảy ra ngoài, cũng không có nguồn nào từ đâu chảy vào, nói nó là một cái ao thì không đúng lắm vì bề mặt khá là rộng lớn, nước lại trong vắt như gương, sạch sẽ đến bất ngờ. Quan trọng nhất, trong hồ có sinh vật sống.

Vương Tuấn Khải dắt Vương Nguyên đi đến bờ hồ, bảo cậu hít một hơi sâu.

Vương Nguyên ngửi được mùi hơi nước, cũng đoán chừng là mình sắp phải xuống nước, hơi rụt rè nắm cánh tay Vương Tuấn Khải: "Tôi không biết bơi."

"Tôi mang cậu đi." Vương Tuấn Khải không hề gì, rất thoải mái: "Rất nhanh thôi, cố gắng đừng hít thở."

Nói rồi hắn không chờ Vương Nguyên đồng ý, ngang nhiên ôm eo cậu nhảy xuống nước. "Ùm" một tiếng lớn, bọt nước văng tứ tung khắp nơi, ánh sáng đèn pin cũng dần mất đi trả lại không gian u ám tĩnh mịch.

Vương Nguyên nghĩ mình sắp chết.

Áp lực dưới nước rất lớn, cậu vừa mới xuống ngập quá ngực đã cảm nhận được một sức nặng vô hình đè ép trái tim, vốn cậu không thể hít thở lại gặp phải tình huống này, thiếu chút nữa quên đi mọi thứ mà giãy dụa. Nhưng đôi tay cứng rắn kèm chặt eo cậu như một sợi dây thép nung nóng dưới lòng núi lửa, nóng đến bỏng rát, làm cho Vương Nguyên tỉnh táo hơn rất nhiều, vội vàng bám lấy cánh tay đó.

Vương Tuấn Khải không chú ý đến cậu, hắn mở to đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm thông đạo hẹp dài phía trước. Hắn sử dụng chút thuật bảo vệ mắt đồng thời gia tăng cường độ cùng tầm nhìn, quả thật thấy được phía trước có một con đường nhỏ. Hắn đoán không sai, đài tế phía trên cùng thi thể trẻ con phía dưới chỉ là bề nổi của tảng băng trôi, mục đích chân chính thứ mà Hồ tộc muốn chắc chắn nằm ở cuối thông đạo này.

Mấy bóng đen nhanh như điện xẹt bơi sượt qua tầm mắt hắn, như mỹ nhân ngư dụ dỗ thủy thủ ngây ngốc nhảy xuống nước.

Vương Tuấn Khải ở trong nước lại chẳng hề nao núng, như kình ngư biển khơi lao vun vút về trước, kéo theo một thiếu niên úp sấp trong lồng ngực hắn tiến đến đầu bên kia của hồ nước đọng. Hắn biết thứ sống trong dòng nước này là gì, nhưng hắn tuân thủ nguyên tắc người không chạm ta ta chẳng chạm người, trước quan sát sau đối phó. Bất quá những thứ này đều không phải loại tốt lành gì, chắc chắn sẽ âm thầm giở không ít thủ đoạn đối với hai người bọn hắn.

Ào ào.

Hai người trồi lên bờ, Vương Tuấn Khải đầu tiên đưa Vương Nguyên ngồi vững, chính mình leo lên sau. Hắn tung một lá hỏa phù hong khô phần nào quần áo hai người, đưa mắt đánh giá không gian rộng lớn trước mắt.

Hắn đoán không sai, cái hồ nước đọng kia thông với một đại điện khổng lồ, giấu sâu dưới lòng đất.

Người bình thường vẫn có thể đào được đến độ sâu này, chẳng qua đại điện bị bao trùm bởi một tầng thuật che mắt, nhân loại sẽ mặc định rằng đất bề mặt không thể sử dụng vì bất kỳ mục đích gì, hờ hững bỏ qua bảo đồ chân chính. Loại thuật che mắt này tính ra cũng rất tốt, bởi vì Hồ tộc đi tới đi lui cạnh cái hồ nước đọng đầu bên kia cả mấy trăm năm cũng không phát hiện đầu bên này lại có một cái đại điện.

Đại điện này lớn cỡ một cái sân banh, đồ vật lại không nhiều lắm, ngoài ghế vàng chuyên dành cho bậc thống trị cùng với vài cái giá vũ khí, những thứ còn lại đều đã bị một cuộc phản động nào đó phá hủy hoàn toàn. Vương Tuấn Khải sờ đồ, sờ được một tầng bụi, hắn còn thấy được không ít côn trùng tìm chỗ sinh sống, bề mặt tổng thể địa phương này chẳng khác gì một tòa nhà bỏ hoang nhiều năm bị đồn là có ma.

"Nơi này..." Vương Nguyên giũ nốt chỗ vạt áo còn ẩm ướt, hoang mang nhìn xung quanh: "Có thật nhiều "người"..."

"..." Vương Tuấn Khải bắt quỷ nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên sinh ra cảm giác rờn rợn. Hắn nhíu mày nhìn Vương Nguyên, muốn từ trong đôi mắt trong suốt của cậu nhìn ra "nhiều người" mà cậu nói là như thế nào, vì hắn căn bản không thấy được ai cả, một cái quỷ ảnh cũng chẳng có.

Hắn biết Vương Nguyên không có nói sai, tròng mắt cậu phản chiếu rất nhiều bóng đen đi qua đi lại. Vương Tuấn Khải bất ngờ nâng cằm cậu lên, ghé sát vào nhìn kỹ, hắn để ý bên cạnh chiếc ghế vàng kia có một bức tượng hình người đầu chim đã bị vỡ mất nửa thân trên, nhưng khi phản chiếu qua mắt Vương Nguyên, bức tượng đó vẫn còn nguyên vẹn.

"Tồn lực thời gian?" Vương Tuấn Khải không nén nổi sửng sốt: "Cậu chẳng những có thể cộng tình, còn nhìn được tồn lực thời gian."

Đây đại khái chính là một năng lực cảnh sát rất đam mê.Nếu có khả năng nhìn được những chuyện quá khứ tại một không gian vào một thời gian cụ thể nào đó, việc phá án không còn là khó khăn. Vương Nguyên tuy không hiểu "tồn lực thời gian" nghĩa là gì, song nghĩ đến việc cảnh cậu nhìn thấy không giống với cảnh chân thật bên ngoài, cậu hơi thấp thỏm nhớ lại: "Trước đây khi tôi tìm đường đến Sinh Tử Đường cũng đã gặp chuyện tương tự."

"Không phải lần đầu tiên?"

"Ừm...Nói như thế nào đây, lúc đó tôi còn nhìn được cảnh ở quá khứ như người bình thường nữa kìa..."

Cậu vừa dứt lời, cảnh sắc trước mắt hiện ra như một bộ phim điện ảnh.

Vương Nguyên khiếp sợ nhìn một cô gái mặc phục sức kỳ lạ đi xuyên qua Vương Tuấn Khải, sượt ngang người mình. Cô ta dường như không trông thấy hai người bọn họ, chỉ chuyên tâm mang cái cung trên vai đến tìm thợ rèn.

Trên người cô ta như có một ma lực, khiến tầm mắt Vương Nguyên không dời đi được, dĩ nhiên không phải là do cậu bị cô gái này làm cho rung động tâm hồn, mà là phía sau lưng cô ta không có bóng.

Vương Tuấn Khải lần này không để cho Vương Nguyên một mình nhập tràng, hắn cưỡng chế mở một khiếu của bản thân, thả một phách đi theo Vương Nguyên vào trong huyễn cảnh.

Vẫn là đại điện đó, nhưng phồn vinh hoa lệ hơn rất nhiều. Người ngựa di chuyển khắp nơi, thành đô náo nhiệt với những tiếng động ồn ào, rực rỡ muôn màu bởi vô vàn sắc thái giăng giăng tựa sương sớm.

Đại điện này trước kia là một khu chợ.

Chợ nô ɭệ.

Vương Nguyên mở to mắt thông theo cô gái kia đi đến trước quầy rèn, bên cạnh là một gian hàng bày bán những người kỳ quái, bọn họ rõ ràng có mặt mũi tay chân như cậu, trên đầu lại nhiều thêm một đôi tai, sau lưng có thêm một cái đuôi. Bọn họ bị trói trước cửa hàng, trên đầu ghi một bảng giá, rành rành là bị bắt bán cho những người thu mua nô ɭệ. Chủ cửa hàng là một tên cao to lực lưỡng, phía sau còn có mụ vợ chanh chua cầm gậy chửi đổng cả lên.

Mà nơi chiếc ghế vàng sừng sững dựng lên xa xa kia, là pháp trường hành hình kẻ phạm tội nặng.

"Không nghĩ tới lại là một cái bãi tha ma năm sao..."

Vương Nguyên sửng sốt, cậu xoay đầu nhìn xung quanh, có thể trông thấy cảnh sắc dưới ánh sáng đã khiến cậu rất đỗi ngạc nhiên rồi, giọng Vương Tuấn Khải còn gần sát bên tai là như thế nào?

"Vương Tuấn Khải?"

"Kiến trúc cũng tốt lắm, dùng để chứa thi thể thì thật phí quá... Vương Nguyên, cậu gọi tôi?"

Vương Nguyên nhỏ giọng lặp lại, dù rằng cậu có cảm giác những "người" xung quanh không thấy mình, lại như cũ sợ người ta nghe thấy: "Vương Tuấn Khải, là anh sao?"

"..." Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn đứa bé đang xoay dọc xoay ngang như tìm kiếm thứ gì đó, rốt cuộc thông tuệ: Vương Nguyên không nhìn thấy hắn.

"Đừng lo lắng, có lẽ trong huyễn cảnh cậu không trông thấy tôi." Vương Tuấn Khải an ủi, cái huyễn cảnh này chắc biết được thiết lập cơ chế chọn mặt gửi vàng gì lại cố tình không cho hắn hiện thân. Đối với một kẻ luôn tự hào về bản thân như Vương Tuấn Khải, bắt hắn làm một người vô hình cũng khiến hắn có tí không thoải mái, chẳng qua hắn vừa phát hiện một thứ rất thú vị, chủ nhân của gian đại điện này hiện tại vẫn còn có mặt ở đây.

Lỗ tai hắn giật giật, chiếu ứng một phương hướng cụ thể rồi nắm tay Vương Nguyên kéo đi.

Hết Chương

Truyện Chữ Hay