Ngô Côn Phong bảo Giang Tuyết Đào đừng cử động, nhưng Giang Tuyết Đào vẫn rời khỏi dê đen để chạy đến nơi của cậu ta.
Ngô Côn Phong khá gần Giang Tuyết Đào, Giang Tuyết Đào bèn ưu tiên chạy về phía cậu ta trước.
Lúc đến đó, Giang Tuyết Đào có bị thương đôi chỗ, thế nhưng hắn thật sự đã tốt hơn hai người kia rất nhiều.
Hắn trốn dưới thân dê đen, điều chỉnh mức độ sinh động của bản thân, muốn tiếp xúc với ý thức của Ngô Côn Phong.
Hắn đã nắm được sơ sơ năng lực của cái mộng cảnh này rồi, nếu hắn điều chỉnh trạng thái mờ đục của bản thân đến một mức độ tương ứng với trạng thái của Ngô Côn Phong, hắn có thể chạm đến Ngô Côn Phong, sau đó có thể tăng mức độ sinh động cho ý thức của cậu ta.
Khặc khặc khặc...
Giang Tuyết Đào đang vội vàng làm việc, hắn cũng không có để ý đến mấy tiếng cười khe khẽ này.
Nhiễm Văn Ninh lại nghe được nó, cậu quay đầu, nhìn về phía căn nhà kia.
Căn nhà kia không biết đã mở cửa ra tự bao giờ, trong phòng khách đen kịt, có một cái mặt nạ màu trắng đang trôi lơ lửng.
Trên mặt nạ có vẽ hai con mắt dài nhỏ, một đôi môi đỏ tươi, cùng với một hàng răng đen xì.
Nhiễm Văn Ninh còn trông thấy một bể cá làm từ thủy tinh được treo ở bên dưới mặt nạ, bên trong cái hồ nọ là một con cá vàng đã chết.
Khặc khặc khặc...!Cái mặt nạ nọ phát ra một loạt tiếng cười khẽ lần thứ hai.
Nhiễm Văn Ninh thấy cơ thể của mình đột nhiên nặng hơn một chút, cậu nhận ra rằng mức độ mờ đục của ý thức cậu đang bị sinh vật kia điều chỉnh.
Có một nửa số cát rơi xuống người cậu hiện đang được rót đầy vào cơ thể cậu.
Gần như trong nháy mắt ấy, cậu biết được tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra: Chỉ cần mức độ mờ đục của cậu trùng hợp với trạng thái mờ đục của cát trắng, cả người của cậu sẽ bị rót đầy cát.
Cuối cùng, cậu chắc chắn phải chết.
Vì sao lại như vậy?
Vì sao lại là một cái mộng cảnh khó khăn đến mức này?
Vì sao cậu lại phải tiếp tục đối mặt với một tương lai hỏng bét như vậy?
Trước khi vào "Đô thị hoang phế", lúc còn ở trong Dear Anna, Nhiễm Văn Ninh đã từng ngồi trên mặt nước, vừa thở hổn hển vừa hỏi Lâm Nhất: "Sao cậu nghiêm khắc với tôi dữ vậy?"
"Anh yếu hơn tưởng tượng của tôi nhiều lắm, anh cần phải trưởng thành nhanh hơn một chút nữa." Thiếu niên nọ nâng Nhiễm Văn Ninh dậy, sau đó đáp lời cậu.
Nhiễm Văn Ninh nhìn ánh trăng êm đềm kia, sau đó nói với Lâm Nhất bằng một chất giọng vừa uể oải vừa nhụt chí: "Tôi luôn cảm thấy tôi có thể sẽ không đạt đến yêu cầu của cậu."
Màu hổ phách trong đôi mắt thiếu niên nọ khiến chúng giống như hai vầng trăng khác trong đêm đen của mộng cảnh này, nhưng chúng sẫm màu hơn Dear Anna, trông hệt như đã được lắng đọng lại từ rất nhiều tầng quá khứ.
"Vậy anh lại học một lần nữa là được." Thiếu niên đáp lời cậu như thế.
Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể lên tinh thần, tiếp tục thử nghiệm công kích bằng ý thức.
Cậu cũng không suy nghĩ sâu xa về mấy chữ "một lần nữa" trong lời Lâm Nhất.
"Cậu sẽ sợ mình sao?"
"Không biết."
"Cậu sẽ quên mình chứ?"
"Không biết."
"Cậu sử dụng được năng lực không?"
"Được."
"Hừm, vậy thì đừng quên nhé."
Khặc khặc...!Rắc.
Sinh vật trong mộng cảnh này còn chưa kịp sử dụng năng lực của bản thân, một bóng người đã đột nhiên xuất hiện trước mắt nó, sau đó, toàn bộ cơ thể mặt nạ của nó đã bị túm lấy.
Tốc độ của bóng người kia đã được gia tốc bởi năng lực.
Cái tay kia túm lấy nó thật chặt, mang theo năng lực từ một mộng cảnh khác.
Chủ nhân của cánh tay này vốn là một khuôn mặt dịu dàng và hiền lành, thế nhưng bây giờ, người nọ lại trông đáng sợ hệt như một ác quỷ.
Người nọ xoay lưng, đứng ngược sáng, đáy mắt có bóng hình phản chiếu của một cái mặt nạ yêu quái trắng ởn.
"Mày có gan thì đụng tới bọn họ thử xem?"
Có mấy hạt mưa rơi vào trong phòng, tí tách tí tách.
Chúng rơi xuống trên mặt người đàn ông này với khí thế hệt như muốn rút cạn sự yếu nhược trong cậu.
Nhiễm Văn Ninh chỉ muốn giết chết sinh vật kia, nó thế mà lại muốn cướp lấy những người hiện giờ đang ở bên cạnh cậu.
Mỗi sinh mệnh bên cạnh cậu ngay lúc này đều đã được cậu gồng người khiêng về từ cõi chết.
Cái thứ sinh vật chết tiệt này đừng hòng động vào dù chỉ là một người trong số đó!
Cậu hận sự yếu nhược của bản thân mình thấu xương, cảm giác bất lực lúc còn ở "Đô thị hoang phế" và "Con mắt của Thượng Đế" khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nếu như lần này cậu không ra tay ngăn cản cái mặt nạ này, Nhiễm Văn Ninh biết mình có chết cũng không hết hối hận.
Cậu có thể là một người ở bậc thứ nhất sao?
Cậu cũng có thể tạo mưa khắp một cái mộng cảnh sao?
Đúng là buồn cười...!Cậu chỉ không muốn đánh mất người khác thôi, ai thèm quan tâm nó có là năng lực gì.
"Tuy đây có quên, nhưng không có nghĩa là đây sẽ đánh mất tương lai." Người đàn ông này nở một nụ cười lạnh lẽo quái dị, cậu vừa cười, vừa xé rách cái mặt nạ kia.
Nước mưa uốn lượn trên mặt nạ, nó bị năng lực này ảnh hưởng, dần dần mất đi sức sống, cuối cùng bị người đàn ông nọ xé thành sương trắng.
Nhiễm Văn Ninh ngơ ngác đứng trong phòng.
Cậu không ngạc nhiên lắm khi phát hiện mình là một người mặt ngoài có thể vui tươi hớn hở, trong lòng lại cất chứa rất nhiều nỗi niềm tiêu cực.
Cậu xoay người, ngoài phòng đang mưa, cơn mưa này bao trùm cả một vùng cát trắng, cực kì giống cơn mưa đột ngột đổ xuống khi mẹ cậu qua đời.
Trận mưa này rơi xuống, mang theo một phần kí ức khi còn bé của cậu.
Lúc nãy, Nhiễm Văn Ninh phản ứng rất quá khích, cậu bình tĩnh lại một chốc, sau đó mới gãi đầu, áy náy nói với ra với đồng đội mình ở phòng đối diện: "Xin lỗi, tôi cũng không biết nên khiến mưa dừng như thế nào."
Giang Tuyết Đào đỡ Ngô Côn Phong vào nhà gỗ.
Hắn vỗ vai Nhiễm Văn Ninh mấy cái, đáp: "Không sao đâu, ngắm mưa cũng được mà."
"Hừm, năng lực của cậu còn rất lãng mạn ha." Tuy toàn thân Ngô Côn Phong đang đau đớn, nhưng cậu ta cũng nhìn ra được sau khi sử dụng năng lực, Nhiễm Văn Ninh trông rất buồn phiền, vậy nên cậu ta chỉ đành đổi một cách trêu ghẹo khác.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh trông như không nghe lọt lời của Ngô Côn Phong, hiện giờ, ánh mắt của cậu có hơi mơ màng.
Cậu nhìn nhìn trị số từ "Thiên nhãn", suy nghĩ rất lâu, thế nhưng vẫn chẳng nhớ ra được mình nắm trong tay loại cấp bậc này từ khi nào.
"Đào ca, bình thường tinh thần lực của mấy người cấp tông đồ là bao nhiêu nhỉ?" Nhiễm Văn Ninh đột nhiên đặt câu hỏi.
Giang Tuyết Đào ho khan mấy tiếng, "Khó mà nói đó, rất nhiều trong số đó vốn được bảo mật mà, hẳn là không quá mười ngàn đâu."
Nhiễm Văn Ninh thấy tinh thần lực của mình là .
Cậu thành tông đồ của Dear Anna từ hồi nào rồi? Vì sao cậu không biết cái gì cả? Người cấp tông đồ có thể sử dụng năng lực trong khi không hiểu mô tê gì về mộng cảnh của bản thân mình hay sao? Hơn nữa, thuộc tính của cơn mưa này rốt cuộc là cái gì?
Nhiễm Văn Ninh vươn tay hứng một vài hạt mưa, nhưng nước mưa cũng không gây ra phản ứng đặc biệt nào lên thân thể của cậu cả, cậu cũng không biết phạm vi của nó lớn đến đâu.
"Cơn mưa này có ảnh hưởng gì lên mấy anh không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Ngô Côn Phong nhìn cơn mưa ngoài phòng, đáp: "Giảm tinh thần lực, dê của tôi cũng mất rồi, cát trong mộng cũng biến mất luôn."
Giang Tuyết Đào tiện thể bổ sung: "Hiện giờ mình cũng có thể chạm được tới nhau.
Chúng ta cũng không còn bị năng lực từ cái mộng cảnh này ảnh hưởng nữa."
Đào ca nghỉ ngơi một hồi, sau đó dứt khoát làm tròn công việc mục sư hồi máu của mình.
Hắn phả khói trắng vây lấy hai chàng trai trẻ trước mắt mình, tăng mức độ sinh động cho ý thức của họ.
Ngay khi Đào ca sử dụng năng lực, cơn mưa bên ngoài cũng đột nhiên trở nên nặng hạt.
"Hả?" Không chỉ mỗi Giang Tuyết Đào, ngay cả Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng đều ngu người một chốc.
Nhiễm Văn Ninh làm một động tác tay, hỏi thử Giang Tuyết Đào: "Khoan đã Đào ca, anh có thể thử hạ thấp mức độ sinh động hay không."
Mức độ sinh động vừa giảm xuống, cơn mưa bên ngoài lại nhỏ đi.
Mấy người bọn họ tạm thời im lặng một hồi, cảnh tượng tiếp theo sau đó chính là:
"Đào ca, mưa lớn hơn xíu, lớn hơn, nhỏ thôi, nhỏ xuống nữa, gần đủ rồi, dừng lại dừng lại."
Sau khi nhìn thấy cái hoàn cảnh này, Ngô Côn Phong cảm thấy hai chữ lãng mạn mình vừa quăng ra ban nãy hoàn toàn có thể bị gom về.
Đây rõ ràng giống như đang ở trong một cái nhà tắm vậy, Nhiễm Văn Ninh là nước, Giang Tuyết Đào là công tắc vòi sen, hắn còn có thể chỉnh nước vòi sen mạnh hay yếu.
Nhiễm Văn Ninh và Giang Tuyết Đào bận rộn một hồi mới rốt cuộc khiến cơn mưa kia dừng lại.
"Người trình bày Ngư chu xướng vãn kiêm nhân viên dự báo thời tiết..." Ngô Côn Phong còn chưa nghỉ ngơi xong, cậu ta chỉ có thể tê cứng ngồi trên đất, bắt đầu càu nhàu Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Đây cũng xem như lần đầu Đào ca tự mình tiếp xúc với năng lực của Nhiễm Văn Ninh, sau khi giúp Tiểu Nhiễm ngưng hẳn năng lực, hắn không nói chuyện mà lại chìm vào suy tư.
Trước đây hắn từng nghe qua miêu tả từ Trì Thác, năng lực tạo mưa trong "Đô thị hoang phế" bá đến nỗi giống hệt như đã nhược hóa cả một tập thể người ở nơi đó, nhưng nó cũng không khiến cho năng lực từ mộng cảnh mất đi hiệu lực, có thể nói là cực kì không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, tốc độ trưởng thành của Nhiễm Văn Ninh lại quá nhanh, cho dù có là người có tư chất tốt như Ngô Côn Phong, họ cũng phải tốn đến mấy năm để đạt được một mức độ sử dụng năng lực thành thạo đến như thế.
Thế nhưng, Nhiễm Văn Ninh của nửa năm trước vẫn là một tên newbie mới toanh, không lẽ cậu cũng từng được người khác hướng dẫn rất sớm tựa tựa như Ngô Côn Phong?
Không đúng lắm, theo lời giải thích từ chính Tiểu Nhiễm, cậu chỉ không nhớ rõ mỗi chuyện khi còn bé, không lẽ lúc còn ở tiểu học, cậu đã bắt đầu học tập cách sử dụng năng lực từ mộng cảnh rồi?
Nhiễm Văn Ninh rặn một hồi lâu mới tạm thời khiến vô số nghi vấn trong lòng mình lắng xuống.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã trông thấy Đào ca đang nhìn chằm chằm mình với một nét mặt kiểu "Sao lại có thể như vậy được nhỉ? Cậu em có còn là người không?".
"Tôi không giải thích được mà." Nhiễm Văn Ninh vội vàng ho một tiếng, chỉ có thể phẩy tay mình một cái.
Giang Tuyết Đào bước lên trước, vỗ vai Nhiễm Văn Ninh mấy cái, sau đó mới dặn cậu: "Mấy cái đó tạm thời đừng quan tâm làm gì ha, ráng mạnh lên nhanh nhanh chút là được rồi." Sau đó, hắn lại quay đầu dặn Ngô Côn Phong: "Sau khi năng lực của mấy cậu vượt qua một đường biên, các cậu chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Mấy cậu phải hiểu rằng có mấy thứ lúc nào cũng đang đuổi theo sát nút mấy cậu đấy."
"Là lạc lối hả?" Ngô Côn Phong nhìn Giang Tuyết Đào, sau đó mới hỏi.
Giang Tuyết Đào nhún vai một cái, "Lạc lối chỉ là một cách nói dễ nghe hơn xíu mà thôi, thật ra cái chết mới là bản chất của nó, thế nhưng cũng không hẳn là chỉ có một mình nó không, vẫn còn có rất nhiều thứ mà các cậu hiện không thấy được đang rượt theo chân các cậu.
Có một chuyện tôi chắc chắn có thể nói được cho các cậu nghe."
"Đó là, nếu như các cậu không trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó trong tương lai, các cậu chắc chắn sẽ hối hận."
...
Bách Lý Tiểu Gia dẫn đầu, mặt nạ trắng phía sau lưng cô đã bị vây nhốt trong một thực thể được cụ hiện từ "Tháp".
Lần này, cô cũng không nhờ Doãn Phiêu Nhiên sử dụng "kịch liệt", mà lại tự mình thu nhỏ phạm vi của "Tháp" đến mức nhỏ nhất, trong một tích tắc sau đó, bên trong cái "Tháp" này đã tràn đầy sương trắng.
Sinh vật trong mộng này đã bị tiêu diệt.
"Độ khó của tầng thứ ba cũng gần gần với nó, bản thân sinh vật của cái mộng cảnh này hình như cũng không mạnh bao nhiêu." Bách Lý Tiểu Gia tổng kết.
Doãn Phiêu Nhiên bị thương, rất nhiều nơi trên bộ váy đỏ của cô bé đang lấm tấm sương trắng.
Cô bé chỉ có thể yếu ớt đáp lời cô: "Vâng ạ, chị Bách Lý."
Cái mặt nạ trắng này có thể khống chế mức độ mờ đục của cát trong mộng, nếu cộng thêm cả ưu thế sân nhà của nó, hẳn độ khó của nó sẽ được xếp trong khoảng từ bậc thứ nhất đến bậc thứ hai.
Nếu Bách Lý Tiểu Gia không ở cạnh Doãn Phiêu Nhiên, độ khó của cái mộng cảnh này đã đủ để khiến cô bé lạc lối hơn trăm lần.
Một cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn đột nhiên xuất hiện trước mắt Doãn Phiêu Nhiên.
"Chị dắt em đi thôi." Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Doãn Phiêu Nhiên lập tức đỏ mặt.
Cô bé cảm thấy mình có hơi kéo chân sau tiền bối, bèn vội vàng vừa lắc đầu vừa xua tay, "Không sao đâu ạ, em có thể tự mình đi mà."
Nhưng cánh tay trắng nõn kia vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô bé.
"Tuy thực lực của em gần như đã ở bậc thứ hai rồi, nhưng năng lực của Huyễn hóa tương khắc với rất nhiều mộng cảnh khác, em cũng không cần cố quá sức như vậy đâu." Bách Lý Tiểu Gia nhấc bàn tay đang rỗi rãi của mình lên, đẩy kính một cái, sau đó giải thích với Doãn Phiêu Nhiên như vậy.
"Xin lỗi chị, em sẽ cố để trở nên mạnh mẽ ạ." Doãn Phiêu Nhiên hơi cúi người một cái, tỏ vẻ cảm ơn tiền bối đã dạy bảo.
Thế nhưng, Bách Lý lại lắc đầu, sau đó mới đáp lời cô bé: "Thực lực của em như thế này là đủ rồi, mạnh hơn nữa cũng không hay lắm đâu." Cô dừng lại một chốc, sau đó mới hỏi Doãn Phiêu Nhiên: "Vì sao em lại gia nhập tụi chị?"
Cô bé mặc váy màu đỏ nhìn cánh tay kia, im lặng một hồi, sau đó mới đáp: "Em chỉ muốn có một sân khấu thuộc về mình thôi ạ."
Bách Lý Tiểu Gia nhìn cô bé, thấp giọng nói: "Nếu em trân trọng hiện thực, việc em gia nhập tụi chị sẽ đi ngược lại mong muốn của em đấy.
Em chỉ có thể sống càng ngày càng hèn mọn, cuối cùng giấu mình sau bóng đêm mà thôi."
Nhưng cô bé váy đỏ chỉ ngẩng đầu lên, cười đáp lời thiếu nữ tóc ngắn: "Cho dù sân khấu đó có giấu mình sau màn đêm, em cũng muốn khiêu vũ ở trên ấy chị ạ."
Hai thiếu nữ nhìn nhau một chút, cũng tạm thời không tiếp tục trò chuyện nữa.
Cuối cùng, Bách Lý Tiểu Gia nở một nụ cười, nói với Doãn Phiêu Nhiên: "Mộng cảnh của chị rất trống trải, rất hợp để em khiêu vũ đấy."
"Nếu sau này còn cơ hội, em có thể nhảy múa ở đó.
Tháp rất ôn hòa, nó có thể tiếp nhận ý thức của em."
Thế nhưng, nhiệm vụ trước mắt của hai người họ là đi tiếp xúc với "Huyễn hóa" từ "Hoa trong gương, trăng trong nước".
Theo tiên đoán của Quạ đen, nếu như đã tiến vào tầng thứ tư rồi mà Bách Lý Tiểu Gia vẫn chưa được cái mộng cảnh này ảnh hưởng, họ cần phải rời khỏi nơi đây.
Nếu Quạ đen tiên đoán sai lầm, phái bảo thủ cần phải giải quyết những người khác, hoặc những sự vật khác..