Trong Ác Mộng

chương 81: con mắt của thượng đế tám

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhiễm Văn Ninh thật sự là vừa yêu vừa hận hai chị em nhà Trì.

Thương bọn họ vì họ đối xử với mình tốt quá, hận bọn họ vì họ xách cậu đi cắt bim bim.

Bây giờ, cậu thậm chí còn cảm thấy muốn báo thù rửa hận, đấu một trận sống mái với họ.

Nhiễm Văn Ninh nhảy lên kệ sách của Trì Thác, nhìn xuống anh: "Trì Thác, bây giờ anh liệu hồn mà xin lỗi tôi vụ lần trước đi."

"Nói cho anh biết, bây giờ Trì Triệt đang tắm, tôi có hàng ngàn hàng vạn cơ hội bay vào nhìn trộm, anh nghĩ kĩ lại cho tôi."

Meo meo meo meo meo...

Trì Thác sờ tai mình một chút, liếc nhìn con mèo trắng nhà mình: "Tuyết, em im lặng một chút xem nào."

"Được, anh bỏ lỡ cơ hội lần này, anh tiêu rồi." Nhiễm Văn Ninh nhảy khỏi kệ sách, đi về phía WC.

Dọc theo đường đi, Nhiễm Văn Ninh vẫn cảm thấy rất thấp thỏm, mình làm như vậy có không tốt lắm hay không, nhưng hình như cậu có nhìn cũng không ai biết mà.

Sau đó, cậu ngồi trước cửa WC, trong lòng chia ra hai nửa, một bên là thiên sứ, một bên là ác quỷ, bắt đầu bâu vào cãi nhau ì xèo.

Thiên sứ: Đây là do mộng cảnh sai trước, cậu có nuôi mèo thì cậu cũng sẽ dắt nó đi triệt sản, ai bảo mộng cảnh cho cậu góc nhìn của một con mèo làm chi.

Ác quỷ: Trì Thác ít ra cũng là một tông đồ, làm sao mà ổng không trông thấy Nhiễm Văn Ninh bên trong thân xác của một con mèo cho được, cái chức tông đồ này của ổng có phải là do chạy bằng giả hay không?

Thiên sứ: Hạng Cảnh Trung nói cả rồi mà, năng lực gì cũng vô dụng ở trong "Con mắt của Thượng Đế" hết, người bậc thứ nhất còn chưa chắc đi ra được nữa kìa.

Ác quỷ: Rồi làm sao? Người xách cậu đi cắt bim bim không phải Trì Thác thì là ai?

Uầy...!Nhiễm Văn Ninh muốn khùng luôn.

Ngay lúc đầu cậu muốn xịt khói, Trì Triệt đã tắm xong, mở cửa bước ra.

Trì Triệt vừa ra ngoài đã thấy con mèo trắng nhà mình nằm trên mặt đất, che mắt lại, cô nàng đành đi vòng qua nó.

Lúc đầu em mình nói chả sai chút nào, tính cách con mèo này hơi bị dị dị.

Nói chung hành vi của nó khá khó hiểu và kì lạ, nhưng lại ngốc nghếch đến khá là đáng yêu.

Phù...!May mà không thấy.

Lương tâm của Nhiễm Văn Ninh giành chiến thắng.

Sau khi quay về phòng Trì Thác, cậu nhận ra rằng đội trưởng của mình đang đi tắm.

Mình nên nhìn Trì Thác không nhỉ? Nhưng cả hai tên đều là đực rựa, có gì đáng để xem đâu.

Nhưng nếu cậu không nhìn, bim bim bị cắt của Nhiễm Văn Ninh sẽ bị cắt không công, cậu cũng sẽ không biết nên đi nơi nào để bù đắp lại lỗ hổng tinh thần của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiễm Văn Ninh lại ậm ừ trước cửa nhà tắm của Trì Thác, lại nghĩ nghĩ đến lúc não sắp xịt cả khói.

Kệ nó, nhìn một xíu thôi, không thì mình sẽ chịu thiệt lớn trong cái mộng cảnh này mất.

Sau đó, Nhiễm Văn Ninh bật nhảy lên tay nắm cửa, xoay nó một cái.

Hả? Trì Thác đi tắm mà cũng khóa cửa cơ, ơ hay ông đang tắm trong phòng của mình cơ mà, ông khóa cửa làm chi?

Lúc Nhiễm Văn Ninh còn đang vắt vẻo trên tay nắm cửa, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra từ phía trong.

Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp chuẩn bị gì đã lăn long lóc từ phía trên xuống phía dưới, trực tiếp rớt một cái bịch xuống dưới chân Trì Thác.

Trì Thác mặc một cái quần ngủ rộng thùng thình, Nhiễm Văn Ninh nằm ngửa trên mu bàn chân anh, cái góc nhìn từ dưới lên trên này nó...

Trì Thác thở dài, con mèo khờ này bị cái gì thế nhỉ, tự nhiên lăn đùng ra ngốc trên mu bàn chân anh.

Anh chỉ đành bế mèo đặt đến bên cạnh, sau đó quay về tủ đồ để tìm quần lót.

Anh tắm xong mới nhận ra mình quên lấy quần lót vào, nhưng dù sao cũng là phòng mình, Trì Thác thẳng thắn khóa cửa phòng, để đồ trên giường rồi thay luôn.

Đêm hôm đó, con mèo trắng nọ cứ nhìn chằm chằm vào mặt Trì Thác.

"Vì sao em ngắm anh hoài vậy?" Trì Thác hỏi con mèo.

"Thác Thác, tôi không muốn làm mèo con nữa, tôi muốn đổi thân thể với anh."

Trì Thác luôn cảm thấy mấy tiếng mèo kêu này chan chứa tình yêu, nghe rất, rất là ớn lạnh nổi da gà.

Trong khoảng thời gian đó, mấy hình ảnh trong đầu Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn xoay chuyển cố định giữa cái thứ của Trì Thác mà cậu bất cẩn nhìn thấy và khúc nhạc Für Elise nghe như đấm vào tai của Trì Triệt.

Nói thật ra thì, tên của cái khúc nhạc này nên là Für Nhiễm Văn Ninh mới đúng bài.

Đây là ba cái chuyện tào lao gì thế này...

Một lần, sau khi Nhiễm Văn Ninh ngủ dậy, thời gian lập tức tua qua thật nhiều.

Hẳn là trong lúc ấy Trì Thác và Trì Triệt cũng không hay quay về nhà, góc nhìn của con mèo này cũng không được hoàn nguyên.

Lần này, Nhiễm Văn Ninh thấy Trì Triệt về nhà để thu dọn hành lí, dường như cô ấy muốn đi đâu đó rất xa.

Một lát sau, Trì Thác cũng quay về, anh giúp chị mình thu dọn đồ đạc.

"Lần này chị qua đó lâu lắm phải không?" Trì Thác hỏi.

Trì Triệt xếp xong một bộ đồ, sau đó mới đáp lời em mình: "Đúng vậy, lần về nước này chị là đội viên cố định, bọn họ rất cần sự giúp đỡ từ mấy người thạo nghề."

Nhiễm Văn Ninh lập tức tỉnh cả người, ý Trì Triệt là cô ấy muốn đi đến chỗ đội thứ hai à? Lúc ở nhà, hai người họ cũng không nhắc đến mấy chuyện về mộng cảnh, Nhiễm Văn Ninh còn nghĩ hai chị em nhà họ chưa bắt đầu tiếp xúc với mộng cảnh cơ.

Trì Thác đứng suy nghĩ một hồi, sau đó nói với chị: "Mẹ mình còn chưa tỉnh dậy, chị có rãnh thì nhớ quay về thăm mẹ nhé."

Cô gái tóc đen nọ nâng rương hành lí của mình lên, sau đó cười với em trai mình: "Có khi chị vừa đi là mẹ tỉnh dậy đấy."

Mèo trắng ngồi trên sô pha nhìn bọn họ trò chuyện, không phát ra tiếng.

Mẹ Trì Thác gặp chuyện rồi, có phải chuyện này xảy ra trong lúc Nhiễm Văn Ninh không được ban cho tầm nhìn không nhỉ? Mẹ Trì Thác cũng là một người trong nghề à? Trước khi Trì Thác vào trong "Con mắt của Thượng Đế", anh từng nói rằng họ có cách để sàng lọc tư chất giả dựa trên huyết thống, nếu nói như vậy thì cả nhà anh đều là người trong nghề ư?

Nhưng Trì Triệt sau này cũng sẽ gặp chuyện...

Cô gái kia rời đi vào mùa thu.

Cô mặc một cái áo len thật mỏng, nhón chân lên ôm em trai của mình rất lâu.

"Chị đi nhé."

"Ừm, chị chú ý cẩn thận."

Phía ngoài cửa, một chiếc xe đang chờ Trì Triệt.

Mãi cho đến khi xung quanh trở nên im ắng, Trì Thác mới ngồi lên sô pha rồi bế mèo lên, nựng nựng nó một chút.

Sau đó, anh đứng dậy đi đến gian phòng luyện đàn của Trì Triệt, đánh lên khúc nhạc mà Trì Triệt mãi vẫn không thể luyện tốt được.

Nhiễm Văn Ninh nghe một hồi, cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Góc nhìn mà "Con mắt của Thượng Đế" trao cho cậu quá có hạn chế, có nhiều lúc hai chị em họ đều đang quản lí cậu, độ tự do của cậu cũng không được cao cho lắm, nhưng bây giờ Trì Thác lại đang tập trung chơi đàn.

Cậu chạy sang phòng Trì Thác tìm giấy và bút.

Thế nhưng, thân thể của một con mèo làm sao mà viết chữ cho được, ngay cả nắp bút mà Nhiễm Văn Ninh cũng không thể mở ra, vậy nên cậu thẳng tay đánh đổ một bình mực nước, sau đó dùng móng vuốt muốn viết chữ trên mặt đất.

Tuy nhiên, khi vừa mới viết được một nửa, tầm mắt của cậu lại bắt đầu nhòe cả đi.

Chuyện gì đã xảy ra? Trì Thác cũng không đi tìm mèo sao? Vì sao đã đến giờ thay đổi góc nhìn của mình rồi?

...

Lúc Trì Triệt về nước, Kim Chanh đang ở ngoài sân bay để đón cô.

Kim Chanh còn mang theo con mèo mun có cái tên khá xứng đôi với Tuyết.

"Cậu đã đến rồi, qua chỗ mình nghỉ chân một lát đi ha." Kim Chanh nhận hành lí trên tay Trì Triệt, kéo tay cô lên xe mình.

Khi ấy, các thành viên đời thứ hai còn chưa phân ra nhiều chi nhánh như hiện giờ, chi nhánh chính của họ là ở chỗ đội thứ nhất.

Rất nhiều thành viên trong ấy sau này sẽ tản đi nhiều chi nhánh khác nhau, nhưng trong quá khứ thì họ luôn tụm lại một chỗ.

"Đây là Than đó hả?" Trì Triệt ngắm con mèo mun nọ, hỏi như vậy.

Kim Chanh lái xe, đáp lời Trì Triệt: "Đúng rồi, ngoan lắm, nhưng nó lanh kinh khủng, triệt sản không được."

"Lúc trước làm xong, hoàng thượng nhà mình còn cáu kỉnh lâu lắm cơ." Trì Triệt vươn tay nựng mèo mun, mèo mun cũng không từ chối cô, "Cậu có quen đội trưởng của đội mình sắp vào không?"

"Cũng không quen lắm, mình không chung đội với Hạng Cảnh Trung, nhưng mình nghe bảo ổng mạnh lắm, năng lực còn cao hơn mình nữa cơ." Kim Chanh không muốn thấy Trì Triệt tiến vào trạng thái làm việc nhanh như vậy, bèn nói tiếp, "Lần trước mình có đi ăn một quán khá ngon nghẻ, đồ ăn đỉnh lắm, tí nữa dắt cậu đi ăn thử cho biết."

"Ừm, được luôn." Trì Triệt ngắm con mèo mun kia, trong đôi mắt vàng của nó có hình ảnh khuôn mặt mình.

Cô còn muốn nựng nựng con mèo mun kia một chút, nhưng lần này nó lại vươn móng vuốt rồi nhẹ nhàng đẩy tay cô ra.

Hai người dừng chân tại một nhà hàng địa phương, món ăn của nhà hàng này có mùi vị rất chính tông.

Kim Chanh vốn nghĩ rằng Trì Triệt sẽ ăn không quen đồ ăn trong nước, nhưng Trì Triệt lại nói rằng mấy món kia ăn ngon lắm, cô ở trong nước mãi, không khéo sẽ béo lên mất.

Hai cô gái ngồi ăn một hồi, một giọng nói lại đột nhiên vang lên, ngắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai.

"Chào em, Kim Chanh, không ngờ anh lại có thể gặp được em ở đây." Một người đàn ông bước lên phía trước.

Kim Chanh ngẩng đầu nhìn lên, thế mà lại là đồng nghiệp vừa mới đến đây của mình, hơn nữa vừa đến đây đã có một chức vị rất cao, là một người không thể khinh thường.

Trì Triệt không quen người đàn ông này, Kim Chanh bèn giới thiệu với cô một chút.

"Tụi em đang ăn cơm ở đây ạ.

Đây là Trì Triệt, cổ vừa mới được phái từ nước ngoài đến đây, còn đây là Chu Chi Ngang, cũng là một vị đồng đội vừa mới được thăng cấp, rất mạnh mẽ."

Chu Chi Ngang cười chào hỏi Trì Triệt, anh vốn chỉ đúng lúc gặp được hai cô bé này nên mới bước đến đây bắt chuyện đôi câu mà thôi, kết quả, anh còn trông thấy Kim Chanh mang theo một con mèo mun.

"Em nuôi mèo à?"

"Vâng, Trì Triệt cũng có nuôi." Kim Chanh bế mèo mun đưa cho Chu Chi Ngang, "Con mèo này không thích hơi người cho lắm, có thể sẽ không cho anh sờ đâu."

Đôi mắt của Chu Chi Ngang có hơi lấp lánh, anh nói: "Anh thích mấy con thú nhỏ nhỏ lắm, con mèo dễ thương ghê." Nhưng con mèo mun nọ đúng là không thèm cảm động, nó không cho Chu Chi Ngang sờ mình.

Anh chỉ có thể tiếc rẻ, thả mèo xuống.

"Tối nay anh còn làm việc, không làm phiền tụi em nữa, mấy em ăn thong thả ha, anh đi trước." Chu Chi Ngang vẫy tay với họ một cái, nói lời tạm biệt.

Trì Triệt quan sát Chu Chi Ngang một lát, sau đó nói với Kim Chanh: "Cái anh này trông không tệ lắm ha, cậu có muốn thử một chút không?"

Kim Chanh liếc cô, đáp: "Mình mới hai mươi mốt tuổi thôi, không cần gấp như vậy đâu."

Thật ra, mèo mun vẫn đang quan sát người đàn ông kia, trước mắt vẫn nhìn không ra cái người này có điểm gì đặc biệt.

Thế nhưng, Lâm Nhất biết được tất cả các manh mối sẽ xâu chuỗi lại cùng nhau, cuối cùng sẽ hoàn nguyên một chuyện.

Đây cũng là chuyện mà "Linh thị" đã đồng ý..

Truyện Chữ Hay