~ PHÁT HIỆN MỚI TRONG NHÀ NẠN NHÂN ~
Giang Bình Sách có thể nhìn thấy tòa A hơi chếch phía trước từ ban công, hắn ước lượng khoảng cách và góc độ, rồi quay đầu hỏi Chương Tiểu Niên: "Có hình kết cấu bên trong tòa A không? Mỗi tầng ba căn phân bố thế nào?"
Nếu không tính được cự ly chính xác, lỡ như Tần Lộ di chuyển nhầm chỗ, vào căn số , đụng mặt Lưu Lan và con trai thì sẽ rất khó xử.
Chương Tiểu Niên tham gia thiết kế khu nhà này, cậu lập tức lấy bản thiết kế trên giá sách xuống đưa Giang Bình Sách: "Khối và khối đều có phòng mỗi tầng, phòng , mỗi khối là căn nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, căn số là ba phòng ngủ hai phòng khách, căn hộ ở tòa này đều là kiểu nam bắc nối liền."
Giang Bình Sách tập trung nhìn bản vẽ, sau đó đứng trước cửa sổ đối chiếu vị trí từng căn phòng trong tòa nhà đối diện, đoạn nói: "Muốn di chuyển đến nhà Châu Tử Dương, cần di chuyển theo hướng chếch lên phải độ, khoảng cách mét. Lúc về đi hướng ngược lại độ, cự li không đổi."
Di chuyển mảng kiến tạo cần chỉ định góc độ và tọa độ trên quả địa cầu, có số liệu của Giang Bình Sách, Tần Lộ có thể di chuyển thẳng từ nhà Chương Tiểu Niên sang căn hộ ở tòa A của Châu Tử Dương bất cứ lúc nào.
Đến : tối, Việt Tinh Văn nói: "Chuẩn bị hành động."
Bên ngoài trời đã tối, trong khu nhà đã mở đèn đường.
Tân Ngôn nói: "Tôi cũng đi cùng, chiếu sáng cho các cậu. Châu Tử Dương chết rồi, đèn trong nhà đột nhiên sáng, lỡ như hàng xóm trước sau nhìn thấy sẽ khó giải thích."
Việt Tinh Văn nghĩ cũng phải, cười nói: "Được, vậy Tân Ngôn đi cùng bọn tôi."
Đồng đội tự giác nhường đường cho họ, Việt Tinh Văn, Lam Á Dung và Tân Ngôn đến cạnh Tần Lộ, Tần Lộ giơ tay phải triệu hồi quả địa cầu quen thuộc, ngón tay nhanh nhẹn điểm hai lần lên đó, cô khẽ nói: "Di chuyển vị trí!"
Cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi, bốn người xuất hiện trong nhà Châu Tử Dương.
Việt Tinh Văn bước nhanh ra ban công, cậu kéo rèm rồi quay đầu nói với Tân Ngôn: "Soi đèn."
Tân Ngôn triệu hồi đèn cồn, mọi người nương theo ánh đèn cồn yếu ớt nhìn xung quanh – Phòng khách, phòng ăn có không ít đồ gia dụng bằng gỗ lim, sàn nhà màu be, cửa màu đỏ thẫm, bày trí theo phong cách truyền thống.
Tần Lộ nhìn xung quanh, khó hiểu nói: "Sao luật sư Châu lại trang trí phòng kiểu này? Anh ta thích mấy món gia dụng gỗ thịt sơn đỏ kiểu cũ này lắm sao?"
Việt Tinh Văn nhớ lại lời khai của Lưu Lan mà Bình Sách thuật lại cho cậu, cậu giải thích: "Vốn dĩ Châu Tử Dương mua căn nhà này cho bố mẹ ở, vậy nên cũng trang trí theo phong cách người có tuổi yêu thích, đồ dùng trong nhà đều là gỗ lim khắc hoa. Sau đó bố mẹ anh ta qua đời, hai vợ chồng ở riêng, Châu Tử Dương mới chuyển qua đây."
Tần Lộ bừng tỉnh, "Hóa ra là nhà của bố mẹ, quả thật có nhiều người lớn tuổi rất thích phong cách này."
Việt Tinh Văn nói: "Mọi người tranh thủ thời gian chia nhau tìm đi, Tân Ngôn cho tôi mượn một chiếc đèn."
Tân Ngôn triệu hồi thêm ba chiếc đèn cồn, chia cho mỗi người một chiếc. Việt Tinh Văn rút găng tay nilon chuyên dùng để ăn đồ nướng trong túi áo ra, phát cho mỗi người một đôi, "Đeo găng tay đi, chú ý đừng để lại dấu vân tay."
Bảo sao khi ra khỏi nhà hàng, Việt Tinh Văn xin nhân viên phục vụ một xấp găng tay, hóa ra là để tìm chứng cứ.
Lam Á Dung vừa đeo găng tay, vừa khen cậu: "Tinh Văn chuyên nghiệp quá."
Việt Tinh Văn cười nói: "Em chỉ đề phòng thôi, nếu cảnh sát điều tra lại vụ này, đến nhà người chết tìm chứng cứ, phát hiện dấu vân tay của chúng ta, lúc đó rất khó giải thích."
Tần Lộ tán thành nói: "Đúng vậy, cẩn thận vẫn hơn."
Bốn người nhanh nhẹn đeo găng tay, Việt Tinh Văn bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Em và đàn chị Lam tìm trong phòng làm việc, Tần Lộ và Tân Ngôn lục xoát phòng ngủ, chú ý đến tài liệu giấy, album ảnh... xem xong thì dùng điện thoại chụp ảnh làm chứng."
Mọi người chia nhau hành động.
Việt Tinh Văn và Lam Á Dung vào phòng làm việc, trong phòng có một bàn làm việc bằng gỗ lim và ghế xoay làm từ da thật, giá sách gỗ lấp kín một mặt tường, thoạt trông vô cùng khí thế. Giá sách chia thành hai phần trên, dưới, bên dưới là tủ chứa đồ, bên trên là giá sách năm tầng xếp chỉnh tề, trên đó bày kín là sách.
Mấy cuốn sách này không có gì đặc biệt, nhưng Việt Tinh Văn bỗng nhìn thấy một khung ảnh trên giá sách, là ảnh chụp Châu Tử Dương và con trai. Cậu chụp lại rồi gửi vào nhóm: "@Giang Bình Sách, khung ảnh bị lấy mất trong văn phòng mà cậu nói có phải cũng cỡ này không?"
Giang Bình Sách cẩn thận nhớ lại dấu vết trên giá sách, nói: "Dấu vết dài cm rộng cm, giống hệt khung ảnh này."
Việt Tinh Văn phỏng đoán: "Có thể là ảnh gia đình anh ta từng chụp với vợ và con trai, studio tặng anh ta mấy khung hình, anh ta để một trong số đó lên giá sách, sau này hai vợ chồng rạn nứt tình cảm, nên anh ta mới cất khung ảnh đi?"
Như để kiểm chứng lời Việt Tinh Văn, không lâu sau Lam Á Dung lên tiếng: "Có một khung ảnh úp trong ngăn kéo bàn làm việc." Cô mở ngăn kéo, phát hiện một khung ảnh giống vậy đặt úp bên trong.
Lật lên xem, là ảnh anh ta thân thiết nắm tay vợ mình.
Việt Tinh Văn chụp lại gửi vào nhóm: "Có thể là cái này, anh ta ăn vụng với bồ nhí trong văn phòng nên mang ảnh chụp chung với vợ về nhà, cất đi."
Cách giải thích này có thể chấp nhận được, bằng không, tấm hình trên giá sách đang yên đang lành không lý gì lại đột nhiên cất đi.
Việt Tinh Văn tiếp tục lục tủ sách, bên dưới là ngăn chứa đồ, cao khoảng cm, cậu ngồi xổm xuống mở cánh tủ ra, phát hiện một hàng két sắt trong đó!
Ba két sắt, toàn bộ đều cài mật mã sáu số.
Việt Tinh Văn vào group hỏi: "Có ai biết mật mã két sắt của anh ta không?"
Kha Thiếu Bân nhanh chóng trả lời: "Có thể là giống mật mã ngăn kéo trong văn phòng anh ta, thử xem."
Việt Tinh Văn nhập mật mã, "tinh", quả nhiên két sắt đã mở.
Sau đó, cậu và Lam Á Dung đều sững người...
Trong két bên trái là rất nhiều vàng thỏi, dưới ánh sáng đèn cồn, vàng thỏi chất đầy két phát ra ánh sáng chói mắt, nhiều vàng như vậy, có lẽ bán ra cũng được vài chục triệu nhân dân tệ. Két thứ hai chất đầy những cọc nhân dân tệ, có lẽ phải đến hàng triệu. Két thứ ba trống không, chắc hẳn tiền trong chiếc này đã bị Châu Tử Dương bỏ vào valy mang đi rồi.
Việt Tinh Văn vừa chụp ảnh, vừa thấp giọng thảo luận với Lam Á Dung: "Xem ra thu nhập phi pháp của anh ta vượt xa chúng ta nghĩ."
Lam Á Dung cau mày nói: "Án ly hôn của vợ chồng bình thường, chắc hẳn không lén đưa luật sư nhiều tiền thế này; lúc về chúng ta phải xem lại cẩn thận những vụ từng qua tay anh ta."
Việt Tinh Văn liền nghĩ đến một khách hàng Châu Tử Dương từng cướp từ tay luật sư Tề – Tập đoàn Kim Tinh. Đây là một công ty dẫn đầu về mạng internet nổi tiếng địa phương, hiện giờ Châu Tử Dương cũng là cố vấn pháp luật của tập đoàn Kim Tinh. Có khi nào tập đoàn Kim Tinh có vấn đề, nên lén nhét tiền bịt miệng anh ta?
Việt Tinh Văn kìm sự nghi hoặc trong lòng, tiếp tục lục soát tủ sách.
Lam Á Dung mở toàn bộ ngăn kéo dưới bàn làm việc, chụp từng văn kiện trong đó lại.
Khiến cô ngạc nhiên là trong ngăn kéo có các loại hợp đồng bảo hiểm y tế, bảo hiểm thương mại, nhưng cô không tìm thấy đơn ly hôn bản cứng. Xem ra Châu Tử Dương mới chỉ soạn đơn ly hôn trên máy tính, vẫn chưa kịp in ra ký tên, chính thức làm thủ tục ly hôn với vợ, có thể anh ta đang do dự, nên khi uống say mới gọi điện thoại cho cô, hy vọng có thể quay lại.
Đơn ly hôn chưa in ra, chưa ký tên, hoàn toàn không có hiệu lực pháp lý.
Vậy nên từ góc độ pháp luật, bạn đời Lưu Lan vẫn là người thừa kế số một sau khi Châu Tử Dương chết.
Lam Á Dung lục đến ngăn kéo cuối cùng, bỗng nhiên, giọng của Tân Ngôn vọng ra từ phòng ngủ bên cạnh: "Em tìm thấy một hộp danh thiếp trong ngăn kéo tủ cạnh giường, em chụp lại gửi vào nhóm rồi."
Vật chứng trong nhà người chết họ tạm thời chưa thể mang đi được, lỡ như sau này cảnh sát đến điều tra, sẽ gây ra tình trạng thiếu bằng chứng, vậy nên kế sách của Việt Tinh Văn là: Chỉ chụp ảnh, mang ảnh về phân tích, không di chuyển chứng cứ.
Thấy hình hộp danh thiếp trong group, Kha Thiếu Bân lập tức lên mạng tìm kiếm, không lâu sau đã có kết quả: "Mấy danh thiếp trong đó đều là phương thức liên lạc của những khách hàng từng làm việc với anh ta, nhưng có một tấm, không tìm thấy thông tin trong máy tính của tớ."
Trong máy tính của Kha Thiếu Bân có hồ sơ tất cả vụ kiện từng qua tay Châu Tử Dương, cậu còn soạn lại thành một "bảng hồ sơ khách hàng" trong những vụ Châu Tử Dương từng nhận, khi tra cứu rất thuận tiện.
Khách hàng không tìm thấy này là Lý Đức Thành, luật sư Châu chưa từng cãi vụ nào giúp người này, nhưng trong nhà lại có danh thiếp của Lý Đức Thành. Anh ta giữ lại tấm danh thiếp này, chắc chắn hai người từng có liên hệ riêng, nếu không, anh ta không cần để một chiếc danh thiếp không dùng đến vào hộp danh thiếp, người bình thường sẽ vứt luôn.
Kha Thiếu Bân lập tức lên mạng tra hồ sơ của Lý Đức Thành, kết quả khiến cậu rất ngạc nhiên: "Lý Đức Thành là chồng cũ của Trần Tuyết Cầm, là một thương nhân rất giàu có!"
Việt Tinh Văn nhìn thấy tin nhắn này, bèn nhỏ giọng hỏi Lam Á Dung: "Đàn chị, anh ta có liên lạc riêng với Lý Đức Thành. Nếu anh ta nhận xử lý vụ ly hôn cho Trần Tuyết Cầm, lại nhận tiền của chồng cô ấy, cố ý thua trên tòa, để tòa phán quyền nuôi con cho đối phương, liệu có thể có chuyện này không?"
Lam Á Dung nhíu mày, "Quy định trong nghề là không được ăn hai máng. Nhận tiền cả hai vợ chồng trong án ly hôn là tối kỵ trong ngành, nếu bị phát hiện anh ta sẽ bị thu hồi chứng nhận tư cách luật sư."
Ngoài mặt cãi giúp Trần Tuyết Cầm, sau lưng nhận tiền của chồng cô ấy, thậm chí còn tư vấn, tìm bằng chứng giúp người ta...
Một khi bị phát hiện, sự nghiệp của Châu Tử Dương sẽ đi tong.
Vậy nên anh ta mới âm thầm nhận tiền hối lộ, không dám để lộ số tiền này?
Việt Tinh Văn suy nghĩ một lát, nói: "Tiếp tục tìm manh mối, lục khắp nhà, sau đó chúng ta về thảo luận."
Bốn người tìm từng ngóc ngách trong nhà Châu Tử Dương, ngược lại không tìm ra chứng cứ nào mới.
Nhưng hôm nay đã thu hoạch đủ nhiều rồi, Việt Tinh Văn mang theo vô vàn ảnh chụp, bảo Tần Lộ di chuyển về chỗ cũ.
Sau khi về chỗ ở của Tiểu Niên, Việt Tinh Văn bảo mọi người gom hết ảnh đưa Kha Thiếu Bân, lưu lại trong máy tính, lúc này đã là giờ đêm, Việt Tinh Văn nói: "Mấy người trực đêm qua ngủ trước đi, còn lại tiếp tục phân tích manh mối, xem camera an ninh."
Chỗ ở của Chương Tiểu Niên là căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách trong tòa C Kim Tọa Giai Uyển, Hứa Diệc Thâm Lưu Chiếu Thanh, Kha Thiếu Bân Tân Ngôn quyết định ở lại nhà Chương Tiểu Niên, hai người một phòng, lúc đi làm bắt xe cùng nhau, cũng tiện trao đổi với đồng đội.
Nhà Lam Á Dung là một căn lofthouse gồm một phòng khách hai phòng ngủ, nằm trong khu căn hộ Tinh Hải trên con phố đối diện, hai chị em Tần Lộ, Tần Miểu qua đó ở cùng cô. Trác Phong tiếp tục ở trong phòng trực của đội cơ sở vật chất, Lâm Mạn La ở một mình.
Giang Bình Sách không thích chen chúc với quá nhiều người, Việt Tinh Văn quyết định đưa hắn về căn hộ của mình, cậu nói: "Bình Sách, cậu ở chỗ tôi đi, căn hộ đơn của tôi cũng rộng rãi lắm, tôi đưa cậu về đó ngủ trước, cậu không ngủ suốt tiếng rồi."
Hai người họ là bạn cùng phòng ở thư viện, tất nhiên Giang Bình Sách bằng lòng ở cùng Tinh Văn.
Mọi người chia chỗ ở xong, Việt Tinh Văn đưa Giang Bình Sách về ngủ trước.
Hai người sóng vai vào sảnh lớn khu căn hộ Tinh Hải, bày trí trong sảnh vô cùng xa hoa, trên đầu là đèn chùm thủy tinh hoành tráng, đây là một khu căn hộ cao cấp quản lý theo hình thức khách sạn, hai chiếc thang máy, tổng cộng tầng, Việt Tinh Văn ở tầng cao nhất, xếp cho thực tập sinh điều kiện tốt như vậy, văn phòng luật quả thật rất giàu có.
Cậu dẫn Giang Bình Sách đến trước thang máy, ấn nút đi lên, thang máy mở cửa, Giang Bình Sách bước vào trong, Việt Tinh Văn bỗng nhiên dừng lại, như thể đang suy nghĩ gì đó, cậu chăm chăm nhìn thang máy bên cạnh, không rời mắt.
Giang Bình Sách nhìn cậu, không khỏi thắc mắc: "Sao thế?"
Xung quanh không một bóng người, sảnh lớn vắng tanh.
Việt Tinh Văn khẽ nói: "Bây giờ là giờ đêm, thang máy số trong này đứng ở tầng , thang máy số ở tầng , có lẽ nó được mặc định như vậy, tiện cho mọi người lên xuống."
Tòa nhà cao tầng, một chiếc thang máy tự động dừng ở tầng để mọi người có thể đi lên bất cứ lúc nào, chiếc còn lại nếu không có ai sử dụng, sẽ tự động quay lại tầng , tiện cho những người ở trên cao muốn đi xuống sẽ đỡ mất thời gian.
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Giang Bình Sách: "Nhưng đêm qua, tôi nhớ rất rõ khi tôi và hai đàn chị ra ngoài đến hiện trường, hai chiếc thang máy đều dừng ở tầng . Chúng tôi phải đợi mấy phút, thang máy mới lên tới nơi."
Giang Bình Sách lập tức hiểu ý Việt Tinh Văn: "Lúc đó cũng có người ra ngoài, nên hai chiếc thang máy mới đều ở tầng ?"
Cùng một thời gian, giờ.
Nếu thang máy trong khu căn hộ được mặc định ở tầng , có lẽ hai chiếc thang máy mới cùng dừng ở tầng như đêm qua.
Nhưng lúc này, Việt Tinh Văn lại thấy thang máy số dừng ở tầng , không hề di chuyển, hoàn toàn không có vẻ sẽ đi xuống. Điều này chứng minh, khu căn hộ mặc định thang máy số tự động xuống tầng , thang số tự động dừng ở tầng !
Đêm qua trước khi Việt Tinh Văn ra ngoài, đã có người ra khỏi khu căn hộ Tinh Hải. Vả lại, người này nhất định phải ở trên tầng hoặc gần tầng , bởi vì khi người đó ấn nút "xuống", thang máy ở tầng mới ưu tiên đón hắn vì "khoảng cách gần", hắn ta sử dụng thang máy này để xuống, nên khi Việt Tinh Văn ra ngoài, hai chiếc thang máy đều dừng ở tầng .
Người ra ngoài vào muời hai giờ đêm này, liệu có liên quan đến án mạng Châu Tử Dương không?
~ NHÂN VIÊN KHẢ NGHI TRONG THANG MÁY ~
Để xác nhận suy đoán của mình, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách bắt đầu thí nghiệm.
Hai người vào chiếc thang máy vốn ở tầng lên tầng , đợi khi thang máy số một chạy xuống, lại ấn nút đi xuống, quả nhiên thang máy số dừng ở tầng gần họ hơn, chạy lên đón họ.
Hai người cùng đi thang máy xuống tầng một, khoảng một phút sau, thang máy số được cài đặt sẵn quay lại tầng .
Đêm qua khi Việt Tinh Văn ra ngoài, cậu thấy thang máy số dừng ở tầng , cũng tức là, trong vòng phút trước khi họ ra ngoài, có người đã dùng thang máy này đi xuống sảnh tầng .
Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nhìn nhau, nói: "Tôi đi tìm bảo vệ trích camera an ninh xem ai đã xuống đây đêm qua."
Hai người sóng vai tới phòng bảo vệ bên rìa sảnh lớn, Giang Bình Sách rút thẻ cảnh sát trong túi ra, nói: "Xin chào, tôi là cảnh sát thuộc đội cảnh sát hình sự khu Thanh Đường, Giang Bình Sách, chúng tôi đang điều tra một vụ án, phiền anh trích camera an ninh trong sảnh và thang máy số khoảng giờ đêm qua giúp tôi."
Bảo vệ thấy thẻ cảnh sát, thái độ vô cùng kính cẩn, lập tức bấm máy tính một hồi, trích camera an ninh tối qua cho hắn.
Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn xem bắt đầu từ :.
Đêm đã muộn, không có mấy ai qua lại trong tòa nhà, :, hai cô gái xách một chồng túi mua sắm vừa nói vừa cười đi vào sảnh, vào thang máy số lên tầng , sau đó tháng máy số quay lại tầng .
Sau đó không có ai xuất hiện trong sảnh nữa, cho đến : phút, thang máy số dừng ở tầng bỗng chạy lên.
Giang Bình Sách lập tức tập trung nhìn, thang máy chạy thẳng lên trên, cuối cùng dừng ở tầng , một người đàn ông vóc dáng cao to mặc áo bành tô đen, tay trái cầm cặp tài liệu, tay phải cầm điện thoại, cúi đầu vừa nhìn điện thoại vừa bước vào thang máy.
Camera an ninh không quay được rõ mặt, cũng không thấy rõ màn hình điện thoại.
Thang máy chạy thẳng xuống tầng , người đàn ông bỏ điện thoại vào túi, rảo bước ra khỏi thang máy, khi đi đến cửa khu căn hộ, anh ta lấy một chiếc ô từ trong cặp tài liệu, rồi che ô ra ngoài, biến mất trong camera an ninh.
Lúc này, thang máy số dừng ở tầng .
Sau đó nó lại bắt đầu chạy lên, Việt Tinh Văn nhìn thời gian hiển thị trên màn hình – giờ, cũng chính là lúc cậu ra ngoài.
Quả nhiên, thang máy số chạy thẳng lên tầng , Việt Tinh Văn, Lam Á Dung và Lâm Mạn La cùng nhau bước vào, ba người đều có vẻ bồn chồn, vừa xuống đến sảnh đã nhanh chóng vọt ra cửa.
Đây cũng là nguyên nhân khi ở tầng cao nhất. Việt Tinh Văn thấy hai chiếc thang máy cùng dừng ở tầng một.
Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn, "May mà cậu cẩn thận, không thì có thể chúng ta sẽ lọt mất manh mối vô cùng quan trọng này."
Việt Tinh Văn cười nói: "Tôi chỉ được cái nhớ giỏi thôi, lúc đó đợi thang máy sốt ruột quá, tôi còn nghĩ nếu thang máy ở gần hơn một chút thì tốt, tôi còn xem đồng hồ, thang máy chạy từ tầng lên tầng hết phút."
Sau đó Giang Bình Sách nói với bảo vệ: "Trích camera hành lang tầng ."
Bảo vệ phối hợp trích xuất camera, Giang Bình Sách tra ngược lại, không lâu sau đã xác định người đàn ông ra đi ra từ phòng . Hắn lấy USB mang từ đội hình sự về ra, nói với bảo vệ: "Phiền anh sao chép toàn bộ camera cả ngày hôm qua giúp tôi, tôi phải mang về đội hình sự nghiên cứu cụ thể."
Bảo vệ cười tươi roi rói: "Được, không thành vấn đề."
Giang Bình Sách sao chép camera xong, thuận miệng hỏi bảo vệ: "Có thể điều tra hồ sơ người ở phòng không?"
Bảo vệ nói: "Từ tầng đến tầng là khách sạn theo hình thức căn hộ, muốn tra hồ sơ khách hàng cần phải đến quầy lễ tân khách sạn! Ở đây chúng tôi chỉ có hồ sơ của chủ nhà và người thuê cố định, khách ở khách sạn thay đổi mỗi ngày, chúng tôi cũng không biết."
Khách sạn theo hình thức căn hộ rất hot vào những năm gần đây, từ tầng đến trong khu căn hộ Tinh Hải là một khách sạn tên "X-New Concept", hai người đến quầy lễ tân, tìm nhân viên trực ban để xin danh sách khách trọ đêm qua.
Người ở phòng tên Trương Vinh Hoa, năm nay tuổi.
Việt Tinh Văn đưa Giang Bình Sách về chỗ ở của mình trên tầng , sau khi vào phòng, cậu dặn dò: "Cậu ngủ trước đi, tôi về Kim Tọa Giai Uyển điều tra người này cùng mọi người."
Giang Bình Sách nói: "Tôi cũng qua đó..."
Việt Tinh Văn ngắt lời hắn: "Đừng cậy mạnh nữa, cậu đã không ngủ hơn tiếng rồi. Đi ngủ ngay lập tức, cho tinh thần nghỉ ngơi, nói không chừng ngày mai cậu còn phải dùng thân phận cảnh sát tìm nghi phạm mới nữa đó."
Nhìn ánh mắt không cho phép từ chối của Việt Tinh Văn, khóe miệng Giang Bình Sách không khỏi giương lên, hắn phát hiện, dáng vẻ Tinh Văn nghiêm túc quản lý giờ nghỉ của mình, cực kỳ giống "người nhà".
Tinh Văn giục hắn đi ngủ, Giang Bình Sách không dám cãi lời, hắn vui vẻ nói: "Được, vậy tôi ngủ trước, cậu cũng đừng thức muộn quá, buộc phải về đây trước ba giờ, nghe rõ chưa?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Ừ, tôi sẽ cố."
Giang Bình Sách nói: "Cậu đừng qua đó một mình, đêm hôm ra đường một mình tôi không yên tâm, gọi Tần Lộ qua đây đón cậu." Dứt lời, hắn rút điện thoại gửi tin nhắn cho Tần Lộ: "@Tần Lộ, độ chéo mét, qua đón Tinh Văn giúp tôi."
Ngay sau đó, Tần Lộ đã xuất hiện trong phòng, cô khó hiểu nói: "Sao rồi Tinh Văn?"
"Qua đó rồi nói." Việt Tinh Văn quay lại nhìn Giang Bình Sách, kiên nhẫn căn dặn: "Trong nhà tắm có dầu gội đầu, sữa tắm, nếu cậu không để bụng thì cứ dùng của tôi, ngủ trên giường tôi đi."
Ánh mắt Giang Bình Sách dịu dàng, nói: "Biết rồi, yên tâm."
Việt Tinh Văn bèn di chuyển sang nhà Chương Tiểu Niên cùng Tần Lộ.
Hai "bác sĩ" trực đêm qua Lưu Chiếu Thanh và Hứa Diệc Thâm cũng đang ngủ trong phòng bên cạnh, những người còn lại đang xem camera, máy tính của Kha Thiếu Bân chiếu camera trong cao ốc Tinh Hải, còn máy tính của Chương Tiểu Niên chạy camera ở khu Kim Tọa.
Mấy người tụm lại xem, vô cùng nghiêm túc.
Việt Tinh Văn đi qua hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nói: "Hai rưỡi chiều qua có ba công nhân sửa chữa xách dụng cụ lên sân thượng, trông có vẻ là để sửa ống nước, sau khi lên đó nửa tiếng họ mới xuống. Tớ mới xem đến giờ tối, đoạn sau chưa xem xong."
Việt Tinh Văn nói: "Điều tra giúp tớ một người đã."
Cậu đưa USB cho Kha Thiếu Bân, Kha Thiếu Bân copy lại hồ sơ vào laptop, Việt Tinh Văn bảo cậu mở camera khoảng : đêm qua, tìm người đàn ông đi thang máy xuống dưới, chụp lại làm chứng, sau đó mở danh sách khách thuê phòng ở khách sạn X-New Concept.
"Trương Vinh Hoa, đêm qua ở tại phòng khách sạn X-New Concept, tớ cần hồ sơ cụ thể về người này."
Kha Thiếu Bân lập tức lên mạng tra. Không lâu sau, cậu đã có trong tay hồ sơ chi tiết, Kha Thiếu Bân nói: "Hắn ta là một cậu ấm, bố là chủ tịch tập đoàn bất động sản, mẹ là bà chủ một công ty đá quý, hiện giờ, hắn đang là giám đốc công ty bất động sản. Bình thường sống ở thành phố An Minh, lần này đến thành phố Bắc Sơn, chắc là đi công tác?"
Tân Ngôn đâm chuẩn vấn đề, hỏi: "Cậu ấm lắm tiền như vậy, vì sao đi công tác không ở khách sạn năm sao cao cấp lại ở khách sạn X-New Concept trong khu căn hộ Tinh Hải?"
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nói: "Nhìn vào ảnh quảng cáo, phong cách trang trí trong khách sạn X-New Concept rất đặc biệt, có phòng theo kiểu máy móc, rồi kiểu kim loại gì đó, còn có phòng esport, phòng công chúa... người trẻ tuổi rất thích kiểu này. Có lẽ hắn ta thấy phòng ở đây khá cá tính?"
Việt Tinh Văn nói: "Còn một điều nữa, khách sạn này gần văn phòng luật nhất."
Kha Thiếu Bân quay lại nhìn Tinh Văn: "Chẳng lẽ hắn ở đây để tiện bàn việc với luật sư Châu Tử Dương?"
Việt Tinh Văn nói: "Chúng ta xem lướt camera trong khu căn hộ một lượt, xem có phải Châu Tử Dương từng đến đây không."
Kha Thiếu Bân tua nhanh camera an ninh, quả nhiên, khoảng rưỡi trưa hôm qua, Châu Tử Dương từng đến khu căn hộ Tinh Hải, anh ta vào thang máy lên tầng , sau đó camera hành lang cho thấy anh ta vào phòng , vị khách ở căn phòng này chính là Trương Vinh Hoa.
Hai người bàn bạc chuyện gì trong phòng, không ai biết được.
Nhưng khi ra ngoài, Châu Tử Dương cười tươi như Tết, chắc hẳn anh ta vừa lòng với kết quả vụ làm ăn này lắm.
Kha Thiếu Bân phỏng đoán: "Có khi nào hai người này có giao dịch phi pháp không?"
Việt Tinh Văn nói: "Có thể. Trong két bảo hiểm của luật sư Châu có nhiều tiền mặt, vàng thỏi như vậy, không rõ nguồn gốc, rõ ràng anh ta không chỉ nhận tiền của riêng chồng Trần Tuyết Cầm. Anh ta đã đánh mất đạo đức nghề nghiệp của một luật sư rồi, chắc chắn từng ngầm giao dịch với người khác nhiều lần."
Các thành viên nghe ba người nói chuyện, cũng tham gia thảo luận.
Lam Á Dung nói: "Tinh Văn nói phải, chị vừa mới xem kỹ biên bản trên tòa của vụ Trần Tuyết Cầm ly hôn, chắc hẳn Châu Tử Dương đã nhận tiền cả hai bên, thu phí luật sư của nhà gái, lại lét lút nhận tiền đút lót của nhà trai, kết quả phán quyết cuối cùng nhà trai sẽ vừa ý hơn, nhà gái chỉ được chia một căn nhà, nhà trai không chỉ có quyền nuôi con, còn giữ lại được toàn bộ cổ phần công ty và trái phiếu đầu tư. Trên danh nghĩa, Châu Tử Dương lên tòa cãi giúp nhà gái, nhưng thực tế lại âm thầm giúp đỡ nhà trai, nhà trai Lý Đức Thành là một ông chủ lớn, chắc chắn cho anh ta nhiều tiền hơn phí luật sư nhà gái trả."
Một luật sư như vậy quả thật không có chút đạo đức nghề nghiệp nào, làm nhục nghề luật sư!
Việt Tinh Văn quay lại hỏi Lam Á Dung: "Đàn chị, trong biên bản mấy vụ anh ta từng nhận, có người nào tên Trương Vinh Hoa không?"
Lam Á Dung nói: "Vừa rồi chị chỉ xem kỹ hồ sơ vụ Trần Tuyết Cầm thôi, những vụ khác vẫn chưa kịp xem."
Kha Thiếu Bân nói: "Để tớ tìm thử xem, tra trực tiếp sẽ tiện hơn."
Ngón tay cậu lướt nhanh trên bàn phím, tìm trong kho hồ sơ trong máy tính, nhưng không tìm thấy Trương Vinh Hoa này có qua lại làm ăn gì với Châu Tử Dương. Kha Thiếu Bân không cam lòng, tiếp tục lên mạng tra...
Nhưng vẫn không thu được gì.
Tin tức về Trương Vinh Hoa trên mạng toàn là ảnh anh ta đi chơi đây đó, cùng với tin vỉa hè chuyện anh ta thay bạn gái. Đời sống sinh hoạt của cậu ấm này có vẻ rất phong phú.
Bỗng nhiên, Kha Thiếu Bân di chuột đến một tấm hình, "Đợi đã, người này... có phải Lý Đức Thành không?"
Việt Tinh Văn sáp lại nhìn, "Đúng rồi, là Lý Đức Thành."
Trong ảnh, Lý Đức Thành, Trương Vinh Hoa chụp cùng hai người đàn ông khác, sau lưng họ là một hòn đảo phong cảnh tuyệt đẹp, bốn người mặc quần đùi hoa, đeo kính râm, chụp một tấm ảnh du lịch rất điển hình. Khi chụp ảnh, bốn người khoác vai nhau, động tác thân thiết, có lẽ quan hệ của họ rất tốt.
Lam Á Dung chau mày nhìn ảnh, "Lý Đức Thành, Trương Vinh Hoa, hai người này quen nhau, hơn nữa còn thân thiết?"
Việt Tinh Văn xoa cằm suy nghĩ, cậu phân tích: "Nói không chừng luật sư Châu được hai người họ giới thiệu cho nhau. Bởi vì luật sư Châu giải quyết án ly hôn cho Lý Đức Thành, mà Trương Vinh Hoa này cũng đang có vụ cần luật sư Châu giúp đỡ, nên Lý Đức Thanh giới thiệu luật sư Châu cho hắn ta, vậy nên hắn đến thành phố Bắc Sơn, hẹn luật sư Châu gặp mặt thảo luận, sau đó đã thỏa thuận được gì đó."
Như vậy có thể lý giải được vì sao họ không tìm được thông tin về Trương Vinh Hoa trong những vụ luật sư Châu từng nhận, nhưng hai người lại âm thầm gặp nhau – Vụ kiện vẫn chưa bắt đầu, còn đang trong giai đoạn thương thảo luật sư Châu đã ngủm rồi.
Tấm hình này có thể sẽ giúp họ tìm ngược về gốc, điều tra được thêm những "nhà tài trợ" đứng phía sau luật sư Châu!