~ GIỚI TÍNH CỦA EM BÉ ~
Tổ chức sợi ở lớp da giữa phân bố toàn thân, sau khi Việt Tinh Văn biến thành "nguyên bào sợi" dẹt, cậu không thể lăn đi như trước nữa, ngược lại có thể trườn đi, thậm chí có thể lách qua khe hở giữa những tế bào khác.
Tế bào hình ngôi sao lạ mắt như ngồi trên ván trượt, trượt đi khắp cơ thể, luồn lách, phục chế và phân bào tại những vị trí khác nhau được đánh dấu sẵn...
Chẳng mấy chốc, nguyên bào sợi do Việt Tinh Văn chế tạo đã xuất hiện khắp cơ thể.
Để các bạn học có thể phân biệt bản thể và bản sao, sau khi phân bào số lượng lớn, chỉ có bản thể có mắt, những tế bào bản sao khác chỉ có hình dạng, không mọc mắt.
Ngoài "nguyên bào sợi", lớp da giữa còn có "đại thực bào" "tế bào mast"... Việt Tinh Văn đã có kinh nghiệm chế tạo nguyên bào sợi, công việc tiếp theo cũng trở nên suôn sẻ hơn nhiều.
Cậu bắt đầu tất bật khắp toàn thân thai nhi, như một thợ thủ công may vá khắp nơi, tiếp tục xây dựng lớp da giữa bên dưới biểu bì đàn chị Lam đã xây dựng.
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Việt Tinh Văn cũng xây dựng xong xuôi lớp da giữa, cậu mệt đến mức nằm nhoài tại chỗ, không muốn động đậy, giọng nói cũng thều thào: "Cuối cùng cũng xong rồi, còn mệt hơn chạy marathon mấy chục cây số nữa..."
Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Sinh em bé đâu nhẹ nhàng vậy?"
Việt Tinh Văn nghĩ thấy cũng phải, bèn nói: "Mọi người tiếp tục cố gắng nào. Bước tiếp theo phải làm gì?"
Tần Miểu bình tĩnh nói: "Vừa rồi hệ thống có nhắc là thai tuần, bắt đầu xuất hiện ngũ quan."
Lâm Mạn La hào hứng nói: "Ngũ quan, đến chị rồi phải không? Chị nặn ra mắt, mũi, miệng của em bé?"
Lưu Chiếu Thanh bổ sung: "Lúc này hẳn là hai tay hai chân của thai nhi cũng xuất hiện rồi, có điều ngón tay ngón chân vẫn chưa tách ra rõ rệt mà dính thành một nắm thịt. Mọi người nhìn xem xung quanh có lối đi nào đại diện tứ chi không?"
Lam Á Dung nhanh chóng phát hiện thấy lối đi xung quanh, cô nói: "Chỗ chị có, vừa rồi chị thấy góc trái trên, góc phải trên, góc trái dưới, góc phải dưới có mấy chỗ gồ lên, chắc là bước phát triển đầu tiên của tứ chi nhỉ?"
Lưu Chiếu Thanh gật đầu, nói: "Đúng vậy. Mạn La, em lên phần đầu chế tạo ngũ quan của em bé. Đàn chị, Tinh Văn tiếp tục chịu khó phân bào, bổ sung nốt bắp thịt, lớp da giữa và biểu bì ở tứ chi của em bé."
Dù Việt Tinh Văn rất mệt, nhưng để em bé có thể chào đời suôn sẻ, cậu không thể "tuột xích"lúc này được, cậu bèn nói: "Được ạ, mọi người làm việc thôi!"
Dứt lời, mọi người lại thấy Việt Tinh Văn hình ngôi sao nhanh nhẹn trướt đến vị trí đàn chị Lam nói như đang ngồi cầu trượt, sau đó phối hợp với Lam Á Dung, hai người cùng chế tạo tế bào lớp da giữa và biểu bì.
Xong xuôi, Việt Tinh Văn tiếp tục chế tạo cơ bắp dưới lớp da giữa.
Khác với "nguyên bào sợi", "tế bào cơ" ở lớp bắp thịt bao gồm tế bào cơ vân và tế bào cơ trơn. Trong đó, tế bào cơ vân có khả năng co lại mạnh nhất, có hình thang; khả năng co lại của tế bào cơ trơn khá yếu, có hình thoi. Cơ vân (hay còn gọi là cơ xương) bám trên xương, chúng phân bố giữa xương và da; thông thường, cơ trơn phân bố trên thành đường ruột.
Tứ chi mà Việt Tinh Văn cần chế tạo có rất nhiều cơ vân.
Thế nên là, trong quá trình phân bào, Việt Tinh Văn biến thành từng tế bào "hình thang".
Chẳng mấy chốc mọi người đã thấy hình thang dẹt Việt Tinh Văn đang trượt tới trượt lui trên tứ chi của thai nhi, cậu vừa làm việc vừa nói: "Cánh tay với chân của em bé ngắn quá, lại còn cuộn lại, đáng yêu quá."
Lam Á Dung bỗng nói: "Đợi đã, hình như chị nhìn thấy ngoài tay với chân, em bé còn mọc thêm một cái đuôi dài nữa?! Chẳng lẽ em bé của chúng ta..."
Cô dừng một lát, nghiêm túc nói: "Là một yêu quái?"
Mọi người nghe vậy liền sững ra.
Kha Thiếu Bân nhịn cười nói: "Đàn chị, nếu chúng ta sinh ra một yêu quái thì sẽ thành phim huyền huyễn mất. Em bé này trộn lẫn gen của mười hai người chúng ta, vừa ra đời đã thức tỉnh dòng máu ma tộc mạnh nhất lịch sử. Ma tôn giáng lâm, nhất thống tam giới?"
Chương Tiểu Niên khẽ hỏi: "Sao lại là ma tộc? Không thể là tiên tộc ạ?"
Kha Thiếu Bân nghiêm túc nói: "Bởi vì nếu đưa mười hai người chúng ta vào tiểu thuyết tu chân, chắc chắn là đại ma đầu phản diện."
Mọi người: "..."
Tân Ngôn nói: "Cậu nghĩ sao về việc không học máy tính nữa, chuyển sang học biên kịch?"
Mọi người thầm nghĩ, quả thật Tiểu Kha rất có khiếu biên kịch.
Kha Thiếu Bân cười nói: "Tớ đùa thôi mà, em bé của bọn mình không thể là yêu quái được."
Tần Miểu bình tĩnh giải thích chuyện cái đuôi: "Có lẽ là hiện tượng Atavism[], tổ tiên của con người có đuôi."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Đúng vậy. Thật ra trong thời kỳ phôi thai bắt đầu phát triển, mọi người đều có đuôi, đây là gen mà tổ tiên truyền lại cho chúng ta, nhưng sau quá trình tiến hóa dài đằng đẵng, con người đã không cần đuôi nữa. Khi thai nhi phát triển, mọi bộ phận sẽ càng lúc càng lớn, chỉ riêng đuôi là nhỏ dần đi. Đến khi thai khoảng tháng tuổi, đuôi sẽ biến mất hoàn toàn."
Hứa Diệc Thâm cũng tán thành: "Giải thích từ góc độ khoa học thì gen ở bộ phận chính phụ trách phát triển đuôi đã khép kín, khiến đuôi không thể tiếp tục phát triển, cuối cùng thoái hóa và biến mất. Nói cách khác, trong cơ thể chúng ta vẫn tồn tại gen đuôi, chỉ là nó không thể hiện ra khi thai nhi phát triển."
Lam Á Dung đã hiểu: "Hóa ra là vậy. Chị cứ nghĩ sao ngoài tay chân còn mọc thêm cái đuôi nữa!"
Lâm Mạn La hỏi: "Tiếp theo đến em à? Bắt đầu chế tạo ngũ quan?"
Lưu Chiếu Thanh thấp giọng dặn dò: "Ngũ quan là việc cần tỉ mỉ, Mạn La cẩn thận chút. Hiện giờ mới chỉ phân rõ mắt, mũi, lỗ mũi và tai, mắt em bé vẫn chưa mở, làm theo hệ thống chỉ dẫn, đánh dấu vị trí trước là được."
Lâm Mạn La nghiêm túc chớp mắt: "Được, vậy em đi đây."
Cô lăn thẳng đến vị trí mặt, quả nhiên ở đó có đánh dấu sẵn mắt, tai, mũi... Lâm Mạn La điền vào những vị trí được đánh dấu, vừa làm vừa hỏi: "Mọi người thấy em bé mắt một mí đẹp hay mắt hai mí đẹp?"
Việt Tinh Văn không hề do dự, nói: "Em thấy mắt một mí đẹp."
Hầu hết mọi người đều thích mắt hai mí, sao Việt Tinh Văn lại thích mắt một mí? Lâm Mạn La nghĩ một lát, nhanh chóng hiểu ra: "Ý em là mắt một mí giống Giang Bình Sách à?"
Việt Tinh Văn nói: "Đúng ạ, trai xinh gái đẹp quanh em nhiều mắt hai mí lắm, một mí mới đặc biệt, nhìn cũng dễ nhớ hơn, em thấy Bình Sách đẹp trai quá trời."
Giang Bình Sách: "... Cảm ơn."
Hứa Diệc Thâm híp mắt cười nói: "Mắt hai mí là gen trội Aa hoặc AA, mắt một mí là gen ẩn aa, thường nhiễm sắc thể gen được di truyền. Nếu bố mẹ đều là mắt hai mí, khả năng cao con cái cũng có mắt hai mí; bố mẹ đều là mắt một mí thì % con mắt một mí. Nếu người một mí người hai mí, có thể là một trong hai."
Sinh viên khối xã hội nghe đến ngơ ngẩn, dù không hiểu lắm nhưng có vẻ rất ghê gớm.
Lam Á Dung tổng kết: "Nói cách khác, sau này con sinh ra mắt một mí hay hai mí đã được quyết định từ trong gen rồi, chúng ta không thể thay đổi bừa bãi, đúng không?"
Hứa Diệc Thâm: "Đúng vậy."
Lâm Mạn La có vẻ hơi tiếc: "Thôi được rồi, vậy tớ chế tạo mắt cho em bé trước."
Mắt, tai, mũi...
Đàn chị Lâm bận rộn một hồi, hoàn thiện cơ bản ngũ quan của em bé, sau đó, Lưu Chiếu Thanh bắt đầu chế tạo não bộ và tuyến yên trong hệ thần kinh."
Mặc dù tuyến yên là một bộ phận rất nhỏ, nhưng nó lại vô cùng quan trọng, góp phần vào quá trình điều hòa hormone trong cơ thể người. Đàn anh Lưu học Y, không cần người khác chỉ đạo, anh nhanh chóng tìm thấy vị trí tuyến yên và phân bào xong xuôi.
Tiếng hệ thống nhắc nhở lại vang lên bên tai: "Thai tuần tuổi, mọi cơ quan, bắp thịt, thần kinh đều bắt đầu hoạt động, đồng thời phát triển nhanh chóng!"
Âm thanh vừa vang lên, Lưu Chiếu Thanh đã vội nói: "Mọi người làm việc thôi! Mấy bé trong nội bì cũng bắt đầu làm việc đi, tuyến ức của thai nhi sắp phát triển, tuyến giáp sẽ chậm lại một chút, Chương Tiểu Niên đến chỗ tuyến ức đi."
Chương Tiểu Niên ngơ ngác: "Tuyến ức ở chỗ nào thế ạ?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Ban đầu nó phát triển tại phần họng, khoảng tuần sẽ xuống dần đến trung thất trước, cũng chính là phía trước động mạch phổi, động mạch chủ và tĩnh mạch chủ trên. Em cứ đi thẳng đi, tìm mấy mạch máu lớn Hứa Diệc Thâm tạo ra, sau đó đi lên, đến chỗ đó chắc em sẽ thấy dấu hiệu."
Chương Tiểu Niên mù tịt về Y học, sau khi nghe chỉ thị của đàn anh Lưu, cậu lập tức lăn về phía trước.
Kha Thiếu Bân hưng phấn nói: "Hệ tiêu hóa của em cũng bắt đầu hoạt động rồi phải không?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Hệ tiêu hóa của thai nhi phát triển chậm nhất, em không cần gấp, hoàn thiện bước đầu mấy đường dẫn dạ dày với ruột trước đã, phải đến sau tuần gan mới bắt đầu hoạt động, đường ruột chỉ cần nhúc nhích đơn giản là được."
Sau khi chào đời em bé vẫn chưa thể ăn ngay được, vẫn cần nuôi bằng sữa mẹ một thời gian. Chức năng tiêu hóa của em bé rất kém, chưa nói tới thai nhi, cơ bản, chúng được cung cấp dinh dưỡng từ tuần hoàn máu của cơ thể mẹ.
Kha Thiếu Bân không cần chỉ đường, cậu nhanh chóng tìm thấy vị trí dạ dày, đường ruột.
Tân Ngôn phụ trách những cơ quan như gan, tuyến tụy cùng cậu.
Trác Phong chủ động phụ trách hệ hô hấp phát triển ở nội bì, trên thực tế, khi Hứa Diệc Thâm bắt đầu chế tạo mạch máu, cũng đã chuẩn bị chế tạo phổi và phế quản rồi, giờ nhận được thông báo, anh lập tức bắt đầu hăng hái làm việc.
Bốn bạn học thuộc nội bì tất bật làm việc.
Đương nhiên các thành viên ở ngoại bì và trung bì cũng không thể ngồi chơi.
Bởi lẽ từ tuần này, thai nhi sẽ bắt đầu phát triển rất nhanh, Lam Á Dung cần không ngừng bổ sung tế bào da mới cho thai nhi, hơn nữa, mỗi lần cần thêm da, cô đều phải chạy tới chạy lui giữa tế bào ở năm lớp da, lúc thì biến thành hình trụ, lúc lại biến thành hình thoi, khi thì lại là hình dẹt...
Đàn chị Lam bận rộn dốc hết tâm sức vào làn da của em bé.
Công việc của Việt Tinh Văn cũng không nhẹ nhàng, cậu phụ trách lớp da giữa, lớp bắp thịt bên dưới biểu bì, lúc phải biến thành ngôi sao, lúc thì biến thành hình thang, trượt tới trượt lui giữa mấy lớp da...
Tuyến mồ hôi của em bé cũng bắt đầu xuất hiện, Tần Miểu xử lý các tuyến mồ hôi, tuyến bã ở lớp da giữa.
Nhiệm vụ của Lưu Chiếu Thanh cũng rất nặng, anh phải nối dây thần kinh khắp cơ thể em bé từ não bộ xuống khắp toàn thân.
Hứa Diệc Thâm bắt đầu phân bố mạng mao mạch, tế bào máu được tạo ra càng lúc càng nhiều. Giang Bình Sách bắt đầu xây dựng ống dẫn niệu thuộc hệ tiết niệu, cấu trúc thận cũng cần hoàn thiện thêm một bước.
Tần Lộ phụ trách liên kết giữa nội tạng và bắp thịt, đồng thời giúp đỡ những khi các đồng đội ở trung bì quá bận rộn.
người luôn tay luôn chân, như thể đang ra sức làm việc trong một nhà máy, dưới sự cố gắng không ngừng, thai nhi dần dần có hình dáng ban sơ của một "con người", các cơ quan, tổ chức, thần kinh và mạch máu trong cơ thể cũng bắt đầu hình thành.
Sau đó, mọi người bắt gặp một vấn đề nan giải: "Thai tuần, bộ phận sinh dục bắt đầu phát triển."
Sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, mọi người đều ngây người.
Sau đó, Lưu Chiếu Thanh đưa ra một vấn đề vô cùng nghiêm túc: "Mọi người nói xem, chúng ta quay cuồng làm việc lâu vậy rồi, đứa bé chúng ta tạo ra là con trai hay con gái vậy?"
Hứa Diệc Thâm bất lực nói: "Là nam hay nữ đã được quyết định trong gen khi trứng thụ tinh rồi nhỉ? Không có chuyện đang phát triển dở thì đổi giới tính được, đến tuần , là giai đoạn cơ quan sinh dục phát triển, chúng ta chỉ việc xem bộ phận nào xuất hiện trên em bé thôi."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Nếu cơ quan sinh dục nam xuất hiện thì là nam, không có thì là nữ. Bình Sách, em phụ trách hệ sinh dục hệ tiết niệu đúng không? Hay là em đi xem đi?"
Giang Bình Sách đáp: "Vâng." Lúc này hắn đang ở vị trí thận, bèn nhanh nhẹn lăn qua nhìn thử, hắn phát hiện một bộ phận mới nhú quen thuộc, rất giống của mình, bèn bình tĩnh nói: "Là con trai."
Lam Á Dung có vẻ tiếc nuối thở dài: "Con trai à, chắc sau khi sinh sẽ nghịch lắm đây, chị thích con gái cơ."
Kha Thiếu Bân nói: "Thư viện cố ý làm vậy phải không? Để chúng ta sinh con trai, sau khi sinh trèo cây bị thương, chúng ta còn phải cứu người?"
Mọi người: "..."
Sinh con đã mệt vậy rồi, nuôi còn mệt hơn phải không?
-oo-
Chú thích:
, Atavism: Trong sinh học, atavism là sự biến đổi cấu trúc sinh học, theo đó một đặc điểm di truyền của tổ tiên xuất hiện trở lại sau khi bị mất trong quá trình tiến hóa ở các thế hệ trước.
~ ÔNG BỐ MAY MẮN ~
Biết được giới tính của em bé khiến tâm trạng mọi người rối bời, sau khi có thai, các bà mẹ thường đi khám thai, bác sĩ không được thông báo giới tính cho gia đình, làm vậy sẽ phạm pháp, mà đợi sau khi em bé chào đời họ mới được biết em bé là nam hay nữ.
Lúc này, em bé mới phát triển khoảng tuần họ đã biết là bé trai rồi.
Lam Á Dung nói: "Phải rồi, chị phụ trách da của em bé, da của bé trai không cần trắng quá, màu lúa mạch khỏe khoắn thì đẹp hơn phải không? Lát nữa chị sẽ chú ý."
Tần Lộ tán thành: "Con gái trắng trẻo người khác sẽ khen da trắng xin xắn. Con trai mà trắng quá sẽ bị gọi là 'mặt trắng' đó."
(Mặt trắng: đàn ông bám váy phụ nữ)
Lâm Mạn La tiếp lời: "Sống mũi con trai cũng phải cao xíu, lát nữa chị sẽ thêm chút tế bào vào mũi em bé. Còn lông mày thì sao, mọi người thích lông mày lưỡi mác, mày kiếm, lông mày ngang hay hình cánh cung?"
Lam Á Dung nghĩ hồi, nói: "Nếu là con trai thì mày kiếm khá là khí thế nhỉ?"
Tần Miểu nói: "Em cũng thấy mày kiếm đẹp trai."
Các anh em: "???"
Chủ đề nói chuyện của mấy cô gái này khiến các nam sinh đều ngáo ngơ, không hiểu nổi mấy loại lông mày này khác gì nhau.
Việt Tinh Văn cười nói: "Có nhiều người lo nghĩ cho mặt mũi của em bé thấy này, chắc chắn sau này bé sẽ siêu đẹp trai!"
Lam Á Dung nói: "Đương nhiên rồi."
Trác Phong bất lực nhắc nhở Lâm Mạn La: "Khi em bé mới chào đời lông mày vẫn chưa mọc, mấy em lo chuyện lông mi nào đẹp vào lúc này có sớm quá không?"
Lâm Mạn La bình tĩnh nói: "Đây là nhìn xa trông rộng, phải lên kế hoạch trước! Mặc dù em bé mọc lông mày muộn, nhưng bọn em có thể phân bố lỗ chân lông của lông mày trước!"
Lam Á Dung: "Đúng vậy, lông mày mọc lên từ chân lông phải không? Bọn chị vạch sẵn tế bào chân lông hình mày kiếm ở vị trí lông mày trước, sau này lông mày mọc lên mới đẹp được."
Thân là sinh viên ngành Y, Lưu Chiếu Thanh cũng không thể không phục: "Quá được! Làm vậy sau này em bé không cần sửa lông mày nữa, lông thừa xung quanh cũng sẽ ít hơn bình thường?"
Lam Á Dung nói đùa: "Mấy cái phun xăm mày Hàn Quốc nửa vĩnh viễn kia ăn nhằm vào đâu? Của chúng ta là lông mày xinh đẹp vĩnh cửu từ bụng mẹ đó, gặp được bọn mình, em bé may mắn quá trời luôn."
Các nam sinh: "..."
Mấy cô gái này đã bắt đầu tính trước hình dáng lông mày, mắt mũi cho em bé từ trong bụng mẹ rồi, xin hỏi, trên thế giới có bệnh viện thẩm mỹ vào có thể đỉnh hơn "thẩm mỹ viện trong bụng mẹ"?
Tình yêu từ các chị em đỉnh của chóp!
Kha Thiếu Bân nghiêm túc nói: "Có phải sau này em bé của chúng ta có thể debut bằng nhan sắc không?"
Hứa Diệc Thâm cười tít mắt: "Mấy đứa có muốn tiện thể dạy học luôn từ lúc chưa sinh không?"
Trác Phong dở khóc dở cười: "Mấy đứa định bồi dưỡng nhân tài nhiều môn phối hợp à? Ví dụ, Tinh Văn đọc thơ cho em bé, Bình Sách đọc phương trình cho em bé, Tần Miểu kể chuyện lịch sử cho em bé từ trong bụng mẹ, Tần Lộ phổ cập cho em bé trên thế giới có bảy lục địa với rất nhiều đất nước?"
Mọi người: "..."
Mười hai người cùng dạy chắc em bé tuyệt vọng lắm nhỉ? Đừng để đến lúc em bé vừa ra đời đã lú luôn rồi.
Thấy mọi người càng nói càng kỳ cục, Giang Bình Sách bình tĩnh kéo về chủ đề chính: "Tiến độ của mọi người tới đâu rồi?"
Lam Á Dung báo cáo: "Em bé phát triển hơi nhanh, chị vẫn phân bào tế bào biểu mô liên tục đây."
Việt Tinh Văn nói: "Tôi giống đàn chị Lam, bắp thịt và lớp da giữa đã xong rồi, khi nào xương của em bé bắt đầu phát triển? Có phải nên bắt tay chuẩn bị xương cốt toàn thân cho em bé rồi không?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Đúng vậy, đến tuần thứ , ngón tay và ngón chân của em bé sẽ dần dần tách ra, khung xương cũng bắt đầu phát triển, xuất hiện hình dáng ban sơ của vài khớp xương."
Hứa Diệc Thâm nói: "Khung xương do Bình Sách phụ trách, nhưng một mình cậu ấy làm không xuể, Tần Lộ giúp một tay được không?"
Tần Lộ vui vẻ đồng ý: "Không vấn đề ạ, em không nhiều việc lắm, để em giúp cho."
Lưu Chiếu Thanh nhanh nhẹn chia việc: "Vậy Tần Lộ phụ trách khung xương nửa trên cơ thể, Bình Sách đang hoàn thiện hệ tiết niệu, nhiệm vụ khá nặng nề, làm xong thì phụ trách phần chi dưới. Xong xuôi thì Bình Sách qua chỗ anh, giúp anh xây dựng xương sọ."
Hai người đều không có ý kiến, bắt đầu chia nhau chế tạo tế bào xương.
Đúng lúc này, "căn phòng" xung quanh bỗng xoay chuyển.
Vì mọi người đều đang là tế bào, có người là hình cầu tròn vo, có người là hình ngôi sao dẹt, cũng có nững hình tam giác, hình thoi, hình ống thon... Họ không có tay chân, không thể đứng vững được. Không gian bất chợt lay động như vậy khiến mọi người bắt đầu ngã đông ngã tây, nhất là mấy người hình cầu thì lăn lông lốc xuống dưới, đụng vào những tế bào xung quanh đến chóng mặt hoa mắt.
Lúc này Việt Tinh Văn đang là hình sao dẹt, không gian chuyển động khiến cậu trượt thẳng xuống dưới cùng, đụng thẳng mặt Giang Bình Sách đang cặm cụi chế tạo khớp xương.
Mắt hai người như dính sát vào nhau, có thể thấy rõ những đường vân trong mắt đối phương.
Việt Tinh Văn ngơ ngác: "Chuyện gì thế?"
Giang Bình Sách: "..."
Nhìn nhau ở khoảng cách gần thế này, thật sự hông quen chút nào.
Hứa Diệc Thâm ở trong tim, cơn "động đất lớn" xuất hiện bất chợt khiến tim em bé suýt đã ngừng đập, anh vội vàng bổ sung tế bào cơ tim, vừa tạo thêm máu vừa hô lớn: "Rất có thể cơ thể mẹ có vấn đề!"
Kha Thiếu Bân chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Không phải sảy thai đó chứ?"
Lưu Chiếu Thanh nghiêm túc nói: "Không biết được. Ba tháng đầu thai kỳ vô cùng quan trọng, từ tháng thứ tư, liên kết giữa cuống rốn với cơ thể sẽ càng lúc càng chặt chẽ, khi đó thai nhi cũng đã có hệ tuần hoàn hoàn chỉnh, tỷ lệ sảy thai, chết non cũng sẽ thấp xuống. Nhưng hiện giờ em bé của chúng ta mới tuần, ba tháng, vẫn rất nguy hiểm."
Quả nhiên, họ nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở: "Trong khi đi lại bất cẩn trượt chân, mẹ ngã từ cầu thang xuống, lúc này, thai nhi đối mặt với nguy cơ sảy thai, xin hãy cố gắng cứu vớt!"
Mọi người nghe vậy liền ngẩn người.
Giờ họ là một đám tế bào tồn tại trong cơ thể mẹ, đứa trẻ này có thể chào đời suôn sẻ hay không còn cần cơ thể mẹ bảo đảm cung cấp dinh dưỡng, một khi cơ thể mẹ có vấn đề, có thể sẽ không giữ được em bé?
Lâm Mạn La lo lắng nói: "Làm sao đây? Sản phụ ngã từ cầu thang xuống có giữ được em bé không?"
Giọng nói của Hứa Diệc Thâm cũng nghiêm túc hơn hẳn: "Mọi người cố gắng bảo đảm khu vực hoặc cơ quan mình phụ trách vẫn hoạt động bình thường! Anh sẽ tăng tốc nhịp tim của thai nhi, khôi phục cung cấp máu toàn thân, thử xem sao!"
Nghe vậy, mọi người đồng loạt quay về vị trí của mình.
Không gian vẫn rung chuyển không ngừng, mọi lối đi đều rung lắc tứ tung, Việt Tinh Văn bị xóc đến hoa mắt chóng mặt, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ thăng bằng, trượt về lớp da giữa, sửa lại những tế bào bị tổn thương khi cơ thể mẹ vận động quá mạnh.
Áp lực của Hứa Diệc Thâm là lớn nhất.
Một khi tim thai ngừng đập, dẫn đến kết quả "thai chết trong bụng mẹ", vậy họ khó tránh khỏi kết cục sảy thai. Mà một khi em bé không thể chào đời, không những họ trượt môn này, mà cố gắng trong thời gian dài vừa qua cũng thành công dã tràng!
Dù không nói ra miệng, nhưng dốc lòng đắp nặn lâu vậy rồi, mọi người đều đã có tình cảm với đứa bé này.
Trái tim của em được Hứa Diệc Thâm phân bào, bổ sung, tự mình gây dựng từng tế bào mà thành, tâm nhĩ và tâm thất lớn bao nhiêu, van mở ra ở chỗ nào, anh đều biết rõ – Còn rõ hơn tim của mình.
Lam Á Dung và Việt Tinh Văn bận rộn lâu như vậy, tạo ra màng chắn lớp da giữa, biểu bì khắp thân thể em bé, bắp thịt trong đôi tay đôi chân nho nhỏ của em bé cũng là những tế bào cơ xương mà Việt Tinh Văn tự tay tạo ra.
Những bộ phận, cơ quan, hệ thống khác trong cơ thể, đều ghi lại bóng hình các sinh viên tất bật.
Không thể sảy thai được!
Lúc này, mọi người đều nhận thức một điều – Bảo vệ em bé của mọi người, sau khi bị thương, cơ thể mẹ đã được đưa đến bệnh viện, được các y bác sĩ điều trị, mà những tổn thương trên người em bé buộc phải do họ tự mình chữa trị!
Hứa Diệc Thâm quay cuồng khắp nơi như con thoi, anh tạo ra vô số tế bào máu trong một thời gian ngắn, để những tế bào này được đưa đến khắp cơ thể em bé xuôi theo mạch máu.
Nhưng bạn học khác cũng dốc sức, bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại khu vực mình phụ trách.
Mọi người nghe tiếng tim đập như đang yếu dần đi bên tai, ai nấy vô cùng căng thẳng, như thể con của chính họ sắp chết lưu, mọi người không dám nói chuyện, cố gắng hết sức cứu lấy sinh mạng này.
Họ là tế bào trong cơ thể thai nhi, đứa bé này có thể chào đời hay không ngoài yếu tố người mẹ, họ cũng rất quan trọng!
Không gian chấn động dần dừng lại, chứng tỏ cơ thể mẹ đã được đưa đến một nơi an toàn.
Mọi người ra sức phân bào, bổ sung những chỗ khuyết thiếu tế bào trên cơ thể thai nhi, dần đà, tế bào máu tươi mới chảy xuôi khắp cơ thể, nhịp tim của thai nhi bắt đầu có quy luật trở lại.
Hệ thống: "Các bạn làm rất tốt, bác sĩ nói đã giữ được em bé, có thể tiếp tục thai nghén."
Mọi người: "..."
Sợ chết mất thôi!
Kha Thiếu Bân không nhịn được nói: "Một người chưa biết mùi yêu là gì như tớ, sao nghe câu 'đã giữ được em bé' này còn vui hơn năm ấy nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Hoa An nhỉ?"
Việt Tinh Văn cười nói: "Đứa bé này tốt số thật! Đàn anh Hứa vất vả rồi."
Hứa Diệc Thâm bận đến sắp phát điên cuối cùng cũng thở phào: "May mà không sao, không thì từ đầu đến giờ bận tối mặt cũng bằng không rồi."
Lưu Chiếu Thanh nhắc nhở: "Mọi người đừng thả lỏng vội, tiếp tục làm từng bước theo quy luật phát triển của thai nhi. Ngày nào đứa bé này còn chưa chào đời, chúng ta vẫn chưa thể sơ sảy được!"
Hứa Diệc Thâm nói: "Đúng vậy, tập trung nào!"
Mọi người không dám cười đùa nữa, đều nghiêm túc làm việc.
Thai được tuần, gan bắt đầu tiết mật, thận bắt đầu phân bố nướƈ ŧıểυ vào bàng quang, hai mắt của thai nhi cũng gần nhau hơn.
Bạn học phụ trách bộ phận tương ứng bận bịu làm theo quy luật phát triển của em bé.
Không lâu sau, gan do Tân Ngôn tự tay tạo ra đã tiết ra giọt mật đầu tiên, thận mà Giang Bình Sách chế tạo cũng thuận lợi tiết nướƈ ŧıểυ. Lúc này, các bộ phận của thai nhi đã có chức năng cơ bản nhất của con người, dù vẫn còn rất yếu ớt, nhưng mỗi nhịp tim đập, những bộ phận như gan, thận hoạt động đều đang nhắc nhở mọi người – Đây là một sinh mệnh xanh tươi.
Thai tuần tuổi, lông mày, lông mi bắt đầu mọc lên.
Lâm Mạn La chế tạo hai bên chân lông dáng mày kiếm theo đúng sở thích của các chị em, lông tơ mỏng manh chầm chậm mọc lên từ chân lông, dù lông mày của thai nhi vẫn chưa rõ ràng, nhưng đã thấy được dáng mày rất đẹp.
Anh chàng đẹp trai trong mắt các cô gái sao lại không có hàng mi dày được? Bởi vậy, Tần Lộ sắp xếp rất nhiều chân lông ở vị trí lông mi, chắc chắn đứa trẻ này sinh ra đã có hàng mi vừa dài vừa dày.
Tuần thai thứ , em bé phát triển nhanh chóng, cân nặng tăng lên ít nhất gấp đôi!
Mọi người lại bắt đầu bận rộn công việc, họ cũng cảm nhận được rõ rệt cơ thể em bé của họ đang lớn lên rất nhanh.
Tuần thứ , cơ quan sinh dục của thai nhi phát triển hoàn toàn, bộ phận này do Giang Bình Sách quản lý, chức năng hệ sinh dục của em bé phải đến mười mấy tuổi, dậy thì xong mới phát dục hoàn toàn, họ chỉ cần để cả hệ thống vận thành thuận lợi, không sai sót gì là được.
Nhờ mọi người dốc lòng làm việc, chẳng mấy chốc đã quá nửa thai kì, ở tuần thứ , thai nhi đã xuất hiện thai máy.
Cảm nhận được đứa bé đang cử động, mọi người đều thấy hốc mắt nóng lên!
Từ một tế bào trứng thụ tinh nho nhỏ, đến lúc này đôi tay đôi chân bé xíu đã có thể chậm chạp cử động, những bộ phận, hệ thống khắp cơ thể cũng dần được hình thành. Sau khi tự mình tham gia vào quá trình này, họ mới nghĩ ra, thật ra, mỗi người bọn họ đều được sinh ra như vậy. Sự thần kỳ của tạo hóa khiến họ đều cảm thán.
Vì những hệ hô hấp, hệ tuần hoàn, hệ tiết niệu, hệ sinh dục, hệ tiêu hóa, hệ thần kinh,... quan trọng đều đã được mọi người chúng ta hoàn thiện, tuần thai tới đây, mọi người chỉ cần tiếp tục gia tăng tế bào toàn thân theo tốc độ trưởng thành của thai nhi, để các cơ quan dần hoàn tiện, cơ thể lớn lên là được.
Họ nghiêm túc làm theo thông báo của hệ thống, bổ sung thêm những chi tiết nhỏ, như xương cốt cứng cáp hơn, hình thành thính lực...
Chẳng mấy chốc, thai kỳ đã đến tuần , thai nhi sắp lâm bồn.
Tiếng máy móc vang lên: "Tuần thai thứ , thai nhi đã trưởng thành, sắp chào đời, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!"
Mọi người nghe thông báo, chợt có cảm giác căng thẳng "lần đầu làm bố".
Lưu Chiếu Thanh nói: "Lúc anh đứng cạnh bàn mổ trong viện cũng không căng thẳng thế này!"
Việt Tinh Văn vô cùng kích động: "Chúng ta sắp có con rồi!"
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Cuối cùng cũng chào đời."
Mọi người: "..."
Hai người hơi ăn ý quá đó? Nói câu này cùng một lúc, nghe sao lạ thế nhỉ?
Kha Thiếu Bân bỗng nghiêm túc đề nghị: "Hay là chúng ta đặt tên cho em bé đi?"
Hứa Diệc Thâm híp mắt: "Cũng cần đấy. Nhưng con của người chúng ta thì họ gì đây?"
Lưu Chiếu Thanh trêu cậu: "Nhóm trưởng nhóm nghiên cứu C- chúng ta là Tinh Văn, con theo họ nhóm trưởng, mọi người thấy sao?"
Lúc này mọi người đều trong hình dạng tế bào, đồng loạt chớp mắt, ý là đồng ý.
Lưu Chiếu Thanh vui vẻ nói: "Tinh Văn, em khoa tiếng Trung mà, đặt tên cho con đi, mọi người đồng ý con theo họ em rồi."
Kha Thiếu Bân bổ sung: "Đã thế cậu còn có thể mua quýt cho con nữa."
Việt Tinh Văn: "..."
Trước đây chỉ có kỹ năng tặng quýt, mua quýt cho con trai buộc mục tiêu được chỉ định đứng yên.
Nhưng lần này thì được lên chức "bố" thật rồi?!