~ QUYẾT ĐẤU VỚI BẦY DƠI ~
Lúc này, trong xe buýt.
Giáo sư Đường phát hiện mình không thể cử động.
Rõ ràng ông ta đang rất tỉnh táo, nhưng lại không thể điều khiển cơ thể mình. Ông ta muốn chạy, nhưng hai chân lại như bị đóng chặt xuống sàn xe, không thể xe dịch dù một chút. Ông ta cũng không thể giơ tay. Dường như ông ta đột nhiên biến thành một bức tượng, cứng đờ ngồi tại chỗ, không thể cử động, mà vây quanh ông ta là một đám người dơi biến dị đông nghìn nghịt!
Ông ta bị người dơi biến dị bao vây!
Đám quái vật này con nào con nấy đều có mặt người, nhưng cũng có đôi cánh và chiếc răng nanh nhọn hoắt của loài dơi. Hơn nữa, chúng đều cao hơn một mét.
Bầy dơi khổng lồ này tấn công mạnh mẽ vào thị giác con người, nhất là mấy người dơi đang treo người trên trần xe, cái đầu của chúng cũng lộn ngược lại, bị mấy con dơi nhìn chăm chằm, giáo sư Đường thấy mình như rơi xuống hầm băng, máu chảy khắp người như đông cứng lại.
Ông dốc lòng nghiên cứu khoa học nhiều năm, chưa từng thấy nhiều quái vật đáng sợ đến vậy.
Đã vậy, con dơi đầu đàn treo ngược trên trần xe còn biết nói chuyện, đôi mắt lạnh tanh của nó đăm đăm nhìn giáo sư Đường, nó lạnh giọng nói: "Đuổi, không được để đứa nào lọt lưới!"
Nó vừa ra lệnh, bầy dơi vây quanh vẫn chưa chen được vào trong xe lập tức vỗ cánh phành phạch, bay theo hướng nhóm Việt Tinh Văn vừa rời đi...
Nương theo đèn xe, giáo sư Đường có thể thấy rất rõ bầy dơi đen nghịt bay đi trước xe.
Trong xe chỉ còn lại khoảng mười con dơi, chúng vây quanh giáo sư Đường, liếm môi, như thể thú hoang đói khát đang nhìn con mồi của mình. Giáo sư Đường bị chúng nhìn sởn gai ốc, lòng phẫn uất vô cùng!
Ngoài miệng thì cậu Việt Tinh Văn kia nói "Chúng tôi sẽ bảo vệ chú" "Chú yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ hộ tống chú đến trung tâm gen thành phố F an toàn"... Vậy mà vừa tìm được con chip, đám người đó đã mặc xác ông rồi?!
Quả nhiên mục tiêu của chúng là con chip tài liệu, vừa lấy được con chip liền chạy.
Một đám bịp bợm!
Trước khi đi còn bảo mua quýt cho ông gì đó?
Giáo sư Đường tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ông ta không còn hơi sức nào xoắn xuýt chuyện này nữa, mấy người dơi xung quanh bỗng lao về phía ông, chúng ngoác cái miệng đỏ máu, răng nanh nhọn hoắt khiến người khác nhìn thôi đã run rẩy!
Một người dơi có gương mặt của một bé gái xinh xắn ngoác miệng cắn thẳng vào cổ ông ta...
Giáo sư Đường tuyệt vọng nhắm mắt.
Những người dơi xung quanh cũng nhanh chóng vây lại, cô bé người dơi cắn vào động mạch chủ trên cổ giáo sư Đường, bốn người dơi nam khác thì tóm lấy hai tay hai chân giáo sư Đường, ngoạm thẳng vào cổ tay cổ chân ông ta, muốn được chia chút máu tươi.
Chúng đói bụng đã lâu, cuối cùng cũng được ăn.
Bầy dơi đói khát đều khá kích động, thoạt trông chúng đã sẵn sàng để nuốt sạch giáo sư Đường ngay lập tức.
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ, cộng thêm xúc cảm khác lạ khi làn da trên hai tay, hai chân bị liếm khiến giáo sư Đường rùng mình – Cảm giác khi trở thành thức ăn quá kinh khủng!
Ông ta không thể cử động, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ bị năm con dơi vây quanh, tấn công, mặt ông ta trắng không còn giọt máu, ngay khi người dơi cắn mạnh xuống cổ mình, cảnh tượng trước mắt ông bỗng đen kịt, cơn choáng váng ập đến.
Trước khi mất ý thức, ông ta nghe thấy tiếng người dơi nữ vang lên bên tai: "Ổng ngất rồi hả?" "Chị đại, em dìu ổng cho, chị thong thả dùng bữa."
Giáo sư Đường trợn mắt. Thầm nghĩ, chắc chắn ông ta là nhà khoa học có cái chết nhục nhã nhất trong lịch sử.
Tuy nhiên, sau khi ông ta hôn mê, người dơi nữ liền ngoạm một nhát lên cổ ông ta, cơn đau dữ dội bỗng ập đến, tựa như nó vừa cắn lên sắt thép cứng rắn!
Nó sững sờ, hỏi: "Sao lại thế nhỉ? Không cắn được cổ ổng?"
Hai con dơi đang cắn cổ tay cũng khó hiểu, "Thịt ổng cứng quá, y như có một lớp vỏ kim loại bên ngoài vậy, răng em suýt vỡ luôn rồi!" "Em cũng thế, không cắn được, chẳng lẽ ổng là người máy?"
Năm con dơi khó hiểu nhìn nhau.
Trong cơn mê man, giáo sư Đường lờ mờ nghe chúng nói "không cắn được", nhưng cảnh tượng trước mắt quá kinh khủng, hình ảnh mình bị đám dơi vây quanh hút máu khiến não ông dừng hoạt động vì sợ hãi.
Ông ta vùng vẫy muốn tỉnh lại, nhưng không thể mở mắt.
Người dơi nữ cầm đầu lạnh lùng ra lệnh: "Bốn đứa ở lại trông chừng ổng, lát nữa ăn sau. Mấy đứa khác theo tao đi xử lý mấy kẻ bỏ chạy – Phải gϊếŧ sạch, không đứa nào được sống!"
Những con dơi xung quanh đồng thanh: "Vâng!"
Trong xe chỉ còn lại bốn con dơi trông chừng "giáo sư Đường cắn không nổi", những con dơi khác đều bay ra ngoài, đi xử lý đám Việt Tinh Văn.
Mà lúc này, Việt Tinh Văn đã khởi động "Nhanh Như Chớp Điện" tăng tốc cho toàn đội, họ nhanh chóng chạy về phía xe buýt!
Bầy dơi quá đông đảo, trực tiếp phóng hỏa rất dễ khiến xe bị nổ, dù sao trên xe cũng có tới mấy can xăng, còn có vật tư họ tich trữ, cho nổ xe thì sau này họ sẽ phải cuốc bộ tới thành phố F.
Vậy nên Việt Tinh Văn loại bỏ phương án phóng hỏa, quyết định tiếp tục dùng mưa.
Trực tiếp tạo ra mưa điện và mưa acid ở gần xe buýt đều có thể sẽ phá hỏng xe, tốt nhất là dụ đám dơi ra ngoài rồi gϊếŧ. Nhưng điều khiến Việt Tinh Văn vui mừng là dù đám dơi này có vẻ không thông minh, nhưng sau khi phát hiện không cắn được giáo sư Đường, chúng cũng biết đường quay đầu tấn công những người khác trước.
Thủ lĩnh dơi dẫn đầu bầy dơi, một đàn dơi đông nghìn nghịt vỗ cánh phành phạch bay về phía họ...
Lúc này, vị trí của họ cách xe buýt chừng mét.
Tốc độ của bầy dơi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bay tới trước mặt họ, bầy dơi hình người che khuất bầu trời luôn miệng kêu "chin chít", cảnh tượng này thật sự có thể sánh với phim kinh dị!
Trong không gian tối tăm, rất khó để thấy được hướng di chuyển của bầy dơi. Tân Ngôn vung tay phải, vô số đèn cồn bắn ra từ tay cậu ta, những chiếc đèn cồn nối đuôi nhau, nhanh chóng vây quanh mọi người tạo thành một vòng sáng ấm áp.
Dưới ánh sáng đèn cồn, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ bầy dơi trên đầu đáng sợ tới mức nào.
Thị lực của dơi không tốt, khi hành động trong bóng tối, chúng xác định vị trí của mục tiêu dựa vào âm thanh, nhưng "người dơi" sau khi được cải tạo không hề sợ ánh sáng, thị lực và thính lực cũng được cường hóa. Chúng thấy Tân Ngôn dùng đèn cồn tạo một vòng sáng quanh mọi người cũng không hề sợ hãi, mà hung hăng bổ về phía đám người...
Việt Tinh Văn nương nhờ ánh sáng từ đèn cồn, nhanh tay lật từ điển, "Mưa Như Trút Nước!"
Ngay khi cậu đọc thành ngữ, một đám mây đen rộng mét vuông xuất hiện trên đỉnh đầu, thấy mưa sắp trút xuống, Tân Ngôn lập tức giơ tay trút nước cường toan có tính ăn mòn cực mạnh vào đám mây.
Cơn mưa tầm tã xen lẫn nước cường toan trút xuống từ trên không...
Đám dơi bay trong màn mưa bỗng rú lên những tiếng thảm thiết!
Tính ăn mòn của nước cường toan ăn mòn chúng thành vũng máu trong nháy mắt, thấy đồng bọn hy sinh hàng loạt, thủ lĩnh dơi vội vàng nói: "Tránh nước mưa!"
Người dơi hành động nhanh nhẹn, chúng vỗ đôi cánh khổng lồ tránh khỏi cơn mưa.
Nhưng sau khi tiến hóa, cơn mưa của Việt Tinh Văn có thể di chuyển, thấy chúng tránh về hai phía, Việt Tinh Văn vung tay phải, quệt sang bên cạnh, đám mây giữa không trung bỗng dịch sang bên phải, bầy dơi vừa né sang bên phải lại dính nước mưa acid, tiếng rú lên chin chít không ngừng vang vọng!
Hành động lần này gần như đã tiêu diệt một nửa số dơi.
Thủ lĩnh dơi hét lên: "Bay lên trên, bay qua đám mây!"
Số dơi còn lại đỏ mắt, cái chết của đồng bọn khiến chúng càng tức giận hơn, chúng tru lên những tiết chít chít, vung cánh nhanh chóng bay lên trên đám mây.
Mưa chỉ có thể di chuyển trên mặt phẳng, không thể di chuyển lên xuống, nếu chúng làm vậy, quả thật mưa của Việt Tinh Văn không thể tấn công chúng nữa. Việt Tinh Văn dứt khoát thu cơn mưa lại, bầy dơi thấy cơn mưa đã biết mất, chúng lập tức lao xuống, móng vuốt nhọn hoắt vồ về phía người!
Trác Phong trừng mắt, nhìn sang Lâm Mạn La.
Hai người ăn ý giơ tay cùng lúc, "Mạch điện nối tiếp!" "Dây leo quấn quanh!"
Mấy sợi dây leo xanh mướt lao thẳng lên trời, bện vào nhau, nhanh chóng hình thành một chiếc ô phòng ngự xanh tự nhiên, chặn đám dơi đang lao xuống trên đầu họ. Cùng lúc đó, dòng điện vàng kim cũng bắn ra từ tay Trác Phong, mạch điện nối tiếp trực tiếp đốt cháy mấy con dơi bay đầu hàng!
Dây leo có thể dẫn điện, Trác Phong đưa dòng điện vào dây leo, dòng điện vàng kim nhanh chóng lan đi khắp dây leo, chẳng mấy chốc, một tấm lưới điện nhân tạo khó có thể vượt qua đã hình thành trên đầu họ!
Những con dơi lao vào tấm "lưới điện" này đều bị giật chết.
Chúng vẫn nối đuôi nhau bay tới, đâm phải lưới điện, chẳng mấy chốc đã chết hơn nửa.
Việt Tinh Văn khen ngợi: "Hay lắm!"
Trác Phong và Lâm Mạn La phối hợp dùng dây leo giăng lưới điện, vừa phòng thủ vừa có thể tấn công, xử lý đám quái vật bay này có hiệu quả hơn tường của Tiểu Niên nhiều.
Sắc mặt thủ lĩnh dơi rất tệ, nó lạnh lùng nói: "Lui!"
Đám dơi còn lại nghe lệnh thủ lĩnh, vội vàng xoay người bay về phía sau, nhưng Việt Tinh Văn không để mặc chúng đi như vậy, cậu nói với Chương Tiểu Niên, "Cản chúng lại!"
Chương Tiểu Niên nhanh tay dựng một vách tường trước mặt.
Vách tường kiên cố dựng lên từ mặt đất, không ngừng cao thêm, chẳng mấy chốc đã lên tới mười mấy mét, trực tiếp cản đường bay của bầy dơi kia.
Giang Bình Sách giơ tay phải, vô số thước ê ke mỏng nhẹ trong suốt bắn ra như mưa, có không ít dơi đang bay giữa trời bị hắn bắn trúng cổ, mất mạng ngay lập tức.
Sau đó, Trác Phong cũng giơ tay phải: "Rơi!"
Lực hấp dẫn khiến những con dơi gần anh lập tức rơi xuống, toàn thân nát bét.
Kha Thiếu Bân thả Tiểu Đồ, dưới chân Tiểu Đồ là ròng rọc, trượt đi vô cùng nhanh, nó vừa đi vừa bắn tia laser màu đỏ, tia laser trong phạm vi hình cánh quạt vút đi như tên bắn, xuyên qua thân thể bầy dơi, những con dơi may mắn sống sót cũng bị bắn rơi.
Lưu Chiếu Thanh cũng phóng dao nhập cuộc.
Ê ke, laser, cả dao phẫu thuật của đàn anh Lưu...
Đủ loại vũ khí đồng loạt phóng ra, trận chiến vô cùng hỗn loạn.
Đến khi thước ê ke của Giang Bình Sách đâm trúng thủ lĩnh dơi, chiến trường mới yên lặng trở lại.
Chiêc ê ke sắc nhọn đâm thẳng vào cổ thủ lĩnh dơi, một nhát đoạt mạng! Thước ê ke trông có vẻ mỏng nhẹ lại là một thứ vũ khí đáng sợ, khiến các đồng đội đều ngạc nhiên.
Xác dơi rải rác khắp dưới đất, Việt Tinh Văn nhìn chiến trường hỗn độn, nói: "Đi cứu giáo sư Đường!"
Bốn người dơi trong xe đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn bên ngoài, chúng muốn vác theo giáo sư Đường chạy trốn, nhưng lạ thay, chúng có dồn hết sức cũng không xê dịch được giáo sư Đường, tên giáo sư này như có sức nặng ngàn cân vậy!
Chúng đành phải bỏ lại giáo sư Đường, bay ra ngoài xe.
Vừa ra tới nơi, chúng đã nghe thấy một giọng nữ dịu dàng nói: "Phán bốn nghi phạm ba năm tù!"
Bốn chiếc lồng giam rơi từ trên trời xuống, tức thì nhốt chúng lại bên trong.
Người dơi trợn trừng mắt, vùng vẫy trong lồng giam một hồi, Việt Tinh Văn nói với Kha Thiếu Bân: "Quét thử chúng có bị cấy chip điều khiển vào não không?"
Kha Thiếu Bân gọi Tiểu Đồ ra quét, sau đó gật đầu, "Trong đầu mỗi người đều có một con chip kim loại."
Việt Tinh Văn kết luận: "Xem ra đám người biến dị được sản xuất hàng loạt này là vũ khí sinh hóa, tổ chức điều khiển hành động của chúng nhờ vào con chip được cấy vào não. Đám người dơi này nhận được mệnh lệnh từ tổ chức tới gϊếŧ chúng ta."
Mọi người nghe vậy đều sởn gai ốc.
Tần Miểu lạnh lùng nói: "Chúng ta có siêu năng lực, nhưng khi đối đầu với chúng cũng không không hề dễ dàng, nếu chúng trực tiếp tấn công thành phố của con người, thậm chí những người bình thường còn không có cơ hội đánh trả."
Tưởng tượng mà xem, hàng ngàn hàng vạn người dơi đột kích thành phố của con người trong đêm, với sức chiến đấu của dơi hút máu, chúng sẽ diệt gọn vài con phố trong giây lát, như vậy không phải chẳng mấy chốc vô số người sẽ bị cắn chết sao?
Thành phố C đã thất thủ, mấy hôm nay họ vẫn luôn chạy mấy con đường vắng, hoàn toàn không biết thế lực của người biến dị đã bành trướng đến đâu rồi, nhưng nhìn vào đám người dơi hành động với quy mô lớn hôm nay, tình hình không hề lạc quan. Nhỡ đâu thành phố F cũng bị người biến dị chiếm cứ, trung tâm gen thất thủ, vậy họ phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào đây?
Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, kìm lại nỗi bất an trong lòng, cậu nói: "Xem thử giáo sư Đường ra sao rồi?"
Đúng lúc này phút kỹ năng cũng kết thúc, Việt Tinh Văn dẫn mọi người lên xe, vốn cậu định đưa quýt cho giáo sư Đường, để giáo sư Đường ăn cho đỡ sợ, nào ngờ lại phát hiện giáo sư Đường đang nhắm tịt mắt, xòe tay xòe chân nằm trêm sàn xe.
Việt Tinh Văn bước lên vài bước, ngồi xổm xuống khẽ lay vai giáo sư Đường, "Giáo sư Đường? Không sao chứ?"
Lưu Chiếu Thanh đặt ngón tay lên cổ tay giáo sư Đường, bắt mạch cho ông ta, đoạn nói: "Mạch đập bình thường, vẫn sống."
Kha Thiếu Bân khó hiểu hỏi: "Vậy là ổng ngất xỉu ạ? Hay là đang giả vờ ngủ?"
Lưu Chiếu Thanh dò hơi thở ông ta, nói: "Không giả vờ, xỉu thật rồi."
Lam Á Dung cười bất lực, nhìn người đàn ông đang nằm trên sàn đầy thương cảm, cô nói: "Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ dữ quá, vượt qua giới hạn chịu đựng của tâm lý nên xỉu ngang rồi ha?"
Hứa Diệc Thâm híp mắt nói: "Có thể là Tinh Văn làm ông ta tức xỉu ấy chứ. Chắc chắn ổng đã nghĩ, mấy người này đúng là một đám mất nết, bỏ lại một mình mình ở đây để bị dơi bao vây, đã thế còn bảo đi mua quýt cho mình nữa! Đã nói bảo vệ mình cơ mà? Một đám xấu xa, đến lúc nguy hiểm là kệ xác mình ngay!"
Đàn anh Hứa nhại giọng giáo sư Đường quá chuẩn, khiến cả đám dở khóc dở cười.
Việt Tinh Văn đỡ trán, "Lúc đó cuống quá, em cũng không kịp giải thích với ổng. Ầy, cực cho giáo sư Đường quá."
Giang Bình Sách hờ hững nói: "Thật ra ngất xỉu cũng tốt lắm."
Mọi người quay đầu nhìn Giang Bình Sách.
Giang Bình Sách nói: "Ngất rồi ông ta sẽ không rước phiền cho chúng ta nữa, cứ khiêng thẳng đến trung tâm gen là được."
Mọi người: "..."
NPC cần hộ tống ngất xỉu vì hành động kỳ cục của họ rồi.
Đưa NPC đã ngất xỉu tới trung tâm gen có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?
Tác giả:
Giáo sư Đường: Tức chết mất thôi! Không muốn gặp mấy người nữa!
~ TRẤN KỲ LẠ ~
Việt Tinh Văn nhớ lại yêu cầu của câu hỏi phụ – Bảo vệ và hộ tống giáo sư Đường cùng con chip về trung tâm gen, + điểm.
Nói cách khác, dù giáo sư Đường có ngất xỉu hay không, chỉ cần họ đưa ông ta và con chíp về đến trung tâm gen đều sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này, Việt Tinh Văn đã lấy con chip ra khỏi kính của ông ta, đích thân bảo quản, giáo sư Đường cũng đã ngất xỉu, việc tiếp theo họ cần làm là đưa giáo sư Đường đang hôn mê tới thành phố F.
Lời Giang Bình Sách nói cũng có lý, sau khi giáo sư Đường hôn mê, trước hết là ông ta sẽ không nghĩ cách bỏ chạy nữa, mọi người có thể yên tâm hơn nhiều. Thứ hai là nếu có bị người biến dị tấn công lần nữa, ít nhất giáo sư Đường sẽ không tận mắt chứng kiến đám quái vật kia nữa, đỡ phải sợ hãi.
Với cả họ và giáo sư Đường mà nói, ngất xỉu chính là kết quả tốt nhất lúc này.
Nhìn giáo sư Đường đang nhắm chặt mắt, Việt Tinh Văn khẽ thở dài, nói: "Chú ta đi theo chúng ta cũng đủ khổ, cứ để chú ta yên tâm nghỉ ngơi vậy, mọi người dìu chú ta lên ghế đi."
Lưu Chiếu Thanh và Trác Phong bắt tay làm việc, họ nâng giáo sư Đường lên, giúp ông ta ngồi ngay ngắn lên ghế. Lâm Mạn La sợ xe chạy xóc nảy khiến giáo sư Đường ngã xuống, còn tốt bụng làm vòng bảo hộ bằng dây leo cho ông ta.
Việt Tinh Văn nhìn quanh xe buýt, nói: "Xe của chúng ta cũng cần sửa sang lại chút."
Vừa rồi đám người dơi kia điên cuồng đâm vào cửa xe, mấy cửa kính còn sót lại cũng bị chúng đâm vỡ hết, rèm xe lúc trước Lưu Chiếu Thanh dán tạm lên cũng bị chúng cắn rách cả, lúc này, chiếc xe buýt quả thật đã "vô cùng tơi tả".
Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Dùng băng y tế chặn hết tất cả cửa kính à?"
Việt Tinh Văn nói: "Chỉ có cách đó thôi ạ, không thì gió lùa hết vào xe, đến đêm mọi người sẽ bị cảm mất."
Lưu Chiếu Thanh lập tức giơ tay phải, vải gạc dài vô tận xuất hiện trong tay anh, Lưu Chiếu Thanh cầm dao phẫu thuật cắt chúng thành vài đoạn rồi chưa cho các bạn học, mọi người phân công nhau cầm mấy đoạn vải gạc dán kín các cửa sổ, còn dán tận hai lớp để gió đỡ lùa vào.
May sao cửa kính trước ghế lái vẫn chưa bị phá vỡ hoàn toàn, chỉ mới nứt vài đường, nếu không tài xế cũng không thể lái xe qua lớp vải gạc được.
Sau khi "băng bó" xong xuôi, Lưu Chiếu Thanh nhìn quanh chiếc xe được quấn đầy vải trắng, không khỏi nói: "Nói không phải chứ giờ cái xe này của chúng ta y chang xe tang chở quan tài đó."
Mọi người: "..."
Dán vải trắng khắp xe thế này, trông có khác gì xe tang không?
Hứa Diệc Thâm cười tít mắt, anh ta nói: "Lái con xe này đi giữa núi rừng hoang vắng, cảm giác hệt như phim kinh dị vậy, nếu có người nào đi qua nhìn thấy cảnh này, có khi cũng sợ phát khóc nhỉ?"
Lưu Chiếu Thanh nói đùa: "Nếu xe buýt biết nói, chắc chắn muốn chửi chúng ta lắm, ha ha."
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nghiêm túc vỗ lên kính chiếu hậu của xe, nói: "Đi với bọn anh chuyến này cực cho cưng quá."
Lam Á Dung khẽ day huyệt Thái Dương, cô cảm giác như mình đã tham gia một đoàn xiếc hài hước.
Việt Tinh Văn bất lực đỡ trán: "Cứ tạm một đêm đã, đến sáng mai rồi xem thử có thể đổi cái xe khác không."
Quanh nơi họ đang dừng chân trước không có thôn, sau không có tiệm, quả thật không tìm được phương tiện giao thông nào khác. Mặc dù chiếc xe này cũ nát, vẫn tốt hơn phải đi bộ mấy chục cây số.
Mọi người lần lượt lên xe, tiếp tục xuất phát.
Trác Phong nói: "Bình Sách, Tinh Văn, hai đứa lái nửa đêm rồi, nghỉ ngơi đi, từ giờ đến sáng anh lái cho."
Lâm Mạn La chủ động nói: "Chị ngồi cùng Trác Phong cho ảnh đỡ mệt. Những người khác ngủ đi."
Mọi người vừa trải qua một trận chiến đầy chấn động, quả thật đều đã thấm mệt, ai nấy tự tìm một chỗ ngủ tạm.
Cho đến sáng vẫn không có gì bất ngờ phát sinh nữa, Trác Phong và Lâm Mạn La lái băng băng trên đường quốc lộ, đến khi trời sáng lại đổi cho Hứa Diệc Thâm lái xe, đợi đến bảy giờ khi mọi người đều đã thức dậy, họ đã lái xe tới một nơi gọi là "Trấn Dược Môn".
Hứa Diệc Thâm lo rằng có người biến dị đang phục kích trong trấn, bèn dừng xe lại ven đường, để Tân Ngôn nấu bữa sáng cho mọi người trước.
Trác Phong đề nghị: "Tinh Văn, chúng ta đổi một chiếc xe khác đi, lái chiếc xe quấn đầy vải gạc này thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa, kính chắn gió cũng có không ít vết nứt, rất ảnh hưởng tầm nhìn khi lái xe."
Việt Tinh Văn nhìn kỹ lại, vết nứt trên kính chắn gió chẳng khác nào mạng nhện, quả thật rất cản trở tầm nhìn. Đêm qua đàn anh Hứa và đàn anh Trác phải lái đêm trong hình trạng này, thật sự rất nguy hiểm.
Hứa Diệc Thâm nói: "Anh vào trấn tìm thử xem, anh có thể phân bào nguyên nhiễm, nếu gặp nguy hiểm còn có thể biến thành tế bào, để anh đi tìm là tiện nhất. Nếu tìm được chiếc xe nào phù hợp anh sẽ lái về đón mọi người luôn."
Việt Tinh Văn không yên tâm để anh ta đi một mình, bèn nói: "Em với Bình Sách đi cùng anh."
Hứa Diệc Thâm gật đầu nói: "Cũng được."
Việt Tinh Văn khởi động kỹ năng tăng tốc, ba người đi như bay vào trong trấn nhỏ.
Lúc này trời vừa hửng sáng, chỉ có lác đác vài người đang đi bộ trong trấn, không hề náo nhiệt. Dáng dấp bước đi của họ không có vẻ gì khác lạ, một vài người còn đang xách đồ ăn sáng vừa mua trên tay.
Có một tiệm bán bánh bao ven đường, bánh bao vừa ra lò nóng hôi hổi, mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí. Người bán bánh là một phụ nữ đứng tuổi, bà ta mặc tạp dề, cũng không lớn tiếng rao hàng mà chỉ cúi đầu bận rộn hấp bánh bao. Thỉnh thoảng có ai đó đi qua, đứng trước quầy bánh, bà ta cũng không nói gì với đối phương mà trực tiếp đưa bánh.
Việt Tinh Văn thấy cảnh tượng này, bèn hỏi: "Người biến dị vẫn chưa bành trướng tới con trấn này sao?"
Giang Bình Sách tập trung quan sát người đi bộ trên đường, đoạn nói: "Mặc dù trấn này khá quạnh quẽ, nhưng trên đường không có vết máu hay thi thể nào hết, hẳn là vì chỗ này quá xa trung tâm, chưa bị người biến dị ảnh hưởng."
Hứa Diệc Thâm híp mắt nhìn xung quanh: "Nhưng anh thấy con trấn này cứ hơi là lạ."
Việt Tinh Văn im lặng vài giây, nói: "Đi tìm xem có chiếc xe nào thích hợp không đã."
Ba người tìm kiếm dọc đường một hồi, không phát hiện chiếc xe nào phù hợp, ngược lại tìm thấy một cây xăng ở phía xa.
Một chiếc xe tải lớn đang đỗ cạnh cây xăng, Việt Tinh Văn đang định nói gì đó, chợt cậu nghe thấy tiếng "rầm rầm" rất nhỏ vang lên từ trong xe, dường như có người đang đập lên cửa thùng chở hàng. Việt Tinh Văn ra hiệu cho Hứa Diệc Thâm: "Đàn anh, xem lên đó xem sao."
Hứa Diệc Thâm lập tức phân bào nguyên nhiễm thành năm phiên bản, để một người trong số đó nhanh chóng tới gần chiếc xe thăm dò.
Thùng hàng đang bị khóa, không biết bên trong là thứ gì. Anh biến thành một tế bào, chui qua khe cửa, sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến anh phải hoảng hồn...
Trong thùng xe chật kín là người, nhưng họ lại bị đối xử không bằng một con vật!
Họ bị dồn lại chật ních, mọi người đè ép lên nhau, gần như sắp biến dạng. Ngoài một đứa trẻ ở cuối thùng xe đang cố gắng dùng tay đập lên cửa, những người khác đều yên lặng như bị ấn nút tạm dừng.
Hứa Diệc Thâm còn chưa kịp ra ngoài, chiếc xe tải cỡ lớn bỗng nhiên nổ máy.
Giang Bình Sách vội vàng kéo Việt Tinh Văn lách mình trốn sau gốc cây bên cạnh.
Việt Tinh Văn hỏi trong kênh nhóm: "Anh Hứa, trong đó thế nào?"
Hứa Diệc Thâm nhắn lại: "Trong thùng xe toàn người, rất có thể là những 'tình nguyện viên' bị người biến dị ép buộc."
Tình nguyện viên?
Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nhìn nhau, cậu nói: "Anh yên tâm, bọn em sẽ đuổi kịp ngay."
Giang Bình Sách tính khoảng cách, vẽ một hệ tọa độ, sau đó đưa theo Việt Tinh Văn di chuyển theo một đường parabol chuẩn xác, nhẹ nhàng đáp xuống nóc xe. Nóc thùng xe là một tấm vải màu nâu, hai người nằm bò lên nóc xe, rạch một khe hở để nhìn xuống...
Sự chen chúc trong thùng xe lúc này còn khủng khiếp hơn tàu điện giờ cao điểm ở thành phố tuyến một, dường như mọi người đều lưng người này dán lên ngực người kia, hai tay mọi người đều bị trói sau lưng, có vài người đang lủi trong góc khóc lóc tuyệt vọng, cũng có những người đang nhỏ giọng cầu nguyện, nhưng phần lớn con người đều hoang mang, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch.
Có một đứa bé vẫn chưa chịu từ bỏ, dùng tay đập lên cửa: "Thả cháu ra..."
Một cô gái run rẩy hỏi: "Bọn chúng tập hợp tình nguyện viên để làm thí nghiệm gì thế?" Cậu trai bên cạnh nhỏ giọng đáp: "Tớ không biết, nhưng ai không tình nguyện làm thí nghiệm đều bị chúng gϊếŧ hết."
Bầu không khí trong xe vô cùng áp lực, nỗi sợ hãi dần lan tỏa trong đám người.
Một lát sau, xe dừng lại tại một nơi như nhà máy bỏ hoang. Một nam một nữ lái xe mặc đồ đen, xoay người ra phía sau thùng xe.
Người phụ nữ vươn lưỡi, liếm nhẹ lên môi, lưỡi của cô ta vừa mảnh vừa dải, giống hệt đám người rắn họ gặp ở thành phố C lúc đầu. Còn gã đàn ông thì lưng hùm vai gấu, cao hơn hai mét, lúc bước đi lại cùng tay cùng chân, thoạt trông hơi ngốc nghếch, nhưng gã lại rất khỏe, bẻ đôi chiếc khóa bằng một tay, sau đó gã xách cổ áo cậu nhóc gần cửa ném xuống xe, rồi gào lên với những người còn lại: "Xuống xe hết đi!"
Mọi người trong xe rón rén bước xuống, ả người rắn lăm lăm cây súng tiểu liên trong tay, lạnh giọng ra lệnh: "Xếp thành một hàng, đi vào cửa số một bên kia, tốt nhất là chúng mày liệu mà nghe lời, không thì súng của tao không có mắt đâu."
Đoàn người bị cô ta dí súng vào đầu, bắt đầu lê bước chân nặng trĩu, chầm chậm đi tới cánh cửa số một phía trước.
Hứa Diệc Thâm nhanh chóng báo cáo vào kênh nhóm: "Anh biến thành tế bào dính lên đầu thằng nhóc kia, vào trong đó xem sao. Rất có thể chỗ này là một trong những cứ điểm nghiên cứu của người biến dị, những 'tình nguyện viên' này bị chúng đưa từ nơi khác đến bằng xe tải."
Ở trạm thu phí trên cao tốc thành phố C, người biến dị đã chặn những chiếc xe bỏ trốn lại, hỏi từng người "có đồng ý làʍ ŧìиɦ nguyện viên tham gia thí nghiệm không", kẻ nào đồng ý sẽ bị đưa lên xe tải, còn người không đồng ý, bắn chết tại chỗ.
Không ngờ họ lại bắt gặp những người bị chúng bắt đi ở trấn nhỏ vắng vẻ này.
Việt Tinh Văn nhìn đoàn người bị chúng lùa như bò như dê vào một cánh cửa bí ẩn, lòng không khỏi phẫn nộ, cậu siết chặt nắm tay, hỏi: "Đàn anh, chúng đang làm thí nghiệm gì thế?"
Không lâu sau, Hứa Diệc Thâm đáp lại: "Sau khi mọi người vào phòng thí nghiệm, họ sẽ được tiêm một mũi thuốc kỳ lạ nào đó, có những người kháng thuốc thì co giật toàn thân, sủi bọt mép ngay tại chỗ. Còn người nhận thuốc thì biến dị rất nhanh..."
Biến dị?!
Những đồng đội đang chờ bên ngoài trấn cũng đọc được cuộc nói chuyện trên kênh nhóm.
Trác Phong không nhịn được nói: "Chẳng lẽ có rất nhiều người biến dị được cải tạo từ những người bị bắt?"
Lưu Chiếu Thanh nói: "Đầu tiên là bắt một số lượng lớn con người sau đó cải tạo họ thành người biến dị, bảo sao thế lực của chúng lại bành trướng với tốc độ nhanh như vậy. Trấn nhỏ này hẳn là một trong những nhà máy cải tạo người biến dị của chúng!"
Lâm Mạn La tiếp lời: "Vậy không phải trong trấn có nhiều người biến dị lắm sao? Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi!"
Vừa rồi có tới hơn trăm người bị bắt vào phòng thí nghiệm, dù Việt tinh Văn có cứu họ, cũng không thể đưa cả trăm người chạy trốn được, họ đành phải lo thân mình trước.
Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, nhanh chóng quyết định: "Đàn anh quay lại đi, chúng ta đi mau!"
Hứa Diệc Thâm chạy ra từ khe cửa, không lâu sau, một ảo ảnh xuất hiện sau lưng Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách.
Tận mắt trông thấy tình cảnh thảm thiết trong nhà máy thí nghiệm, sắc mặt của đàn anh Hứa luôn cười tươi rói cũng vô cùng tệ, anh trầm giọng nói: "Lái xe tải đi sẽ khiến người biến dị chú ý đến chúng ta, một khi chúng dồn sức truy sát chúng ta, chưa chắc chúng ta đã chạy được. Xem ra vẫn phải lái chiếc xe buýt kia rồi."
Ba người nhìn nhau, Giang Bình Sách nói: "Về thôi."
Việt Tinh Văn đánh chữ vào kênh nhóm: "Mọi người lên xe hết đi, chuẩn bị rút lui!"
Bên ngoài trấn, sau khi đọc được tin nhắn, mọi người nhanh chóng lên xe. Không tới phút sau, ba người Việt Tinh Văn cũng chạy tới, sau khi lên xe, Việt Tinh Văn nói: "Trấn này là cứ điểm của người biến dị, chúng ta không thể lái xe thẳng qua đường chính được, vừa rồi Bình Sách đã dò thử đường sá xung quanh, có thể đi đường vòng. Tần Lộ, chuẩn bị di chuyển mảng kiến tạo."
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Chếch phải độ, mét."
Tần Lộ nhanh nhẹn lấy quả địa cầu ra, bắt đầu đổi vị trí, xe buýt lập tức xuất hiện sau một nhà máy trong trấn.
Giang Bình Sách: "Đi thẳng, mét."
Tần Lộ điều khiển xe buýt di chuyển theo chỉ thị của Giang Bình Sách, chiếc xe quấn đầy vải gạc lặng lẽ vòng qua trấn nhỏ.
Trong khi di chuyển, họ lại trông thấy một chiếc xe tải chở kín tù nhân chạy vào trấn.
Trấn nhỏ vắng lặng, hoang vu này đã trở thành mồ chôn của con người trong tận thế.
Đến khi đã rời xa con trấn, lái xe lên một con đường khác, mọi người vẫn thấy tâm trạng nặng nề.
Họ thật sự không muốn ở lại thế giới tận thế này nữa.
Nhanh chóng đưa giáo sư Đường đến trung tâm gen, kết thúc bài thi đáng sợ này!