~ QUYẾT ĐỊNH TÁO BẠO CỦA VIỆT TINH VĂN ~
Việt Tinh Văn cũng không tin giáo sư Đường đưa con chíp cho họ dễ dàng như vậy, nhưng không biết bao nhiêu dị nhân đang đuổi phía sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, cậu không có thời gian kiểm tra con chíp là thật hay giả – Rời khỏi sở nghiên cứu mới là việc cấp bách lúc này.
Có làm sai câu hỏi phụ vẫn có thể qua môn, Việt Tinh Văn quả quyết nói với Tần Lộ: "Đi!"
Tần Lộ ấn hai lần lên quả địa cầu, mảng kiến tạo nơi mọi người đang đứng chuyển tới phía xa, người đưa theo mục tiêu cần bảo vệ di chuyển đến một nơi cách đó mấy mươi mét.
Lâm Mạn La đi theo biển chỉ dẫn, chạy thẳng về phía đông là cửa chính của sở nghiên cứu.
Song, ngay khi mọi người chạy qua góc rẽ, họ trông thấy rất nhiều người biến dị xuất hiện trong tòa ký túc đằng trước, chúng cầm súng trong tay, thò đầu ra ngoài cửa sổ, bắn liên tục tới chỗ mọi người đang đứng.
Tiếng súng đùng đùng khiến mọi người sợ thót tim, Chương Tiểu Niên không kịp nghĩ nhiều, cậu dựng một vách tường lên chắn đạn, Tần Miểu cũng vội giơ tay phải: "Dùng Rượu Tước Binh Quyền!"
Vô vàn khẩu súng rơi xuống từ cửa sổ, kỹ năng tước binh khí tập thể đúng là ghê gớm.
Tiếng súng chợt im bặt, Việt Tinh Văn vội nói: "Đi mau!"
Tần Lộ tái mặt điều khiển quả địa cầu, cô di chuyển liên tục vài lần, đến khi sắp dùng hết kỹ năng di chuyển họ mới tới cổng chính sở nghiên cứu.
Nhưng lúc này, cổng chính đã bị một đám người mặc đồ đen chặn cứng.
Chúng dựng một lá chắn màu đen trước mặt, tay còn lại cầm súng, hàng lối chỉnh tề, như thể bộ đội đặc chiến đã được huấn luyện.
Ngay khi Việt Tinh Văn và mọi người xuất hiện, đám người mặc đồ đen đồng loạt giơ súng.
Việt Tinh Văn lập tức khựng lại...
Đây là lần đầy tiên trong đời họ trực tiếp "đối đầu" với họng súng đen ngòm!
Dù họ có đủ loại dị năng, nhưng khi đối mặt với họng súng đen ngòm không đếm xuể, không một ai dám coi thường! Chỉ cần tốc độ nổ súng của đối phương nhanh hơn họ . giây, họ cũng sẽ toi đời.
Đạn xuyên qua cơ thể không phải chuyện đùa, đàn anh Lưu cũng không cứu nổi!
"Đứng yên." Người phụ nữ đeo kính đen đứng giữa đội hình lạnh lùng nói: "Bỏ giáo sư Đường và tài liệu lại, tôi sẽ tha cho mấy người."
"..." Quả nhiên mục tiêu của người biến dị cũng là tài liệu.
Não Việt Tinh Văn chạy hết công suất nghĩ cách đối phó.
Nghe cách nói chuyện của người biến dị, chắc hẳn giáo sư Đường họ tìm được lần này là hàng thật.
Đầu tiên, người biến dị chỉ biết có tài liệu, không biết tài liệu nằm trong con chip, giáo sư Đường trực tiếp giao con chip cho Việt Tinh Văn, dù con chip đó là thật hay giả, ít nhất ông ta biết đến sự tồn tại của con chip, khả năng ông ta là giáo sư Đường rất lớn.
Thứ hai, người biến dị không cần phải chạy lên sân thượng, trốn vào thùng sắt giả làm giáo sư Đường, nếu họ rảnh rỗi như vậy thì có thể lục soát khắp tòa nhà thí nghiệm, tìm ra người thật.
Vậy nên, người đàn ông trốn trên sân thượng đồng thời đưa ra "con chip" chính xác chính là mục tiêu họ cần bảo vệ!
Việt Tinh Văn ngoái đầu nhìn giáo sư Đường, ngay lúc này, giáo sư Đường bỗng nâng chiếc kính gọng vàng, dịu giọng nói với Việt Tinh Văn: "Giáo sư Đường, xin lỗi, cậu giao tài liệu cho họ đi, nếu không chúng ta không thể ra khỏi đây."
Mọi người: "..."
Ông ta gọi Tinh Văn là "giáo sư Đường"?!
NPC này đúng là giỏi hại người. Ông ta giao con chip cho Việt Tinh Văn, đồng thời chủ động gọi Việt Tinh Văn là "giáo sư Đường" trước mặt người biến dị, làm vậy sẽ khiến đám dị nhân cho rằng Việt Tinh Văn là giáo sư Đường.
Ông ta làm vậy vì muốn Việt Tinh Văn thế thân cho ông ta, dù sao cũng không có ai biết ngoại hình của giáo sư Đường thế nào, tuổi tác, giới tính cũng là một ẩn số. Hơn nữa rất có thể con chip ông ta đưa cho Việt Tinh Văn cũng là giả.
Việt Tinh Văn nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Quả nhiên, giáo sư Đường vừa dứt lời, đám dị nhân đồng loạt giơ súng về phía Việt Tinh Văn.
Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Cậu là giáo sư Đường? Trẻ vậy sao?"
Một người bên cạnh cô ả nhỏ giọng nói: "Nghe nói giáo sư Đường là thần đồng khoa học từ nhỏ, không ai biết tuổi thật của hắn ta, nói không chừng là một thiên tài mới chừng ?"
Người phụ nữ bán tín bán nghi quan sát Việt Tinh Văn.
Việt Tinh Văn tương kế tựu kế, cậu lấy hộp chip trong túi ra cho cô ta nhìn, sau đó lại cất đi ngay, đoạn hỏi: "Mục đích của các người là con chip tài liệu này phải không?"
Người phụ nữ vừa trông thấy con chip liền biến sắc, ả tức khắc hướng súng vào đầu Việt Tinh Văn: "Giao tài liệu ra, tôi sẽ thả cậu."
Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: "Đúng là tài liệu đang trong tay tôi. Có điều, chỉ có mình tôi biết mật mã con chip, chip này đã được cài sẵn chương trình tự hủy, nếu cưỡng chế phá giải nó sẽ tự động xóa sạch dữ liệu. Nếu các người gϊếŧ tôi, dù có lấy được con chip cũng vô dụng."
Việt Tinh Văn bịa đại vài cậu, nhưng nghe vào lại không giả trân chút nào.
Giáo sư Đường kinh ngạc nhìn cậu.
Việt Tinh Văn nói tiếp: "Tôi có thể đưa tài liệu cho các người. Bỏ súng xuống, rồi để những người vô tội rời khỏi đây trước."
Người phụ nữ cáu kỉnh nhìn cậu: "Cậu có tư cách gì kì kèo với tôi?"
Việt Tinh Văn chậm rãi nhìn quanh đám dị nhân phía trước, bình tĩnh nói: "Vì tôi là người duy nhất trên thế giới biết mật mã con chip. Nếu các người làm mà không nghĩ, số tài liệu này bị hủy, chắc các người cũng khó ăn nói với cấp trên nhỉ?"
Người phụ nữ chau mày xoắn xuýt vài giây, sau đó vung tay trái, "Thả người!"
Người biến dị đồng loạt buông súng, nhưng súng trên tay người phụ nữ kia vẫn nhắm vào đầu Việt Tinh Văn.
Sắc mặt Giang Bình Sách tệ vô cùng, hắn đăm đăm nhìn Việt Tinh Văn, lo lắng tràn đầy trong ánh mắt. Việt Tinh Văn mỉm cười với hắn, dùng ánh mắt bảo hắn cứ yên tâm, sau đó cậu thấp giọng nói: "Các cậu đi trước đi."
Các đồng đội bối rối nhìn nhau.
Giang Bình Sách siết chặt nắm tay, dứt khoát nói: "Đi!"
Tần Lộ đã dùng hết số lần di chuyển mảng kiến tạo, bị nhiều họng súng nhắm vào như vậy, Giang Bình Sách cũng không có thời gian viết nhiều phương trình đến thế, kỹ năng có thể thoát thân trong giây lát, giờ chỉ còn Kim Thiền Thoát Xác của Việt Tinh Văn.
Mà hạn chế lớn nhất của "Kim Thiền Thoát Xác" là chỉ có tác dụng với thành viên nhóm nghiên cứu, nếu họ chạy trốn bằng "Kim Thiền Thoát Xác", giáo sư Đường thực thụ sẽ bị bỏ lại, họ không thể hoàn thành câu hỏi phụ.
Việt Tinh Văn giả làm giáo sư Đường, cậu và con chip tài liệu đều ở lại, khiến người biến dị lơi lỏng cảnh giác, đợi khi các đồng đội dẫn giáo sư Đường đi xa rồi, cậu mới di chuyển bằng "Kim Thiền Thoát Xác", đây là cách làm tốt nhất lúc này.
Đồng đội đều đang lo lắng cho Việt Tinh Văn, nhưng Giang Bình Sách có thể hiểu rõ suy nghĩ của Việt Tinh Văn từ trong ánh mắt cậu.
Có mạo hiểm, nhưng là cách tốt nhất.
Dù trong lòng lo lắng tột cùng, nhưng ánh mắt của Việt Tinh Văn khiến Giang Bình Sách đưa ra một quyết định táo bạo – Hắn quyết định tin Tinh Văn, cũng như lúc trước khi họ vào mê cung, Việt Tinh Văn luôn cười vỗ tay hắn, nói, tôi tin cậu.
Tinh Văn không làm những chuyện cậu không chắc chắn, càng không đùa giỡn với mạng sống của mình.
Hắn nên tin vào phán đoán của Việt Tinh Văn.
Giang Bình Sách dẫn đồng đội rời khỏi sở nghiên cứu, hắn nắm tay đặt sau lưng, ngón cái chỉ sang trái.
Việt Tinh Văn đã thấy.
Người phụ nữ bước lên một bước, áp súng vào huyệt Thái Dương của Việt Tinh Văn: "Giáo sư Đường, đi theo chúng tôi một chuyến."
Việt Tinh Văn bất đắc dĩ cười, "Được thôi. Đến khi tôi gặp được sếp các người, chính hắn mở miệng hứa sẽ thả tôi đi, tôi sẽ trực tiếp nói mật mã cho hắn."
Người phụ nữ xòe bàn tay còn lại ra, "Phiền cậu giao chip tài liệu cho tôi giữ."
"Được thôi, dù sao cô cũng không biết mật mã." Việt Tinh Văn gật đầu, cậu đút tay vào trong túi áo, giả bộ định lấy con chip. Nhưng thật ra, ngay khi cậu nhét tay vào túi, cậu bắt đầu nhẩm "Kim Thiền Thoát Xác".
Việt Tinh Văn rút tay khỏi túi áo blouse, chầm chậm mở ra trước mặt người phụ nữ.
Một cuốn từ điển dày cộp xuất hiện trong tay cậu!
Người phụ nữ sững sờ, ả còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ của cuốn từ điển, người trẻ tuổi trước mặt đã bất chợt biến mất!
Người phụ nữ nổi trận lôi đình: "Trúng bẫy rồi! Đuổi theo!"
Sau khi Kim Thiền Thoát Xác của Việt Tinh Văn thăng cấp, một lần di chuyển có thể tới cách đó mét, trước khi rời đi Giang Bình Sách đã chỉ đường cho cậu, cậu bèn di chuyển sang bên trái.
Khi Việt Tinh Văn đến vị trí cách đó mét về bên trái, cậu trông thấy các đồng đội đang sốt ruột chờ mình.
Giang Bình Sách giang tay, ôm chặt cậu vào lòng, giọng nói run rẩy, "Cậu điên rồi!"
Việt Tinh Văn vừa mạo hiểm chạy thoát cũng chưa hết sợ!
Tốc độ súng bắn chắc chắn nhanh hơn cậu dùng kỹ năng, nếu vừa rồi đối phương nhận ra điều khác thường, thẳng tay bóp cò, vậy thì mạng cậu cũng ra chuồng gà rồi.
Thế nhưng, cuốn từ điển có thể xuất hiện bất chợt. Việt Tinh Văn đã lợi dụng điểm này, triệu hồi từ điển đồng thời đọc kỹ năng, chuồn đi bằng Kim Thiền Thoát Xác trước khi đối phương kịp bóp cò.
Sự thật chứng minh, cậu đã quyết định đúng đắn.
Không chỉ giúp người cùng trốn thoát, giáo sư Đường cũng thoát cùng bọn họ.
Lúc này, Việt Tinh Văn không muốn đôi co với giáo sư Đường xảo quyệt kia, cậu ôm chặt lấy Giang Bình Sách, không hiểu vì sao, cái ôm của đối phương khiến nhịp tim dồn dập của cậu dần yên ổn trở lại.
Thoát chết trong gang tấc, may sao họ đều đã an toàn.
Việt Tinh Văn khẽ thở dài, đoạn nói: "Những chuyện khác nói sau, rời khỏi đây trước đã."
Giang Bình Sách gật đầu, nói: "Đi mau, chúng ta không đủ kỹ năng!"
Mặc dù hệ tọa độ của hắn có thể điều khiển mọi người, nhưng chỉ có thể điều khiển tối đa mục tiêu, vừa rồi hắn đã dùng một lần, lại có thêm giáo sư Đường, hiện giờ cả nhóm có người, rất khó điều khiển hết.
Mảng kiến tạo của Tần Lộ và kỹ năng di chuyển của Việt Tinh Văn đều đã dùng hết.
Hứa Diệc Thâm chợt thấy một chiếc xe buýt đang đỗ ở bãi đỗ xe bên cạnh, trên đó dán tấm bảng "Đang vệ sinh", tài xế không ở trong xe, anh vội nói: "Hết cách rồi, cướp xe!"
Giang Bình Sách giơ tay phải, thước ê ke sắc nhọn phóng tới cửa sổ xe, tiếng kính xe vỡ vụn vang lên, Hứa Diệc Thâm phân bào nguyên nhiễm bò vào trong qua cửa sổ, mở cửa xe từ bên trong.
Mọi người lần lượt lên xe yên vị, Hứa Diệc Thâm tự giác ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, sau đó cao giọng nói: "Ngồi vững nhé, đi!"
Anh vặn chìa khóa, chân phải dẫm ga, xe buýt lao vút ra khỏi bãi đỗ, nhanh chóng phóng ra đường phố rộng rãi.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ngồi xuống hàng ghế đầu tiên nửa sau xe.
Nhìn thành phố lướt qua ngoài cửa sổ, Giang Bình Sách chau mày, khẽ nắm tay Việt Tinh Văn, ngón tay thon dài hơi cứng ngắc. Việt Tinh Văn nhìn hắn, nói: "Đừng lo, không phải tôi vẫn ổn sao?"
Mặt Giang Bình Sách trầm xuống, "Sau này không được mạo hiểm một mình, nghe chưa?"
Việt Tinh Văn nghiêm túc gật đầu, "Ừ, vừa rồi cũng là bất đắc dĩ thôi. Chỉ có làm vậy các cậu mới có thể đưa giáo sư Đường đi được. May mà cậu hiểu ý tôi, nếu các cậu cứ nấn ná lại mãi, hoặc vạch trần tôi, có khi cả đám cùng toi mạng ấy chứ."
Giang Bình Sách biết Việt Tinh Văn vừa bạo dạn, vừa cẩn thận, cậu sẽ không hành động hấp tấp.
Nhưng nhớ lại cảnh tượng đầu Tinh Văn kề súng, tim Giang Bình Sách vẫn thắt lại, không khỏi siết chặt ngón tay đối phương.
Việt Tinh Văn phát hiện Giang Bình Sách nắm tay mình càng lúc càng chặt, cậu cảm nhận được nỗi lo âu rất rõ ràng, Việt Tinh Văn bật cười, khẽ nói: "Được rồi, không sao thật mà." Cậu an ủi vỗ tay Giang Bình Sách, lúc này, Giang Bình Sách mới vô cảm rút tay về.
Để che dấu sự ngượng ngùng vừa rồi, Giang Bình Sách quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vài giây sau, hắn bỗng nói: "Thành phố này không bình thường."
Việt Tinh Văn cũng nhìn ra ngoài, hồi sau, cậu kinh ngạc nói: "Trên đường... không có người?"
~ CHUẨN BỊ TRƯỚC KHI CHẠY ~
Ban ngày sáng choang, dọc vỉa hè lại không một bóng người, rất nhiều cửa hàng bên đường cũng đang khóa cửa, cả thành phố hoang tàn vắng vẻ, yên lặng thể như không có bất kỳ âm thanh nào của con người.
Đã lâu không có người dọn thùng rác ven đường, một cơn gió thổi qua khiến giấy vụn, túi nilon bay tán loạn trên trời.
Việt Tinh Văn nhìn sang các đồng đội bên cạnh, nghiêm túc nói: "Không thấy bóng người nào trên đường hết, chẳng lẽ người biến dị đã chiếm cứ cả thành phố này rồi sao?"
Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố trống vắng khiến nỗi bồn chồn bất an dâng lên mãnh liệt trong lòng mọi người. Dù thành phố này sẽ không trực tiếp sụp xuống như khoa Kiến trúc, nhưng một thành phố hiện đại hóa không một bóng người khiến họ bất giác liên tưởng đến hai chữ "tận thế".
Trác Phong và Lâm Mạn La ngồi hàng ghế sau nhìn nhau, Lâm Mạn La nhỏ giọng nói: "Cư dân thành phố đã chạy trốn hết rồi, hay đang trốn trong nhà không dám ra ngoài?"
Trác Phong hạ giọng: "Hỏi giáo sư Đường xem, có thể ông ta biết gì đó."
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn giáo sư Đường.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng đang ngồi nghiêm chỉnh trên hàng ghế thứ hai nửa sau xe, ông ngồi ngay gần Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Lưu Chiếu Thanh ngồi cạnh ông ta, anh để ông ta ngồi hàng ghế bên trong, đề phòng ông ta đột ngột chạy trốn.
Việt Tinh Văn hỏi: "Giáo sư Đường, nhà cửa trên phố đều đóng cửa hết, chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"
Giáo sư Đường cười khổ lắc đầu: "Tôi không biết, mấy hôm nay tôi đều ở sở nghiên cứu. Tuần trước, thành phố này vẫn bình thường, biến cố này đến đột ngột quá. Tôi nhận được tin báo từ cấp trên, họ nói thông tin bị rò rỉ, có người đang nghiên cứu cải tạo con người, tôi bèn lập tức xóa sạch tài liệu trong máy tính rồi trốn đi, sau đó thì gặp các cậu."
Nói cách khác, sự cố này chỉ xảy ra trong vài ngày ngắn ngủi. Hẳn là đối phương đã bí mật nghiên cứu rất lâu, sau khi chuẩn bị xong xuôi mới bất ngờ phát động tấn công thành phố. Có thể chiếm cứ cả thành phố trong vài ngày ngắn ngủi, có thể thấy sự lớn mạnh và đáng sợ của tổ chức này!
Nhớ lại mấy "người biến dị" với chiếc lưỡi dài centimet mà họ đụng phải ở sở nghiên cứu, Việt Tinh Văn bỗng sởn da gà.
Thành phố vẳng vẻ, không biết bao nhiêu vết máu xuất hiện trên đường, quả nhiên, một trận chiến quyết liệt đã từng xảy ra ở đây. Sau trận đại chiến, cư dân thành phố đã đi đâu? Không một ai biết.
Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, cậu nói với giáo sư Đường: "Con chip chú vừa đưa tôi là giả phải không?"
Giáo sư Đường đẩy kính, nói: "Xin lỗi, thấy mấy cậu nhảy từ mái nhà xuống, tôi đã nghĩ mấy cậu được dị nhân cử tới bắt tôi, vậy nên tôi mới đưa con chip giả."
Chẳng trách khi họ nhảy từ trên mái nhà xuống, giáo sư Đường lại bình tĩnh như vậy, hóa ra giáo sư Đường vẫn luôn cho họ là người biến dị, hơn nữa còn đề phòng từ sớm.
Giáo sư Đường này quả thật rất khôn khéo. Việt Tinh Văn cũng không có ý trách ông ta, cậu hỏi tiếp: "Chú có nhận được thông báo từ cấp trên, nói sẽ có người đến hộ tống chú tới trung tâm Gen thành phố không?"
Giáo sư Đường gật đầu: "Có nhận được thông báo, họ bảo tôi chờ cứu viện."
Lưu Chiếu Thanh nghiêng đầu hỏi ông ta: "Giáo sư Đường, chúng tôi thật sự đến bảo vệ ông mà. Chúng tôi bay từ trên nóc nhà xuống là vì chúng tôi có năng lực đặc biệt, không phải người biến dị." Anh mở miệng, vươn lưỡi ra cho đối phương nhìn, cười nói: "Xem nè, lưỡi của tôi vẫn bình thường, không dài như mấy đứa biến dị kia, cũng không có độc?"
Giáo sư Đường bĩnh tĩnh nói: "Không phải người biến dị nào cũng kết hợp gen rắn."
Lưu Chiếu Thanh bèn duỗi cả tay chân, "Chú nhìn nè, dáng dấp cử chỉ của chúng tôi cũng không giống động vật nào khác mà?"
Đàn anh Lưu đang cố gắng chứng minh mình là "người bình thường".
Giáo sư Đường mặc kệ anh, ông nhìn sang Việt Tinh Văn, hỏi: "Số hiệu hành động của các cậu là gì?"
"Số hiệu?" Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, đều thấy khó hiểu.
Thông báo của chương trình học không nói họ có số hiệu hành động mà?
Việt Tinh Văn suy nghĩ một hồi, thử nói: "Nhóm hành động C-?"
Giáo sư Đường gật đầu, "Ừm, xem ra các cậu không phải người biến dị."
Lấy luôn số hiệu nhóm nghiên cứu làm số hiệu hành động, thư viện cũng lắm trò thật!
Giáo sư Đường nói: "Tôi có thể tạm thời tin tưởng các cậu, không phản kháng, không chạy trốn. Nhưng tôi sẽ không giao con chip chứa tài liệu thật cho các cậu, trừ khi các đưa tôi đến trung tâm gen gặp người trợ giúp."
Lưu Chiếu Thanh nhướn mày, "Chú không sợ bọn tôi trói chú lại lục soát hả?"
Giáo sư Đường không đáp.
Việt Tinh Văn mỉm cười, đoạn nói: "Tôi đoán nhé, con chip tài liệu này có chứa bí mật quan trọng nhất của sở nghiên cứu Sinh học, chắc chắn giáo sư Đường đã cài mật mã và chương trình tự hủy, cho dù chúng ta có lấy được con chip, không có mật mã do ông ấy tiết lộ mà cố đấm ăn xôi, sẽ chỉ khiến các dữ liệu bị hủy, đúng không?"
Đây cũng chính là những gì Việt Tinh Văn vừa bịa ra để lừa người biến dị. Khi đó giáo sư Đường đã nhìn cậu, nên Việt Tinh Văn đoán rằng rất có thể cậu đã nói đúng.
Quả nhiên, giáo sư Đường khen ngợi nhìn Việt Tinh Văn, nói: "Cậu đoán không sai, chỉ có mình tôi biết mật mã của con chip tài liệu, trong tài liệu đó có điểm yếu của người biến dị. Vậy nên, họ mới cấp bách muốn gϊếŧ chết tôi để có được số tài liệu này."
"Hay là tôi đoán tiếp nha, con chip thật sự đang ở đâu?" Việt Tinh Văn nghiêm túc nói: "Trường hợp thứ nhất, chú không mang con chip theo mà bí mật giấu nó ở một nơi chỉ có chú biết. Nhưng cách làm này quá mạo hiểm, lỡ như sau khi chú rời đi, người biến dị lật tung cả sở nghiên cứu lên, tìm ra con chip mà chú giấu, vậy thì rách việc rồi."
"Trường hợp thứ hai, một khi chú bị người biến dị bắt, chắc chắn chúng sẽ cưỡng chế lục soát cơ thể để cướp con chip. Trừ phi." Cậu nhìn giáo sư Đường, nói rõ từng chữ: "Con chip bị chú giấu trong cơ thể."
"..." Sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh của giáo sư Đường chợt biến sắc.
"Ví dụ như, chú gói con chip tài liệu vào trong một chất liệu nào đó đường ruột không thể tiêu hóa, sau đó nuốt vào bụng. Đến khi đó dù chú có đi đâu cũng có thể bảo đảm con chip vẫn ở cùng với chú, cũng không sợ bị cướp mất." Việt Tinh Văn mỉm cười nhìn ông ta: "Tôi đoán đúng rồi phải không?"
Giáo sư Đường im lặng một lát, thấp giọng nói: "Cậu muốn gì?"
Việt Tinh Văn nhún vai, "Yên tâm, bọn tôi không mổ chú ra để lấy con chip đâu, nhiệm vụ của bọn tôi là hộ tống chú và con chip đến trung tâm gen thành phố F thuận lợi."
Việt Tinh Văn nhấn mạnh: "Chúng tôi không có ác ý với chú, mong chú đừng cố tình gây phiền phức cho chúng tôi."
Ánh mắt sắc bén của Lưu Chiếu Thanh quét từ đầu đến chân giáo sư Đường, thể như muốn soi xem con chip đang nằm ở đâu, nhìn đến nỗi giáo sư Đường thấy rợn tóc gáy, ông ta gắng gượng nói: "Được, tôi tin các cậu."
Lưu Chiếu Thanh mỉm cười, nói: "Ông nghĩ ra trò ăn chip cũng hay thật đấy. Ăn vào bụng không khó chịu à?"
Giáo sư Đường khẽ thở dài, nói: "Tình hình cấp bách, tôi cũng hết cách rồi."
Thấy ông ta đã thả lỏng hơn, Việt Tinh Văn bèn hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở sở nghiên cứu?"
Giáo sư Đường chau mày, nói: "Sở nghiên cứu chúng tôi đã có được toàn bộ trình tự gen của con người, ban đầu chúng tôi muốn phá giải một vài nan đề về bệnh di truyền qua gen, kế hoạch này được giữ bí mật hoàn toàn. Nhưng không ngờ lại có người phản bội sở nghiên cứu, trộm trình tự gen ra ngoài, lén lút thí nghiệm, chế tạo ra rất nhiều người biến dị."
Ông ta dừng lại, vẻ căm phẫn hiện lên trong mắt: "Người biến dị, cũng có thể gọi là người cải tạo gen."
Hứa Diệc Thâm đang lái xe nghe vậy, không khỏi chen vào: "Giống như cải thiện nhiều loại hoa quả, rau dưa phải không? Họ sửa lại trình tự gen, cải tạo trên con người?"
Giáo sư Đường gật đầu, nói: "Hướng cải tạo của chúng gồm độ mềm dẻo của tay chân, sức mạnh cơ bắp, tốc độ trao đổi chất,... Người cải tạo gen sẽ mạnh như trâu, linh hoạt như rắn, hơn nữa còn có thể giảm mức tiêu hao nhiệt lượng đến tối đa như những động vật vào kỳ ngủ đông, liên tục nhịn ăn trong một tháng cũng không thấy đói."
Việt Tinh Văn rùng mình, không nhịn được nói: "Những người được cải tạo như vậy hình thành quân đội đặc biệt, không phải là vô địch sao?"
Giáo sư Đường khổ sở, "Vậy nên những người cải tạo thành sẽ trở thành thứ vũ khí sinh hóa đáng sợ nhất! Chúng đã bắt đầu sản xuất hàng loạt người cải tạo như dây chuyền sản xuất, thậm chí còn điên cuồng ghép phần gen ưu tú của đủ loại động vật vào người. Những người hôm nay các cậu thấy đều là người biến dị kết hợp với gen rắn."
Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Chúng có ghép với những loài động vật nào khác không? Ví dụ như sư tử, hổ, báo săn gì đó?"
Giáo sư Đường nói: "Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, những kẻ điên đó có thể làm ra mọi việc! Khi nhận được thông báo khẩn cấp từ cấp trên, tôi mới biết những chuyện này. Mấy hôm nay chúng đã cử từng tốp người biến dị đến sở nghiên cứu tìm tôi, những đồng nghiệp khác ở sở nghiên cứu đã bị bắt hết rồi, tôi trốn trên sân thượng mới may mắn sống sót."
Việt Tinh Văn khẽ siết nắm tay, có thể tưởng tượng, sự xuất hiện của "người cải tạo" là đòn tấn công vô cùng nặng nề với xã hội con người bình thường, những "người cải tạo" đó có tốc độ, sức mạnh, thể năng mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, chúng còn có thể tiết kiệm tài nguyên, không cần ăn bất cứ thứ gì trong một tháng...
Trong mắt chúng, con người là những kẻ vô dụng.
Vậy nên chúng muốn dẹp sạch loài người, để trở thành chúa tể của thế giới?
Việt Tinh Văn hít sâu, hỏi: "Giáo sư Đường, từ đây đến thành phố F bao xa?"
Giáo sư Đường nói: "Đi máy bay khoảng tiếng rưỡi."
Việt Tinh Văn bất lực đỡ trán: "Trong chúng ta không có ai biết lái máy bay. Vả lại bây giờ thành phố đã trống không rồi, chắc chắn sân bay, ga tàu đều đã dừng hoạt động. Chúng ta chỉ có thể đi đường bộ, lái xe tới đó mất bao lâu?"
Giáo sư Đường nói: "Nếu đi cao tốc cả hành trình, ngày đêm không ngừng cần ít nhất ba ngày. Ngộ nhỡ cao tốc đứt đoạn, phải đi đường vòng, có thể sẽ mất tới hơn một tuần."
Việt Tinh Văn quay đầu hỏi mọi người: "Ngoài đàn anh Hứa ra có ai biết lái xe nữa không?"
Giang Bình Sách nói: "Tôi có bằng lái, nhưng chưa lái xe buýt bao giờ."
Trác Phong nói: "Anh cũng thi bằng lái rồi, vừa mới hết kỳ thực tập xong, mấy đứa dám ngồi anh dám lái."
Hứa Diệc Thâm nói: "Anh cũng chưa lái xe buýt bao giờ, nhưng cơ bản không khác lái xe con nhiều lắm, nhìn rõ ký hiệu trên cần số, nếu không cần quay đầu đỗ xe, thi chạy đường chữ S mà chỉ lái thẳng thôi thì cũng không khó."
Giang Bình Sách gật đầu, "Vậy em với đàn anh Hứa, đàn anh Trác thay phiên lái."
Trác Phong nói: "Diệc Thâm lái trước, lên cao tốc thì để Bình Sách lái một đoạn, anh ngồi bên cạnh học tập."
Nếu lái xe liên tục nhiều ngày, chắc chắn một tài xế không trụ được, có ba người thay nhau lái sẽ dễ thở hơn nhiều.
Việt Tinh Văn suy nghĩ một chốc, nói: "Vậy đi, chúng ta tìm một siêu thị trước, tích trữ một ít đồ đạc để trong xe. Chúng ta không phải người biến dị, chưa từng được cải tạo, không thể không ăn không uống mấy ngày được."
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành.
Dựa theo quy luật thi của thư viện, sắp tới họ không thể thuận lợi về đích, chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra giữa đường cản trở họ tới thành phố F, họ buộc phải tích đủ đồ ăn và nước uống mới có sức chạy tới đích."
Kha Thiếu Bân nói: "Tích trữ nhiều những thứ tiện mang theo như sữa hay bánh quy ấy." Dù cậu phàm ăn thật, nhưng giờ đang chạy trốn, không thể vác theo cả đống đồ ăn vừa nặng vừa thiếu dinh dưỡng được.
Tần Miểu bình tĩnh nói: "Chúng ta lên danh sách trước, tốt nhất là mỗi người đeo một ba lô đồ ăn. Đừng trách tôi miệng quạ, lỡ như giữa đường chúng ta buộc phải bỏ xe lại, không thể mang theo vật tư sẽ rất rách việc."
Lam Á Dung cười nói: "Chắc chắn người biến dị không để chúng ta thuận lợi lái xe đến thành phố F đâu, chúng ta phải chuẩn bị trước cho các tình huống bất ngờ. Chị kiến nghị mỗi người một ba lô, đựng đầy đồ ăn vào đó, mua thêm vài thùng nước suối chất lên xe."
Hứa Diệc Thâm nhắc nhở: "Cả xăng nữa. Chắc chắn xăng có sẵn không đủ chạy đường dài, phải đến cây xăng trữ sẵn vài thùng."
Việt Tinh Văn gật đầu, mắt lướt nhanh ra ngoài cửa sổ: "Mọi người mau tìm siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi, chúng ta phải tranh thủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng trước khi người biến dị đuổi kịp."