Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

chương 156: + 157: bào chữa vô tội 09 + 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~ XÁC ĐỊNH HUNG THỦ VỤ ÁN BÃI CÁT ~

Hầu hết ký túc xá nam nữ đều có hệ thống cửa an ninh, sinh viên về muộn cần thông báo lý do với quản lý ký túc xá, dì quản lý mới mở cửa cho vào. Nếu nam sinh muốn vào ký túc xá nữ cũng phải ghi rõ ràng cụ thể đến ký túc xá nào tìm ai, ở lại bao lâu, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn trong ký túc xá.

Nhưng đại học Bắc Sơn lần này lại khác. Vì gần đây hệ thống cửa an ninh và camera đều hỏng, nếu Mao Nguyệt, Chu Tiểu Đình có thể về ký túc xá lúc giờ hơn mà không bị quản lý ký túc xá chặn lại, vậy nam sinh cũng có thể lẻn vào ký túc xá nữ!

Hung thủ gϊếŧ chết Tạ Tương Cầm phòng , ngoài những người có xích mích với cô ấy trong ký túc xá nữ, còn có thể là nam sinh!

Việt Tinh Văn vội nói: "Tần Miểu, cậu đi hỏi quản lý ký túc xá, khoảng giờ sáng nay có người nào kỳ lạ vào ký túc xá nữ không?"

Tần Miểu đáp: "Sáng nay khi cảnh sát đến hiện trường đã hỏi rồi, lúc đó cô quản lý đang ngủ, đừng nói là có thấy ai khác không, cả Chu Tiểu Đình, Mao Nguyệt cô ấy cũng không thấy."

Việt Tinh Văn chau mày, hỏi tiếp: "Lúc các cậu điều tra Trâu Nghĩa Giai có thấy gì khả nghi không?"

Kha Thiếu Bân nói: "Trâu Nghĩa Giai chỉ cao khoảng cm, nhưng đẹp trai lắm, kiểu đẹp trai xán lạn ấy, tính cách cũng khá cởi mở, thích giúp đỡ mọi người. Cậu ta thích chơi game, đêm qua chơi với bạn cùng phòng đến giờ sáng, mấy người họ mệt đến mức đặt lưng là ngủ ngay, ngủ thẳng đến giờ trưa."

Việt Tinh Văn: "Nói cách khác, bốn người trong ký túc xá bọn họ giờ sáng mới lên giường ngủ, giờ trưa mới tỉnh, vì thức khuya nên mọi người đều ngủ rất say, không thể xác định có ai từng ra ngoài không, đúng không?"

Kha Thiếu Bân sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra lỗ hổng trong lời khai này.

Bốn người đều nói "Chúng tôi ngủ đến trưa", nhưng thật ra thì trong khi ngủ có ai từng ra ngoài không, người còn lại đều không biết.

Người đang ngủ không thể làm chứng ngoại phạm cho người khác!

Giang Bình Sách nói: "Trâu Nghĩa Giai ở phòng tòa , từ ký túc xá này sang tòa vô cùng tiện, ra khỏi ký túc xá rồi vòng qua từ phía rừng cây, đi khoảng mười mấy mét là đến cửa tây của tòa ."

Tầng , quả thật rất dễ ra ngoài.

Việt Tinh Văn hỏi: "Camera ký túc xá nam thì sao?"

Kha Thiếu Bân bất lực nói: "Camera ở cửa tòa số cũng hỏng rồi, chắc chắn cái trường dỏm này toàn mua camera kém chất lượng, gần đây hỏng cả một lô, vẫn chưa sửa xong. Gây án vào đúng khoảng thời gian đang sửa, chắc chắn hung thủ không gϊếŧ người vì kích động, mà đã ủ mưu từ trước?"

Việt Tinh Văn sắp xếp lại mấy điểm khả nghi, sau đó gửi ý kiến của mình vào nhóm chat...

"Đầu tiên, hai nữ sinh khoa Y Từ Du Du, Vương Tiểu Lộ ở phòng và tầng , đêm qua họ có ở lại ký túc xá, rất tiện đi xuống hành hung, lại hiểu rõ kết cấu cơ thể người, có thể đâm một nhát trí mạng, hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể xóa bỏ hiềm nghi;

Thứ hai, trong các thành viên phòng , vì sao buổi sáng khi Mao Nguyệt quay lại, lại bắt gặp đúng cảnh Chu Tiểu Đình cầm dao? Có khi nào Mao Nguyệt gϊếŧ Tạ Tương Cầm, sau đó vu oan cho bạn cùng phòng, cố ý quay lại phòng hét? Trường hợp này cũng cần suy xét.

Thứ ba, phòng còn một thành viên nữa, Lý Tuệ Quyên khoa Sinh, cho đến giờ cô ấy vẫn chưa xuất hiện, không biết đêm qua đi đâu, chúng ta vẫn cần tìm thêm manh mối ở cô gái này;

Thứ tư, nếu là nam sinh gϊếŧ người, phòng ký túc của bạn trai của người chết Trâu Nghĩa Giai vô cùng đáng ngờ. Đầu tiên, chìa khóa phòng là do Trâu Nghĩa Giai làm mất, chiếc chìa khóa này rất quan trọng. Có thể là Trâu Nghĩa Giai đã giấu chìa khóa rồi lấy cớ làm mất, gϊếŧ bạn gái vì mâu thuẫn trong tình cảm; cũng có thể là bạn cùng phòng cậu ta trộm chìa khóa, yêu quá hóa hận gϊếŧ chết Tạ Tương Cầm."

Sau một ngày điều tra, sắp xếp, mạch suy luận của vụ án dần rõ ràng hơn.

Lưu Chiếu Thanh đùa cậu: "Bốn điểm Tinh Văn đưa ra đều là nội dung ôn trọng điểm, chép vào đi nhé!"

Mọi người hào hứng hùa theo: "Chụp màn hình rồi, học thuộc ngay đây." "Đi thi cùng học bá sướng thật, tôi cảm giác lần này chúng ta lại được trên điểm!"

Việt Tinh Văn gửi một sticker mặt cười, nói tiếp: "Đàn anh Lưu, anh điều tra tình hình hai bạn Từ Du Du và Vương Tiểu Lộ ở bệnh viện. Sinh viên năm tư đều thực tập ở viện, nghe ngóng biểu hiện thường ngày của họ, cả chuyện tình cảm, quan hệ với mọi người nữa."

Lưu Chiếu Thanh bấm sticker OK, "Chuyện nhỏ, sáng mai đi làm anh sẽ qua khoa họ thực tập lượn một vòng."

Lam Á Dung nói: "Tinh Văn, mai chúng ta qua sở cảnh sát gặp Chu Tiểu Đình lần nữa. Nếu cô ấy thích Trâu Nghĩa Giai nhiều năm, chắc chắn sẽ biết rất rõ về Trâu Nghĩa Giai. Vả lại cô ấy với Lưu Gia Gia là bạn thân, chắc chắn vẫn còn manh mối để đào sâu."

Chu Tiểu Đình là người hướng nội, Trâu Nghĩa Giai học khóa dưới cô, cô thích đối phương nhưng không dám ngỏ lời. Nhưng chắc chắn cô có tìm hiểu sở thích của đối phương, nói không chừng còn biết về bạn cùng phòng của cậu ta.

Ngoài ra, Lý Tuệ Quyên bí ẩn của phòng , vẫn chưa xuất hiện.

Có thể cảnh sát đã gọi cô ấy đến lấy lời khai, nhưng khi ấy thời gian phân bào của Hứa Diệc Thâm đã hết, chỉ kịp nghe quá trình cảnh sát thẩm vấn Chu Tiểu Đình, không nghe được thông tin của những người khác, họ vẫn phải tìm Lý Tuệ Quyên này, tiếp tục điều tra.

Giang Bình Sách nói: "Hiện giờ vụ gϊếŧ người phòng đã có đầu mối. Chúng ta cũng xác định được nghi phạm trong vụ đầu độc ở bãi cát rồi đúng không?"

Việt Tinh Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy, tốc độ điều tra của mọi người rất nhanh, manh mối về chìa khóa mà Bình Sách hỏi được vô cùng quan trọng, chúng ta cần tập trung chú ý vào Trần Khải Minh khoa Hóa từng mang khuôn đúc đi đánh chìa khóa."

Tần Lộ tìm danh sách khách hàng đến quán đồ nướng hôm qua, nói: "Hôm qua Trần Khải Minh cũng đến bãi cát, cậu ta đặt chỗ ở khu C, bàn bốn người."

Chương Tiểu Niên bỗng nói: "Em nhớ họ này! Họ ngồi bàn khu C đó, lúc đó em từng bê đồ lên cho bàn đó, nhìn quan hệ giữa họ chắc hẳn là hai đôi tình nhân. Trần Khải Minh đeo kính, trông rất có học, còn bê đĩa giúp em, hỏi em nhà vệ sinh ở đâu. Cô bạn đi cùng anh ta xinh xắn dễ thương, còn chủ động nướng thịt cho anh ta nữa."

Hai đôi tình nhân? Việt Tinh Văn nói: "Chú ý vào bốn người này, hung thủ gϊếŧ Lưu Gia Gia là một trong số họ!"

Trần Khải Minh âm thầm đánh thêm chìa khóa phòng thí nghiệm, hoặc là để mình sử dụng, hoặc là vì chìa khóa của cậu ta bị trộm mất, cậu ta và những người xung quanh đều có khả năng cầm chìa khóa phòng thí nghiệm, lấy kali cyanua.

Có thể lấy chất độc, hôm qua cũng ở bãi cát, thỏa mãn hai điều kiện tiên quyết để gϊếŧ Lưu Gia Gia.

Tiếp theo phải xem trong bốn người họ, ai có xích mích với Lưu Gia Gia.Phân tích rõ ràng hai vụ án, đêm nay Việt Tinh Văn ngủ rất ngon.

Sớm hôm sau, cậu và Lam Á Dung cùng xuất phát đến cục cảnh sát, hai người vào thăm đương sự Chu Tiểu Đình với thân phận luật sư bào chữa.

Nữ sinh bị tạm giam một đêm, tinh thần vô cùng uể oải, tóc tai rối bời như một túm cỏ dại. Khi thấy hai người, hai mắt cô sáng rực, vẻ mừng rỡ hiện rõ trong mắt cô, giọng nói cũng có sức sống hơn: "Luật sư Lam, luật sư Việt, hai người đến rồi!"

Ánh mắt tin tưởng, dựa dẫm của cô gái khiến trái tim Lam Á Dung mềm nhũn, ánh mắt cô dịu dàng hơn hẳn, nhìn cô gái trước mắt, hỏi: "Tiểu Đình, em có biết Trần Khải Minh học khoa Hóa không?"

Chu Tiểu Đình sững sờ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Biết ạ, cậu ấy là bạn cùng trường cấp ba của em, học khối tự nhiên, em từng gặp cậu ấy trong buổi họp học sinh cùng trường hồi năm nhất. Bạn ấy hướng nội hơn cả em nữa, hai bọn em chưa nói chuyện với nhau bao giờ."

Việt Tinh Văn hỏi: "Cùng trường cấp ba à, vậy chắc cậu ta cũng biết Lưu Gia Gia nhỉ?"

Chu Tiểu Đình gật đầu, "Lưu Gia Gia là hoa khôi trường bọn em, thành tích còn tốt nữa, học sinh trường em chắc không ai không biết cậu ấy. Nhưng em với Gia Gia học khối xã hội, Trần Khải Minh bên khối tự nhiên, bọn em học khác tầng nhau, chắc Gia Gia không biết Trần Khải Minh đâu, em chưa nghe Gia Gia nhắc đến người này bao giờ."

Cùng trường cấp ba, Trần Khải Minh khối tự nhiên, cuối cùng thi vào ngành Hóa đại học Bắc Sơn. Lưu Gia Gia, Chu Tiểu Đình là bạn thân, hai người học khối xã hội, người trước học khoa Luật, người sau vào khoa Phiên dịch.

Việt Tinh Văn không khỏi nhớ đến mình hồi cấp ba.

Cậu xếp hạng nhất khối xã hội Thất Trung, Giang Bình Sách là hạng nhất khối tự nhiên, khi đi học, dù hai người họ không giao lưu nhiều, nhưng vẫn luôn quan tâm đến nhau, sau khi lên đại học mới thành bạn tốt, càng lúc càng gần gũi.

Có khi nào, mặc dù Lưu Gia Gia ở khối xã hội không biết Trần Khải Minh bên khối tự nhiên, nhưng Trần Khải Minh vẫn luôn chú ý đến cô nàng hoa khôi này không?! Dù gì Lưu Gia Gia cũng xinh đẹp, còn học giỏi, chắc chắn khi đi học có rất nhiều nam sinh thầm mến cô. Tình yêu đầu của những cậu bé tuổi dậy thì, có lẽ không ít người đã coi cô như nữ thần.

Ngày Lưu Gia Gia bị dìm chết dưới biển, cô mặc chiếc vài liền đỏ thắm, lúc mặt trời lặn còn chụp ảnh với mấy cô bạn bên bờ biển, mà lúc ấy Trần Khải Minh đang ngồi ăn ở khu C, chắc chắn cậu ta đã thấy Lưu Gia Gia chụp ảnh với mọi người ở bãi biển.

Không có được, bèn dứt khoát hủy diệt?

Động cơ gây án này có thể chấp nhận được. Có những người tâm lý méo mó, trong hiện thực, có không ít hung thủ gϊếŧ người vì yêu quá sâu đậm.

Việt Tinh Văn hít sâu, hỏi: "Cô với Lưu Gia Gia thân nhau lắm đúng không? Cô ấy có từng nói với cô có những ai theo đuổi cô ấy không? Hoặc quan niệm về tình yêu của cô ấy như thế nào?"

Chu Tiểu Đình nói: "Người theo đuổi Gia Gia thì nhiều lắm, cậu ấy thường xuyên nhận được thư tình, nhưng cậu ấy đều tử tế từ chối từng người. Ước mơ của cậu ấy là trở thành một luật sư vĩ đại, hiện giờ chỉ tập trung học hành, không muốn yêu đương, cậu ấy định chờ công việc ổn định sẽ tìm một người đàn ông trưởng thành, có chung tiếng nói."

Nghe Chu Tiểu Đình nói, Lưu Gia Gia này là một cô gái thông minh, xinh đẹp nhưng cũng rất lý trí, không hề kiêu căng vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình, càng không đùa giỡn với tình cảm của người khác, cô luôn uyển chuyển từ chối những người theo đuổi mình.

Một nam sinh bình thường dù có bị từ chối cũng không thể quyết tâm gϊếŧ chết một cô gái như vậy.

Nhưng luôn có những kẻ tâm lý biếи ŧɦái!

Việt Tinh Văn nhìn sang Lam Á Dung, hai người ra hiệu cho nhau. Sau đó Lam Á Dung mở một tấm hình trong điện thoại, hỏi: "Hôm qua Trần Khải Minh và bạn gái cậu ta là Lâm Tuyết Phi cũng ở bãi cát, em có gặp họ không?"

Chu Tiểu Đình sững sờ, bỗng nói: "A, cô gái này..."

Việt Tinh Văn nghiêm túc, "Làm sao?"

Chu Tiểu Đình nói: "Em nhớ ra rồi, khi em với Gia Gia chụp ảnh trên bãi cát, bạn gái này đi ngang qua bọn em, em chặn cậu ấy lại nhờ cậu ấy chụp giúp bọn em nữa mà, tay nghề của cậu ấy cũng tốt lắm."

Lam Á Dung bỗng thẳng lưng, "Rồi sao nữa?"

Chu Tiểu Đình nghĩ hồi, nói: "Sau đó cậu ấy rời đi, cậu ấy chơi ở bãi cát bên khu A, em tưởng là sinh viên Luật, nên không chú ý nhiều."

Chu Tiểu Đình không phải sinh viên Luật, mà tham gia tiệc nướng lần này cùng cô bạn Lưu Gia Gia của mình, hầu hết sinh viên Luật cô đều không quen, vậy nên khi đó cô cũng không để ý người qua đường "trùng hợp đi ngang qua" này.

Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Trước đây cô từng ăn đồ nướng chưa?"

Chu Tiểu Đình: "Ăn nhiều lắm."

Việt Tinh Văn: "Lần nào ăn cũng đau bụng à?"

Chu Tiểu Đình đứng hình, khẽ chau mày, cô nhỏ giọng nói: "Trước đây chưa bị nặng như vậy bao giờ, bụng em cũng khỏe lắm. Lần này tự nhiên bị đau bụng, không biết có phải ngộ độc thực phẩm không?"

Việt Tinh Văn thấp giọng nói: "Không phải ngộ độc thực phẩm, mà có người cho cô uống thuốc xổ, dụ cô rời khỏi đó để tiện ra tay với Lưu Gia Gia."

Chu Tiểu Đình: "..."

Hôm qua cô đi ngoài cả tối, đến sáng nay thì không chịu nổi nữa mới về trường trước, định về ký túc xá nghỉ ngơi, nếu vẫn chưa khỏe thì đến bệnh viện.

Đây không phải trùng hợp sao? Không phải thức ăn ở quán nướng có vấn đề?

Chu Tiểu Đình ngơ ngẩn nhìn Việt Tinh Văn, cô rùng mình, "Có, có người bỏ thuốc vào đồ ăn của em, cố ý hại em bị đi ngoài?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Đúng vậy. Có thể hung thủ không có thù oán gì với cô, cũng không cố ý đổ oan cho cô, chỉ muốn cô rời khỏi Lưu Gia Gia, như vậy Lưu Gia Gia sẽ ở một mình, hung thủ mới có cơ hội hạ độc cô ấy. Còn về cái chai chỉ có dấu vân tay của cô, là vì hung thủ đã đeo găng tay khi bỏ thuốc."

Trong quán nướng, chỗ nào cũng có găng tay nilon dùng một lần

Hung thủ không hề cố ý vu oan cho Chu Tiểu Đình, mà chỉ đeo găng tay khi bỏ thuốc vào chai của Lưu Gia Gia. Có điều, cái chai đó lại chính là chiếc Chu Tiểu Đình đưa Lưu Gia Gia, cũng vì vậy mà trên đó có dấu vân tay của cô.

Đến lúc này, vụ án đã khớp với suy đoán ban đầu của Việt Tinh Văn...

Hung thủ vụ bãi cát không có thù hằn gì với Chu Tiểu Đình, cũng không cố ý vu oan, thậm chí còn không quen Chu Tiểu Đình, chỉ ra tay nhân lúc Chu Tiểu Đình rời đi.

Hung thủ vụ ký túc xá vừa gọi điện, vừa nhắn tin, đó mới là ác ý vu oan!

~ CHU TIỂU ĐÌNH CUNG CẤP MANH MỐI MỚI ~

Chuyện Chu Tiểu Đình đột nhiên đau bụng, ban đầu Việt Tinh Văn cũng không nghĩ tới việc "cô bị hạ độc", mà chỉ tưởng rằng hung thủ rình rập xung quanh chờ cơ hội, thấy Chu Tiểu Đình rời đi mới gϊếŧ Lưu Gia Gia.

Nhưng lúc này, có vẻ hung thủ đã lên kế hoạch trước.

Việt Tinh Văn hỏi tiếp: "Khi cô và Lưu Gia Gia chụp ảnh trên bãi cát, trên bàn vẫn còn đồ ăn chưa hết đúng không?"

Chu Tiểu Đình gật đầu, "Đúng vậy, lúc đó vẫn còn nhiều xiên chưa kịp ăn."

Việt Tinh Văn nói: "Hung thủ vẫn luôn theo dõi Lưu Gia Gia, muốn nhân dịp khoa Luật đi chơi tập thể để gϊếŧ cô ấy, thấy hai cô ra ngoài chụp ảnh, hung thủ bèn lén lút bỏ thuốc vào đồ ăn của cô, hòng khiến cô bị đau bụng rời khỏi bãi cát, không có ai ở bên cạnh Lưu Gia Gia, hung thủ có thể trực tiếp lẻn vào lều gϊếŧ cô ấy, sau đó kéo cô ấy xuống biển, khiến mọi người nghĩ là chết đuối."

Chu Tiểu Đình cắn môi, nói: "Khi đó em cũng thấy lạ, Gia Gia với em ăn giống hệt nhau, sao cậu ấy lại không sao? Tối hôm đó em đi vệ sinh đến mười mấy lần... Hóa ra là có người cố ý bỏ thuốc em?"

Việt Tinh Văn nói: "Đây đều là suy đoán của chúng tôi, hiện giờ, chúng tôi đã xác định được nguồn gốc của kali xyanua hại chết Lưu Gia Gia và nghi phạm từng tiếp xúc với chất độc này. Nhưng muốn rửa sạch tội cho cô, chúng tôi vẫn cần có những bằng chứng đanh thép hơn."

Vành mắt Chu Tiểu Đình hơi đỏ, cô nghẹn ngào nói: "Cảm ơn hai người. Nếu hai người không đến tìm em, em không biết nên làm gì nữa, khi bị cảnh sát dẫn đi em không nghĩ được gì hết, có rất nhiều chuyện, hai người hỏi em em mới nhớ ra được..."

Lam Á Dung dịu dàng nói: "Đây là việc luật sư nên làm mà, em chỉ cần tin tưởng bọn chị là được."

Chu Tiểu Đình gật đầu, "Vâng, bây giờ em cũng chỉ tin được hai người thôi!"

Lam Á Dung nói: "Sự thật về vụ án bãi cát sẽ được phơi bày sớm thôi, vì Lưu Gia Gia chết do trúng độc, mà em chỉ là sinh viên bình thường của khoa Phiên dịch, rất khó kiếm được chất độc như kali cyanua, điều tra rõ nguồn gốc của chất độc là có thể tìm được hung thủ. Chuyện nan giải bây giờ là vụ gϊếŧ người ở ký túc xá, có rất nhiều bằng chứng vô cùng bất lợi với em."

Việt Tinh Văn đưa cho một văn kiện đã được soạn sẵn, trên đó là những chứng cứ hiện có, cậu nói: "Cô xem kỹ đi, đây có phải những chứng cứ chứng minh cô là hung thủ mà cảnh sát đã hỏi cô không?"

. Hung khí là dao gọt hoa quả Chu Tiểu Đình mua, trên đó chỉ phát hiện dấu vân tay của Chu Tiểu Đình.

. Trước khi chết Tạ Tương Cầm đã gọi cho Chu Tiểu Đình, cuộc gọi kéo dài giây, nhắn tin "Chuyện giữa chúng ta nên kết thúc rồi".

. Bạn cùng phòng Mao Nguyệt chứng kiến tận mắt Chu Tiểu Đình cầm dao, Tạ Tương Cầm nằm trong vũng máu; sau khi Mao Nguyệt hét lên, có ít nhất nhân chứng nhìn thấy cảnh này.

. Trong móng tay của nạn nhân Tạ Tương Cầm có mảnh da vụn, xét nghiệm gien cho thấy đó là da của Chu Tiểu Đình, khi cảnh sát đưa Chu Tiểu Đình về cục vào ngày xảy ra án mạng, mu bàn tay có vết thương, khớp với suy đoán "nạn nhân cào Chu Tiểu Đình".

. Trâu Nghĩa Giai, người Chu Tiểu Đình yêu thầm là bạn trai người chết, Chu Tiểu Đình và người chết cũng có nhiều mâu thuẫn trong sinh hoạt, hai người từng tranh cãi nhiều lần, Chu Tiểu Đình có động cơ gϊếŧ người.

. Chu Tiểu Đình ở ký túc xá , có chìa khóa phòng, có thể nhẹ nhàng vào phòng hành hung.

. Không phát hiện dấu chân của người thứ ba ngoài Tạ Tương Cầm, Chu Tiểu Đình ở hiện trường. Trong ký túc xá cũng chỉ có dấu vân tay của bốn thành viên trong phòng, mà khi đó, Mao Nguyệt là nhân chứng, Lý Tuệ Quyên không ở ký túc xá.

Chu Tiểu Đình đọc từng dòng chứng cứ, sắc mặt càng lúc càng tái, cô gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cảnh sát cũng hỏi em mấy chuyện này rồi, nhiều chứng cứ vậy, em có còn hy vọng thoát tội không?"

Việt Tinh Văn và Lam Á Dung nhìn nhau, nói: "Bọn chị sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ em."

Đứng trên lập trường của cảnh sát, việc Chu Tiểu Đình là hung thủ đã rất rõ ràng rồi.

Những chứng cứ này đều cho thấy: Tạ Tương Cầm gọi điện cho Chu Tiểu Đình, gửi tin nhắn, Chu Tiểu Đình quay về ký túc xá, hai người có xích mích, Chu Tiểu Đình kích động gϊếŧ người, chưa kịp dọn dẹp hiện trường đã bị bạn cùng phòng mới về bắt tại trận. Phần tử phạm tội thiếu kinh nghiệm, để lại nhiều chứng cứ ở hiện trường cũng thường thấy trong xã hội, phá án vô cùng đơn giản.

Nhóm Việt Tinh Văn có "góc nhìn toàn cảnh", thư viện cho họ biết nội dung bài thi lần này, nên họ mới biết Chu Tiểu Đình không phải hung thủ, họ phải bào chữa cho cô. Nhưng cảnh sát ở thế giới này không có góc nhìn "Thượng Đế" ấy, nhìn vào những chứng cứ cảnh sát đang có – Chu Tiểu Đình chính là hung thủ duy nhất.

Cô có động cơ gϊếŧ người, có thời gian gϊếŧ người, quá trình, hung khí, chứng cứ đều đầy đủ, không có chỗ nào đáng nghi.

Chu Tiểu Đình cũng biết tình hình bây giờ không hề ổn, cô nghẹn ngào nói: "Em biết chứng cứ không có lợi cho em, lúc đó em cũng hoang mang lắm, vừa mở cửa đã thấy Tạ Tương Cầm nằm dưới đất, em vô thức chạy đến cứu cậu ấy, khi em chạy đến cạnh cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa chết, cậu ấy còn túm lấy em, như thể muốn nói gì đó, cảm giác như là... túm được cọng rơm cứu mạng ấy, hai người có hiểu không?"

Việt Tinh Văn gật đầu, "Có thể hiểu được. Khi đó cô ấy vẫn chưa chết, cô ấy biết hung thủ là ai, muốn bảo cô cứu cô ấy, muốn tiết lộ hung thủ cho cô, nhưng cô ấy đã mất quá nhiều máu, không nói được nữa. Móng tay cô ấy cào xước mu bàn tay cô là vì khát vọng sống vào giây phút cuối cùng ấy đã tiếp thêm sức mạnh, ngược lại khiến mọi người cho rằng hai người đánh nhau, cô ấy cào cô."

Nhưng cảnh sát sẽ không tin lời giải thích thế này.

Trên điện thoại nạn nhân không có dấu vân tay của hung thủ, người chết từng gọi điện, nhắn tin cho Chu Tiểu Đình, lại có nhiều nhân chứng như vậy, lời giải thích "hung thủ cố ý sắp xếp" rất khó có sức thuyết phục.

Lam Á Dung dịu giọng, nói: "Đừng sốt ruột, em nghĩ kỹ lại xem, Trâu Nghĩa Giai và Tạ Tương Cầm có từng xích mích với nhau không? Hoặc em có quen ba người bạn cùng phòng Trâu Nghĩa Giai không, có ai yêu thầm Tạ Tương Cầm không?"

Chu Tiểu Đình không ngờ Lam Á Dung lại đột nhiên nhắc đến Trâu Nghĩa Giai, cô bỗng thót tim, một lát sau mới hồi thần, nói: "Chắc là Trâu Nghĩa Giai với Tạ Tương Cầm vẫn ổn, ngày nào Tạ Tương Cầm cũng nấu cháo điện thoại với cậu ấy trước khi đi ngủ, còn làm nũng với cậu ấy nữa, có khi còn nói chuyện tận hai tiếng. Phải rồi, Trâu Nghĩa Giai còn dẫn Tạ Tương Cầm chơi game cùng."

Việt Tinh Văn lập tức bắt lấy đầu mối này, "Game gì?"

Chu Tiểu Đình nói: "Họ chơi một trò kiểu moba tổ đội người ấy, cụ thể thì em không rõ lắm. người ở phòng Trâu Nghĩa Giai thường xuyên tổ đội người với Tạ Tương Cầm, thỉnh thoảng chơi đến tận ba bốn giờ sáng. Nghe Tạ Tương Cầm nói, mấy bạn nam phòng Trâu Nghĩa Giai đều giỏi chơi game."

Việt Tinh Văn khó hiểu nói: "Hôm Tạ Tương Cầm bị gϊếŧ, người phòng Trâu Nghĩa Giai cùng chơi game mà không rủ cô ấy?"

Chu Tiểu Đình lắc đầu, "Chuyện này thì em không biết. Chắc Tạ Tương Cầm chơi game gà lắm, em thường xuyên thấy màn hình của cậu ấy biến thành màu xám, bị đối thủ gϊếŧ, cậu ấy chỉ đi theo thắng ké mấy bạn nam thôi."

Việt Tinh Văn nhanh chóng ghi lại những điểm quan trọng, sau đó lên nhóm chat gọi Kha Thiếu Bân: "@Kha Thiếu Bân, điều tra cụ thể xem bốn người phòng Trâu Nghĩa Giai chơi game gì, tốt nhất là tra được cả tài khoản, acc clone của họ trong game."

Kha Thiếu Bân lập tức trả lời: "Chốt đơn! Mấy trò phổ biến bây giờ tớ đều biết chơi, tối nay tớ sẽ rủ họ chơi cùng."

Việt Tinh Văn cất điện thoại, hỏi tiếp: "Cô cảm thấy tính cách Trâu Nghĩa Giai thế nào?"

Chu Tiểu Đình nói: "Cậu ấy là kiểu người rất cởi mở, thích nói chuyện, rất hay bê nước lên ký túc xá giúp bọn em. Ngành bọn em có một bạn nữ đi mua máy tính, cậu ấy cũng bê đồ giúp, là một đàn em rất nhiệt tình, ai cũng rất quý mến cậu ấy."

Việt Tinh Văn: "Cậu ta thường xuyên đến ký túc xá các cô?"

Chu Tiểu Đình sững sờ, do dự một lát mới nói: "Chỉ thường xuyên bê nước giúp chúng em thôi. Ký túc xá nữ dùng loại cây nước dùng bình úp, bình nước nặng lắm, có rất nhiều bạn nam thân quen hay bê nước giúp bọn em, cô quản lý thấy họ bê nước cũng cho lên."

Lam Á Dung nhắc nhở: "Đừng nhìn Trâu Nghĩa Giai bằng lăng kính mến mộ của mình, em thích cậu ta, có lẽ chỉ là thích những gì cậu ta thể hiện ra thôi. Tiểu Đình, bây giờ rất có thể em sẽ bị cảnh sát tố tụng với lý do cố ý gϊếŧ người, dù em không học luật cũng phải biết chuyện này chứ? Nếu không thể rũ bỏ hiềm nghi, có thể em sẽ bị phán tử hình!"

Việt Tinh Văn cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, tỉnh táo lên, Trâu Nghĩa Giai cũng có thể là hung thủ."

Chu Tiểu Đình trợn mắt há miệng, "Cậu ấy? Sao cậu ấy lại gϊếŧ Tạ Tương Cầm được... không phải họ vẫn vui vẻ hạnh phúc sao?"

Việt Tinh Văn: "Cô từng đi hỏi Trâu Nghĩa Giai là họ có vui vẻ hạnh phúc không à?"

Chu Tiểu Đình im lặng, lắc đầu, "Em, em chỉ tự đoán vậy thôi. Bởi vì mỗi khi Tạ Tương Cầm nhắc đến Trâu Nghĩa Giai, trông cậu ấy có vẻ ngọt ngào lắm, ngày nào hai người họ cũng nói chuyện điện thoại nữa."

Lam Á Dung hỏi: "Cô ấy có biết em thích Trâu Nghĩa Giai không?"

Chu Tiểu Đình tái mặt, "Biết ạ, có lần cậu ấy đọc nhật ký của em..."

Lam Á Dung nói: "Vì biết em thích Trâu Nghĩa Giai, nên cô ấy sẽ tỏ ra hai người họ rất ngọt ngào trước mặt em, có lẽ đây chỉ là tâm lý thích khoe khoang của cô bé ấy thôi. Cô ấy có chàng trai mà em không có được, điều này gián tiếp chứng minh sự tài giỏi của cô ấy. Dù hai người họ có cãi nhau, cô ấy cũng không cãi trước mặt em để em có cơ hội đâu, hiểu chưa?"

Chu Tiểu Đình bỗng hiểu ra, "Có lý! Bảo sao lúc nào cậu ấy cũng gọi điện với Trâu Nghĩa Giai trước mặt em."

Việt Tinh Văn cầm sổ, vừa viết vừa hỏi: "Cô có quen bạn cùng phòng cậu ta không?"

Chu Tiểu Đình gật đầu, "Có quen, bạn cùng phòng cậu ấy đều là đàn em cùng ngành bọn em, trong đó có một người đã có bạn gái, tình cảm rất ổn định, hai người còn lại thì độc thân."

Việt Tinh Văn: "Cô có biết gì về tính cách, đặc điểm của hai người còn độc thân không?"

Chu Tiểu Đình nói: "Chung Kiện là lớp trưởng khóa họ, tích cách rất cởi mở, rất thân với Trâu Nghĩa Giai. Cậu ấy là người cao nhất chuyên ngành bọn em, gần một mét chín cơ, ngoài thích chơi game còn thích chơi thể thao, chơi bóng rổ giỏi lắm, mỗi tội mặt nhiều mụn quá, không được đẹp nên mới không có cô gái nào theo đuổi..."

Việt Tinh Văn dở khóc dở cười, hỏi tiếp: "Người còn lại thì sao?"

Chu Tiểu Đình nói: "Quý Hiểu Huy lại khá hướng nội, vẻ ngoài nhã nhặn, cao khoảng , cậu ấy học giỏi lắm, có điều điều kiện gia đình không tốt, vẫn luôn vừa học vừa làm, em còn từng tìm việc cho cậu ấy trong trường. Bởi vì bọn em từng cùng làm việc ở phòng giáo vụ, nên quan hệ khá tốt."

Việt Tinh Văn ghi lại mấy cái tên này, cậu nhìn đồng hồ, thấy cũng đã hết giờ, bèn đứng dậy rời khỏi cục cảnh sát cùng Lam Á Dung.

Ra khỏi cục cảnh sát, Việt Tinh Văn tìm một chỗ vắng vẻ thảo luận với Lam Á Dung: "Đàn chị thấy sao?"

Lam Á Dung khoanh tay trước ngực, đăm chiêu nói: "Vụ bãi cát không khó, lần theo nguồn gốc chất độc sẽ tìm được hung thủ sớm thôi, đôi tình nhân Trần Khải Minh, Lâm Tuyết Phi này, cá nhân chị thiên về Lâm Tuyết Phi ra tay hơn. Lúc đó, Chu Tiểu Đình và Lưu Gia Gia chụp ảnh gần biển, có vẻ như cô ta cố ý đi qua, Chu Tiểu Đình nhờ cô ta chụp giúp. Chụp ảnh xong, cô ta có thể tiện đó lẻn vào nhóm sinh viên khoa Luật, tìm chỗ ngồi của Chu Tiểu Đình rồi đổ thuốc vào đồ ăn là xong."

Việt Tinh Văn gật đầu tán thành, "Đúng vậy, khi đó có hơn chín mươi sinh viên khoa Luật ở bãi cát, có thêm một cô gái xa lạ, mọi người cũng không chú ý nhiều. Còn về động cơ gϊếŧ người, rất có thể vì Trần Khải Minh vẫn không quên được nữ thần mình từng thích hồi trung học, coi Lưu Gia Gia như ánh trăng sáng, có lẽ khi hai người yêu nhau cậu ta từng nhắc đến Lưu Gia Gia, mặt nào của Lâm Tuyết Phi cũng không sánh bằng cô, đâm ra ghen ghét, muốn tiêu diệt ánh trăng trong lòng bạn trai mình?"

Lam Á Dung nói: "Động cơ này có thể chấp nhận được. Đương nhiên, nếu là Trần Khải Minh gϊếŧ người, cậu ta yêu thầm nhiều năm nhưng không thành công, không yêu được thì gϊếŧ, động cơ này cũng phù hợp logic tâm lý học tội phạm."

Việt Tinh Văn nói: "Chắc hẳn hung thủ là một trong hai người này, lát nữa điều tra danh sách trực nhật phòng thí nghiệm, hoặc hỏi các sinh viên khác xem có ai từng được giáo viên cử đi lấy thuốc không, là có thể xác định hung thủ."

Dù sao cách "dùng độc" trong vụ án bãi cát khá đặc biệt, so ra đã dễ phá hơn rồi.

Vụ án ký túc xá mới khiến Việt Tinh Văn đau đầu.

Vì hung thủ không để lại bằng chứng, nên họ khá khó khăn khi tìm kiếm hung thủ.

Mà sầu não hơn nữa, là ngay lúc này, khung nổi trước mắt hai người cùng hiển thị thông báo của thư viện: "Cảnh sát đã thu thập được toàn bộ chứng cứ chứng minh Chu Tiểu Đình là hung thủ, ngay tới đây, họ sẽ nộp lên viện kiểm soát xét duyệt, chính thức khởi tố Chu Tiểu Đình."

Lam Á Dung trố mắt, đọc lại thông báo lần nữa: "Nhanh vậy hả? Xem ra cảnh sát đã nhận định Chu Tiểu Đình là hung thủ rồi?"

Việt Tinh Văn nghiêm túc nói: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian, thư viện đang đẩy nhanh tốc độ án kiện này!"

Tác giả:

Đừng chửi cảnh sát ở đây không làm gì hết nhé, đây là do thư viện sắp xếp, yêu cầu các nhân vật bào chữa.

Nếu cảnh sát đỉnh quá bắt được hung thủ luôn thì hội Tinh Văn làm gì? Ngồi chơi xơi nước hở ~

Đây là chương trình thi của thư viện, đừng gán vào hiện thực. Moah moah!

Truyện Chữ Hay