Có lẽ do ngày hôm qua lăn lộn quá mệt mỏi, cho nên suốt tiết học buổi chiều hôm nay, Kiều Kiều trực tiếp nằm ngủ trên mặt bàn.
Diệp Mặc Hàn thấy vậy cũng không đành lòng đánh thức cô, cứ để cô ngủ say sưa suốt buổi học.
Kết quả là khi tan học, nghe thấy tiếng chuông thì Kiều Kiều chợt bừng tỉnh, lại biết mình ngủ suốt hai tiết học thì đôi mắt lập tức đỏ ửng, dâng dâng nước mắt.
Vốn dĩ mấy ngày gần đây đã không chú ý nghe giảng, bây giờ lại còn ngủ suốt hai tiết học, cho nên Kiều Kiều có chút theo không kịp cả lớp.
- Sao lại khóc rồi?
Diệp Mặc Hàn khó hiểu vội hỏi.
- Tại sao anh không gọi tôi dậy? Tôi bỏ lỡ hai tiết học, e rằng điểm kiểm tra tháng này lại tụt dốc không phanh rồi.
Kiều Kiều có chút khó chịu, oán trách Diệp Mặc Hàn.
Diệp Mặc Hàn thấy cô không còn sợ hãi khi nói chuyện với mình nữa, tâm trạng liền trở nên vui vẻ, nói:
- Tôi giúp em bổ túc là được chứ gì!
- Anh bổ túc cho tôi?
Kiều Kiều còn ngỡ mình nghe nhầm, vội vàng hỏi lại.
Hắn là học sinh xếp bét trường mà? Có thể bổ túc giúp cô được hả?
- Thôi, tối nay tôi ôn tập thêm một chút là được.
Kiều Kiều thu dọn cặp sách, hoàn toàn không tin lời Diệp Mặc Hàn nói.
Nhưng vừa mới đeo cặp sách lên chuẩn bị rời lớp, Diệp Mặc Hàn đã túm cô trở về, không vui nói:
- Em khinh thường tôi à? Hôm nay tôi giảng cho em nghe thử một chút, nếu như giảng tốt thì em phải khen thưởng cho tôi được không?
Hai chữ khen thưởng hắn còn cố ý nhấn mạnh, không biết là muốn khen thưởng cái gì.
Nghĩ một lúc, Kiều Kiều liền biết rốt cuộc hắn muốn cái gì, hai má lập tức đỏ ửng lên, cô không muốn nói thêm gì nữa, im lặng đứng đó.
Diệp Mặc Hàn bỗng nhiên ôm Kiều Kiều lên vai, trực tiếp đi đến trước xe mô tô để bên ngoài trường, động tác nhanh gọn, chở Kiều Kiều về nhà cô.
Mới vừa vào nhà, Kiều Kiều liền thấy bố mẹ đang dọn đồ ăn, trên bàn đồ ăn vừa nấu xong còn đang bốc lên hơi nóng.
Bà Doãn nhìn thấy Diệp Mặc Hàn, nhiệt tình nói:
- Tiểu Hàn cũng đến à, mau vào đây ăn mừng cùng cô chú đi!
- Ăn mừng gì thế ạ? Sao hôm nay bố mẹ lại về sớm thế?
Kiều Kiều khó hiểu hỏi.
Bình thường, bố mẹ cô đều bận đi sớm về khuya, nhưng hai ngày nay bỗng trở về rất sớm.
Sau khi ngồi xuống bàn ăn, bố mẹ Kiều Kiều mới nâng ly nói:
- Hôm nay, lô hải sản bị giữ lại ở bến tàu kia đã được trả về, hơn nữa bọn họ còn giới thiệu cho bố mẹ mấy khách sạn lớn, nói không chừng cứ đà này thì sang năm là có thể mua được một căn nhà mới rồi.
Như vậy cũng không phải suốt ngày đổi nơi ở, chạy ngược chạy xuôi nữa.
- Kiều Kiều, con nói xem, chuyện này có nên ăn mừng hay không?
Bà Doãn lại có chút nghi ngờ, nói tiếp:
- Nhưng mà không hiểu sao tên giám đốc mới kia lại trả hàng cho bố mẹ, hơn nữa còn giới thiệu việc làm ăn cho chúng ta...!lật mặt cũng nhanh quá.
- Chắc chắn là do nghe được tin tôi muốn khiếu nại nên mới trả hàng cho chúng ta.
Bến tàu này vừa mới đổi chủ, mà nghe nói chủ nhân phía trên của bến tàu này là người rất ghét việc hối lộ ăn quỵt, hơn nữa hàng của chúng ta cũng không vi phạm cái gì, cho nên không cần phải sợ hắn.
Ông Doãn nói một cách chắc chắn.
Sau khi nghe xong, trong lòng Kiều Kiều đã đoán ra được đáp án.
Tối hôm qua, Diệp Mặc Hàn nói sẽ giúp nhà cô, mà buổi sáng nay, hắn lại không đi học, chắc chắn việc này là do hắn làm.
Bây giờ trong lòng Kiều Kiều rất rối loạn, rõ ràng quan hệ hai người rất mờ ám, hắn lại trực diện đến nhà cô ăn cơm, hơn nữa còn ngấm ngầm giúp đỡ nhà cô...!cô thực sự không biết đây là may mắn hay đen đủi nữa.
Cơm nước xong xuôi, Kiểu Kiều và Diệp Mặc Hàn trở về phòng.
Cứ tưởng rằng hắn sẽ quấn lấy cô như tối hôm qua, không ngờ hắn lại lấy ra sách giáo khoa, kiên nhẫn giảng hết bài hôm nay cô bỏ lỡ.
Nghe lời giảng của Diệp Mặc Hàn, cô sửng sốt không dám tin vào tai mình.
Kiều Kiều lấy ra sách bài tập toán, cố tình chọn bài khó nhất bảo hắn giải giúp cô.
Không ngờ, hắn không những giải được, mà còn dùng cách giải vừa nhanh vừa dễ hiểu.
- Anh có thật là xếp bét trường không thế? Có phải nhầm lẫn gì không?
Kiều Kiều nghi ngờ hỏi.
Trời ạ, lúc trước cô còn nói kiến thức cơ bản của hắn kém, còn muốn ôn tập lại từ đầu cho hắn...!ai ngờ, hắn nhưng lại là cấp bậc học bá!!!
- ---------------.