Lúc tuyết trắng bao trùm tất cả, cuồng phong gào thét trong trời đất. Khiến cho người ta cảm thấy đui mù, trời đất lãnh khốc làm cho người ta mệt mỏi. đó là cảnh tượng phía biên thanh của Đông Phương quốc cùng Đông Xuyên quốc.
-“Vương gia” giáp tướng quân lấy thần sắc bội phục nhìn Hiên Viên Ảnh trên lưng ngựa –“Chúng ta đã trở lại”
Vương gia mười bảy tuổi liền cầm quân đi đánh giặc, chiến công ngàn vạn. Tiên hoàng ban cho vương gia chiến hào Chiến thần, đặc trao Thiên Long lệnh, từ nay về sau Chiến thần Thất vương nắm quyền binh mã, lấy tư thế Chiến thần chinh phục chiến trường. Thiên hạ nhất thống, Đông Phương xưng phách.
-“Vương gia” Một nam tử anh khí bừng vừng, thần tình có chút xấu hổ nhìn Hiên Viên Ảnh –“Thỉnh vương gia trách phạt, Vân Phiêu hộ thành bất lực liên lụy vương gia thân chinh…”
-“Tiếp tục nói nha! Vì sao phải dừng” Hiên Viên Ảnh nhìn về phía hắn –“Bởi vì ngươi cũng đã cố gắng hết sức” Bọn họ chủ mưu đã lâu, không phải hắn một người có thể ứng phó được.
Đông Xuyên quốc? Chính là lũ man di cũng vọng tưởng muốn xâm phạm Đông Phương vương triều ta, thật là ăn gan hổ, hay là có gì nắm chắc? chẳng qua, không sao cả. Hiên Viên Ảnh tà mị cười.
Vân Phiêu đứng bên cạnh run lên.
-“Ngươi làm sao vậy?” Hiên Viên Ảnh không khỏi nhíu mày.
-“Không có gì, Vân Dật đường đệ có tốt không?”
Hiên Viên Ảnh gật gật đầu –“Không có việc gì thì lui ra đi”
-“Vâng”
-“giáp tướng quân, ngươi đi…”
Hiên Viên Ảnh công đạo giáp tướng quân gì đó.
Một bóng người quỷ dị tựa sau cây cột, trong cặp mắt tràn đầy hận ý trần trụi.
Luyến Ảnh hiên
Vò lại một tờ giấy, không biết nên viết cái gì. Từ buổi sáng nhận được thư của Hiên Viên Ảnh, ta liền bắt đầu viết thư hồi âm, nhưng là hiện tại trăng đều đã mọc ta còn không viết được một chữ.
-“Ai da, Tiểu thư của ta, chúng ta ăn cơm trước đi” Ta trừng mắt nàng, không nói gì –“Ngày mai hồi thư cũng được a”
-“Không cần, Kỳ thật ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng là…”Ta một tay ôm tai –“Thật muốn nói cho hắn, kỳ thật ta rất nhớ hắn. Thật muốn nói với hắn, thân ái, ngươi mau trở lại đi! Ta một người ngủ không được”
-“Người ngủ không được?” Thanh âm than thở phát ra từ Tiểu Lục. Người chính là không để cho người khác ngủ được mà thôi, trong Thất vương phủ đều bị tiểu thư biến thành gà bay chó sủa a.
-“Ngươi thực bất mãn với ta sao chứ?”
-“Tuyệt đối không có chuyện này, Tiểu Lục đối tiểu thư là một mảnh trung thành, có nhật nguyệt chứng giám a! Mặc kệ tiểu thư muốn quậy phá như thế nào, tiểu thư vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong lòng Tiểu Lục”
-“quậy phá?” Ta xoa xoa cằm, quậy phá?
-“Không! Không! Không! Là tiêu dao”
Tiêu dao? Hừ!
Đạt Oát thành.
-“Vương gia, thư đến, thư đến, thư của Vương phi rốt cục đến” Hiên Viên Ảnh vội vàng tiếp nhận một đống thư từ thật dày. Mở ra bên trong có hai bức…nhìn thấy vương gia cẩn thận nhìn bức thư kia, giáp tướng quân thật buồn bực.
-“Vương gia, rốt cuộc vương phi nói gì với người nha?”
Hiên Viên Ảnh ôn nhu cười, hắn có thể tưởng tượng được tình cảnh Mịch nhi viết thư cho hắn. Khẳng định là không biết nên nói cái gì đó, muốn viết lại thôi. Thê tử của ta nha! Thế giới này tuy lớn cũng chỉ sợ chỉ có nàng mới có thể làm ta thương nhớ.
-“Vương gia, nơi này có chữ” giáp tướng quân tựa như phát hiện tân đại lục ( lục địa mới). Chỉ nơi chữ viết:
Dục kí quân y quân không trả, không kí không quân y quân lại hàn.
Kí cùng không kí gian, thiếp thân ngàn vạn lần nan”
Hiên Viên Ảnh rất nhanh cầm thư lên, đủ rồi, đủ rồi, cái này đủ rồi.