-“Hôm nay ngươi đi thanh lâu không?” giáp nữ.
-“Này còn phải nói, ngươi xem mặt ta, ta vừa mới đi thanh lâu đắp mặt nạ sữa trâu.” Ất nữ.
-“Thật sao? Cho ta sờ một chút” giáp nữ đưa tay ấn khuôn mặt Ất nữ một chút –“Thật mềm mại nha! Ngươi thật tốt, cha ngươi thương ngươi như vậy, cho người tiền mua thẻ vàng, mặt nạ sữa trâu là đặc hưởng của hội viên có thẻ vàng. Không giống như ta, ta nói đến phá cổ cha ta mới cho ta mua thẻ bạc.”
-“Chẳng qua ngươi xem đôi hoa tai của ta chưa? Ta tiêu hết tất cả tiền tích trữ a! giống của lão bản thanh lâu như đúc.”
-“Gia! Ta là người cổ hủ sao chứ? Thanh lâu này là địa phương gì? Vì sao ta đều không nghe thấy?” Vân Dật lấy chiêu bài biểu tình khó hiểu hỏi Hiên Viên Ảnh.
Trong mắt Hiên Viên Ảnh gợn lên một tia sóng, uống một chén nước, xoay người đi lên ngựa đi.
-“Gia, từ từ thôi” Xoay người hướng bọn thị vệ quát –“Là heo sao, còn ăn gì nữa, còn không mau đuổi theo”
“tháp tháp tháp” tiếng vó ngựa không dứt bên tai.
Thanh lâu? Tuy rằng ta không biết đó là cái gì, nhưng ta thề ta ngửi được hương vị của trốn thê của ta.
Thanh lâu.
-“Lão bản, thẻ bạc của chúng ta đã không còn” Ánh mắt của ta cũng chưa động một chút –“Vậy cho các nàng mua thẻ vàng a”
-“Thẻ vàng ngày hôm qua đã không còn” Không phải đâu? So với trong tưởng tượng của ta còn khoa trương. Trên thế giới này kẻ có tiền thật nhiều a! Nữ nhân là tiêu cố sức, bất luận cổ đại hay hiện đại a. Nga a a a…. Ta xoa xoa cái cằm, lần này kiếm tiền thực thích.
-“Ta biết! Kinh Dao đâu?”
-“Nàng ấy đang ở lầu ba dạy các quý phụ thuật phòng thân” Nàng ta thật còn bận rộn a.
Sờ sờ “Hiên Viên Thổ Phỉ” trong bụng đói làm sao bây giờ. –“Tiểu Lục đâu?”
-“Tiểu Lục tỳ đang ở trong phòng nữ hồng thất dạy các tiểu thư “uyên ương diễn thủy”.”
-“Vậy ngươi gọi Tiểu Sửu đến đây cho ta”
-“Vâng”
-“Chủ nhân, ngài tìm ta?” Một thanh âm không ra nam, nữ không ra nữ vang tại bên tai ra –“không cần ngẩng đầu” Thật sự là bởi vì mỗi lần thấy bộ dáng của hắn, ta đều nhịn không được muốn phun cơm.
-“Ngươi đi cửa hàng bánh bao mua ít bánh bao trở về” Nhìn thấy bóng dáng của hắn rời đi, ta cuối cùng xem như yên lòng. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cho dù ta còn tiếp tục ăn mai chua, cũng nhịn không được muốn ói.
Hàn phủ
“đông đông đông đông” –“Mau mở cửa nhanh! Mau…”
“chi nha…” Cánh cửa màu đỏ mở ra –“Ngươi là cái gì vậy, dám gõ đại môn Hàn phủ, không muốn sống sao?” Người tới lỗ mũi hướng lên trời, không kiễn nhẫn nói.
-“Ngươi nói ta là ai?” Thanh âm kia tiêm tế mà cao vút, đó chính là Tiểu Sửu bị sai đi mua bánh bao.
Dáng người khôi ngô lại được bao vây trong nữ trang, làn da thô đen.
-“Ta biết ngươi là con gà”
-“Hỗn đản, ta là thiếu gia! Ta là Hàn Tú Nhân”
-“Cái gì? Ha ha ha ha…”
Người mở cửa lại cẩn thận nhìn hắn một lần.
-“Trời ơi…” Thét lên chạy đi.
-“Cha!”
-“Ngươi là?” Hàn Sanh Liễu bị tên gay trước mắt làm cả kinh, cuống quýt lui về sau.
Hàn Tú Nhân thê sảng cười –“Thật là ngay cả cha cũng không biết”
-“Lão gia, là thiếu gia a!”
-“Tú nhi? Không có khả năng!” Lại cẩn thận nhìn lên.
-“Cha….” Hàn Tú Nhân kích động quỳ xuống, quỳ trước mặt Hàn Sanh Liễu –“Ta thật là con người a”
-“Thật sự là Tú nhi, Tú nhi a! Ngươi chạy đến nơi nào vậy, sao lại biến thành bộ dáng này?”
-“Cha a! Con bất hiếu, con đã…đã…đã thành một phế nhân. Rốt cuộc không thể nào giúp Hàn gia sinh con sinh cháu….a ….” Hàn Tú Nhân thê lương kêu.
-“Cái gì?” Hàn Sanh Liễu vẻ mặt tro tàn ngồi dưới mặt đất.
Sau nửa ngày.
-“Ai làm Hàn gia ta đoạn tử tuyệt tôn. Ta nhất định phải làm cho hắn nợ máu phải trả bằng máu.”