-“Tiểu Thất, hồi lâu không thấy. Ngươi mọi chuyện đều được?” Nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng đế tựa Hiên Viên Ảnh, ta thật muốn cho hắn một quyền.
-“Tạ phụ hoàng quan tâm, Tiểu Thất mọi chuyện đều tốt”
-“Ảnh nhi ở đâu, chỗ nào?” Hoàng đế nhìn ta, vẻ mặt nghi hoặc.
-“Hắn lát nữa sẽ đến”
-‘Như thế nào cũng không gặp Tú Nga, đứa nhỏ này thật sự là không biết tiến thối. Rõ ràng biết hôm nay sứ thần tới chơi, còn phải đàn tấu hiến khúc.”
-“Hoàng thượng, Tú Nga vẫn còn là đứa nhỏ a” Hoàng hậu nhanh tay nói giúp. Hôm nay tình thế cũng không như nàng mong muốn, ta nhìn về phía nàng mỉm cười.
-“Nghe nói Thất vương phi đàn tấu cũng được, không bằng thay thế Tú Nga trợ vui?” Hoàng hậu vẻ mặt ôn nhu cười. Muốn nhìn ta mất mặt, nếu ta không làm tốt có phải mất mặt quốc gia sao? Thật sự là một hoàng hậu tùy tiện ngây thơ. Chính là do tên Hoàng đế kia sủng ra đi!
Ta nhìn về phía nàng mỉm cười gật đầu –“Được!”
Nàng không có nghĩ ta sẽ sảng khoái gật đầu như vậy, vẻ mặt kinh ngạc, phảng phất nói: Ngươi thật dám hiến khúc?
Thu hồi ánh mắt nhìn Hiên Viên Táp, hắn lấy ánh mắt hỏi, ta nhìn hắn mỉm cười.
Chậm rãi đi đến tiền điện rộng lớn, ở giữa có một cổ cầm, thân cầm dát vàng tản ra hào quang. Ta làm động tác thử cầm, khẽ vuốt thân cầm, đây là trao đổi tình cảm với cầm. Đến khi mọi người không còn kiên nhẫn chờ đợi, tình cảm cũng đã trao đổi không sai biệt lắm. Hắn nói cho ta, ta cùng hắn giống nhau. Biểu hiện gió êm sóng lặng, nội tâm lại ba đào mãnh liệt. Ba ngón tay nhẹ áp cầm huyền, thấp giọng nói –“Là thời điểm cho bọn họ rung động”
-“Thiên địa ung dung, quá khách vội vàng, triều khởi lại triều lạc.
Ân ân oán oán, sinh tử bạch đầu, mấy người năng nhìn thấu?
Hồng trần a cuồn cuộn, si ngốc a tình thâm.
Tụ tán chung có khi.
Lưu một nửa thanh tỉnh, lưu một nửa túy.
Ít nhất trong mộng có một người truy tùy.
Ta lấy thanh xuân đổ ngày mai.
Ngươi dùng chân tình đổi này sinh.
Năm tháng chẳng biết nhân gian nhiều ít ưu thương,
Hà không tiêu sái tẩu một hồi.
Thiên địa ung dung, quá khách vội vàng, triều khởi lại triều lạc.
Ân ân oán oán, sinh tử bạch đầu, mấy người năng nhìn thấu?
Hồng trần a cuồn cuộn, si ngốc a tình thâm.
Tụ tán chung có khi.
Lưu một nửa thanh tỉnh, lưu một nửa túy.
Ít nhất trong mộng có một người truy tùy.
Ta lấy thanh xuân đổ ngày mai.
Ngươi dùng chân tình đổi này sinh.
Năm tháng chẳng biết nhân gian nhiều ít ưu thương,
Hà không tiêu sái tẩu một hồi….”
Một khúc đàn xong, nhìn thấy một đám cổ nhân trợn mắt há hốc mồm, ta rốt cuộc có điểm cảm giác. Không phải nói có một cái dễ nhìn ngã xuống, sẽ có ngàn vạn cái dễ nhìn đứng lên sao?
Chờ đến khi Hiên Viên Ảnh đuổi tới, dĩ nhiên không thấy bóng dáng Mịch nhi.
-“Nàng đi rồi!” Hiên Viên Táp sâu kín xuất hiện. –“Tuy thấy nàng tươi cười đầy mặt, nhưng…các ngươi làm sao vậy?” Nụ cười đầy mặt? Xem ra nàng thật sinh khí. Hiên Viên Ảnh mặt mày buộc chặt, mân miệng không nói.
-“Có một kì nữ tử như vậy, ngươi lại không biết quý trọng. Ta nghĩ nàng không để ý ngươi, cho ngươi nếm thử chút tư vị mất đi đi!”
-“Nàng nói cái gì?”
-“Cái gì cũng không nói, chỉ hát” Vẻ mặt cười bí hiểm.
-“Hát cái gì?”
-“Gọi đại ca”
Hiên Viên Ảnh hắc nghiêm mặt nửa ngày sau mới nói –“Đại ca”
-“Một ca khúc rất được.. Năm tháng chẳng biết nhân gian nhiều ít ưu thương, hà không tiêu sái tẩu một hồi”
Cái gì? Ưu thương. Không có bổn vương hống nàng, khẳng định lại khóc đến hôn thiên ám địa! Còn tiêu sái tẩu một hồi, không được, nữ nhân này sẽ không muốn…. nàng dám?