Dưới ánh mặt trời sang lạn, vảy cá chép vàng tản ra hào quang chói mắt, nó cố gắng giãy dụa ra khỏi chiếc chậu muốn chạy thoát. Cười đùa gì, ta một tay bắt lấy nó. Muốn chạy? Như vậy lão nương lấy cái gì để nướng a?
-“Nương nương, con cá này là cống phẩm của sứ thần ngoại quốc, là Hoàng thượng tự mình ban cho vương gia. Con cá này loại hiếm thấy trên thế gian, cả nước chỉ có một con ở Thất vương phủ, ngài…”
-“Thật sao?” Không nghĩ tới con cá này quý như vậy a.
-“Là, cho nên nương nương nên thả nó đi đi”
-“Vừa lúc! Nó không quý như vậy bổn tiểu thư còn không nghĩ ăn!”
Câu này làm cho Kinh Dao bị dọa, chỉ thấy mặt nàng trắng lại xanh, xanh lại trắng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
-“Nương nương, người thả nó đi” Suy nghĩ nửa ngày, lại nói ra một câu như vậy. Ai da, cười chết ta. Nga aaaa. ( ghi chú: “nga aaaaa” chính là điệu cười của nữ chính, nên khi nào các nàng thấy ta viết như vậy thì hiểu là nữ chính đang cười nha, ta viết theo nguyên văn đó)
-“Xem ra làm cho ngươi gấp gáp a” aaaa, xem ra Kinh Dao này thật là một người thiện lương không nói lời lương thiện a.
Nhìn thấy con cá há miệng phảng phất như muốn nói, mập mập than mình thật là làm ta vui. Ta như thế nào nghĩ thấy con cá này đang nói chuyện với ta ni, có phải ta hoa mắt? Tính, coi như hôm nay tích đức, thả nó đi!
-“Tiểu thư, gia vị mang đến đây, còn có con gà…”
-“Đốt lửa!” ra lệnh một tiếng.
Nhìn thấy Tiểu Lục lập tức bắt đầu thao tác, thật sự là có tố chất huấn luyện a! a a a a. Chỉ trong chốc lát lửa liền được nhóm tốt, ta vẫy tay gọi Kinh Dao. Tuy nhiên mặt của nàng thực thối a.
Ta bắt đầu cầm lấy con gà tẩm gia vị sau đó cho lên lửa nướng phát ra tiếng nổ “đốp đốp” mê người, chân gà bắt đầu chuyển từ trắng sang vàng. Thật sự là đẹp, khó khăn nuốt nuốt nước miếng, ta có bao lâu không nếm qua chân gà nướng a. Ta lấy ra một con dao nhỏ cắt cắt tại cánh, nhanh lên được, nhanh lên được a. Quay đầu thấy Kinh Dao trợn mắt há hốc mồm tựa như thấy người ngoài hành tinh –“Không bằng ngươi đến thử xem! Chỉ cần quay như vậy” Ta giải thích, kết quả.
-“Hai con ong mật, bay đến vườn hoa. Trái bay bay, phải bay bay. Bay nha bay nha… aaa” Ta cùng Tiểu Lục mừng rỡ vừa ăn vừa hát, mà Kinh Dao đứng bên cạnh chúng ta cũng đã hưng phấn nướng gà. Xem ra nàng ta cỏn có thiên phú về việc này thôi.
Hiên Viên Ảnh hồi phủ liền tìm Mịch nhi, lại nhìn thấy Vô Ảnh hiên không có ai. Trong bầu không khí truyền đến một mùi khét. Đi theo hướng mùi vị phát ra hắn nhìn thấy cảnh tượng: Vương phi của hắn đang cùng nhà hoàn bên người chơi trò chơi nào đó hắn không biết, miệng còn không ngừng ca hát. Mà làm hắn xấu hổ là, thị vệ tứ phẩm chuyên trách phụ trách an toàn của hoàng thất đang luống cuống tay chân nướng chân gà, cá…mệt hắn còn nhớ kỹ trong phủ có người nói chán, làm cho hắn vội vàng giải quyết mọi việc chạy về bồi nàng.
Xem ra, cùng phụ hoàng nói nữ nhân của hắn thực đặc biệt. Chính là chẳng biết mẫu hậu nhìn thấy cảnh tượng này có thể hay không ngất xỉu.
Hừ…nhịn không được cười ra tiếng.
Mịch nhi của hắn a..!