Trong Bình Uyên vương phủ, Vương gia từ cung trở về vẫn luôn ở thư phòng, không hề ra ngoài. Về cùng còn có Thẩm trắc phi, nhưng cho đến khi trăng treo ngọn cây cũng không thấy bóng dáng của Vương phi nương nương đâu.
“Gia, thiếp thân nấu chút cháo thanh lọc, không bằng người ăn một chút đi.” Thẩm Nhược Vân tự mình xuống bếp nấu cháo, lại từ mình bưng đến trước cửa thư phòng Vũ Văn Tư Dạ. Hôm nay vốn tưởng rằng bản thân đã thua, nhưng không ngờ Tiêu lại tuôn ra ngón này, đang lúc này hận đến dậm chân lại truyền đến tin tức làm nàng hưng phấn khó kìm chế được. Vương phi thỉnh cầu hòa ly!
Hơn nữa, quan trọng nhất là Vương gia đã đồng ý rồi!
“Gia, từ lúc trưa trở về người đã không ăn gì rồi, vạn lần đừng tức giận làm tổn hại thân thể.” Nàng cho rằng Vũ Văn Tư Dạ vì Tiêu Sơ Âm thỉnh cầu hòa ly trước mặt Hoàng hậu đã làm mất mặt hắn, giận mãi không nguôi.
“Loảng xoảng” một tiếng vang lớn! Vũ Văn Tư Dạ đẩy cửa ra, Thẩm trắc phi đang đứng trước cửa sợ đến mức giật mình. Chén cháo nóng hổi trong tay thiếu chút nữa đã hắt cả lên người.
“Gia!” Nàng dịu dàng gọi, “Người hù chết thiếp rồi!”
Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày nhìn Thẩm Nhược Vân đứng trước cửa, hỏi: “Nàng ở đây làm gì?”
Thẩm Nhược Vân cười dịu dàng, “Thiếp thấy người ở thư phòng, đến bây giờ cũng chưa dùng cơm, cố ý làm chút cháo giải nhiệt cho người.”
Hắn cúi đầu, thấy nàng bưng một mâm cháo loãng, đưa tay nhận lấy, thản nhiên nói: “Nàng vất vả rồi.”
“Là thiếp nên làm.” Thẩm Nhược Vân e thẹn cúi đầu, ở mọi thời điểm, Vương gia đều làm cho trái tim nàng cảm nhận được sự quan tâm, “Chỉ cần gia người vui vẻ, sau này mỗi ngày thiếp đều làm cho người ăn…” Nàng ngẩng đầu, giọng nói đột nhiên trở nên lo lắng: “Gia, người đi đâu?”
Vũ Văn Tư Dạ bưng chén cháo trong tay, lướt nhanh ra khỏi thư phòng, ra cửa phủ, phân phó quản gia: “Chuẩn bị ngựa!”
Quản gia nhìn cái chén trong tay hắn, đề nghị nói: “Không bằng Vương gia đợi một lát, lão nô đi chuẩn bị xe ngựa.”
“Chuẩn bị ngựa!” Hắn không kịp đợi xe ngựa, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng, tình hình của nàng ra sao.
Đêm tối lờ mờ, ánh trăng cô đơn treo trên ngọn cây quạnh quẽ chiếu xuống ngã tư đường. Trong một con ngõ nhỏ, trên một con tuấn mã màu trắng, nam tử ngũ quan kiên nghị lộ vẻ nôn nóng, chạy như bay trong ngõ nhỏ chật hẹp.
Mà cách ngã tư đường thật xa, cùng lúc đó, nam tử ôn nhuận như ngọc dắt một con hắc mã bóng nhẫy đi dưới ánh trăng. Thỉnh thoảng quay mặt lại vuốt ve hắc mã, thì thào tự hỏi: “Làm sao có thể như vậy…Làm sao có thể là Vương huynh…”
Cẩm Thái canh giữ ngoài cửa phòng, dựa vào cạnh cửa nhìn hai nữ tử trong phòng. Lỗ Dao nhiệt tình ngay thẳng, từ ngày giúp Vương phi làm guồng quay tơ liền trở thành khuê trung mật hữu với Vương phi. Hiện tại Vương phi đang hôn mê, nàng cũng không ăn không uống, muốn trông nom vương phi, một bước không rời.
“Nương nương…” Cẩm Thái nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích. Ngày trước Vương phi thần thái hồng hào đuổi theo vương gia, bây giờ lại nằm im trên giường, yên tĩnh yếu ớt. Mà nữ tử trông nom bên giường tựa như đã mất đi nhiệt huyết của bản thân, im lặng trông nom Vương phi nương nương.
Hai nữ tử hoạt bát bỗng nhiên mất đi sức sống, đáy lòng nàng cũng cảm thấy bi thương.
“Két…” một tiếng, trong viện truyền đến tiếng động, Cẩm Thái vội vàng đứng dậy chạy tới ngưỡng cửa, tâm trình rối rắm, nghênh tiếp: “Thái tử điện hạ…”
Người tới ngẩn ra, thấy rõ người trong viện mới trầm giọng hỏi: “Vương phi sao rồi?”
Cẩm Thái cúi đầu thầm oán trách, cũng không dám nói ra. Đành phải cúi đầu: “Nô tỳ tham kiến Vương gia, tiểu thư vẫn còn đang hôn mê.” Nếu tiểu thư và Vương gia đã hòa ly, nàng vốn cũng không phải là người của vương phủ, cũng không cần gọi bằng Vương phi nữa.
Trong bóng đêm, sắc mặt Vũ Văn Tư Dạ sửng sốt, các cơ trên mặt cứng ngắt giật giật, chậm rãi nói: “Bổn vương đi xem tiểu thư.”
Cẩm Thái muốn ngăn lại nhưng không dám. Người tiểu thư không muốn gặp nhất chính là Vương gia…
Nhưng Lỗ Dao trong phòng bị tiếng động bên ngoài quấy rầy cũng sớm đứng dậy vịn vào cánh cửa nhìn qua bên này, sắc mặt nàng tiều tụy, hỏi: “Cẩm Thái, ai vậy?”
“Lỗ sư phụ…” Cẩm Thái không biết phải trả lời thế nào, khó xử nhìn Lỗ Dạo, Lỗ Dao còn chưa hiểu rõ đủ loại quan hệ giữa Vương phi và Vương gia lúc đó.
“Lỗ sư phụ, bổn vương muốn thăm Sơ Âm.” Vũ Văn Tư Dạ nhận ra nàng, chính là nữ tử lớn gan giúp Tiêu Sơ Âm làm ra bát tiên thoi.
“Mau vào đi.” Lỗ Dao vẫy tay cho hắn vào, nếu đã là vợ chồng, vốn nên chiếu cố cho nhau, Tiêu Sơ Âm bây giờ hôn mê bất tỉnh, theo lý mà nói thì Vũ Văn Tư Dạ phải canh giữ bên cạnh mới phải. Hắn là Vương gia, thân phận đặc biệt, công vụ bộn bề, bây giờ chạy tới đây cũng không tính là trễ.
Cẩm Thái miễn cưỡng tránh ra, Vũ Văn Tư Dạ gật đầu với nàng xem như tạ ơn, bưng chén cháo trong tay đi vào trong.
“Nàng không tỉnh, không uống được cháo, đưa cho ta.” Lỗ Dao thấy hắn còn bưng chén cháo, đúng lúc cả ngày nay nàng chưa ăn gì, đói đến choáng váng. Cầm lấy chén cháo uống một hơi.
Vũ Văn Tư Dạ vốn không muốn, nhưng Lỗ Dao nói không phải không có lý. Sau khi tùy nàng uống hết chén cháo mới đưa chén cho Cẩm Thái, tự mình đi vào phòng.
Trong phòng không đốt đèn, ánh mặt lành lạnh chiếu vào từ cửa sổ tạo nên một khoảng không tĩnh mịch.
Tiêu Sơ Âm lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt bị ánh trăng chiếu vào càng thêm nhợt nhạt. Mái tóc mềm mại trải rộng trên vai, khuôn mặt thanh tú xinh xắn càng thêm nổi bật. Dưới ánh trăng, làn da nhẵn mịn trong suốt như trân châu, lông mi uốn cong trên đôi mắt khép hờ như cánh quạt, đôi môi trắng xanh dưới đầu mũi làm hiện ra vẻ mặt khác biệt.
Vũ Văn Tư Dạ ngồi xổm xuống, tựa vào bên cạnh giường, nhìn gương mặt quen thuộc khiến đáy lòng hắn khẽ quặn đau. Đôi môi của nàng vẫn duy trì độ cong của khoảnh khắc sau cùng, vui sướng đến thế nào lại làm cho nàng trong lúc hôn mê vẫn không biến mất…
“Thiếp thân…thỉnh…thỉnh cầu…hòa ly!” Nàng dùng hết sức lực cuối cùng để nói ra. Khiến trong nháy mắt mồ hôi lạnh thấm ướt lưng hắn, lúc đối đầu với kẻ địch, hắn cũng chưa từng hoảng loạn như thế…
Một buổi chiều nhốt mình trong thư phòng, trong đầu hắn không ngừng quanh quẩn bộ dạng dè dặt cẩn trọng để bảo toàn sự kiêu ngạo tự tôn của nữ tử này. Là nàng to gan chống đối hắn, nhiều lần đòi hưu thê, là nàng nghiến răng nghiến lợi nhất định phải rời khỏi hắn….
Khuôn mặt hắn ẩn giấu dưới ánh trăng càng thêm thâm sâu, nữ tử trên giường yên lặng như đang ngủ say, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể tỉnh lại.
“Tiêu Sơ Âm, bổn vương không cho cô chết.” Hắn đưa tay muốn nắm lấy tay nàng, duỗi đến nửa đường lại dừng. Nàng không muốn hắn chạm vào nàng…
“Thái tử điện hạ! Người đã về!” Trong viện truyền đến giọng nói đầy vui mừng của Cẩm Thái.
Vũ Văn Tư Dạ đứng lên đi ra cửa, nhìn thấy Vũ Văn Triệt tựa hồ tâm tư rất nặng nề dắt ngựa cúi đầu trở về.
“Triệt…” Hắn lên tiếng gọi, Tiêu Sơ Âm hôn mê bất tỉnh, Vũ Văn Triệt dĩ nhiên là khó chịu hơn bất kì ai…
Vũ Văn Triệt nghe tiếng của Vũ Văn Tư Dạ, kinh ngạc ngẩng đầu thấy hắn đứng trước cửa, khuôn mặt dịu dàng bỗng nhiên nổi lên hận ý, cả giận nói: “Cút! Huynh cút đi cho bản cung!”