Tiêu Sơ Âm để Vũ Văn Tư Dạ di chuyển guồng quay tơ ra ngoài, sau đó hai tay không trở vào trong. Nhìn mấy nữ quyến đang dệt vải, lại nhìn hoàng hậu, nàng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có thể thỉnh cầu bỏ cuộc không?”
Hoàng hậu nghi hoặc: “Vì sao Tiêu vương phi lại bỏ cuộc?” Vòng này tất cả mọi người đều không hề nắm chắc mười phần, cuối cùng ai thắng còn chưa biết. Đầu tiên nàng cho cung nữ lui ra, sau đó lại quăng guồng quay tơ đi, bây giờ lại muốn bỏ cuộc? Hoàng hậu nghĩ lại, chẳng lẽ sợ mất mặt trước Hoàng thượng, mất thể diện của Bình Uyên vương phủ?
“Sơ Âm, không được vô lễ.” Tiêu thừa tướng bất mãn quát mắng, trong lòng lại nghĩ khác, nếu như Tiêu Sơ Âm bỏ cuộc, ai sẽ làm mất mặt Bình Uyên Vương phủ đây!
“Nô tỳ cảm thấy guồng quay tơ này quá chậm, trong vòng hai nén hương chỉ có thể dệt ra một tấm vải mà thôi. Cứ vậy thì thắng thua cũng khó phân biệt được.” Tiêu Sơ Âm cười trân tráo, với tư cách là nữ thanh niên thời hiện đại, nàng há có thể để người khác ức hiếp. Thỉnh thoảng cho các nàng xem chút màu sắc, để các nàng thu liễm lại một chút, sau này đừng kiêu ngạo như vậy nữa.
“Vậy theo Vương phi thì phải làm thế nào?” Hoàng hậu nghe nàng nói vậy, thăm dò ý kiến của nàng.
“Làm phiền Vương gia đưa guồng quay tơ của thiếp đặt ở phía sau viện tới đây.” Tiêu Sơ Âm nhíu mày nhìn Vũ Văn Tư Dạ, lợi dụng cơ hội sai bảo hắn vài lần, trước mặt Hoàng thượng, hắn còn dám tạo phản sao?
“Gọi thị vệ đi lấy là được rồi.” Hoàng hậu không đành lòng nhìn Vũ Văn Tư Dạ đầu đang bốc khói bị tiểu vương phi nhà mình làm cho tức giận thêm, vẫy tay gọi thị vệ phía trước.
“Tốt thôi!” Tiêu Sơ Âm không quan trọng nhún vai: “Chí ít thị vệ còn có thể phân biệt được guồng quay tơ có bánh xe hay không.”
“Bổn vương đi.” Vũ Văn Tư Dạ vung vạt áo, đi theo tiểu thái giám ra đằng sau.
“Ai cha, hôm nay lá gan của vương phi rất lớn nha. Lại sai bảo Tư Dạ như vậy, nàng không sợ sau khi về phủ bị giam giữ đánh vào mông sao?” Trưởng Tôn Tông Lam đi tới, nhỏ giọng cười hỏi.
“Ý ngài nói cũng không tồi, chuyện ta nhờ ngài lâu như vậy cũng không hề có tin tức. Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, ta không biết làm gì khác hơn là tự mình tranh thủ cơ hội!” Tiêu Sơ Âm nhìn cái khuôn mặt yêu mị đáng ăn đòn này thì lại thấy căm hận. Nói tìm cách giúp nàng rời khỏi Vương phủ, mỗi lần đều là nàng đơn độc chiến đấu, hóa ra hắn chỉ nói đùa.
“Đừng giận, Tư Dạ rất cẩn thận, trong đầu không biết chứa cái gì. Ta chỉ vừa có động tĩnh thì đã bị hắn phát hiện, kế hoạch chạy trốn, phải từ từ…” Hắn cười khoác lác, lúc ngẩng đầu nhìn đám nữ quyến đang dệt vải thì ngây người, sợi tơ trong tay bị đứt cũng không biết.
Từ từ sẽ đến? Đợi sau khi nàng bị ăn sạch sẽ?....Nàng muốn ngay lập tức, tốt nhất là bây giờ!
Giật mình tức thì, nàng lại thấy cảm giác choáng váng kéo tới, trời đất nghiêng ngả, khung cảnh mờ mịt hỗn độn khiến người ta sợ hãi…Cảm giác hiện tại còn rõ ràng hơn hai lần trước!
“Vương phi nương nương… Guồng quay tơ đã mang tới.” Giọng nói lanh lảnh của tiểu thái giám kéo nàng trở lại.
Nàng day trán, cảm giác choáng váng vẫn chưa tan hẳn, có chút không thích ứng được: “Để ở đó đi.”
“Guồng quay tơ này của Vương phi dường như có hơi khác guồng quay tơ bình thường?” Hoàng hậu phát hiện guồng quay tơ có sự khác biệt, kinh ngạc nói.
“Phải.” Nàng hít thở nhẹ nhàng, vịn vào ghế tựa bên cạnh, chậm rãi nói: “Guồng quay tơ bình thường chỉ đặt được một sợi mỏng, vả lại còn vắt ngang. Nô tỳ có đọc một loại sách, cơ duyên xảo hợp thấy một loại guồng quay tơ có cấu tạo tương tự, phía trên có tám chỗ đặt sợi, chỉ cần đặt sợi tơ mỏng vào đó, dựng thẳng thả ra, guồng quay tơ một khi bắt đầu công việc, sản lượng vải vóc của một guồng quay tơ bằng với tám bàn guồng quay tơ bình thường.”
Hoàng thượng và quan lễ bộ đã lộ ra nụ cười hài lòng. Guồng quay tơ này một mai phổ biến rộng rãi, trở thành phương tiện dệt vải ngày thường của bách tính, như vậy thì sản lượng vải vóc của Hoa Thụy quốc của họ không cần phải lo lắng nữa rồi!
Cơn choáng váng lại kéo tới, nàng miễn cưỡng mở mắt, tiếp tục nói: “Hơn nữa, bàn guồng quay tơ này không cần phải nhờ người nối sợi, guồng bên phải giống như bánh xe, chỉ cần sức một đứa bé lắc nó thì đã có thể bắt đầu công việc.” Nàng xoay người nhìn Vũ Văn Tư Dạ, vốn còn muốn gây chuyện làm hắn xấu mặt, bây giờ đầu hoa mắt choáng, cũng không còn tâm tư mà đi trêu chọc hắn nữa.
“Nô tỳ làm qua một lần thì mọi người sẽ hiểu thôi.” Nàng nói xong bước tới guồng quay tơ, lại không hiểu sao trước mắt chợt lảo đảo, thiếu chút nữa đã không đứng vững.
“Cô không sao chứ?” Vũ Văn Tư Dạ đứng bên cạnh nàng, theo bản năng đưa tay đỡ nàng, nhìn sắc mặt nàng hình như không được tốt, bộ dạng không được bình thường.
“Không sao.” Nàng gắng gượng bước đi, ngực lại nhói lên từng đợt, một bước nhỏ cũng không đi được.
“Vương phi, không bằng thế này, ngài cứ đứng một bên nói, tại hạ và Vương gia cùng làm mẫu ọi người xem được không?” Trưởng Tôn Tông Lam cũng thấy thần sắc nàng không bình thường, lập tức cười lôi kéo Vũ Văn Tư Dạ cùng làm.
“Vương tẩu, bản cung cũng muốn chơi một chút!” Vũ Văn Triệt thấy bọn họ muốn loay hoay những thứ đồ của nữ nhân. Vốn có chút khinh thường, nhưng đồ của Tiêu Sơ Âm làm được thì lại là chuyện khác.
Vũ Văn Tư Dạ chau mày, muốn một đại nam nhân như hắn phải dệt vải còn ra thể thống gì. Nhưng Trưởng Tôn tam công tử và thái tử đều hùa nhau, sao hắn còn không biết ngượng mà nói không.
“Không dám làm phiền Trưởng Tôn công tử và thái tử điện hạ, vẫn nên để cho thiếp…” Nàng há miệng, nhưng phát hiện cổ họng đã khàn đục, lời nói được một nửa đã không thể thốt ra được nữa.
Lời nàng còn chưa dứt, Vũ Văn Tư Dạ đã đến trước guồng quay tơ, Trưởng Tôn Tông Lam còn tò mò nhìn guồng quay tơ hình tròn bằng nắm tay bên cạnh. Vũ Văn Triệt lại càng trông lên ngó xuống, phàm là thứ vương tẩu hắn làm ra, hắn đều cảm thấy rất giỏi.
“Vương phi, kính xin nói cho tại hạ biết thao tác thế nào.” Tay áo Trưởng Tôn Tông Lam rộng thùng thình vờn bay đón gió. Tiêu Sơ Âm có hơi nghiêng tai lắng nghe mới nghe được lời của hắn.
“Trưởng Tôn công tử…” Nàng mở miệng định nói, đã thấy nụ cười của Trưởng Tôn Tông Lam nhạt đi vài phần, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Lần nữa không thể nói được một câu, đôi mắt nàng kinh hãi mở lớn, cảm giác đau đớn ở ngực lại trầm trọng hơn, nàng hoảng hốt vội xoay người lại tìm kím khuôn mặt thật thà chất phác kia.
Mồ hôi trong lòng bàn tay khiến lòng nàng lạnh đi từng chút. Đầu choáng váng, ngực đau nhức, thính giác bỗng nhiên trì độn, không thể nói được.
“Vương phi trúng độc, vì sao không trị?”
“Vương phi và tiểu thiếu gia, tại hạ chỉ cứu một người…”
Giọng nói cao ngạo lạnh lùng của đại phu như một tiếng sét vọng lại trong đầu nàng. Ngực đau thắt làm nàng khó thở, nước mắt cũng tuôn ra. Cách đó không xa, ba thân hình nam tử tuấn lãng đứng bên cạnh guồng quay tơ, đang chờ chỉ dẫn của nàng…Tại sao có thể vào lúc này, tại sao có thể vào lúc công lớn của nàng sắp thành…Không được! Ông trời không thể bất công với nàng như vậy!