Trọn Đời Về Sau

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng thứ Bảy.

Hà Lệ Chân thức dậy rất sớm, ăn bữa sáng đơn giản, bỏ sách vào trong túi xách, rồi xuất phát.

Rất nhiều sự việc đều là qua một thời gian mới hiểu rõ, cô ngồi trên xe buýt nghĩ bụng.

Buổi tối thứ Sáu lúc xác nhận lại địa điểm của lớp dạy thêm, cô mới nhớ ra, chỗ lớp dạy thêm này chỉ cách công trường của Vạn Côn vài trạm xe.

Hôm nay trời âm u, đã bảy giờ rồi mặt trời vẫn chưa xuất hiện, ẩn mình sau những tầng mây dày đặc, nguyên bầu trời xám xịt. Gió rất lớn, cũng rất lạnh. Lúc Hà Lệ Chân xuống xe bị gió thổi phải nhắm mắt lại, có vẻ như đã đến cái mùa phải choàng khăn quàng cổ.

Có tất cả lớp đồng thời khai giảng, bắt đầu học lúc : sáng, một lớp là ngữ văn, hai lớp là Anh văn.

Hà Lệ Chân có mặt ở trước trường sớm nửa tiếng đồng hồ, túi xách của cô khá nặng, trong đó gồm sách dạy học, tập vở —– và một chiếc váy chưa từng đụng tới.

Hà Lệ Chân đứng đợi ở trước cửa trường dạy thêm một lúc, mãi đến chốc sau học sinh tới, cô mới hoàn hồn. Có vài bậc phụ huy đưa con em đến, đứng trước cửa nhìn nhìn, hỏi Hà Lệ Chân: "Chào cô, đây là lớp dạy thêm đúng không, chúng tôi......"

"Thưa vâng." Hà Lệ Chân gật đầu, nghiêng người nhường đường cho họ vào.

Cửa mở ra, Hà Lệ Chân trông thấy bên trong được bố trí rất chỉnh tề, một người đang đứng trong hành lang nói chuyện với một vị phụ huynh, lưng qua về phía cửa.

Là Lý Thường Gia.

Hà Lệ Chân vừa nhìn thấy anh ta, ánh mắt liền dời đi.

Lý Thường Gia nghe cửa có động tĩnh, nhìn về phía đó, vài người phụ huynh nhận ra anh ta, vội vàng đưa con tới chào hỏi, "Thầy Lý ạ......."

Lý Thường Gia đón chào, "Tới rồi à?"

"Vâng."

Lý Thường Gia nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tới sớm vậy, : chúng ta mới bắt đầu học mà."

Vị phụ huynh đáp một cách khách sáo: "Đây không phải là ngày đầu sao, chúng tôi ở hơi xa, sợ bị trễ."

"Được được." Lý Thường Gia cười vỗ vỗ vai học sinh, nói: "Chúng ta vào trong trước nhé, thời khoá biểu ghi sẵn trên bảng trước cửa lớp, phụ huynh có thể nghỉ ngơi một chút trong phòng lớn, chỗ đó có máy lọc nước, khát có thể uống nước."

Lý Thường Gia đưa mấy vị phụ huynh dắt con họ vào lớp, sau đó mới có vẻ như để ý thấy Hà Lệ Chân ở ngoài cửa.

"Ồ, cô Hà đấy à." Anh ta bước tới, môi Hà Lệ Chân mím chặt. Lý Thường Gia đến trước mặt cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới, hơi lấy làm lạ hỏi: "Sao cô không mặc chiếc váy kia?"

Hà Lệ Chân gần như nghe không hiểu, "Thầy nói gì cơ?"

"À, không có gì" Lý Thường Gia ngoái đầu nhìn nhanh, giữa sảnh của lầu có treo đồng hồ, "Sắp tới giờ rồi, cô vào trong lớp nhìn một chút, chuẩn bị một chút đi."

Hà Lệ Chân vẫn có một số lời muốn nói, nhưng thời gian thật sự không còn kịp nữa, đứng ở chỗ của cô có thể nhìn thấy, đã có rất nhiều người ngồi trong lớp, học sinh đã chuẩn bị xong.

"Được, tôi đi dạy trước, chốc nữa......" Hà Lệ Chân ngẩng đầu nhìn Lý Thường Gia một cái, "Chốc nữa thầy có thời gian không, tôi có vài lời muốn nói với thầy."

Lý Thường Gia vui vẻ đồng ý, "Được chứ, trưa nay cùng đi ăn, tôi đã nói với các giáo viên khác rồi, cùng đi chung, có gì lúc đó chúng ta sẽ nói sau."

Hà Lệ Chân muốn nói vậy thôi cô không đi nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Lý Thường Gia đã bị một phụ huynh khác gọi đi.

Đầu óc của Hà Lệ Chân hỗn loạn, xách túi xách vào trong lớp, bắt đầu dạy học.

Do đây là dạy thêm, giáo trình rất trực tiếp: làm đề, sửa đề, giảng đề, vừa đơn giản vừa trực tiếp. Trong lúc dạy học, bầu trời bên ngoài càng nặng nề u ám, dạy nửa tiếng đồng hồ, trong lớp quá tối, Hà Lệ Chân mở đèn lên. Trong lúc học sinh giải đề, Hà Lệ Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen phía chân trời chậm rãi ùn tới, tựa như một con quái vật khổng lồ. Gió càng to, thổi vù vù ngoài cửa sổ. Bên chỗ cửa sổ có một nam sinh đang ngồi, tay đè lên vở đề thi, sợ bị gió thổi bay mất. Hà Lệ Chân trông thấy, bước tới đóng cửa sổ. Cô đóng cửa sổ xong, nhìn thấy bóng mình, nhạt nhoà, mơ hồ. Cô ngẩn ra rất lâu, phát hiện bản thân cô gần như không nhận ra mình nữa.

Gương mặt cô rất nghiêm túc, nghiêm túc đến gần như hơi lạnh nhạt. Điều này khiến cho cô nhớ người giáo viên của cô dưới tiểu học thuở bé, một cô giáo nghiêm túc, không hiểu nhân tình thế thái. Hà Lệ Chân ngẩn ra xong tâm trạng hơi hốt hoảng, cô hít sâu một hơi, tự nhủ phải thả lỏng, đừng nghĩ ngợi lung tung, đừng lo sợ.

Một buổi học phút kết thúc rất nhanh. Lúc hết giờ học, Hà Lệ Chân nói vài câu khích lệ cho phải phép, sau đó thu dọn đồ đạc đi tìm Lý Thường Gia. Kết quả không gặp Lý Thường Gia mà lại đụng mặt Lưu Hoa Đào trước cửa. Lưu Hoa Đào có vẻ như đang cùng nghiên cứu gì đó với một giáo viên khác, thấy Hà Lê Chân tới, khách sáo chào hỏi.

"Cô Hà, dạy xong rồi à?"

Hà Lệ Chân gật đầu, "Vâng."

"Chút nữa đi ăn, cô biết rồi phải không."

Hà Lệ Chân đáp: "Tôi không đi đâu, để tí nữa tôi nói với thầy Lý."

"Không đi?" Mắt Lưu Hoa Đào trợn trừng, dặn người giáo viên bên cạnh anh ta đợi một chút, quay qua lại nói với Hà Lệ Chân: "Ui da, sao lại không đi chứ? Trong nhà có việc?"

Hà Lệ Chân nhìn vào mắt anh ta, đáp: "Tôi không muốn đi."

"......."

Bên kia vẫn còn một giáo viên đứng đợi Lưu Hoa Đào nói chuyện xong với Hà Lệ Chân, anh ta không biết nội tình, nghe Hà Lệ Chân nói vậy, hơi thoáng sửng sốt, lén liếc qua Lưu Hoa Đào một cái.

Lưu Hoa Đào xoay lưng về phía người giáo viên kia, nhìn Hà Lệ Chân, vẻ mặt rõ ràng thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại, hỏi han: "Cơ thể cô Hà không được khoẻ sao?"

Người giáo viên phía sau vẫn đang nhìn, Hà Lệ Chân im hai giây, vẫn không muốn làm người khác quá mất mặt, cô gật đầu, khẽ trả lời: "Vâng, hơi khó chịu một chút....."

"Thì ra là vậy." Lưu Hoa Đào nói, "Vậy cô đợi thêm một chút đi, Lý Thường Gia vừa ra ngoài, chốc nữa sẽ quay lại, cô cứ ngồi đây chờ một chút."

Nói xong, Lưu Hoa Đào dẫn người giáo viên kia vào trong văn phòng phía sau.

Hà Lệ Chân ngồi bên ngoài, giờ ra chơi ngắn ngủi kết thúc, hết thảy học sinh đều quay về lớp. Hà Lệ Chân ngồi một mình trên ghế, cô nhìn đồng hồ trên tường, giờ.

Kim chỉ giây máy móc nhích một cách có quy luật, Hà Lệ Chân nghe tiếng tíc tắc của nó, suýt ngủ gục. Hai mươi phút sau, Lý Thường Gia quay về,Hà Lệ Chân thấy anh ta liền đứng dậy, "Thầy Lý......"

Lý Thường Gia vẫn mang trên người hơi lạnh từ bên ngoài, anh ta đóng cửa, nói một câu với Hà Lệ Chân: "Cô đi theo tôi, vào trong hẵng nói." Sau đó đi thẳng vào văn phòng phía trong cùng.

Hà Lệ Chân theo anh ta vào trong, Lý Thường Gia vào phòng liền mở đèn, đóng cửa lại.

Trong phòng im phăng phắc, im ắng đến độ có thể loáng thoáng nghe được tiếng giáo viên phòng bên cạnh đang giảng bài tiếng Anh.

Hà Lệ Chân lên tiếng trước: "Thầy Lý, chút nữa tôi có việc, bữa cơm chung kia không tham gia nữa, phiền anh."

Lý Thường Gia nói: "Mọi người đều đi, cô cũng đi đi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm."

"Thôi khỏi thưa anh." Hà Lệ Chân nói, "Tôi thật sự có việc." Cô nói rồi đem túi xách ra trước mặt, "À, còn có thứ này —–" Cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc bao, Lý Thường Gia vừa liếc mắt liền nhận ra đấy là chiếc váy đã từng tặng cho cô cách đây không lâu, nhìn bộ dạng của cô, đừng nói mặc, e rằng ngay đến mở bao ra cũng chưa từng mở.

Lý Thường Gia mím môi, không nói gì.

Hà Lệ Chân đưa bao, Lý Thường Gia không nhận, cô cũng không bỏ xuống. Cuối cùng Lý Thường Gia xìu, đầu mày nhíu chặt, thở dài một tiếng.

"Tôi nói này cô Hà, cô đang chơi trò này làm gì vậy."

Hà Lệ Chân vẫn cầm chiếc váy, đáp: "Cái gì làm gì vậy." Cô nhìn xuống chiếc váy, lại nói với anh ta: "Thứ này không hợp với tôi lắm, hơn nữa tôi cũng không có lý do gì để nhận đồ từ thầy, thầy lấy về lại đi."

"Không hợp?" Lý Thường Gia suýt bật cười, "Ngay cả đến nó màu gì cô cũng không biết đúng không."

Hà Lệ Chân vốn chẳng quan tâm chiếc váy màu gì, cô đặt chiếc bao trên mặt bàn gần Lý Thường Gia nhất, "Trả lại cho thầy, sau này......." Cô cân nhắc lời, nói tiếp: "Sau này, đừng tặng tôi đồ nữa."

Hai người đều im lặng.

Hà Lệ Chân lại nói: "Sau này tôi cũng không tới dạy học nữa, thầy đi tìm một giáo viên ngữ văn khác đi, thời gian sát nút như thế này, tôi rất áy náy."

Lý Thường Gia vẫn không nói gì.

Hà Lệ Chân lại xin lỗi một lần nữa, cuối cùng cầm túi xách lên, định rời đi. Cô ra đến cửa, nghe Lý Thường Gia nói sau lưng cô: "Của giáo viên không nhận, của học sinh thì nhận đúng không."

Hà Lệ Chân dừng bước, lồng ngực tựa như bị một tảng đá đè lên.

Lý Thường Gia nhìn Hà Lệ Chân, "Cô có biết bản thân đang làm gì hay không?"

Hà Lệ Chân ngoái đầu, gọng kính bạc của Lý Thường Gia ánh màu đèn lạnh lẽo, Hà Lệ Chân nói: "Ý thầy là gì......."

Lý Thường gia chợt cười một tiếng, "Ý tôi là gì? Cô Hà, cô như thế này, không tốt đâu."

Hà Lệ Chân không nói nên lời, giọng điệu của Lý Thường Gia yếu đi một chút, "Cô Hà, tôi biết cô là cô giáo một thân một mình tới nơi xa xôi như thế này, đôi khi chắc sẽ cảm thấy khó khăn, nhưng mà, có một số chuyện, cô cần phải nhìn cho rõ chứ."

Hà Lệ Chân nắm chặt lấy quai túi xách, "Chuyện gì, tôi không nhìn rõ chuyện gì."

Vẻ mặt của Lý Thường Gia giống như đang dạy học trò của mình, "Cô Hà, cô phải nhìn cho rõ, đây là tôi đang giúp cô."

Hà Lệ Chân ép buộc bản thân phải bình tĩnh một chút, rồi bình tĩnh thêm một chút nữa.

"Cảm ơn......." Cô xuống nước, "Nhưng tôi không cần thầy giúp tôi."

"Sao cô vẫn còn không chịu hiểu chứ!"

"Thầy kêu tôi hiểu cái gì?"

"Cô nói xem kêu cô hiểu cái gì?" Giọng điệu của Lý Thường Gia có thể dùng "bi thiết" để hình dung, "Cô Hà ơi là cô Hà, cô đừng có hồ đồ chứ."

Hà Lệ Chân nói: "Tôi không hồ đồ, tôi biết bản thân đang làm gì."

"Cô thì biết cái gì chứ, cô quá ngây thơ rồi!" Lý Thường Gia thoáng ngừng, có thể là do sợ cách âm với lớp học bên cạnh không tốt, hạ thấp giọng xuống: "Cô có biết nếu để người ta phát hiện ra, sẽ bị nói cho không ngóc đầu lên nổi không! Tên học sinh đó tôi đã nói từ sớm rồi, không phải thứ gì tốt lành, đến lúc đó nó sẽ thành cùi không sợ lở, cứ trơ mặt ra là xong, cô thì biết phải làm sao! Cô Hà, tôi đang giúp cô đấy."

Hà Lệ Chân do kích động, môi cũng phát run lên, "Cái gì gọi là cùi không sợ lở? Cái gì gọi là cậu ấy không phải thứ gì tốt lành? Ai nói với anh cậu ấy không phải thứ tốt lành, anh dựa vào đâu—-"

"Hà Lệ Chân!" cuối cùng ánh mắt của Lý Thường Gia trở nên nghiêm khắc, "Cô mang thân phận giáo viên nhân dân, gian díu với một học sinh trung học, nếu hắn không phải là một tên khốn, thì còn có lý do gì nữa?" Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt của Hà Lệ Chân, cuối cùng thấy được chút thoái lui, Lý Thường Gia đứng bên cạnh cô khẽ nói: "Làm ra được chuyện như thế này, nếu không phải là cô bị dụ dỗ—–" Ánh mắt của anh ta vẫn luôn đuổi theo ánh mắt của Hà Lệ Chân. Lần đầu tiên anh ta mới hay, mở đèn giữa ban ngày, vẫn có thể chiếu khiến cho một người trông yếu đuối đến vậy, tựa như sắp tan biến.

Lý Thường Gia chậm rãi nói tiếp:

"Thì đó chính là cô đã lộ nguyên hình...... đương nhiên, chúng ta đều biết, chắc chắn không phải là lý do này."

Hà Lệ Chân sinh ra trong một gia đình bình thường, cha là thành phần lao động, mẹ là một giáo viên cấp . Từ nhỏ cô đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng làm người nhà phải bận tâm, cứ thế đến trường, đi học, đi làm, gia đình vẫn luôn rất yên tâm với cô. Nếu dùng một từ để hình dung cô, đấy chính là quy củ. Cô sống cẩn thận dè dặt, rất ít khi nào đem phiền phức đến cho ai; bất kể dưới tình huống khó khăn cách mấy đi nữa, cô vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân, phải lưu một chút tình lại cho người khác. Do cô thận trọng như thế, người khác đối đãi cô, cho dù chưa tính là thân thiện hoà ái, cũng rất ít khi nói nặng. Thế nên, lúc cô nghe những lời nói này đến từ một con người vốn luôn trông rất hoà thiện, thậm chí có thể gọi là nho nhã ôn hoà như Lý Thường Gia, cả một đời này, lần đầu Hà Lệ Chân mới hiểu được thế nào là trời rung đất chuyển.

Đến lúc này, bao nhiêu chuẩn bị tâm lý trước đó đã không sao dùng đến được nữa. Hà Lệ Chân không cảm thấy phẫn nộ, cũng không cảm thấy hổ thẹn, đầu cô chỉ trống rỗng, đôi khi những hình ảnh lúc cô và Vạn Côn bên nhau sẽ chớp ngang qua, và tiếng nói không ngừng không nghỉ của Lý Thường Gia.

Lý Thường Gia nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hà Lệ Chân, khuôn mặt cô dưới khí trời âm u mưa gió như thế này, vừa lạnh lẽo, lại vừa yếu đuối.

Không thấy có sét, chỉ nghe vài tiếng sấm lầm rầm, rồi sau đó tiếng mưa bắt đầu rơi lộp độp, hắt lên cửa sổ, khiến cho hình ảnh của hai người biến dạng méo mó.

Tim của Lý Thường Gia cũng nổ như tiếng sấm.

Anh ta rất muốn cứ thế bước tới rồi ôm lấy Hà Lệ Chân, an ủi Hà Lệ Chân. Anh ta cảm thấy cô như một ngọn cỏ dầm trong mưa bão, mong manh đến khiến mưa cũng không nỡ dội ướt. Anh ta nhớ đến lần đầu khi trông thấy cô ở khoá trao đổi. Khi ấy trong cả nhóm giáo viên, cô là người nghiêm túc nhất, mặc một bộ đồ tươm tất, xinh xắn bé bỏng. Anh ta kiên nhẫn trả lời, trông cô hiền ngoan vô cùng.

Lý Thường Gia nghe được tiếng mình đang thở, hít vào, thở ra.

"Lệ Chân......."

Hà Lệ Chân tê rần cả người, chưa ngẩng đầu lên đã lui ra sau một bước.

Lý Thường Gia hạ giọng thật thấp, cố gắng an ủi cô, "Cô đừng sợ, chuyện này không ai biết." Anh ta ngưng một chút, nói, "Thầy Lưu là bạn của tôi, sẽ không nói gì hết. Hiện giờ chỉ cần cô nhận rõ sai lầm, lập tức quay đầu, chuyện này chúng tôi sẽ làm như không hay biết. Cô cũng đừng ngưng việc, trường dạy thêm này của chúng ta tuy không có hợp đồng gì, nhưng cô cũng đâu thể nói tới là tới, đi là đi. Tôi tin cô giáo Hà là một người có trách nhiệm."

Tròng mắt của Hà Lệ Chân nhức bưng bưng, cố nhìn góc của một chiếc bàn học kế bên, giống như đang ngẩn người. Lý Thường Gia tưởng cô không nghe rõ, định bổ sung thêm vài câu, Hà Lệ Chân bất chợt lên tiếng:

"Làm sao thầy biết."

"Cái gì?"

Hà Lệ Chân quay đầu nhìn anh ta, "Tôi nói, làm cách nào thầy biết."

Lý Gia Thường hít sâu một hơi, đáp: "Bữa đó lúc ở công viên, chúng tôi đã trông thấy hết. Cô —-" Nói đến đây, giống như những lời kế tiếp rất khó đề cập đến, ánh mắt của anh ta di chuyển qua một bên, nói: "Cô đã ở trong lòng hắn, và cả nét mặt cô khi nhìn hắn."

Hà Lệ Chân chậm rãi nói: "Nét mặt gì."

Lý Thường Gia cắn răng, hít sâu một hơi, vẫn không nói ra, bắt đầu ho một tràng.

Anh ta che miệng mình, ho rất mạnh vài tiếng, nói: "Tóm lại! Cô đừng tiếp tục như thế này nữa! Cô là một cô giáo tốt, đừng mù quáng với một học sinh loại này."

"Loại học sinh nào?"

"Cô—–"

Lý Thường Gia chợt nhớ ra điều gì, tỏ vẻ như đã hiểu ra, gật gù, nói: "Thảo nào......"

Hà Lệ Chân ngước mắt, mắt của Lý Thường Gia loé sáng, nói: "Bữa đó, cái hôm chúng ta đi ăn, thì ra tên học sinh đó đang đợi cô."

Đầu của Hà Lệ Chân ngẩng dần lên từng chút một, "Anh nói gì, cái gì đợi tôi."

Lý Thường Gia quan sát Hà Lệ Chân bằng ánh mắt phán đoán, trí nhớ của anh ta xưa nay luôn rất tốt, hơn nữa, ấn tượng của anh ta đối với tên học sinh đó vô cùng sâu sắc, chưa tới hai giây, hình ảnh của đêm đó liền trỗi dậy trong đầu của anh ta.

"Thì ra là thế......" Lý Thường Gia lầm bầm, "Khi ấy các người đã—–"

Anh ta lại ho.

Lần này không phải do sốt ruột, mà là tức giận, là phẫn nộ. Anh ta ho cho đến khi mặt đỏ gay, mắt trông như muốn lòi ra, trừng Hà Lệ Chân, ngón tay chỉ chỉ vào cô.

"Uổng cho tôi, lúc đó tôi vẫn còn thấy cô......"

"Hôm anh nói là hôm nào?"

"......."

"Anh gặp cậu ấy khi nào."

Cả đời Lý Thường Gia chưa bao giờ tức giận như vậy, giống như bị người ta trêu khỉ, lồng ngực lên xuống phập phồng, không còn hơi sức để đáp trả lại Hà Lệ Chân.

"Chúng ta ăn chung tổng cộng chưa quá hai lần, hôm anh nói là—–" Hà Lệ Chân vừa nói vừa nhớ lại, đầu óc của cô hỗn loạn, nhưng một khi bắt đầu suy nghĩ, đã bình tĩnh hơn hẳn. Cuối cùng, rốt cuộc hiểu ra cái hôm anh ta nói ăn lúc buổi tối là hôm nào.

"Hôm đó cậu ấy ở......"

"Hà Lệ Chân!"

Âm thanh phòng kế bên đã nhỏ xuống, nhưng hai người bên này chưa để ý nhận ra.

Có người đang khẽ gõ cửa bên ngoài, giọng của Lưu Hoa Đào đang khẽ hỏi: "Lý Thường Gia?"

Lần này Lý Thường Gia và Hà Lệ Chân đều chú ý nghe thấy.

Hà Lệ Chân xách túi xách lên, xoay người ra mở cửa. Lưu Hoa Đào đang đứng trước cửa, cửa mở bất thình lình, anh ta giật mình lui ra sau nửa bước, Hà Lệ Chân nhìn anh ta một cái, không nói câu nào, lướt ngang qua anh ta.

Lưu Hoa Đào nhìn theo bóng lưng rời đi của Hà Lệ Chân, xoay người bước vào văn phòng, đóng cửa lại.

"Chuyện gì vậy?"

Sắc mặt của Lý Thường Gia không tốt, "Chuyện gì cái gì?"

Lưu Hoa Đào nói: "Nói không rõ ràng được? Vừa rồi âm thanh quá lớn, tôi ở bên ngoài nghe được hết, cậu cũng chú ý một chút."

Lý Thường Gia nặng nề gật đầu, thuật lại chuyện mới xảy ra cho anh ta nghe, đầu mày của Lưu Hoa Đào bắt đầu xoắn lại, "Cái con nhỏ này, không biết tốt xấu gì hết."

"Thật sự là không biết tốt xấu." Lý Thường Gia nói một cách rất tức giận.

"Vậy phải làm sao?"

"......."

Mưa bên ngoài tí tách rơi mãi không ngừng, Hà Lệ Chân cầm ô, đi dưới mưa, đầu óc choáng váng nặng chịch.

Về đến nhà, cô nấu cho mình một chén nước gừng, uống xong đi ngủ.

Nhưng thời tiết bất ngờ trở lạnh, thêm một chuỗi kích thích kia nữa, một chén nước gừng nhạt hoàn toàn không mang lại chút tác dụng, Hà Lệ Chân vẫn ngã bệnh.

Thứ Hai, lúc cô ngồi dậy trên giường, liền cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, nhưng cô không định xin nghỉ, kéo thân dậy, nghĩ ráng cầm cự một chút sẽ qua. Dự báo thời tiết nói nguyên tuần này sẽ âm u và có mưa, Hà Lệ Chân bước ra khỏi nhà, nhìn bầu trời xám xịt, chỉ cảm thấy thêm muộn phiền.

Tới trường học, Hà Lệ Chân dạy xong tiết đầu, quay về văn phòng, cuối cùng chống đỡ hết nổi, muốn trốn ở bàn làm việc nghỉ ngơi một chút.

Cửa vang lên tiếng gõ, ba tiếng, vững chãi.

Người trong phòng đều nhìn ra cửa. Chủ nhiệm Tưởng làm việc rất nhanh chóng dứt khoát, chỉ xét hiệu quả, đến gọi người cũng chỉ đưa nửa người của ông ta vào, lồng ngực rung âm thanh, nói một câu chữ nào chữ nấy rõ ràng: "Hà Hệ Chân, cô ra đây một chút."

Nói xong đi mất, để lại một phòng đầy ngơ ngác.

Hà Lệ Chân đứng lên, thấy lòng bàn tay mình lạnh ngắt, cô bước ra khỏi văn phòng, cẩn thận nắm tay lại, phát hiện lòng bàn tay ướt mồ hôi.

Chủ nhiệm Tưởng dẫn Hà Lệ Chân vào phòng họp của giáo viên trên lầu , đây là căn phòng họp lớn nhất trong trường, có thể chứa toàn thể giáo viên trong trường lúc họp hành. Cho nên khi căn phòng này chỉ có hai người, cảm giác trống vắng càng thêm rõ rệt.

Chủ nhiệm Tưởng vào trước, đứng bên bàn họp, nói: "Đóng cửa lại đi."

Hà Lệ Chân đóng cửa xong, đến trước mặt chủ nhiệm Tưởng.

"Biết hôm nay tôi tìm cô có chuyện gì không?"

Nếu nói không chút sóng dậy lên, là nói điêu. Lồng ngực của Hà Lệ Chân hơi đau, dạ dày cũng khó chịu, lúc cô đang tìm cách tình tĩnh, chủ nhiệm Tưởng bất chợt lớn tiếng ra lệnh: "Nói!"

Hà Lệ Chân bị ông ta la, run lên, ngẩng đầu, ".......Dạ biết."

Chủ nhiệm Tưởng ở độ tuổi ngũ tuần, tai vẫn vô cùng thính, cũng không cần phải đeo kính, đôi mắt nghiêm khắc toát lên sự bảo thủ, "Cô nói xem là chuyện gì?"

Với chủ nhiệm Tưởng, bế tắc luôn không bao giờ kéo dài hơn năm phút, Hà Lệ Chân cảm thấy cô chỉ thoáng ngừng có một khắc, chủ nhiệm Tưởng liền đặt một tờ giấy lên bàn, nói chính xác hơn thì là —- đập nó xuống mặt bàn.

"Có người báo cáo cô, đã có quan hệ với học sinh, có đúng hay không?"

Hà Lệ Chân không có lời để nói.

"Tôi hỏi cô, có đúng hay không!"

"....... Đúng."

"Cô Hà ơi cô Hà, cô có còn biết mình là giáo viên nhân dân nữa hay không?" Chủ nhiệm Tưởng hung hăng dộng ngón tay lên tờ giấy trên bàn, "Loại việc xấu xa này mà cũng làm được? Mang thân là một người giáo viên nhân dân, trách nhiệm nên có của cô đâu? Huống chi cô thân là một nữ giáo viên, có chút trách nhiệm nào không? Loại việc này còn——" Ông ta túm lấy tờ giấy, "Còn để cho người ta tới thưa báo!? Cô có biết kiểm điểm là gì không! Nếu không có người khác thưa lên, nhà trường đến bây giờ vẫn còn bị che mắt, sao cô lại có thể làm ra được loại chuyện này cơ chứ!"

Hà Lệ Chân cúi đầu, khẽ nói: "........ Chủ nhiệm, xin lỗi."

Mặt chủ nhiệm Tưởng cứng như thạch cao, "Đây không phải xin lỗi hay không xin lỗi, xảy ra một vấn đề như thế này, nhất là còn do có người khác tới báo, nhà trường chắc chắn phải nghiêm túc xử lý cả hai người, tôi báo trước cho cô hay!"

Hà Lệ Chân trấn tĩnh lại trong giây lát, mở miệng nói: "Chủ nhiệm, nhà trường phân xử tôi ra sao, tôi sẵn sàng tiếp nhận, chuyện này là sai lầm của tôi, là tôi —- chủ động tìm đến cậu ấy."

Chủ nhiệm Tưởng nổi tiếng là bảo thủ trong trường, vốn là đối với chuyện này đã phẫn nộ khó lòng nhịn được, nghe xong lời Hà Lệ Chân nói, càng cảm thấy cô hết thuốc chữa, không khỏi bắt đầu khinh bỉ. "Cô chủ động đến tìm cậu ta? Sao cô không đi tìm ai khác? Có phải là Vạn Côn hay bị ở lại lớp, có thể cặp kè với cô thêm vài năm? Tôi đang bảo hồi trước tại sao thầy Vương lại có thể giới thiệu một nghiên cứu sinh có thành tích tốt như vậy tới đây, thì ra là có trò này đợi tôi, thật sự là nhìn không ra ha cô giáo Hà?" Ông ta cố tình phát âm chữ cuối thật rõ ràng chuẩn xác, Hà Lệ Chân không làm gì được, cũng không nói gì được, cô chỉ có thể nghe từng lời một bên tai.

"Muốn làm gì mất mặt thì ra ngoài trường mà làm, tôi thấy cô mà lo giùm đấy!" Chủ nhiệm Tưởng càng nói càng phẫn nộ, "Nếu đây là đại học, tính chất có thể không đến nỗi kinh tởm, nhưng đây là trung học! Trong trường này hơn nửa số học sinh đều là vị thành niên! Thứ hành vi này của cô phạm kỷ luật vô cùng nghiêm trọng, nếu để cho trường khác biết thì mọi người sẽ nghĩ sao!? Sau này còn ai kính trọng giáo viên, ai nghiêm túc học hành nữa! Rồi cả phụ huynh học sinh — nếu để phụ huynh biết được, uy tính của trường chúng ta còn chút nào nữa không? Cô giáo đi ngủ với học sinh trung học, tôi nhổ vào! Tôi muốn khinh cũng không thèm khinh—-!"

Hà Lệ Chân khổ sở lên đến cực điểm, trái lại tâm trạng lắng xuống. Trong suy nghĩ yên lắng của cô, cô thử dùng một góc độ khác để nhìn vào sự việc này. Sau đó cô phát hiện, những gì chủ nhiệm Tưởng nói, mỗi một câu đều đúng.

Đây là trường học, không phải học sinh nào cũng tuổi, không phải ai cũng đã trải qua những chuyện Vạn Côn đã trải qua, cũng không phải ai cũng có sự chín chắn và tiếp nhận đối với cuộc sống như Vạn Côn.

Như những gì chủ nhiệm Tưởng nói, đây là trường học, hơn nửa số học sinh, vẫn còn vị thành niên.

"Chủ nhiệm! Những chuyện này đều là sai lầm của tôi, là tôi quá trớn, ma quỷ đưa đường." Cuối cùng Hà Lệ Chân lấy hết can đảm, nhìn chủ nhiệm Tưởng, "Tôi sẽ từ chức, thưa thầy, tôi chỉ kính xin thầy một chuyện."

"Không được!" Hà Lệ Chân còn chưa nói, chủ nhiệm Tưởng đã lên tiếng, "Tôi biết cô muốn xin giùm cho Vạn Côn, tôi nói cho cô biết, con người của nó, vốn cũng đã là cái ung nhọt trong trường, không cầu tiến, không biết ơn! Suốt ngày lông bông, kết giao với những đứa lai lịch bất minh, trường vốn đang suy xét việc đuổi học nó, hiện giờ xảy ra chuyện như thế này, tuyệt đối không giữ lại được!" Ông ta vừa nói ánh mắt vừa rơi trên mặt của Hà Lệ Chân, bổ sung thêm một câu, "Một bàn tay không vỗ lên tiếng được, đúng không nào."

"Chủ nhiệm, từ đầu đến cuối đều là tôi....... quyến rũ cậu ấy, cậu ấy chỉ là một học sinh, hiện giờ đã bắt đầu học đàng hoàng rồi, có cách nào cho—–"

"Đủ rồi!"

Hà Lệ Chân bịnh đến mê man, hoàn toàn không biết, hiện giờ cô càng cầu xin giùm cho Vạn Côn, chủ nhiệm Tưởng càng thêm phản cảm.

"Cô tự lo cho mình trước đi đã!"

Chủ nhiệm Tưởng tông cửa rời đi, Hà Lệ Chân chợt cảm thấy bao tử cuồn cuộn, cô vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh, nôn thốc tháo. Nhưng hai hôm nay cô chẳng ăn được bao nhiêu, nôn chưa được bao nhiêu đã bắt đầu trào dịch chua.

Hiện giờ cả dãy lầu đang trong giờ học, hết thảy đều yên tĩnh. Hà Lệ Chân sốt đến váng đầu hoa mắt, nôn xong, tựa lưng vào tường, trong lòng không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm.

hết chương

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse

Truyện Chữ Hay