Trọn Đời Về Sau

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hà Lệ Chân tắm xong, thay đồ bước ra, vừa lau tóc vừa nói: "Cánh tay này của anh có đụng nước được không, mệt nguyên ngày rồi có muốn đi tắm một phát?"

Vạn Côn ngẫm nghĩ, nếu như ngày thường mà cậu đã mệt vầy rồi, tuyệt đối sẽ không đi tắm nữa, nhưng tình huống hôm nay đặc thù.

Vạn Côn ngó Hà Lệ Chân mở tủ lạnh lấy sữa chua. Cô chỉ đang khoác một bộ đồ mặc trong nhà bình thường, giống như chiếc tạp dề, cũng là màu vàng nhạt. Mới tắm xong, da dẻ của Hà Lệ Chân trông càng thêm trắng. Dưới ảnh hưởng của tâm lý đang xao động, Vạn Côn cảm thấy nhan sắc trước đây nom vô cùng tầm thường, dưới ánh đèn của tủ lạnh, sao lại trở nên duyên dáng đến vậy.

"Anh tắm phát cũng được." Vạn Côn nói.

Hà Lệ Chân đóng cửa tủ lạnh, "Cánh tay có ổn không, để em lấy giấy bọc nhựa bọc lại cho anh, lúc tắm thì anh ráng đừng để bị dính nước."

"Không cần phiền phức vậy đâu." Vạn Côn đi vào phòng trong, "Sẽ không dính đâu."

Hà Lệ Chân vẫn không yên tâm, dặn với theo, "Cẩn thận đừng chạm vào nước!"

Vạn Côn vào trong buồng tắm, trong ấy vẫn còn hơi nước nóng và mùi hương của dầu gội đầu. Cậu ngó quanh, hơi nước đọng trên gương còn chưa tan đi, Vạn Côn lấy tay lau một phát, nhìn thấy mắt mình.

Quá mềm mại.

Thật sự quá mềm mại.

Vạn Côn nghĩ trong lòng. Người này, căn phòng này, cả nguyên căn nhà này, đều quá mềm mại, vượt xa mọi nhận thức của cậu, mềm mại đến khiến cho bản thân cậu cảm thấy mình nhũn như bùn, hoàn toàn không có một chút sức lực nào.

Cậu để chân trần đứng dưới vòi hoa sen, lòng bàn chân dính một sợi tóc, ngưa ngứa. Cậu hơi nghiêng người đưa phía bên phải ra ngoài, mở vòi nước lên, gội đầu sơ sơ trước, rồi lại rửa mặt.

Hà Lệ Chân ở ngoài dọn dẹp phòng bếp, rất nhanh Vạn Côn đã tắm xong, bước ra. Hà Lệ Chân ngoái đầu, trông thấy cái bọc cố định cánh tay của Vạn Côn đã ướt.

"Sao anh lại vẫn làm nó bị ướt rồi."

"Bên trong không sao."

"Làm sao anh biết bên trong không sao?" Hà Lệ Chân đi vào trong buồng, lấy máy sấy tóc ra, "Anh ngồi xuống số pha, tự mình sấy đi."

"Em sấy cho anh."

Hà Lệ Chân cắm điện, quay qua nhìn, Vạn Côn đã nằm ườn trên ghế sô pha. Cậu vẫn đang ở trần, nằm phơi bụng sưởi đèn.

Hà Lệ Chân nhìn một lúc, vứt máy sấy tới, Vạn Côn thế mà lại bị bất ngờ, may sao phản xạ của cậu nhanh nhẹn, hơi ngẩn ra xong là chụp được liền. Cậu ngửa cổ nhìn Hà Lệ Chân, "Vứt gì đó hả."

Hà Lệ Chân lơ cậu, xoay người tiếp tục làm việc nhà. Vạn Côn bị ăn bơ, bĩu môi, cánh tay ba hồi sấy ba hồi ngưng.

Tới lúc Hà Lệ Chân dọn dẹp xong xuôi, Vạn Côn cũng vừa sấy xong.

"Nghỉ ngơi sớm chút đi anh." Hà Lệ Chân nói, "Hôm nay cánh tay bị gẫy thế này, chắc là mệt rồi." Vạn Côn cuộn dây điện của máy sấy bỏ qua bên, "Ừ."

"Vậy....." Hà Lệ Chân chợt thấy dưới tình huống hiện giờ, nói gì đi nữa cũng không khỏi ngượng người, cô cúi đầu, nói đại một câu "Vậy ngủ ngon nhé."

"Ừ ngủ ngon."

Hà Lệ Chân về phòng, đóng cửa lại. Vạn Côn ngồi trên ghế sô pha, trên người là một tấm khăn trải giường Hà Lệ Chân để lại cho cậu.

"Tách" một tiếng nhẹ nhàng, đèn trong căn phòng tắt mất.

Bóng tối đến bất chợt, sự yên tĩnh đến bất chợt, Vạn Côn cảm thấy hơi thở của mình cũng theo đó mà nhẹ hơn.

Cậu lấy di động từ trong túi quần ra, nhìn giờ.

Sắp giờ đêm rồi.

Di động còn hai vạch pin, Vạn Côn không có gì làm, chỉnh âm thanh của di động qua chế độ im lặng, tìm game chơi.

Rất nhanh chóng thì cạn pin.

Vạn Côn chơi một mạch đến khi di động báo hiệu sẽ tắt máy, vào lúc chót cậu liếc nhìn thời gian, một tiếng đồng hồ vừa trôi qua.

Cậu nín thở, buồng trong yên ắng.

Hiện tại trong tay không còn thứ để phân tán thần trí, Vạn Côn cảm thấy ý nghĩ của mình mặc sức lang thang. Những hình ảnh hương diễm đặc sắc giống như bị thả vô dầu sôi, xèo xèo ầm ĩ.

Ráng nhẫn nhịn thêm phút nữa, cuối cùng cậu nhịn hết nổi.

Vạn Côn rón rén giở chăn ra, sợ làm nên tiếng ồn, không mang giày, lưng như mèo, khẽ khàng di động trong bóng tối như một loài động vật hoạt động về đêm, mò đến bên cánh cửa phòng.

Cậu đặt tay lên nắm cửa, hít sâu vào một hơi, sau đó áp tai lên cánh cửa.

Buồng trong không một âm thanh.

Bàn tay của Vạn Côn cứ thế đặt trên nắm cửa, vặn thì không vặn, rút về cũng chẳng rút về.

Túng quẫn như chó.

Cậu cắn răng, tự mắng mình vài câu trong bụng, sau đó vặn một cái, khe khẽ đẩy cửa ra.

Cậu vừa đẩy cửa vừa khen thầm, chất lượng cánh cửa này không tồi, không hề tạo nên một tiếng động.

Trong buồng tối om, nhưng mắt của Vạn Côn đã sớm thích ứng với bóng tối, rõ ràng trong môi trường ánh sáng nhìn không ra ngón tay trước mặt, mà còn trông ra được hình dáng của cái giường, và dĩ nhiên cả người ở trên giường.

Một dải nho nhỏ đùn lên. Cô gần như đang nằm nghiêng, ở giữa nhô cao hơn một chút, hai bên lại xuôi dần xuống, tựa như một con sóng nhỏ.

Vạn Côn trống ngực thình thình, bò được đến level này rồi, kích động mỗi lúc một căng thẳng, cậu xuôi theo chỗ cánh cửa lẻn vào, lần mò đến chân giường Hà Lệ Chân.

Tay cậu đặt xuống giường của Hà Lệ Chân, khăn giường mát lạnh, sờ lên thôi đã khiến người ta mơ tưởng vô biên.

Nếu nằm xuống đó ngủ thì cảm giác còn đến thế nào nữa.

Vạn Côn cười muốn ngoác mồm vì ý nghĩ của mình.

Đèn bật sáng.

Cái mặt cười ngu ngu của Vạn Côn còn chưa kịp thu lại.

Hà Lệ Chân không nói gì, cô chống nửa người, một tay vẫn còn đặt ở nút bật đèn đầu giường.

Vạn Côn cảm thấy một giòng nước lạnh lẽo chảy dài từ trên đầu xuống, ngay cả răng cũng muốn tê.

Trông Hà Lệ Chân có vẻ như không phải mới tỉnh giấc, hơn nữa còn có vẻ như chưa hề ngủ. Tại sao cô không ngủ? Câu hỏi này đột nhiên xẹt ngang qua đầu Vạn Côn, cậu thấy răng càng tê dại.

"Anh làm gì đó?" Hà Lệ Chân bình tĩnh hỏi.

Hà Lệ Chân vừa lên tiếng xong, bầu không khí không đến nỗi quá căng thẳng đối với Vạn Côn nữa. Cậu há miệng, Hà Lệ Chân kiên nhẫn đợi.

"Anh mộng du." Vạn Côn từng nói láo đếm không xuể, nhưng câu này vừa nói xong, hiếm hoi lắm mới thấy lưng mình nóng như phải bỏng.

Hà Lệ Chân nín thinh một hồi, nói, "Anh, thật là cái gì cũng nói được ha."

Vạn Côn không đáp, tròng mắt đảo xuống, lúc thì nhìn giường, lúc thì nhìn cô.

"Vậy anh mộng du xong rồi, có thể quay về chỗ được chưa."

Vạn Côn vẫn không nói gì, cũng không nhìn Hà Lệ Chân, lầm bầm ừ một tiếng, tay thì vẫn luôn bám chặt lấy thành giường. Ánh mắt của Hà Lệ Chân rơi xuống trên bàn tay đó của cậu, hỏi: "Sao vẫn còn để ở đó?"

Vạn Côn: "Dính rồi."

"......"

Cuối cùng Vạn Côn mới ngước đầu, nụ cười nham nhở kia đã quay trở lại, cậu nhìn thẳng vào mặt Hà Lệ Chân như thế, trái lại Hà Lệ Chân thành người nhìn lảng đi.

"Mau về chỗ đi." Hà Lệ Chân khẽ nói.

"Không."

Vạn Côn chậm rãi đứng thẳng lưng, như một ngọn núi cao đội đất trồi lên, che khuất toàn bộ ánh sáng của ngọn đèn đầu giường.

Cậu phủ người xuống, Hà Lệ Chân không có nơi để trốn tránh.

Hơi thở từ mũi cậu phả ra cổ của cô, Hà Lệ Chân không khỏi rụt cổ lại. Nếu như trước đây, thì cô tuyệt đối sẽ không sao trốn thoát, nhưng hiện giờ Vạn Côn hơi đuối, thêm cánh tay kia bị hạn chế, Hà Lệ Chân thoát được ra sau, định nhảy xuống khỏi giường.

Vạn Côn không thể để cô chạy thoát như thế được, cậu quỳ lên giường, bất chấp tư thế ra cái dạng gì, vươn tay trái ra, vớt chụp cho bằng được một tay của Hà Lệ Chân ở phút chót, lôi trở về.

Hà Lệ Chân bị kéo về giường.

"Vạn Côn!" Cô cũng không dám la to, không biết là hiệu quả cách âm của căn nhà này ra sao, thím Trương nhà bên cạnh bị mất ngủ kinh niên, ngày nào cũng quá nửa đêm mới ngủ được.

Vạn Côn mặc kệ, đè lên Hà Lệ Chân.

"Em đừng giãy lung tung, tay của anh đang còn bị gãy đấy."

Lần này thì Hà Lệ Chân không trúng khổ nhục kế, thậm chí cô còn mạnh tay với cánh tay trái bó bột của cậu.

"Gãy thì tốt, sao hai cánh tay của anh không gãy luôn cho rồi."

Vạn Côn phì cười, vừa cười liền phả ra hơi nóng, Hà Lệ Chân mới nói xong chưa kịp ngậm miệng, làn hơi nóng kia bay thẳng vào miệng cô, đốt đến nỗi cô đỏ hết mặt.

"Được thôi, cho em cánh tay đấy, em muốn đánh cho gãy anh cũng sẽ không hé răng nói nửa lời." Vạn Côn vừa nói vừa cúi đầu hôn lên cổ của Hà Lệ Chân, "Chỗ nào cũng cho em hết......"

Hà Lệ Chân đang mặc đồ ngủ, hở cánh tay và cổ, cô có thể cảm giác được mồ hôi trên cánh tay của Vạn Côn, lúc cô tưởng tượng cả người cậu đều có một lớp mồ hôi lấm tấm như thế này bao phủ, rồi cứ thế dán lên người cô, Hà Lệ Chân thấy mình đầu óc mình không còn suy nghĩ nổi nữa.

Cánh tay trái của cậu gập lại bên tai của Hà Lệ Chân, không ngừng hôn cổ của cô. Hà Lệ Chân đẩy mạnh cậu một cái, Vạn Côn hơi chống người lên một chút xíu, giọng nói lạc đi.

"......Đuổi anh à?"

Giọng Hà Lệ Chân mang sự run rẩy, "Không phải là không được...... nhưng mà anh, anh đừng doạ người như thế......"

Vạn Côn cúi đầu, dán mặt lên mặt cô, "Tắt đèn đi em."

Bóng tối lại bao trùm.

Hà Lệ Chân cảm nhận được bàn tay của Vạn Côn vén áo ngủ của cô lên.

Bóng tối khiến cho hết thảy cảm quan đều nhạy bén hơn, Hà Lệ Chân có thể cảm nhận được cơ thể của cậu, do đang đổ mồ hôi, hơi dinh dính, từng chút từng chút một, dán lên người cô, rồi lại tách ra. Cô thậm chí có thể cảm giác được những sợi lông ở phần bụng cậu, nhè nhẹ đâm đâm vào phía dưới bụng của cô. Cậu không ngừng hôn bên tai cô, ra sức hít hà, tựa như muốn ghi lại hết thảy mọi hương vị.

Chân của cậu giẫm lên hai bên thành giường, cậu bắt đầu căng cứng.

Cơ thể của Hà Lệ Chân run rẩy.

Vạn Côn giơ một ngón tay, gạt mớ tóc dài trên trán của cô ra, miệng gần như dán vào miệng cô, hỏi: "Sao em sợ đến thế?"

Hà Lệ Chân run quá, không nói ra được thành tiếng.

Vạn Côn buồn cười, "Làm gì mà như là mới lần đầu thế?"

Hà Lệ Chân quay đầu đi, mặt đỏ như tôm luộc.

Nụ cười của Vạn Côn nhạt dần, cậu chậm chạp ghé sát Hà Lệ Chân.

"Thật sự là lần đầu sao?"

Hà Lệ Chân không nói gì.

Ngón tay cái của Vạn Côn khẽ đẩy mặt của Hà Lệ Chân, khiến cô từ từ quay mặt qua nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cậu khẽ hỏi: "Cô giáo, em là trinh nữ?"

Rốt cuộc Hà Lệ Chân chịu hết thấu, nghẹn đỏ bừng mặt, táng cho Vạn Côn một cú vào đầu, "Không được hả!"

Vạn Côn bất động rất lâu. Hà Lệ Chân tưởng cậu bị cô táng cho một phát ngu luôn rồi, lại đẩy đẩy cậu.

"Vạn Côn?"

Cậu bất chợt sụp xuống, nằm sõng soài trên người Hà Lệ Chân, đầu cúi gằm, vùi trước ngực cô. Sóng mũi của cậu cao, đâm khiến cho Hà Lệ Chân thấy rất nhột.

"Vạn Côn, anh làm gì thế?" Cô đặt tay lên đầu cậu, lay lay.

Cô cảm nhận được Vạn Côn đã mềm xìu đi, bản thân cô hơi ngơ ngác khó hiểu.

"Này, Vạn Côn?"

Vạn Côn thở dài một hơi, lật qua một bên, nghiêng người ôm lấy Hà Lệ Chân, nói: "Ngủ đi."

Lần này Hà Lệ Chân ngớ luôn ra.

"Tại—–" Tại sao không làm nữa? Câu này cô khó lòng nói ra được.

Vạn Côn hiểu ý của cô, nhắm mắt lại, tựa như là đang buồn ngủ lắm rồi, nói: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc."

"Cái gì gọi là chưa phải lúc?"

Vạn Côn đặt một nụ hôn lên cổ của Hà Lệ Chân, đáp: "Em quý giá lắm."

"Vạn Côn, anh nói cho rõ ràng đi, trinh......." Hà Lệ Chân phải tự cổ vũ mội hồi, rồi mới thì thầm nói, "Trinh nữ thì sao anh? Anh không muốn—-"

"Không sao hết, không phải vấn đề của em." Vạn Côn ngắt lời cô, ôm chặt lấy cô, chặt thật chặt, "Là ông đây kém cỏi." Cậu vừa nói vừa ngóc đầu dậy, nhìn mặt cô trong bóng tối, thân dưới huých huých lên kiểu nửa đùa, "Hay là em đang nóng lòng đến vậy rồi?"

Hà Lệ Chân kéo chăn phủ đến đỉnh đầu, "Kệ xác anh......."

Vạn Côn ôm cô, nằm xuống lại.

Một lúc sau, Hà Lệ Chân nhớ ra chuyện, "Tay anh không sao chứ, anh như thế này là đè ngay lên nó, chúng ta đổi vị trí đi."

"Được thôi." Vạn Côn nói rồi vắt chân qua, tay cũng vòng qua ôm Hà Lệ Chân vào lòng cậu, sau đó trở mình, thế là Hà Lệ Chân đáp qua bên kia.

"Anh—–" Hà Lệ Chân nằm ngay ngắn lại, đập vào cánh tay của Vạn Côn một cái, "Anh chả bao giờ đứng đắn được cả."

"Được mà." Phen này cánh tay cử động được của Vạn Côn ở dưới, cậu đưa tay ra, Hà Lệ Chân ngóc đầu lên theo phản xạ, cậu duỗi thẳng tay, Hà Lệ Chân lại đặt đầu xuống.

Cánh tay của cậu cường tráng mạnh khoẻ, hâm hấp nhiệt của cơ thể, chờ cho Hà Lệ Chân gối xuống xong, Vạn Côn gập khuỷu tay, để cho cô và cậu càng dính sát vào nhau hơn.

Hà Lệ Chân thấy cả một thế giới tựa như trở nên yên ổn.

Vạn Côn nói ở trên đỉnh đầu cô: "Trong nhà có đàn ông thì khác hẳn, đúng không."

Điểu này Hà Lệ Chân vốn chả buồn nghĩ đến, cô ngọ nguậy đầu, nằm cho ổn hơn một chút, rồi bảo, "Lo ngủ đi."

hết chương

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse

Truyện Chữ Hay