Vương Lực tự tỉnh dậy, gào rú kêu đau rồi mới được phát hiện.
Chưa đến năm giờ sáng xe cứu thương đã tới, Vương Lực được khiêng đi. Từ tinh mơ Trần Lộ đã cắm cúi hút thuốc, hưng phấn nguyên đêm, đến sáng vẻ mặt trông có vẻ dã man. Vạn Côn đi ngang qua anh ta, khom người ghé tai nói: "Anh thế này là sợ người ta không biết là do anh làm đó hả?"
Trần Lộ giụi tắt thuốc, ra ngoài rửa mặt. Có vài đồng nghiệp đi lấy bữa sáng về, đang bàn tán sôi nổi.
"Có ai biết tình hình không, sao còn có xe cứu thương tới nữa?"
"Đúng đó, Vương Lực sao vậy?"
"Hình như bảo gãy chân."
"Gãy chân? Giữa đêm nó đi đái một chuyến cũng đái đến gãy chân à?"
Họ vừa nói vừa đi sâu vào trong, Vạn Côn ngả người trên giường, góp lời với bọn họ, "Có thể là đã gặp ma."
Một người đồng nghiệp nghe thấy không khỏi cười hì một tiếng, "Đi đêm cho lắm vào."
Mấy người bọn họ đều không thuộc nhóm Ngô Lập Quyền mang vào, thân với Trương Tân hơn, trước mặt đám người của Ngô Lập Quyền thì hai bên không nói gì, nhưng sau lưng hai bên đều không ưa nhau.
"Đ.m., thật là đáng đời." Có người nói, "Chỉ không biết bị thương đến độ nào, mau cuốn gói về quê luôn đi."
Vạn Côn đứng một lúc, rồi bỏ ra ngoài.
Giữa trưa thông tin của Vương Lực mới truyền về, gãy xương ống quyển, ít nhất tháng mới có thể lành. Trần Lộ đến bên, nói với Vạn Côn: "Tôi nghe nói nó bị doạ chết khiếp, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn." Vạn Côn đáp: "Kệ nó đi, lo làm việc."
Buổi chiều có người tra hỏi tình hình, nhưng bốn giờ sáng mà, một đám công nhân mệt như chó ngủ lăn quay, nào ai biết tình hình sao chớ. Hết thảy đều tôi không biết anh không biết, người lập biên bản bỏ đi mất.
Thật ra trong lòng cả đám đều rõ như gương, đây bảo đảm là có ai đó ghi sổ đen Vương Lực.
Ở một công trường trong thành phố tỉnh lẻ như thế này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngày thường Vương Lực vênh váo ta đây, lại giỏi vờ vịt, thích bắt nạt người mới đến, mấy cái đó mọi người đều thấy hết. Vương Lực ỷ mình được tay đốc công đưa vào, có chân trong hạng mục sớm, nhiều kinh nghiệm, luôn chèn ép người từ các vùng khác. Trừ người trong nhóm bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, còn lại bao nhiêu đồng nghiệp khác đều căm ghét ngứa mắt. Mấy tay đốc công mở một cuộc họp nho nhỏ, thảo luận một hồi. Do dạo gần đây Huy Vận đang giám định những công trình xây dựng trong thành, hôm rồi có cả người xuống thị sát, mấy chuyện ẩu đả chốn công trường kiểu này ngàn vạn lần không thể xảy ra, cho dù có xảy ra, thì cũng phải coi như chưa từng xảy ra. Công trường bao trả mọi chi phí y tế, lại mua vé tàu, đưa hắn về quê dưỡng thương, coi như đã tận nhân tận nghĩa. Thế là, đến chập tối, chuyện này đã được định tính thành "thức dậy đi tiểu không cẩn thận ngã gẫy chân."
Buổi tối có người tới gói hành lý giùm Vương Lực, lại còn moi được ra hai chiếc mã tấu từ dưới gầm giường hắn. Trần Lộ kể chuyện này cho Vạn Côn nghe, Vạn Côn cười gằn một tiếng, không phát biểu cảm tưởng.
"Đ.m. may mà ra tay trước, mẹ kiếp." Trần Lộ nói một cách hung hãn, "Sao tôi lại không nhân tiện đạp luôn lên $%! của nó một phát chứ."
Vạn Côn liếc xéo anh ta: "Vậy thì hơi quá, có đụng đến mạng cũng không thể đụng đến gốc của mạng." Vừa nói vừa tự vỗ vỗ vào chỗ đó trên quần của mình.
Trần Lộ cười khẩy một tiếng, không thèm để ý đến cậu.
Vạn Côn vớ được chút may mắn, bao nhiêu phương án để đối phó sau khi sự việc phát sinh đều vứt hết, vừa tan ca, trút được đồng phục là khoác ngay một bộ mới lên. Trần Lộ lấy cơm về xong, đến bên Vạn Côn. Anh ta đã một ngày một đêm không ngủ, mệt đứ đừ, nhưng nét phấn khởi vẫn còn đọng lại trên mặt.
"Vừa nãy đốc Trương tìm tôi nói chuyện rồi, công việc ở Khu hai mình sẽ làm! Mai chúng ta đi mua dụng cụ một chuyến, làm quen với công việc, đúng rồi, còn phải chào hỏi tay quản lý khu nhà một câu."
Sức chú ý của Vạn Côn còn đang tập trung ở một câu trong đó.
"Ngày mai đi mua?"
"Ừ, đốc Trương nói rồi, đã đưa chút tiền, ngày mai hai mình tới chỗ chợ công nhân, bên đó chuyên bán những thứ này."
Vạn Côn gật đầu, vỗ vỗ vai Trần Lộ, "Anh Trần, trăm sự nhờ anh ha."
Trần Lộ ngớ ra, "Hả?"
"Đại hội thể thao của em đó." Vạn Côn nói, "Vốn đang định giả bộ cáo bệnh, nay khéo rồi."
Trần Lộ nhớ ra, cau mày, "Cậu thật sự muốn đi cái đại hội gì gì đó à?"
"Ừ." Vạn Côn lấy di động ra, dùng màn hình làm gương, vuốt vuốt đầu tóc.
Trần Lộ ngó cậu, "Cậu làm gì thế?"
Vạn Côn buông di động, đáp: "Tối nay em có việc, anh quên rồi à?"
"Cậu không mệt hả?" Trần Lộ ngó trái ngó phải, sau đó sáp đến bên tai, thì thầm: "Bây giờ hai bên thái dương của tôi đang phựt phựt, sao cậu không có chút phản ứng gì hết vậy."
"Em cũng mệt chứ." Giọng của Vạn Côn đúng là hơi uể oải, "Nhưng chịu thôi."
"Sao thế."
Vạn Côn mở màn ảnh của di động lên, lắc lắc, trên ấy vừa có một tin nhắn được gửi đến. Vạn Côn làm ra vẻ bất lực, đáp: "Anh xem này, phụ nữ ấy mà, đeo bám suốt."
Trần Lộ nheo mắt đọc, "Chíp Trắng....."
Vạn Côn đóng sập máy lại nhanh như chớp, "Lo ăn cơm của anh đi."
Trần Lộ thẳng lưng trở về chỗ ngồi, "Vậy tôi mặc kệ cậu, tôi muốn đi ngủ sớm một chút, không thì dám chừng đột tử mẹ nó mất."
Vạn Côn nhận được tin nhắn của Hà Lệ Chân, vội vàng và mấy miếng cơm vào miệng, sau đó quay về phòng lấy giỏ đựng cà men cơm ra, hôm nay giỏ rất nặng, vì bên trong có thêm quả tạ. Quả tạ này, cậu phải nhân giờ nghỉ trưa chạy tới một cửa hàng bán dụng cụ thể thao gần nhất mới thuê được về. Cửa hàng vốn chỉ bán chứ không cho thuê, nhưng quả tạ đó cũng đã bị dùng rất nhiều lần rồi, người chủ của cửa hàng đó dùng nó để chơi, muốn bán cũng khó bán, Vạn Côn nói ngon nói ngọt vài câu, bảo họ là cậu từ học viện thể thao, muốn luyện tập một chút, thế là mướn được nó về với giá tệ một đêm.
Hà Lệ Chân vẫn đứng đợi cậu ở cổng công trường, Vạn Côn đến bên, cô cười cười với cậu, hỏi, "Tan ca rồi?"
"Ừ."
Hà Lệ Chân nhìn một hồi hơi nhíu mày, "Sao quầng mắt của em thâm thế, không ngủ đủ hả? Có phải là không đủ thời gian nghỉ ngơi? Tăng ca à?"
"Không có." Vạn Côn đáp, nhấc cao giỏ xách trong tay lên một chút, "Tôi mượn được quả tạ rồi, đi thôi, tôi tìm chỗ dạy cô tập ném."
Hà Lệ Chân hơi lo lắng, "Nếu em mà mệt thì đừng tập nữa, dù sao thì tôi cũng —–"
"Ây da, đi thôi đi thôi." Vạn Côn sải bước đi trước, tiện thể tóm luôn tay của Hà Lệ Chân. Hà Lệ Chân bị cậu kéo, cùng cất bước trên lối đi của công trường.
Hà Lệ Chân rất ngại, cô muốn rút tay ra, nhưng bàn tay to lớn của Vạn Côn siết chặt cứng, cô không giãy ra được, sau nữa cô phát hiện, cô mà hơi dùng sức ở bàn tay đó, ngón cái của Vạn Côn sẽ cọ cọ nhè nhẹ, tựa như đang trấn an cô.
Hà Lệ Chân thôi không hó hé nữa, để mặc cho cậu nắm.
Cô cứ cúi đầu bước đi, căn bản chẳng ngước lên nhìn. Hễ cô mà liếc Vạn Côn một cái thôi, thì sẽ trông ngay ra được rằng cậu hoàn toàn chỉ giả bộ bình tĩnh, rằng hàm thì đang cắn chặt, môi miệng mím thành một đường.
Tim gan Vạn Côn đã xoắn thành một nùi rồi.
Hà Lệ Chân vừa phó mặc, nhịp tim thình thình của cậu cũng dần dần yên ổn lại.
Mắt cậu nhìn đường, đầu óc nằm hết ở tay.
Hà Lệ Chân đi một hồi, thấy Vạn Côn chợt dừng bước, cô tưởng là đã đến nơi, kết quả cậu quẹo đúng vòng, dắt cô đi ngược về. Hà Lệ Chân hơi lấy làm lạ, ngước đầu nhìn cậu.
"Chưa tới?"
Vạn Côn tỉnh bơ đáp, "Chưa đâu."
Hà Lệ Chân chăm chú ngó cậu một hồi, bất chợt lên tiếng, "Đi lố rồi phải không."
Mặt Vạn Côn vẫn rất tỉnh, "Mới ăn cơm xong, đi bộ tập thể dục một chút."
"......."
Hà Lệ Chân quay đầu ngó đường, rồi chợt phì cười, Vạn Côn thoáng run, len lén liếc cô, Hà Lệ Chân biết cậu đang nhìn mình nhưng không quay đầu. Cô nhìn con đường trước mặt, vừa cười vừa bảo: "Ừ, tập thể dục một chút cũng tốt."
Vạn Côn bỗng hết căng thẳng, tay cũng không còn nắm chặt.
Bàn tay của cậu đã thả lỏng đến độ chỉ cần khẽ cựa quậy là có thể rút ra, nhưng Hà Lệ Chân vẫn để cậu nắm.
Giữa hai bàn tay có một kẽ hở rất nhỏ, chút gió thoảng qua, Hà Lệ Chân mới hay tay mình lành lạnh, là mồ hôi từ lòng bàn tay của Vạn Côn chạy qua.
Cô cảm thấy như cơn gió ấy bao là dịu dàng.
Thế là, hai bàn tay, từ giữ chặt, biến thành nắm tay, suốt một quãng đường đến khu đất trống cách công trường hai con phố.
Hà Lệ Chân chưa đến đây bao giờ, hỏi Vạn Côn: "Đây là đâu vậy?"
"Chỗ này hồi trước là một công viên." Cuối cùng Vạn Côn buông tay, đặt chiếc giỏ xuống một bên, nói tiếp: "Sau đó có công ty phát triển mua khu đất này, nói là định xây một khu thương mại. Kếu quả đang xây được năm thì người chủ bị bắt, đất bỏ hoang."
Nơi đây chỉ có một ngọn đèn đường, trời sẩm tối, ánh đèn đường kéo bóng của hai người bọn họ ra thật dài.
Hà Lệ Chân ngó quanh, khu vực này trông vẫn rất khá, có cây cỏ, không khí trong lành một cách hiếm hoi.
"Quanh đây không có ai cả." Vạn Côn đặt đồ xuống, vừa nói vừa nhìn Hà Lệ Chân đang quan sát bốn bề. Hà Lệ Chân thoáng sửng sốt, nhớ đến chuyện ở khu mỏ đá, nói: "Không phải tôi ngó [chừng] người, tôi đang ngó phong cảnh.""
Vạn Côn cười một tiếng, nói: "Khu khỉ gió này có phong cảnh gì chứ." Cậu lấy quả tạ từ trong giỏ ra, cầm nó bằng tay như cầm bowling, ngoắc lên ngoắc xuống hoạt động cổ tay.
Hà Lệ Chân ngạc nhiên nhìn cậu: "Quả tạ đó của em là đồ giả hả?"
Vạn Côn: "Thật hay giả thì chút nữa biết liền, tôi chạy một vòng với cô, làm nóng cơ thể trước, bây giờ trời lạnh rồi, đừng đứng chỗ cảm lạnh."
Hà Lệ Chân nói: "Mới rồi đi bộ tới cơ mà."
"Nhằm nhò gì." Vạn Côn cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo ngắn tay màu xám bó khít người, cậu duỗi thẳng cánh tay, co duỗi vài lần, nói: "Để đồ ở đây được rồi, chạy một vòng xung quanh."
Hà Lệ Chân hỏi: "Em có lạnh không?"
"Đâu có đâu."
Vạn Côn dẫn Hà Lệ Chân chạy vài vòng, chạy cho đến lúc cả hai đều bở hơi tai.
Thể chất của Hà Lệ Chân tầm thường, vốn chạy đã không ra hồn, được vài vòng thì mệt thở hồng hộc. Vạn Côn cũng mệt, bởi vì bước chạy của Hà Lệ Chân quá sức ngắn, chạy - bước vẫn chưa bằng một bước của Vạn Côn, mà cậu thì cho rằng không nên chạy luôn bỏ mặc cô, thế là cứ nhích nhích từng tí một.
Đến vòng cuối cùng, bản thân Vạn Côn cảm thấy mình toàn là hoàn thành bằng bước nhảy.
Hà Lệ Chân chạy xong ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, Vạn Côn nói: "Để tôi đi mua nước cho."
Hà Lệ Chân nói: "Tôi.......tôi....." Cô vốn định bảo, hay là để tôi đi, nhưng hổn hển nói không ra hơi, Vạn Côn không đợi cô nói hết thì đã khuất dạng.
Hà Lệ Chân nhìn theo bóng lưng cậu, bước ra từ rặng cây u ám, tiến vào vào dòng người giữa lòng phố đầy ánh đèn như cầu vồng. Cậu ngó trái rồi ngó phải, tìm được một tiệm tạp hoá. Một phút sau, Vạn Côn chạy về tay không, hơi hổn hển, "Quên không hỏi cô uống gì, cô thích gì?"
Hà Lệ Chân đáp: "Nước suối được rồi."
"Được." Nói xong, lại chạy ngược đi.
Hà Lệ Chân ngó theo bóng cậu, khoé miệng bất giác mang nụ cười.
Cậu mạnh mẽ sinh động như thế, tựa như một thân cây.
Lại thêm một phút nữa, Vạn Côn ôm - bình nước chạy trở về, đưa cho Hà Lệ Chân.
Hà Lệ Chân đón lấy, phát hiện Vạn Côn đã vặt nắp trước rồi. Đưa cho cô xong, Vạn Côn đặt những chai còn lại cạnh tảng đá, rồi cúi đầu lo tìm quả tạ để ở trong giỏ.
Sự mâu thuẫn trong cậu dạo trước đã tan biến, cô có thể cảm nhận được. Tuy xiềng xích cầm buộc vẫn còn, nhưng đôi cánh của cậu có thể nâng gánh nặng đó lên cùng. Cô không biết vì sao Vạn Côn có được biến đổi ấy, nhưng cô thật lòng thật dạ lấy làm vui mừng.
Giờ đây, cậu hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về riêng cậu.
Hà Lệ Chân ngửa đầu uống nước.
Cậu mạnh mẽ sinh động như thế, tựa như một thân cây.
Cô hết lòng hết dạ giúp đỡ cậu, nâng niu cậu, nhưng không cầu mong cậu sẽ thuộc về mình. Hy vọng lớn nhất tự đáy lòng cô, là mong sao có một ngày, có thể nhìn thấy thân cây ấy vươn trổ nhánh, rồi thậm chí đơm hoa.
hết chương
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse