Hứa Liên Trăn đi theo phía sau Tưởng Chính Nam, từng bước một hướng cầu thang đi đến. Ý nghĩ thanh tỉnh lại mơ hồ, cái loại cảm giác này thật giống như linh hồn đã hư thoát, ở trên lạnh lùng mà nhìn nhất cử nhất động hiện tại của chính mình.”
Cô ho khan một tiếng, ngập ngừng nói: “Ngại quá, tôi muốn đi toilet một chút.” Tưởng Chính Nam gật gật đầu: “Tôi ở dưới lầu chờ em.”
Hứa Liên Trăn lại nhớ tới căn phòng vừa rồi, ở toilet đợi hồi lâu, lâu đến mức ngay cả cô cũng cảm thấy nếu không đi xuống, có người sẽ phái người vào đây tìm cô. Kỳ thật cô không biết chính mình vì cái gì lại ngồi lâu như vậy, thật sự cô cũng không cảm thấy khó chịu hay gì khác, Diệp Anh Chương đã sớm không có nửa phần quan hệ đối với cô. Chỉ cảm thấy hết thảy đều là hư ảo, như cây gỗ chết khô, giống đang ở bên trong một mảnh hư ảo.
Cô bất giác giơ tay nhéo nhéo mặt, a, vẫn còn đau, cô khẽ hé miệng, thử nở một nụ cười.
Khi đi ra, cô đã cảm thấy bên trong tất cả đều đang từ từ khôi phục lại, trong không khí có thanh âm tươi mát đang lưu chuyển, có tiếng người ong ong, thậm chí còn có mùi của thức ăn.
Hết thảy ùn ùn kéo đến . . . .
Cánh cửa căn phòng chỗ quẹo hành lang khép hờ, có thanh âm quen thuộc truyền tới, có lẽ là vì lầu ba quá yên tĩnh, cho nên dù cách một cánh cửa, cô vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Mẹ, sao mọi người có thể làm như vậy chứ? Mọi người sao có thể không thèm hỏi ý kiến của con, đã tuyên bố trên buổi tiệc như vậy? Mẹ biết mà, con và Tuyền Tuyền từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ở trong lòng con, con vẫn coi Tuyền Tuyền như em gái . . . .”
“Mẹ, con không thương Tuyền Tuyền. Con không thể đính hôn với cô ấy, mẹ có hiểu hay không?”
“Anh Chương, mẹ vẫn luôn hiểu được, những gì mẹ hiểu đều rõ như gương. Con không thương Tuyền Tuyền, người con yêu chính là cái cô gái kêu Hứa Liên Trăn kia, có phải hay không?”
Đột nhiên nghe được tên của mình từ miệng của người khác, Hứa Liên Trăn không khỏi dừng bước.
Trong phòng im lặng hồi lâu, sau đó truyền đến một giọng nói.
“Anh Chương, vậy mẹ hỏi con, con cảm thấy con và cái cô Hứa Liên Trăn đó có thể có kết quả sao? Không tính đến chuyện ba mẹ không đồng ý cho con cùng một chỗ với cô ta, cho dù trước mắt không nói điều này, con cảm thấy cô Hứa Liên Trăn đó nguyện ý cùng với con sao?”
“Cô ta và ba cô ta là do chính tay con tống vào tù đó. Anh Chương à, chẳng lẽ con chưa từng ngồi suy nghĩ cho kỹ sao, con và cô ta có kết quả sao?”
Diệp Anh Chương khô khốc khàn khàn nói: “Nhưng mà, mẹ, con thật sự, con yêu cô ấy.”
Đáy lòng Hứa Liên Trăn một khắc kia đã kịch liệt run rẩy, vô cùng đau đớn. Cô dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống.
Mẹ Diệp Anh Chương tựa như thở dài một hơi: “Anh Chương, chuyện đính hôn hôm nay, cho dù hiện tại không có tuyên bố, nhưng những người tham dự buổi tiệc hôm nay có người nào trong lòng không biết rõ, chỉ kém không có nói toạc ra mà thôi. Con nếu là không đồng ý, con nói xem ba con và bác Tưởng phải ăn nói thế nào đây? Mẹ đã nhìn thấy Tuyền Tuyền từ nhỏ lớn lên, tâm địa thiện lương, bộ dạng cũng đẹp mắt. . . . . . Con thế nào liền. . . . . . Ai. . . . . . Anh Chương, coi như mẹ cầu xin con. . . . . . Con vì bệnh tình của mẹ. . . . . . Con cho mẹ nhìn thấy cháu nội của mình một lần đi . . . . .”
Trong phòng không còn âm thanh nào truyền ra nữa, giống như không có ai vậy.
Sau đó Hứa Liên Trăn đứng ở một góc, nhìn cao trào yến hội hết màn này lại màn khác tiếp nhau nổi lên. Đương nhiên cao trào lớn nhất chính là người dẫn chương trình tuyên bố việc Diệp Anh Chương cùng Tưởng Chính Tuyền đính hôn.
Khi Diệp Anh Chương cùng Tưởng Chính Tuyền trao đổi nhẫn xong, Tưởng Chính Nam mới kéo cô ra khỏi góc, mười ngón tay đan chặt vào nhau lôi tay cô, bưng ly rượu, tự mình đi đến trước mặt Diệp Anh Chương: “Em rể, chúc mừng nha. Đúng rồi, Liên Trăn muốn đích thân nói tiếng chúc mừng với hai người đó.”
Sắc mặt Diệp Anh Chương mơ hồ trắng bệch, ngón tay giật giật, nhưng vẫn là lịch sự vươn tay: “Hứa tiểu thư, cám ơn cô.” Hứa Liên Trăn ngừng thở, cụp mi mỉm cười: “Diệp tiên sinh, chúc mừng anh.” Xoay người, hướng Tưởng Chính Tuyền nói: “Tưởng tiểu thư, chúc mừng.”
Tưởng Chính Tuyền cười ngọt ngào, giống như đóa tường vi nở rộ ngày hè, vô cùng kiều diễm, giữ tay cô lại, đáy mắt tràn ngập ý cười hạnh phúc. Khi cười, hạnh phúc kia lại như mặt nước trong suốt muốn tràn ra khỏi viền mắt: “Liên Trăn, cám ơn. Hôm nay cô rất xinh đẹp a. Kiểu thiết kế bộ lễ phục này của cô tôi rất thích. . . . . .” Lời của cô ta cứ câu này nối câu kia, Hứa Liên Trăn chua xót không mở miệng, chỉ cười cười kệ cô ta cầm lấy tay.
Hôm nay Tưởng Chính Tuyền mặc một chiếc váy chữ A màu trắng dài đến đầu gối, trông như chiếc bánh ngọt, càng tăng thêm vẻ thanh thuần mềm mại. Tuổi trẻ, dung mạo, gia thế như vậy đúng là khiến người ta hâm mộ. Có lẽ cũng được người ta che chở, sự che chở này khiến cho sự tinh thuần chưa bị ô nhiễm xâm nhập.
Ánh mắt rất nhiều người cũng vô thức mà đảo qua, có một số là trưởng bối, chính là cha mẹ Tưởng Chính Tuyền và Diệp Anh Chương, đều dừng ở trên người cô. Hứa Liên Trăn hiểu rất rõ. Nguyên nhân chủ yếu của chuyện này là do cô và Tưởng Chính Nam hai tay đan chặt nhau. Không biết có phải hôm nay cô diễn quá tồi, hay là do người bên cạnh quá thiện tâm, lại đợi trong chốc lát, khóe miệng mỉm cười cúi đầu hỏi: “Muốn về sao?”
Trên xe trở về, hai người lại im lặng như bình thường. Hứa Liên Trăn nhìn những ánh đèn huỳnh quang lóe sáng rồi lại biến mất ngoài cười sổ, hồi lâu sau, mới mở miệng hỏi ra vấn đề vẫn giữ trong lòng: “Hôn kỳ của Tưởng tiểu thư dự định là khi nào? Có phải rất nhanh sẽ kết hôn không?”
Rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường, chính là Tưởng Chính Nam vẫn trầm mặc, không khí trong xe căng thẳng đến hít thở không thông. Cô chỉ cảm thấy tốc độ vụt qua của đèn đường hình như nhanh hơn rất nhiều.
—–
Cuối cùng xe “Két” một tiếng thật dài phanh lại, người cô theo quán tính lao về trước, nếu không phải đã cài dây an toàn, cô đã sớm lao đập đầu về phía trước rồi.
Mặt Tưởng Chính Nam ẩn trong bóng tối, cũng không có quay đầu lại nói: “Xuống xe!”
Hứa Liên Trăn lăng lăng xuống xe, chờ phục hồi tinh thần, xe của Tưởng Chính Nam đã sớm không còn bóng dáng. Cô trở lại phòng, cũng không có bật đèn, theo đuổi thế giới bóng đêm vô tận của chính mình.
Rốt cục Diệp Anh Chương cũng đính hôn với Tưởng Chính Tuyền. Tất cả trao đổi cuối cùng cũng đã xong, giống như vở kịch buông màn, đem tất cả ngăn cách.
Diệp Anh Chương và cô vốn là không nên có dây dưa gì. Kết quả như vậy, có phải đã trở lại điểm xuất phát ban đầu không?
Cô không biết, thật sự không biết.
Khi cô vô thức ôm đầu gối nhìn sắc trời ngoài cửa sổ từ đen chuyển sang trắng, rốt cục cô cũng thanh tỉnh nhận ra, một ngày mới lại bắt đầu.
Hết thảy thật sự đã kết thúc!
Thế giới này ai rời đi, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn như lẽ thường mọc rồi lại lặn.