Trọn Đời Không Buông Tay

quyển 1 chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có một ngày, buổi tối, hẳn là đã khuya. Cô mơ hồ lại nghe thấy tiếng xe vào nhà. Cô trở mình, tìm tư thế thoải mái, dần dần mông lung lên.”

Trong mơ màng, hình như có người xuất hiện ở bên giường, cũng không bật đèn, xốc chăn mỏng lên, trực tiếp chui vào. Cô đột nhiên như phản xạ có điều kiện nhanh chóng thanh tỉnh lại, trên người người này mang theo mùi rượu, cái chính là đây không phải mùi cô quen thuộc. Không phải hắn!

Cô bật mình ngồi dậy, “Ba” một tiếng mở đèn lên. Hé ra một khuôn mặt xa lạ, tuy rằng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cũng đoan chính, nhưng không phải hắn.

Hứa Liên Trăn phát ra một tiếng “A” chói tai, luống cuống tay chân cầm lấy chăn nhảy xuống giường. Người nọ hé mí mắt lên, mắt say lờ đờ nhập nhèm đập đập đầu rồi cũng ngồi dậy.

“A —- anh — anh là ai? Sao lại ở chỗ này?” Cô hoảng sợ lúng túng nhìn chằm chằm người kia, một mực lùi về phía sau, mãi cho đến góc.

Người nọ lại hỏi lại cô, tuy rằng cau mày, có men say, nhưng vẫn như trước cả vú lấp miệng em: “Cô là ai, con bà nó, nơi này của Tưởng Chính Nam thế nào lại vô duyên vô cớ có đàn bà xuất hiện chứ?”

Cửa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, có hai người đẩy cửa chạy vào, một là hắn, người kia cô cũng không biết. Nhưng cảm giác được cũng là loại người giống Tưởng Chính Nam, cái loại khí chất này không phải người bình thường có thể có.

Người trên giường ước chừng bị biến cố này làm phiền, cảm giác say cũng tỉnh vài phần, liền liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt u ám không chịu nổi của Tưởng Chính Nam, đột nhiên nhíu mi, cười gian tà: “Tưởng Chính Nam, tiếp đón của cậu thật là càng ngày càng chu đáo! Chuẩn bị cho mình một kinh hỉ lớn như vậy.”

Nói xong, đem ánh mắt mà quyét tới quyét lui trên người Hứa Liên Trăn vài cái, khóe miệng cong lên, không có ý tốt cười nói: “Khuôn mặt, dáng người cũng không tệ lắm. Được rồi. Đêm nay mình nhận ý tốt của cậu.” Dứt lời, hướng Hứa Liên Trăn mị hoặc cười: “Đến đây đi, bảo bối.”

Tưởng Chính Nam một chữ cũng không ném ra, tức giận đứng chắn trước người cô. Hứa Liên Trăn nhìn thấy hắn một thân áo choàng tắm lôi thôi, tóc ướt sũng, nước đang còn rớt xuống. Có lẽ là đang tắm rửa xong bị tiếng hét kinh động đến mà chạy tới đây.

Tưởng Chính Nam liếc xéo Sở Tùy Phong một cái, thản nhiên nói: “Còn không trở về phòng cho tôi.” Hứa Liên Trăn thấp thỏm, ôm chăn cào tóc, rứt tóc từ từ rời khỏi gian phòng.

Mới đến cửa, nghe thấy tiếng người kia nói chuyện, mơ hồ có ý trêu chọc: “Trách không được, tiểu tử này gần đây đối với mỹ nữ chỉ bày ra bộ dáng đần độn, thì ra là kim ốc tàng Kiều. Này, trước kia không phải cậu chưa bao giờ mang đàn bà về nơi này sao? Nói cái gì là làm bẩn giường của mình? Bữa nay đổi tính a?”

Lại nghe một giọng nói xa lạ còn mang theo tiếng cười vang lên: “Sở Tùy Phong, mình đề nghị cậu bớt tranh cãi đi. Nếu không mình thật sự rất khó đảm bảo cậu có thể tứ chi lành nặn mà đi ra khỏi đây đấy.”

Cái người Sở Tùy Phong kia cười “Ha ha” phá lên cười: “Đúng — đúng—-”

Câu nói kế tiếp thì nghe không rõ .

Sau một lúc lâu, hắn mới đẩy cửa mà vào, sắc mặt xanh mét, biểu tình lãnh đạm đến cực điểm. Thấy cô vẫn ôm chăn, đứng ở cửa. Sắc mặt hắn tựa hồ càng thêm giận dữ, trong thanh âm lộ ra hàn khí: “Còn không đi tắm rửa —”

Hứa Liên Trăn bị điệu bộ nghiến răng nghiến lợi của hắn là cho khiếp sợ, lùi về phía sau mấy bước. Lúc này cô mới buông cái chăn mỏng ra, lộ ra quần áo ở nhà bên trong, một cái áo sơmi cộc tay còn có một cái quần cộc.

Sắc mặt bất tri bất giác Tưởng Chính Nam dịu đi một chút, nhưng khẩu khí vẫn là không chút hiền lành: “Nhanh đi tắm rửa, đem quần áo thay ra cho tôi!”

Hứa Liên Trăn tắm rất chậm, đứng ở dưới vòi hoa sen, chà sát một lần lại một lần. Sau đó lại thổi tóc, thật chậm thật chậm mà thổi, ngó trái ngó phải, ngó trước ngó sau—- đến cuối cùng, cảm thấy cái gì cũng tốt.

Trong phòng tắm của hắn tất nhiên chỉ có áo choàng tắm của hắn, cô mặc ở trên người, rộng thùng thình còn dài lê thê dưới đất. Cô gắt gao mà buộc thắt lưng, lúc này mới đẩy cửa ra.

Tưởng Chính Nam tựa vào đầu giường, quét cô liếc mắt một cái.

Con ngươi mắt cô đúng là đen láy mà trong sáng như pha lê, trong lúc lưu chuyển, trong veo như nước, đại khái chỉ có những người không lòng dạ toan tính thì ánh mắt mới có thể trong sáng như thế.

Tưởng Chính Nam chậm rãi hướng cô đi tới, nhất cử nhất động dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm quỷ quái Hứa Liên Trăn giật mình lùi về phía sau, mãi cho đến khi sau lưng chạm phải vách tường lạnh lẽo mới thôi.

Tưởng Chính Nam dừng bước, chỉ là nhìn chằm chằm cô, giống như là muốn theo dõi con mồi, rất chậm rất chậm mà cúi người xuống.

Thân ảnh cao lớn của hắn bao phủ toàn bộ cô. Môi từ từ đè xuống. Cô đã muốn không thể lùi được nữa, chỉ có ngoái đầu sang một bên, môi hắn dừng lại ở trên khóe miệng cô. Hắn cười, thanh âm trầm thấp, hơi thở ái muội: “Xem em có thể chạy đi đâu nào?”

Ngay sau đó, hắn ngay tại trên môi cô nhiệt liệt mà uyển chuyển hôn, cuối cùng mạnh mẽ mà thâm trầm hôn vào trong cánh môi của cô —-

Tưởng Chính Nam ôm cô, không biết thế nào sau liền thốt ra : “Hắn chạm vào đâu của em?” Cô có chút khó hiểu giương mắt nhìn hắn, ánh mắt mê mang vô tội giống như nai con, khóe miệng hơi hé mở, tinh tế kiều diễm, như là một đóa hoa, mềm mại khôn cùng. Lòng hắn như được một bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve, nhưng lại rất khó chịu. Liền không thể kiềm chế mà hôn tiếp—-

Ngày hôm sau, thời điểm Hứa Liên Trăn tỉnh lại, đã muốn là giữa trưa. Cô mờ mịt nhìn phòng ngủ xa lạ, bài trí xa lạ, cô ôm chăn ngồi dậy, sau một lúc lâu, hai tay ôm đầu, ngơ ngác sững sờ.

Trở về căn phòng ban đầu của chính mình, nhìn lên, vẫn là bộ dáng ngày hôm qua khi cô rời đi, xem ra sau đó người kia cũng không ngủ ở trong này. Cô tuy rằng không có khắt khe gì, nhưng là bởi vì từng có một đoạn cuộc sống bên trong lao tù không hề có chút riêng tư nào, cho nên hiện giờ là cực kháng cự cùng người khác chia xẻ tư mật bên trong phòng ngủ của chính mình, bây giờ gặp người nọ không có ngủ lại, thấy cả người thả lỏng mà đỡ buồn bực hơn rất nhiều.

Liền ở trong phòng chính mình bắt đầu tắm rửa, còn đang thổi tóc, dì giúp việc ở biệt thự đứng bên ngoài gõ cửa: “Hứa tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Cô đứng lên: “Vâng, cám ơn.”

Hứa Liên Trăn đổi quần áo thoải mái ở nhà đi xuống lầu, ở cửa phòng ăn liền ngây ngẩn cả người. Đại nhân như hắn cư nhiên không có đi ra ngoài, đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn thật dài.

Hứa Liên Trăn chưa từng sau buổi sáng mà nhìn thấy hắn, đây lại là lần đầu tiên sau khi thân mật xong mà nhìn thấy hắn, không khỏi cảm thấy có chút khác thường nói không lên lời, thầm nghĩ xoay người rời đi.

Sắc mặt hắn vẫn như thường. Cô chú ý tới hắn mãi cho đến khi cô ngồi xuống sau đó mới động đôi đũa.

Hai người chưa từng như vậy mà cùng ăn xong một bữa cơm, cho tới nay, bọn họ luôn là một mình. Hôm nay lại như vậy, thật thật sự là cảm thấy cực kỳ khác thường. Hai người cũng giống như những cặp tình lữ bình thường, cực bình thường ở nhà dùng cơm mà thôi.

Hai người trong lúc đó cũng không có lời nói, chỉ lẳng lặng, bên trong phòng ăn to rộng ngẫu nhiên chỉ truyền đến tiếng động thanh thúy bát đũa chạm vào nhau.

Từ ngày ấy bắt đầu, Hứa Liên Trăn thực kinh ngạc phát hiện có đôi khi hắn thực giống người đi làm bình thường mà tan tầm, sáng h chiều h. Sau đó cô có thể ở trên bàn ăn nhìn thấy hắn. Tỷ như hiện tại, hai người lại cùng một chỗ dùng bữa tối.

Có lẽ là do số lần hai người cùng nhau ăn cơm nhiều hơn, cô cũng đã không còn giống với thời điểm mới bắt đầu, không cảm thấy không thoải mái nữa. Có lẽ là vốn đã quen với cảnh một người tịch mịch, cho nên có thể có người ngồi đối diện, cùng cô, cũng là chuyện tốt.

Điều không tốt duy nhất chính là, mỗi đêm đều gặp hắn, nửa ép buộc nửa hấp dẫn ——

Hứa Liên Trăn buồn bực mệt mỏi gấp sách lại. Hết thảy rốt cuộc sao lại đến nông nỗi này chứ?

Truyện Chữ Hay