Nikki chọn đúng thời điểm đó ỏng ẹo bước ra khỏi phòng.
“Anh Brandon bị làm sao thế?” – cô nàng hốt hoảng chạy theo mình và anh Steven.
“Xe của cậu ta bị cháy” – anh Steven nhún vai nói.
“Hả?” – giọng Nikki rút rít như phải bỏng – “Không phải con Lamborghini mới chứ?”
May mà mình nhanh chân kịp nép sát người vào tường chứ không chắcị Nikki xô cho ngã chỏng vó vì còn mải đuổi theo Brandon.
“Anh Brandon” – giờ chỉ còn tiếng đế giày của Nikki vang lên lộp cộp trên sàn đá cẩm thạch bóng lộn – “Chờ em với! Em đến đây!”.
Mình còn chưa kịp nhắc cô ta đừng có chạy ra ngoài kẻo bị đám paparazzi chộp được ảnh thì khổ, nhưng đã quá muộn. Cô nàng đã nhanh chóng mất dạng phía cuối hành lang.
Cosabella, vẫn lẽo đẽo bám gót mình nãy giờ, thấy vậy vội cong mông chạy theo chân cô chủ cũ, mồm sủa inh ỏi ra chiều phấn khích. Mặc dù ngay sau đó bị cô ta phũ phàng đóng sầm cửa trước mũi, nhưng có vẻ như Cosy không hề lấy đó làm buồn, trái lại, cô nhóc hớn hở quay trở lại phòng khách, mặt vênh ngược lên đầy hãnh diện vì thành tích đuổi-người-lạ vừa rồi của mình.
“Vậy ra” – anh Steven khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn mình lúc hai anh em đi men theo cái hành lang dài dằng dặc. Xem ra đôi giày cao gót và kiểu váy bó sát này của Armani chỉ thích hợp cho các buổi dạ tiệc không yêu cầu di chuyển nhiều thôi – “em chính là người đốt xe của cậu ta đấy à?”.
Câu hỏi đó của anh khiến mình đứng khựng lại mất vài giây.
“Em á?” – mình cố tỏ ra làm mặt sốc khi nghe thấy lời buộc tội vừa rồi – “Điều gì khiến anh nghĩ rằng đó là em, mà không phải là một trong mấy tay paparazzi ngoài kia? Biết đâu chính họ làm vậy để lừa anh ta ra khỏi nhà và chụp ảnh thì sao?”.
“Bởi vì anh tìm thấy thứ này…” – vừa nói anh vừa giơ lên cho mình xem những gì còn sót lại của sợi dây chuyền gỗ Brandon mới tặng cách đây không lâu… trước khi bị mình nhúng vào hỗn hợp nước nóng, đường và một hợp chất khác rồi hong khô qua đêm – “và anh tin rằng lửa đã được bắt nguồn từ đây”.
“Anh nói dối” – mình giật vội lấy sợi dây trên tay anh, ngay khi vừa xuống đến chân cầu thang – “Anh nói anh nhìn thấy chiếc xe bốc cháy từ chỗ cửa sổ cơ mà”.
“Thì đúng thế” – anh Steven nói –“Anh nhìn thấy và chạy ra ngoài xem. Cũng được một lúc rồi. Nhưng anh thấy vụ này rất thú vị nên cứ để yên xem sao. Mà này, em học đâu ra cái trò tạo ra mồi cháy chậm nà thế?”.
“YouTube” – mình thản nhiên thả tõm sợi dây chuyền cháy đen vào cái lọ Hy Lạp cổ ở chân cầu thang – “Và đừng tưởng con gái thì không biết gì về cháy nổ. Dù gì em cũng là học sinh của một trong nhừng trường trung học hàng đầu hiện nay”.
“Tất nhiên” – anh Steven gật gù – “Thế mà anh nghĩ không ra. Nhưng mà…” – anh rẽ theo mình vào trong phòng ăn và ngồi xuống chiếc bàn lớn đã được bày biện sẵn – “tại sao em lại muốn làm nổ tung con xe mới của Brandon Stark?”.
Bởi vì anh ta đang bắt chúng ta làm tù nhân ở đây. Và Christopher không còn yêu em nữa.
“Nó sẽ không nổ tung đâu” – mình nói – “Em chỉ làm theo mẫu hướng dẫn và đặt nó trên nóc xe cùng một chú ga lấy từ bật lửa. Hơn nữa ngoài đó chỗ nào chẳng có bình cứu hỏa. Em đã kiểm tra kỹ rồi. Nếu Brandon biết suy nghĩ một chút, anh ta sẽ thừa sức dập tắt lửa, trước khi có bất kỳ hỏng hóc nghiêm trọng nào, ngoại trừ tróc sơn”.
Có điều mình đã tính toán thời gian không được chuẩn cho lắm. Đáng ra nó phải bùng cháy trước khi anh ta cúi xuống hôn mình mới phải.
“Em đâu cần phải phá hỏng xe của cậu ta” – anh Steven thở dài – “Mặc dù tên nhóc đó đúng là chẳng ra gì nhưng em không nghĩ là mình đã làm hơi quá?”.
“Không” – mình đáp cụt lủn. Cosabella ngoan ngoãn nằm cuộn tròn dưới chân mình.
“Uầy” –anh Steven mở tròn mắt nhìn mình – “Em đúng là ghét cậu ta thật”.
Mình nhắm mắt lại cũng không thể quên được ánh mắt đau đớn của Christopher khi chứng kiến cảnh mình lên xe limo cùng Brandon.
Hai tai thì luôn văng vẳng câu Bạn không có tin nhắn mới nào trong hộp thư thoại.
“Em đã nói với anh rồi” – mình nói – “Em chỉ định làm trầy ít sơn”.
Anh Steven lắc đầu: “Anh không dễ bị lừa thế đâu Emm”.
Tất nhiên là không rồi. Anh trai của Nikki là một sĩ quan quân đội được huấn luyện bài bản. Anh ấy đâu có ngốc.
Nhưng mình vẫn cố làm ra vẻ ngây thơ vô tội hết sức có thể, bởi vì mình không muốn lời đe dọa của Brandon trở thành sự thật nếu mọi chuyện vỡ lở ra.
“Em không hiểu anh muốn ám chỉ cái gì” – mình tròn xoe mắt hỏi lại.
“Em đóng kịch cũng giỏi lắm”. “Nhưng giờ thì hãy nói ra xem nào, chúng ta giỏi lắm cũng chỉ còn phút nói chuyện riêng với nhau thôi. Em không hề yêu Brandon. Chuyện gì đang xảy ra thế, Emm? Tại sao trước mặt thì em giả bộ như đang yêu Brandon Stark nhưng sau lưng lại đi châm lửa đốt xe cậu ta?”.
Không biết cô ta đã biết được gì về Stark Quark nhưng rõ ràng đó chính là nguyên nhân khiến người ta muốn giết chết Nikki Howard – sau đó ghép não người khác vào để vẫn giữ được hình ảnh đáng giá bạc triệu của cô ta. Tin tôi đi. Và tôi muốn tham gia vụ này. Đó là những gì Brandon thì thầm vào tai mình trong buổi sáng mùa Đông lạnh giá ở New York một tuần trước.
Tại sao tôi phải giúp anh? – Mình đã hỏi lại.
Bởi vì, anh ta nói, Nếu không, tôi sẽ nói cho bố tôi biết Nikki Howard thật đang ở đâu. Và, anh ta nói thêm, về Christopher, hãy thôi ngay ý định với cái tay mặc áo khoác da đi nhá, xem ra hắn si mê cô ra mặt rồi. Chỉ mình tôi thôi. Giờ cô là của tôi. Hiểu chưa?
Khi đó mình còn cho rằng anh ta bị điên cơ đấy.
Nhưng giờ mình đã hiểu: Brandon Stark không hề bị điên. Mà là đần. Anh ta muốn để lại dấu ấn gì đó của riêng mình với thế giới, giống như ông bố, nhưng lại không biết phải làm thế nào cho phải.
Và kể cho bạn họ biết chuyện tôi ép cô làm mấy chuyện này thì ngay lập tức bố tôi sẽ được thông báo về cô ta.
Anh ta định làm thế thật sao?
Hiển nhiên anh ta chẳng quan tâm gì tới Nikki – huống hồ gì anh Steven hay bác Howard. Nhưng khi họ không còn nơi nào để đi, anh ta vẫn chấp nhận đưa họ về nhà và mua quần áo cho họ.
Lý do? Bởi anh ta nghĩ làm như vậy sẽ lấy lại được thứ mà anh ta vẫn luôn cho là món đồ thuộc quyền sở hữu riêng: MÌNH (Chỉ có điều đấy không phải là mình. Chỉ là một cô gái có khuôn mặt giống Nikki Howard, chấm hết. Ngay cả đến tên thật của cô ta là gì anh ta cũng còn không biết).
À, và cả cái bí mật mà Nikki đang nắm giữ nữa chứ. Theo lời của Brandon bí mật đó sẽ mang lại cho anh ta rất nhiều tiền.
”Emm” – anh Steven lo lắng nhìn mình. Oài, công nhận nhìn gần như thế này mới thấy anh em nhà Howard giống nhau thật – “Anh xin thề, dù hắn đe dọa em chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ giúp đỡ em. Chỉ cần nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra”.
Mình rất muốn nói với Steven rằng mình tin anh ý. Thật đấy! Mình không có anh trai nhưng mình rất có thiện cảm với người anh này của Nikki. Anh ấy rất biết cách an ủi, động viên người khác, nhất là với bờ vai rộng và ánh mắt đầy sự tin tưởng thế kia. Xém chút nữa thì mình đã tin là anh ấy có thể giúp mình giải quyết được mọi chuyện.
Nhưng rõ ràng là anh ấy không thể. Không ai có thể.
Và nếu cô kể cho bọn họ biết chuyện tôi ép cô làm mấy chuyện này thì ngay lập tức bố tôi sẽ được thông báo về cô ta.
Dĩ nhiên Brandon sẽ không nói gì với bố anh ta về chuyện Nikki. Đơn giản là vì anh ta không thể. Anh ta quá cần tới cô ta. Nikki là người nắm giữ chìa khóa cho mọi chuyện.
Nhưng với Christopher thì khác. Không có gì đảm bảo là Brandon sẽ không mách lẻo với bố anh ta về Christopher.
“Ô đây rồi” – bác Howard reo lên mừng rỡ khi tìm thấy mình và anh Steven. Theo chân bác ấy là hai người anh em của Cosabella, đang lũn cũn nhảy xuống từng bậc cầu thang – “Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Mấy tiếng ồn ả vừa rồi là sao thế?”
Phù, may quá… bác Howard xuất hiện thật đúng lúc. Giờ mình đã hiểu hai anh em Nikki kế thừa vẻ đẹp từ ai. Ở cái tuổi ngũ tuần mà bác Howard còn trông lộng lẫy thế này, chắc hẳn hồi trẻ bác ý đã khiến không biết bao chàng trai phải ngẩn ngơ.
Trước khi bọn mình kịp nói thêm lời nào, viên phụ bếp đột nhiên không hiểu từ đâu xuất hiện, trên tay bưng một chiếc khay lớn bằng bạc.
“Món súp cua bể” – đầu anh ta ngẩng cao, cố gắng không để mấy chú cún đang nhảy nhót dưới chân làm cho phân tâm. Không cần nhìn cũng hiểu mấy chú cún đó muốn gì: Cầu cho anh ta vấp ngã và đánh đổ khay súp kia!
Nhưng xem ra tất cả những gì anh ta quan tâm lúc này là: “Ô, ngài Stark chưa xuống ăn tối với cô ạ?”.
“À, có một chút chuyện khẩn cấp” – mình giải thích – “Chắc mấy phút nữa anh ấy sẽ quay lại thôi. Anh cứ nói với bếp trưởng chuẩn bị sẵn sàng và dọn đồ ăn ra luôn đi”.
Viên phụ bếp gật đầu, bày món súp ra bàn cho bác Howard và anh Steven, sau đó rút lui vào trong bếp, không một tiếng động. Cosy và hai người anh em, Harry và Winston lập tức cong mông chạy theo, tràn đầy hy vọng rằng anh ta có thể làm rớt chút gì đó ra sàn.
“Chuyện khẩn cấp gì thế?” – bác Howard hỏi.
“Emm châm lửa đốt xe của cậu ta” – anh Steven đủng đỉnh đáp.
Bác Howard đang giơ thìa súp lên định đút vào miệng lập tức bỏ xuống, quay sang sửng sốt nhìn mình: “Emm! Sao cháu có thể làm một chuyện như thế?”.
Mình nhún vai. Mình không thể nói với bác ấy rằng: Mình làm như vậy là vì Brandon là một gã nói dối trơ trẽn, kẻ khiến cho mình và bạn trai mình phải chia tay nhau mãi mãi. Bác Howard, giống như tất cả những người khác, cho rằng mình yêu Brandon và rằng anh ta đang bảo vệ mẹ con bác ấy người bố độc ác của mình.
Và xét trên phương diện nào đó thì đúng là thế thật.
Mình không muốn bác ấy phải lo lắng thêm làm gì. Bác ấy đã phải hy sinh quá nhiều rồi, bỏ lại đằng sau mọi thứ – công việc, gia đình, bạn bè, cuộc sống – tất cả vì cô con gái của mình.
Nhưng xem ra cô con gái ấy chẳng hề biết ơn vì điều đó một tẹo nào.
“Chúng ta có nên gọi cho trạm cứu hỏa không?” – bác Howard vẫn chưa hết sốc.
Đúng lúc đó, cửa phòng ăn bật mở, Brandon hầm hầm bước vào, loẹt quẹt bên cạnh là Nikki trong chiếc váy dài thượt của mình.
“Anh nói cho em biết, chắc chắn đây là âm mưu của mấy người bên tờ OK!” – Brandon nói –“Và anh quyết không để yên vụ này đâu. Không một giây nào nữa. Anh sẽ gọi cho đoàn luật sư của mình. Anh sẽ kiện bọn họ yêu cầu bồi thường lại con xe mới”.
“Đúng rồi, anh Brandon” – Nikki phụ họa theo trong khi vẫn đang khập khiễng trên đôi giày cao gót, rộng tới vài số so với chân của cô ta – “Chắc chắn là bọn họ. Chứ còn ai vào đâu nữa?”.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” – bác Howard hỏi – “Không ai bị thương gì chứ? Ngọn lửa đã tắt chưa? Nikki, không ai chụp được ảnh con ngoài đó chứ hả?”.
“Vâng, lửa đã tắt rồi” – Brandon nói, trong khi Nikki lắc đầu trả lời câu hỏi của mẹ về vụ mấy bức ảnh. Mặt anh ta không rời khỏi màn hình con iPhone – “Và Nikki không sao cả. Nhưng sơn xe của cháu thì hỏng hoàn toàn. Cháy hết! Alô, anh Ken hả?” – tiếp sau đó là màn quát tháo ầm ĩ của anh ta với cái điện thoại – “Anh Ken, là Brandon đây. Họ phá hỏng hết con xe của tôi rồi. Cái gì? Xin thưa, là con Murcielago chứ sao nữa. Tại sao á? Tôi biết thế quái nào được! Có thể là bọn họ muốn kiếm vài bức ảnh giật gân để đưa ra trang bìa chứ sao. Không thế thì còn vì cái gì nữa?”.
“Giờ ai mà còn tâm trạng nào để ăn cơ chứ,” – Nikki thở dài cái thượt, vứt khăn ăn sang một bên – “Sau những gì vừa xảy ra. Đám paparazzi đó biết điểm dừng nữa rồi. Sao bọn họ có thể làm một việc khủng khiếp như thế với anh Brandon cơ chứ? Tội nghiệp anh ý!”.
“Sao em lại nghĩ đó là do bàn tay của đám paparazzi?” – anh Steven hỏi, mắt chăm chăm nhìn viên phụ bếp đang vất vả vật lộn với anh em nhà Cosy để không làm rớt cái khay thứ hai trên tay.
“Ngoài họ ra em không còn nghĩ ra được ai khác nữa” – Nikki nói – “Anh Brandon chưa bao giờ làm hại ai hết. Anh ấy là một người cực kỳ đáng yêu và dễ mến”.
Mình đang uống nước nghe thấy vậy suýt chút nữa thì phì ra hết cả bàn. Nếu Brandon là một người đáng yêu và dễ mến thì mình là cô dâu của quỷ Sa-tăng.
“Biết đâu” – mình mở lời, sau khi đã hết sặc – “là bố anh ta làm thì sao”.
“Hả?” – Nikki giật thót mình – “Tại sao bác ấy lại đem tặng cho anh ấy một con xe đắt tiền nhân dịp Giáng Sinh để rồi sao đó lại châm lửa đốt nó?”.
“Bởi vì” – mình nói tiếp – “có thể ngài Stark biết chuyện cậu đang ở đây”.
Mặt Nikki lập tức tái dại đi.
“Cậu nghĩ là ông ta biết sao?” – cô ta lập bập hỏi lại.
Công nhận mình cũng xấu thật. Một kẻ gắp lửa bỏ tay người, nói dối không chớp mắt. Nhưng kệ chứ, mình chẳng quan tâm. Bọn họ, không buồn hỏi ý kiến mình lấy một câu tự tiện lôi mình ra ghép não, tiếp đó buộc mình phải đá cậu bạn trai một cách không thương tiếc, và giờ lại còn bắt mình mặc chiếc áo lót đính kim cương trị giá hàng triệu đô diễu qua diễu lại trước hàng ngàn con người xem truyền hình. Thử hỏi còn điều gì mà họ không dám làm với mình nữa? Giết mình chắc?
Xin lỗi nhưng… dù gì thì mình cũng đã chết rồi.
“Ông ấy có thể đã nghi ngờ” – mình đế thêm – “Và nếu vậy chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Bọn mình cần phải biết tại sao và vì cái gì mà ông ta phải cho người ám sát cậu. Có như thế chúng ta mới có được bằng chứng để tố giác bố của Brandon và tống ông ta vào tù, nơi ông ta không còn hại cậu được nữa”.
Mặt Nikki vênh ngược lên đầy cố chấp.
“Như mình đã nói với mẹ mình” – cô ta cố nhấn mạnh chữ mẹ một cách khó chịu – “bố của anh Brandon không hề sai người ám sát mình. Không hiểu mấy người moi ở đâu ra mấy chuyện vớ vẩn như thế…”.
“Bởi vì chúng ta đều có mặt trong phòng khách nhà bác sỹ Fong tối hôm đó” – bác Howard kiên nhẫn giải thích – “và đều đã nghe được những gì bác ấy kể về trường hợp của con, Nikki. Con không hề mắc bệnh gì về não hết…”.
“Nhưng bọn họ vẫn ép bác ấy tiến hành phẫu thuật” – anh Steven cắt ngang lời mẹ – “và dự định sẽ vứt bỏ bộ não của em đi. Chính bác ý đã cứu mạng em bằng cách ghép não của em vào thân hình hiện giờ đây. Sao em không hiểu nhỉ? Hãy nói cho mọi người biết em đã định tống tiền ông Robert Stark chuyện gì để tất cả chúng ta có thể quay trở lại với cuộc sống trước kia của mình”.
“Ồ” – hai mắt Nikki đột nhiên ngấn đầy lệ – “Thế à? Chúng ta có thể quay lại với cuộc sống trước kia à, anh Steven? Này xin lỗi chứ anh quên khẩn trương đi cho em nhờ. Bởi vì có một đứa con gái khác đang sống trong cơ thể cũ của em”.
Ánh mắt cô ta nhìn mình lúc đó khiến mình lạnh hết cả xương sống. Không một ai – kể cả Whitney Robertson ở trường Tribeca Alternative, vốn vẫn luôn coi mình là cái gai trong mắt, chỉ vì mình ở cùng đội bóng chuyền với cô ta và thỉnh thoảng đỡ hụt một vài cú chuyền bóng – từng nhìn mình với ánh mắt đầy sự căm ghét và thù hận tới tận xương tủy như thế này.
“Vì thế em không thể quay trở lại với cuộc sống trước kia của mình” – Nikki quay sang nói với anh trai – “Còn cô ta lại được nhởn nhơ sống trong căn hộ của em, xài tiền của em, mặc đồ của em; thậm chí con chó của em cũng thích cô ta hơn em” – cô ta giận dữ chỉ về phía Cosabella, đang ra sức dụi đầu vào chân mình nịnh nọt xin ăn.
“Vậy nên” – Nikki nói tiếp – “em không có ý gì vội vã muốn rời khỏi đây hết. Em lại thích mọi thứ cứ diễn ra như bây giờ còn hơn. Nếu anh cho rằng em sẽ chịu quay lại xứ Gasper nhà quê đó cùng với anh và mẹ thì anh hãy nghĩ lại đi, Steven ạ. Em sẽ không bao giờ quay lại đấy đâu. Không bao giờ”.
“Nikki” – mình tự dưng cảm thấy vô cùng có lỗi với những gì đã xảy ra với cô ta. Mặc dù mọi chuyện hoàn toàn không phải là lỗi của mình – mình chưa bao giờ nói muốn làm bộ não mới cho gương mặt đại diện của tập đoàn Stark – nhưng mình thấy như thể đang mắc nợ cô ta cái gì đó.
Nhưng mình cần phải thoát khỏi sự kiểm soát của Brandon Stark, trước khi mình hóa điên.
Hoặc lại châm lửa đốt cháy món đồ nào đó khác của anh ta. Ví dụ như cái quần anh ta đang mặc chẳng hạn.
“Có lẽ chúng ta có thể thu xếp được vài chuyện” – mình hạ giọng, không muốn để Brandon, nãy giờ vẫn đang ôm chặt lấy cái điện thoại bàn bạc với luật sư của mình, nghe thấy.
Nikki nheo mắt nhìn mình gườm gườm.
“Ý cậu là sao?”.
“Ý mình là” – mình thì thào – “Mình có thể trả lại cậu toàn bộ số tiền trong tài khoản ngân hàng. Ngoài ra từ nay về sau, bất cứ khoản nào kiếm được mình cũng chia cho cậu một phần. Cậu biết rồi đấy, từ các công việc sau này”.
Nikki ngả người ra sau ghế. Món thứ ba tiếp tục được mang ra, Brandon vẫn đang mải mê nói điện thoại ở phía cuối cầu thang. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng anh ta ré lên đầy giận dữ, kiểu như:“Ý anh là sao, còn đòi chứng cứ gì nữa?”,“KHÔNG, tại sao tôi lại phải làm thế?”…nói tóm lại là Brandon đang chìm trong thế giới riêng của anh ta, không buồn ngó ngàng gì tới tụi mình.
“Mẹ thấy như thế là công bằng rồi, Nikki ạ” – bác Howard vừa nói vừa cầm đĩa lên lấy sa-lát cho vào đĩa – “Con cũng nên cân nhắc lại đi”.
“Con chẳng việc gì phải cân nhắc chuyện đó hết” – Nikki bướng bỉnh nói – “Nếu chuyện này không xảy ra thì tất cá những thứ đó đều là của con. Tại sao con lại phải chia sẻ với người khác cơ chứ?”>
Nhưng chính em đã phá hủy sự nghiệp của chính mình” – anh Steven cao giọng lên đầy bực tức – “khi định tìm cách tống tiền ông chủ của mình. Và thay vì sa thải em ông ta đã cho người đi ám sát em. Dù sao chuyện cũng đã thành ra thế này, và muốn hay không muốn thì từ nay Emerson cũng là người gánh hết công việc của em”.
Nikki nhìn anh Steven đầy khinh miệt.
“Anh nghĩ làm người mẫu cũng là một nghề à?” – cô ta nhếch miệng cười khẩy – “Được trả tiền để khoác lên mình những chiếc váy có giá đô-la và ngồi yên cho người ta tô son trát phấn lên mặt mình, để rồi nghe những lời trầm trồ, tán dương mỗi khi bước vào phòng chụp hình – đó không phải là nghề nghiệp. Đó là thú tiêu khiển không hơn không kém, anh trai ạ”.
Ôi giời, cô ta đang lảm nhảm cái gì thế không biết. Theo mình thấy người mẫu chính là một nghề thực thụ. Đành rằng nó không giống như khi bạn làm việc ở tiệm ăn nhanh McDonald’s, phải khoác trên mình bộ đồng phục và chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ, với một đồng lương ít ỏi trong khi vẫn phải luôn nở nụ cười tươi với đủ loại khách hàng, cùng những lời phàn nàn, giục giã.
Nhưng thề là với mỗi shoot hình mình tham gia, mình đã phải làm việc vô cùng vất vả và cố gắng rất nhiều. Đừng nghĩ rằng để “cười được bằng mắt” – điều mà siêu mẫu Tyra vẫn thường dạy các thí sinh của America’s Next Top Model – là dễ nhé. Nhất là khi bạn phải trầm mình dưới làn nước lạnh giá giữa trời mùa Đông rét buốt như thế này, trong khi tất cả những gì bạn muốn làm là về nhà và lăn ra khóc.
“Nghe này, Nikki” – mình tìm cách kéo câu chuyện trở lại đúng hướng – “Với số tiền đó cậu đâu cần phải quay về sống ở Gasper. Cậu hoàn toàn có thể thuê một căn hộ cao cấp với phòng tập trong nhà ở khu SoHo mà”.
“Và rồi làm gì?” – Nikki cau có hỏi lại.
“Đi học đại học” – bác Howard xen vào.
Nikki cười phá lên: “Ôi giời, mẹ ơi là mẹ”.
“Chuyện đó có gì đáng cười chứ?” – bác Howard cau mày nói – “Có rất nhiều lĩnh vực cho con lựa chọn. Với những kinh nghiệm và kiến thức con có được sau từng ấy năm làm việc, chắc chắn con sẽ thấy hữu ích cho cuộc sống mới của mình… Con có thể đăng ký học nhiếp ảnh, thiết kế thời trang, kinh doanh, truyền thông, luật giải trí…”.
Nikki gằn giọng, cắt ngang lời mẹ: “Con chỉ muốn duy nhất một thứ”.
“Là cái gì?” – mình hỏi.
Xin đừng đòi lại Cosy nhé – mình thầm cầu nguyện. Mấy tháng vừa qua, mình đã quá quen với việc luôn có Cosy bên mình rồi, giờ e là mình sẽ khó lòng mà rời xa nó được.
Nhưng ngoài Cosy ra cô ta còn muốn gì nữa chứ? Mình đã đề nghị trả lại toàn bộ số tiền mình đang có cho cô ta rồi còn gì, chưa kể phần trăm từ các khoản tiền sau này kiếm được nữa. không lẽ mình phải dâng sạch các khoản thu nhập trong tương lai của mình cho cô ta sao? Nhưng nếu vậy mình biết kiếm đâu ra tiền để trả tiền thuê nhà hằng tháng bây giờ?
É, hay là cô ta muốn đòi lại nhà? Mình sẽ phải chuyển nhà sao? Thế còn Lulu? Cậu ấy đòi tiền nhà cùng với mình mà.
Hừm, xem ra bọn mình sẽ phải tìm một căn hộ khác dể chuyển đi thôi.
“Thứ con muốn” – giọng Nikki lúc này không khác gì lúc Whitney Robertson mỉa mai hỏi mình có biết cái gì gọi là dầu xả không – “là hãy trả lại cơ thể cũ cho con”.