Edit: Ry
Nửa tháng sau Tạ Thời Dã mới nhận được tin mình đã thông qua phỏng vấn, lúc đầu còn tưởng là sẽ không thể nhận được vai. Cao Lương thậm chí còn sắp xếp hết lịch trình sau này rồi. Lúc nhận được tin từ bên kia, gọi bọn họ qua kí hợp đồng, Cao Lương cực kì không vui, xị cái mặt già.
Còn không ngừng nói linh tinh, trách móc bên kia sao không ra quyết định sớm hơn, kéo dài thời gian như vậy. Tạ Thời Dã uống nửa chén cà phê đen, đắng tới nỗi nhăn hết mặt mày, lại bỏ vào miệng mấy cục đường.
Cao Lương phàn nàn xong mới phát hiện ra Tạ Thời Dã vẫn chưa nói gì, biết có khi y đang vui sướng quá độ vì nhận được vai trong phim của Chung Xương Minh, mình có nói thêm nữa cũng vô dụng.
Quả nhiên, Tạ Thời Dã dùng lưỡi đưa đẩy cục đường trong miệng, vị đắng ngọt đan xen, nói với hắn: "Nên nhìn xa một chút, nếu cứ làm idol mãi, tôi liệu hot thêm được mấy năm?"
Cao Lương cứng đờ, muốn phản bác y, Tạ Thời Dã lại nói tiếp: "Anh nhìn Phó Húc năm đó gây chuyện động trời như thế, bây giờ muốn quay lại, tác phẩm của đạo diễn kì cựu còn tùy anh ta chọn lựa đó thôi. Thậm chí, tin tức anh ta quay lại còn chưa được xác nhận mà Weibo đã huyên náo như vậy rồi."
Cao Lương nói: "Đó là bởi vì năm đó việc anh ta giải nghệ gây nhiều tranh cãi, đợi qua một thời gian, tôi đảm bảo với cậu sẽ không có ai quan tâm anh ta nữa."
Tạ Thời Dã: "Nếu như anh ta dựa vào bộ phim này giành giải thưởng thì sao?"
Cho dù Cao Lương có không muốn thừa nhận thì cũng phải tiếp nhận sự thật này, Phó Húc muốn xoay mình thật dễ dàng, hay nói thẳng ra là anh ta căn bản không cần quan tâm đến chuyện có có fan hay không, chỉ cần quay xong phim, nhận giải thưởng, fan tự nhiên sẽ tới.
Thêm nữa, mạng lưới quan hệ của Phó Húc quá lớn, có Chung Xương Minh chống lưng, đương nhiên cũng sẽ có quan hệ tốt với những người liên quan tới Chung Xương Minh. Nhóm đạo diễn kì cựu của Chung Xương Minh vẫn là trụ cột của giới làm phim, có danh tiếng, có tài nguyên, quay một bộ phim xinh đẹp để khắc phục khó khăn không hề khó.
Đây mới là vốn liếng cho Phó Húc bốc đồng.
Mà Tạ Thời Dã lại không giống anh, y sống nhờ fan, thế nhưng fan thì có thể dựa dẫm được mấy năm, ngành giải trí là nơi đổi mới nhanh nhất, so với việc tranh thủ tận dụng cơ hội để làm tiền, thì chi bằng cố gắng quay chụp một tác phẩm thật tốt, ấy mới là kế lâu dài.
Hiện giờ Tạ Thời Dã đã mở phòng làm việc cho riêng mình, Cao Lương bị y đào tới từ công ty cũ, chỉ chăm lo cho mình Tạ Thời Dã. Nếu Tạ Thời Dã đã quyết định, những người khác cũng không thể cản y.
Khi kí hợp đồng với đoàn làm phim, Chung Xương Minh còn giở công phu sư tử ngoạm, đòi Tạ Thời Dã đóng một năm. Cao Lương lập tức đập bàn kháng nghị, hai bên dùng dằng mãi, cuối cùng quyết định là tám tháng, mà Chung Xương Minh cũng không được hạn chế hoạt động của Tạ Thời Dã sau khi gia nhập đoàn phim.
Ví dụ như trong thời gian Tạ Thời Dã đang quay, nếu không thể từ chối chương trình giải trí hoặc các buổi sự kiện offline, Chung Xương Minh phải đồng ý.
Chung Xương Minh nghe thế thì xanh mặt, còn tuyên bố không cần Tạ Thời Dã nữa. Cao Lương một bước cũng không nhường, nói quay phim những tám tháng là quá dài, bọn họ có những chương trình truyền hình và phát ngôn thương hiệu đã kí hợp đồng từ trước, nhất định phải đi.
Hai phe đấu võ mồm, Tạ Thời Dã không hề xuất hiện, y để người đại diện của mình đến đàm phán hợp đồng.
Cuối cùng Chung Xương Minh vẫn bị Hạng Tiến và Tưởng Thắng khuyên nhủ, vị đạo diễn đen cái mặt già, lải nhải ngay trước mặt Cao Lương: "Tôi đã nói là không cần Tạ Thời Dã, không chấp nhận Tạ Thời Dã rồi, mấy người xem đám minh tinh trẻ bây giờ có ra cái thể thống gì không! Bận rộn như thế thì đi diễn kịch đóng phim cái gì! Mấy năm trước..."
Mấy người kia chung tay khuyên nhủ Chung Xương Minh ra ngoài, cuối cùng Cao Lương và Tưởng Thắng kí kết hợp đồng. Đã thành lập hợp đồng, thái độ của Cao Lương lập tức thay đổi độ, cười híp mắt nịnh nọt nhà sản xuất, cũng sợ sau này nghệ sĩ nhà mình vào đoàn xong thì bị người ta gây khó khăn.
Hai tên cáo già tôi tới ngài tới, không bao lâu đã bắt đầu gọi anh gọi em, kề vai sát cánh, cả nhà đều vui.
Còn hai tháng nữa là bắt đầu nhập đoàn, Chung Xương Minh sắp xếp cho hai diễn viên chính đi bái sư học Bát Quái Chưởng, kia là võ lâm nhân sĩ chính hiệu, biết công phu thật, ông muốn hai diễn viên chính bái sư nhập môn, học ngón đòn thật, tiện thể trong lúc học võ thì bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng Phó Húc không chỉ học Bát Quái mà còn phải học Bát Cực. Sau này khi Bạch Khởi Phong rời núi nhập thế, đồng nghĩa với việc phản bội sư môn, làm trái với lời dạy của sư phụ, để ngăn cản hắn, Bạch Trường An đã đánh với hắn một trận, cuối cùng vị sư huynh kia vẫn không nhẫn tâm xuống tay.
Rời khỏi sư môn, Bạch Khởi Phong cũng không dùng đến võ công cũ mà gia nhập một môn phái khác, học được Bát Cực Quyền, lối đánh cứng mà mạnh.
Tạ Thời Dã đến phòng luyện võ thì Phó Húc đã luyện được một thời gian. Thầy dạy đang làm mẫu để anh đánh theo, anh cởi trần, mặc một chiếc quần luyện công màu đen, để lộ cơ bắp rắn chắc căng chặt, từng đường cong xinh đẹp vô cùng, là sự đẹp đẽ mà đàn ông vẫn luôn yêu thích, ngưỡng mộ.
Giờ phút này thân thể Phó Húc đẫm mồ hôi, nhẵn bóng dưới ánh đèn, xương quai xanh rồi cơ ngực, thậm chí yết hầu cũng đỏ lên, vẻ mặt lại nghiêm túc cấm dục, ánh mắt không biết có phải vì đang luyện võ không mà hung ác vô cùng.
Tạ Thời Dã đeo ba lô, tai còn có tai nghe, tiết tấu nhạc rock vừa bùng nổ quanh quẩn, y như choáng váng, đứng ở cửa, hai mắt khẽ mở to, ngây ngẩn tại chỗ.
Phó Húc thu hồi động tác, ổn định lại hơi thở, liếc nhìn y bằng nửa con mắt, sự ngạo nghễ và ngang tàng này không thuộc về ánh nhìn của Phó Húc. Phó Húc nên có bộ dáng ôn hòa tốt bụng, tỏa ra hào quang như đấng cứu thế.
Tạ Thời Dã nhanh chóng hiểu ra, đây là ánh mắt thuộc về Bạch Khởi Phong, trong lúc luyện võ, thế mà Phó Húc đã lặng lẽ nhập vai.
Y còn phát hiện thế đứng của Phó Húc không giống trước, sau đó y mới biết được, hóa ra đó là tư thế đứng của người luyện võ lâu năm, toàn thân trên dưới đều tràn đầy sức mạnh. Lối đánh của Bát Cực Quyền rất bá đạo, cộng thêm với tính tình của Bạch Khởi Phong, cả người hắn được rèn luyện như một lưỡi đao đã rời vỏ, không ai dám cản lại sự sắc bén của nó.
Giờ phút này, Tạ Thời Dã vẫn chưa hiểu nhiều như vậy, y chỉ đơn thuần ngạc nhiên đến sững sờ, may mà Phó Húc nhanh chóng thu hồi khí thế, lau mồ hôi mỉm cười với y: "Đến rồi à?"
Tạ Thời Dã gật đầu, không trả lời, thay quần áo luyện công xong thì bắt đầu tập luyện. Thầy dạy võ của y dạy Bát Quái, mà Bát Quái Chưởng thì linh hoạt khéo léo, động tác duyên dáng, yêu cầu cơ thể phải mềm dẻo.
Ngày đầu tiên Tạ Thời Dã không gì làm khác, thậm chí chưa cả bắt đầu luyện chưởng, chỉ giãn gân mở hông đã khiến y gần chết. Thầy dạy quen rồi, ra tay cực kì hung ác, mặc dù có hiệu quả nhanh, nhưng một hồi như vậy, cả người Tạ Thời Dã gần như tàn phế, ngay cả chân cũng không khép lại đàng hoàng được, đầu gối thì tím xanh một mảng.
Giữa chừng thì nghỉ ngơi ăn cơm, hai người thầy đều ra ngoài hút thuốc, Phó Húc đi tới trong góc nơi Tạ Thời Dã đang tựa người, trên mặt còn đắp một cái khăn lông, thở phì phò.
Tạ Thời Dã nghe được một tiếng sư ca, là Phó Húc gọi y, anh không gọi đàn em Tạ, cũng không gọi sư huynh giống như trong phim, mà gọi một cách thân mật hơn, sư ca.
Là cách gọi kiểu vừa là sư huynh (cùng thầy), vừa là đàn anh/anh trai
Y kéo xuống khăn trên mặt, nhìn Phó Húc ngồi xổm trước người mình, trong tay còn cầm một bình cao xoa bóp: "Có muốn dùng chút không?"
Tạ Thời Dã ho hai lần, quay đầu tìm nước, lúc vặn nắp, tay đầy mồ hôi nên bị trơn, cái nắp cứ thể đối đầu với y, nửa ngày không vặn được, cuối cùng vẫn phải để Phó Húc vặn hộ.
Y cảm thấy may là Phó Húc có mặc quần áo, và cũng may là vừa rồi giãn cơ đủ đau, nếu không sao y có thể luyện võ được, hoàn toàn không thể tập trung được.
Uống một hớp, làm dịu cổ họng khô khốc, Tạ Thời Dã hỏi: "Sao anh lại gọi tôi như vậy?"
Hai mắt Phó Húc cong thành hình dáng Tạ Thời Dã thích nhất, lông mi thật dài, kéo dài về phía đuôi mắt, phía dưới là đôi mắt giấu ngàn ánh sao.
Phó Húc nói: "Thầy yêu cầu, cậu không thích à?"
Tạ Thời Dã có được đáp án, không nói thích hay không, chỉ nói làm phiền sư đệ quá, tức là chấp nhận xưng hô như vậy.
Tạ Thời Dã nới lỏng gấu quần, xắn quần lên, lớp vải rộng rãi chồng lên nhau, vén lên quá gối, rồi cứ thế kéo xuống, cho tới tận bắp đùi.
Chỗ ấy không phơi nắng bao giờ nên trắng lạnh như sứ, vài chỗ hiện màu hồng nhạt, nó được dưỡng ẩm bằng một lớp mồ hôi mỏng manh, giống như trái đào vừa được tẩy rửa.
Tạ Thời Dã ấy vậy mà không có nhiều lông, một đôi chân thẳng tắp thon dài, bóng loáng nhẵn mịn, trên một cái chân đẹp như vậy, đầu gối lại xanh xanh tím tím, nhìn mà đau lòng.
Phó Húc luyện võ từ trước, dù sao thì quay phim của Chung Xương Minh không có bản lĩnh sẽ không làm được, đây mới là lí do vì sao trước kia Chung Xương Minh lại nói yên tâm về anh, biết anh sẽ làm được. Phó Húc luyện Võ Đang nhiều năm, từ năm mười sáu đã bắt đầu học, dù đứt quãng, nhưng tới ngày hôm nay anh tuổi thì cũng đã học được nửa cuộc đời anh rồi.
Cao xoa bóp dần tan ra trong lòng bàn tay nóng hổi, anh có rất nhiều sư đệ nhỏ không coi anh là ảnh đế, mà chỉ coi anh như một sư huynh bình thường, thế nên anh có rất nhiều kinh nghiệm giúp bọn họ xử lý vết bầm, nhưng không biết vì sao, những kinh nghiệm này khi đối mặt với minh tinh Tạ, lại có vẻ không đủ dùng.
Xấu hổ, mất tự nhiên, mập mờ, đây là phản ứng hóa học giữa hai người bọn họ do Tạ Thời Dã dẫn dắt, không khí dần trở nên kì quái.
Đầu gối trong lòng bàn tay anh khẽ run, có vẻ như bị đau quá, còn toát cả mồ hôi, trơn nhẵn đến mức khiến anh gần như không nắm được.
Nhấc mắt lên, chóp mũi Tạ Thời Dã đã đỏ, con mắt không dám nhìn anh, chỉ có thể không ngừng liếm môi rồi cắn, nhịn xuống rất nhiều tiếng kêu đau, lúc không nhịn được nữa thì vội vã rên lên một tiếng, ngấm ngầm chịu đựng khiến tiếng thở dốc càng thêm mập mờ, bản thân y lại không nhận ra.
Động tác của Phó Húc ngừng hẳn, Tạ Thời Dã ý thức được, khó chịu nhìn Phó Húc một cái, sau đó cụp mắt nói: "Xin lỗi."
Phó Húc thu tay về, xóa đi nhiệt độ nơi đầu gối, khiến y cảm thấy vắng vẻ như thiếu mất điều gì.
Y nghe thấy Phó Húc bình tĩnh nói: "Không sao, lần đầu ai cũng vậy, sau này xoa bóp nhiều sẽ quen."