Edit: Ry
Vẫn là thay quần áo ở phòng Tạ Thời Dã, chỉ là lần này Tạ Thời Dã ở trong phòng tắm tẩy trang, Phó Húc ở bên ngoài thay đồ.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Phó Húc bèn ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra lướt một hồi. Mà lúc này Tạ Thời Dã ở trong phòng tắm bỗng nhẹ nhàng a một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng Phó Húc vẫn nghe được.
Mặc dù tâm trạng anh không tốt, nhưng vẫn cảm kích vừa rồi Tạ Thời Dã đã giúp mình.
Thật ra Tạ Thời Dã không cần phải đắc tội tay phóng viên kia, quan hệ giữa nghệ sĩ và truyền thông rất vi diệu, là một con dao hai lưỡi, lúc tốt lúc xấu, nhưng có một mối quan hệ vui vẻ luôn tốt hơn là một mối quan hệ hỏng bét, mỗi ngày bị tin đồn xấu quấn quanh.
Mặc dù vừa rồi Tạ Thời Dã giúp anh cũng không đến mức đó, anh tin là Tưởng Thắng cũng sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhưng ở trong cái giới giải trí này, có một người giúp đỡ mình như vậy luôn khiến lòng người khoan khoái.
Anh chủ động đi tới trước cửa phòng tắm, hỏi thăm: "Sao vậy?"
Tạ Thời Dã đã tẩy trang xong, tóc mái được kẹp lên bởi một cái kẹp tóc nhỏ màu lam, những giọt nước chưa khô thuận theo gương mặt y lăn xuống nhỏ giọt trên quần áo.
Một tay y che mắt phải: "Hình như... Kính sát tròng chạy vào trong rồi."
Phó Húc không bị cận, nhưng anh đã từng đeo kính sát tròng vì tạo hình lúc quay phim yêu cầu.
Anh cũng đã từng trải nghiệm cảm giác kính sát tròng chạy vào trong mí mắt, đó là vì thời gian đeo quá lâu, tròng mắt quá khô nên mới bị vậy.
Chuyện này Phó Húc có kinh nghiệm: "Tôi cũng từng bị thế rồi, sau đó mát xa thì nó chạy xuống, cậu vẫn ổn chứ?"
Tạ Thời Dã thả tay xuống, mắt phải nhắm chặt, nước mắt không ngừng chảy ra, rõ ràng là tình trạng của y không tốt.
Phó Húc nhanh chóng quyết định: "Thuốc nhỏ mắt của cậu ở đâu?"
Tay phải Tạ Thời Dã thô bạo dụi mắt, muốn mát xa cho cái kính chạy xuống: "Trong túi, cái màu xám có hai quai ấy, ở cái ngăn dưới cùng có khóa kéo."
Phó Húc để lại một câu: "Đừng dụi nữa, càng dụi mắt sẽ càng đau." Dứt lời anh bước nhanh ra ngoài, tìm được cái cặp hai quai kia, lấy thuốc nhỏ mắt ra rồi mang tới phòng tắm.
Tạ Thời Dã chỉ thấp hơn anh một chút, thế là Phó Húc để y ngồi trên nắp bồn cầu, giúp y nhìn tình trạng mắt phải.
Khi tới gần, Phó Húc ngửi thấy hương bưởi thoang thoảng, cũng không biết Tạ Thời Dã bôi gì trên mặt, mùi hương thật lạ.
Mắt Tạ Thời Dã rất khó chịu, bên mắt phải bị kích thích không ngừng bài tiết ra nước mắt, chỉ có mắt trái miễn cưỡng hé ra nhìn thấy phía trước.
Bởi vì phải xem mắt cho y nên Phó Húc đứng sát gần, ngón tay nhè nhẹ vạch mắt phải y ra, quan sát một chút: "Mắt đỏ quá, nhỏ chút thuốc trước nhé?"
Tạ Thời Dã chỉ có thể gật đầu, nhỏ thuốc xong cũng không làm dịu được bao nhiêu, Phó Húc một tay nâng mặt y lên, một tay nhẹ nhàng xoa mí mắt cho y, hỏi Tạ Thời Dã: "Có cảm nhận được nó chạy xuống dưới không?"
Tạ Thời Dã vô thức nắm lấy cổ tay Phó Húc: "Hình như có một chút."
Gương mặt của y ướt nhẹp nước mắt, mỗi một hơi thở của Phó Húc rõ ràng phả trên mặt y, nong nóng.
Cứ xoa nhẹ như vậy một hồi, cuối cùng Tạ Thời Dã cũng cảm giác kính sát tròng trở về đúng chỗ. Y nắm chặt cổ tay Phó Húc: "Hình như được rồi."
Phó Húc không đứng dậy ngay: "Thử mở mắt ra xem."
Tạ Thời Dã mở mắt ra, trong mắt y ngập đầy nước mắt, rất ướt, ánh đèn phòng tắm rơi đầy trong đó, sáng lấp lánh, bên trong còn phản chiếu gương mặt của Phó Húc.
Y chớp mắt theo bản năng, nước mắt lập tức trượt ra khỏi hốc mắt, rơi từ trên hàng mi xuống, nhỏ giọt trên đầu ngón tay Phó Húc.
Lúc này Phó Húc mới phát hiện, ngay cả mũi của Tạ Thời Dã cũng đỏ, vì mắt đau mà y khóc.
Tạ Thời Dã cảm thấy thật mất mặt, lúc này hai má ướt át được lòng bàn tay hơi thô ráp của Phó Húc lau một cái, anh khẽ cười: "Được rồi, đừng khóc." Giọng điệu như đang dỗ một đứa trẻ.
Tạ Thời Dã rút khăn giấy ở bên cạnh ra lau mặt, một mắt vẫn còn đỏ, y nghiêm túc phản bác: "Tôi không khóc, đây là nước muối sinh lý."
Phó Húc mỉm cười, xòe tay ra trước mặt Tạ Thời Dã: "Đúng rồi, trên tay tôi toàn là nước muối sinh lý của cậu.
Tạ Thời Dã không biết phải làm sao, đành rút mấy tờ khăn giấy, nhét vào tay Phó Húc: "Đây, anh lau đi."
Nói xong y lại đứng đối diện với gương lấy kính sát tròng xuống, nhỏ thuốc nhỏ mắt, chuyển sang đeo kính gọng.
Phó Húc hỏi: "Cậu bị cận à? Tôi nhớ hồi đại học cậu đâu có bị cận đâu nhỉ?"
Tạ Thời Dã thầm nghĩ, khi đó đương nhiên là chưa cận, sau này cứ rảnh rỗi là y nghịch điện thoại, vừa có kỳ nghỉ là bất chấp ngày đêm cày phim của người nào đó, cày chương trình giải trí người nào đó tham gia, cày phỏng vấn của người nào đó, mà toàn bộ đều dùng máy chiếu, phóng đại mặt người nào đó lên nhìn.
Máy chiếu phải dùng ở nơi cực tối mới có thể thấy rõ, nên dần dà y bị cận.
Y nhìn người nào đó một chút, thầm nghĩ kẻ đầu sỏ lại hỏi y vì sao bị cận, thật ra y còn muốn tiếp tục tăng số độ, thế nhưng người nào đó lại giải nghệ, y có muốn xem cũng không xem được nữa.
Đeo mũ lên, đổi áo khoác, Tạ Thời Dã còn đeo ba lô, khẩu trang khăn ướt ví tiền kẹo cao su sạc dự phòng, còn có một thỏi son dưỡng vị bưởi.
Phó Húc nhướng mày, giờ anh biết mùi bưởi đó từ đâu tới rồi.
Hai người bước ra khỏi phòng, đúng lúc gặp phải Dương Dương. Dương Dương ôm một đống quần áo, mong mỏi nhìn Tạ Thời Dã và Phó Húc: "Anh Tạ, anh đi đâu vậy?"
Cao Lương vừa mới gọi điện cho cậu, dặn đi dặn lại cậu phải giám sát Tạ Thời Dã chặt chẽ, tuyệt đối không được để y dính líu tới ảnh đế Phó.
Dương Dương cảm thấy Cao Lương lúc nào cũng quá lo lắng cho Tạ Thời Dã, như thể đang trông coi cải trắng nhà mình vậy, mỗi ngày đều đề phòng có người trộm mất.
Nhưng việc trộm cải trắng này, có đề phòng chặt chẽ đến mấy thì cũng không thể ngăn nổi cải trắng tự mọc chân chạy theo người ta được.
Tạ cải trắng vỗ vai Dương Dương: "Tôi ra ngoài ăn khuya."
Dương Dương tiếp tục mong mỏi nhìn minh tinh Tạ: "Em đi cùng được không?"
Tạ Thời Dã không chút nghĩ ngợi: "Không, cậu đi ngủ sớm đi, không cần chờ tôi."
Dứt lời y tiêu sái rời đi, Phó Húc lịch sự cười với cậu một cái rồi cũng đi theo.
Dương Dương khốn khổ ôm đống quần áo, đứng trước cửa phòng nhìn theo bóng lưng hai người, đáng thương nhỏ yếu lại bất lực, lần thứ n nghi ngờ mình sẽ bị Cao Lương sa thải.
Xuống đến hầm đỗ xe, Tạ Thời Dã mới nhớ tới việc hỏi Phó Húc muốn đi đâu ăn, mặc dù là y rủ, nhưng quanh đây có chỗ nào bán đồ nướng ngon, y thật sự không biết.
Cho đến lúc lên xe, Phó Húc lái xe, thấy anh trực tiếp đặt di động lên trên giá đỡ, chỉ đường đã mở sẵn, Tạ Thời Dã mới hỏi: "Anh chọn được chỗ rồi à?"
Phó Húc gật đầu, tay trái lái xe, tay phải mở ngăn kéo ra: "Có nước có kẹo có thuốc lá đấy, cậu cứ dùng thoải mái."
Tạ Thời Dã lục ra được một hộp kẹo bạc hà, hiển nhiên là để ăn sau khi hút thuốc. Tạ Thời Dã đóng ngăn kéo lại, Phó Húc để ý thấy động tác của y: "Không muốn à?"
Tạ Thời Dã nói không muốn, kẹo bạc hà quá cay, y không thích.
Một lát sau, y bỗng hỏi một câu: "Có khoai tây chiên không?"
Phó Húc buồn cười nói: "Ai lại để khoai tây chiên trên xe bao giờ?"
Tạ Thời Dã: "Cũng phải." Nói xong y liếm môi, lâu lắm rồi y chưa được ăn khoai tây chiên. Từ khi giảm cân, khoai tây chiên chỉ có thể sống trong nỗi nhớ nhung của y, hoàn toàn không thể chạm được thực thể.
Phó Húc chợt nói: "Hết dầu rồi, để tôi đi đổ thêm."
Phó Húc lái xe vào trạm xăng dầu, khi đổ dầu, Tạ Thời Dã hạ thấp chỗ ngồi, kéo mũ xuống, sợ bị người trông thấy.
Phó Húc xuống xe trả tiền rồi đi đâu đó.
Không bao lâu sau, Phó Húc đã trở lại.
Anh xách theo một cái túi nhựa to đùng căng phồng, bên trong chứa đầy đồ.
Tạ Thời Dã giật mình nói: "Anh mua gì vậy?"
Phó Húc bật đèn trong xe, để cái túi nhựa lên đùi Tạ Thời Dã.
Lúc này Tạ Thời Dã không còn tâm trí nghĩ đến việc đề phòng chụp lén nữa, y ngồi thẳng dậy, mở cái túi ra.
Bên trong toàn là khoai tây chiên, đủ các loại hương vị của các hãng khác nhau.
Còn có kẹo, rất nhiều kẹo với hương vị khác nhau.
______________________________
Một anh đẹp trai, dịu dàng, tâm lý, quan tâm bạn, còn ga lăng, phải tôi tôi cũng mê chứ đừng nói là anh Dã:'(