Edit: Ry
Tâm tư Tạ Thời Dã không yên nên trạng thái cũng không quá tốt, may mà chu kỳ quay phim rất dài, có thể dây dưa cả ngày cũng được. Để tinh tế khắc họa từng hình ảnh từng ống kính, Chung Xương Minh sẵn sàng tốn cả ngày để quay đi quay lại chứ không chấp nhận tạm bợ.
Ông thấy cảm xúc của Tạ Thời Dã không đến nơi đến chốn, bèn gọi người đến cẩn thận nói chuyện, hỏi đến kỹ càng, muốn biết rốt cuộc Tạ Thời Dã đang nghĩ gì.
Trong lòng Tạ Thời Dã biết mình như vậy rất không chuyên nghiệp, y cũng muốn quay thật tốt, nhưng có một số việc càng nóng vội sẽ càng làm không tốt.
Chung Xương Minh không biết y làm sao, rõ ràng mấy ngày qua diễn không tệ.
Đạo diễn không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể quay đi quay lại, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi xong việc cũng đã là rạng sáng.
Tạ Thời Dã khom lưng xin lỗi với toàn bộ đoàn làm phim, sau đó vội vàng rời khỏi trường quay.
Trên đường còn phải gọi điện dặn Cao Lương sắp xếp ngày mai cho xe thức ăn đến, tăng phúc lợi cho đoàn làm phim, đền bù lại sai lầm ngày hôm nay của y.
Tạ Thời Dã còn không được ngủ, ba giờ rưỡi sáng y ngồi trên chuyến bay đến thành phố B, quay chụp một cái chương trình giải trí. Đây là công việc đã được sắp xếp từ trước, cho nên ngày mai y không có cảnh quay, Chung Xương Minh cũng biết, cũng có lòng muốn thả y sớm một chút, tiếc là Tạ Thời Dã không biết giành lấy.
Y ngủ trên xe bảo mẫu, ngủ trên máy bay, lúc đến thành phố B thì trời đã hửng sáng. Khi xuống khỏi máy bay, sân bay trống rỗng, gió đông rét lạnh, Tạ Thời Dã kéo kín áo khoác, trong lòng đìu hiu mà trống rỗng.
Không thể nào hăng hái nổi, bởi vì xương cốt vừa mệt vừa đau, trái tim càng là ngâm trong một vũng nước đắng.
Lên xe bảo mẫu còn phải chạy thẳng đến đài truyền hình quay chụp chương trình.
Dương Dương sợ y ngủ không ngon còn cho y thuốc, y ở trên máy bay bị ép buộc thiếp đi, lúc đến đài truyền hình, tác dụng của thuốc vẫn còn chưa tan. Dương Dương nhỏ giọng gọi y dậy, Tạ Thời Dã mở ra đôi mắt đỏ bừng, vuốt mặt, mệt mỏi đứng dậy tiến về phòng hóa trang.
Cạo đi gốc râu trên cằm, uống hết hai cốc cà phê đắng, trang điểm rồi nhỏ thuốc nhỏ mắt, khi xuất hiện trước ống kính, Tạ Thời Dã lại trông phấn chấn hoạt bát, không hề có vẻ gì là mỏi mệt vì đi suốt đêm.
Trong số các khách mời khác của chương trình còn có Chu Dung, Chu Dung debut trong một nhóm nhạc nam, mặc dù nhóm của bọn họ không quá nổi tiếng, nhưng cũng không phải giải tán.
Ca sĩ chính của nhóm lại phát triển rất tốt, trước mắt cũng không có ý định rời nhóm solo, nên tên tuổi vẫn gắn liền với nhóm, thậm chí khi tham gia tiết mục còn đưa cả nhóm theo.
Trước ống kính, Chu Dung không dám tỏ ra quen biết với Tạ Thời Dã, chơi trò chơi lại tình cờ bốc thăm vào chung một nhóm với y. Nhóm của cậu và Tạ Thời Dã được vào vòng trong, khi giành được phần thưởng cuối cùng của tổ tiết mục là một cái huy chương vàng, Tạ Thời Dã cũng không đeo lên người mình mà đưa cho cậu.
Chu Dung không nhịn được mỉm cười, cậu rũ mắt, mím môi, có muôn vàn tình ý nhìn Tạ Thời Dã một chút.
Cái nhìn này được máy quay trung thực ghi lại, về sau lúc chương trình được phát sóng, sự tương tác của cả hai cũng được tổ tiết mục cắt ghép, làm thành phần giới thiệu đầy hường phấn tung ra.
CP tên là Dừa Dung, còn hot một hồi trên Weibo, mang đến cho Chu Dung không ít chú ý.
Chữ dừa 椰 (yē) là cây dừa quả dừa, đọc gần giống với Dã 冶 (yě) trong Tạ Thời Dã. Chữ Dung 容 (róng) trong Chu Dung đồng âm với chữ dung 蓉 (róng) là hoa phù dung. Tên hai bạn này không liên quan gì đến hoa quả hết, là fan đọc lái đi thành hoa quả thôi =)))))
Nhưng đây cũng là chuyện về sau. Lúc quay xong chương trình, Chu Dung ra hậu trường tìm Tạ Thời Dã muốn nói với y hai câu, chủ yếu là cảm ơn chuyện lần trước.
Dương Dương đã được Cao Lương đặc biệt dặn dò, Cao Lương biết chương trình này có sự xuất hiện của Chu Dung, nên cố ý dặn cậu không được cho Chu Dung đến gần Tạ Thời Dã.
Chu Dung vừa tới, Dương Dương đã ngay lập tức nhắc nhở Tạ Thời Dã máy bay sắp cất cánh, không có thời gian chuyện trò với đồng nghiệp.
Chu Dung đứng cách đó mấy bước, tốt tính tươi cười, cũng không nói nhiều, chỉ nói một câu: "Cảm ơn anh."
Tạ Thời Dã gật đầu, cũng trả lại cậu một nụ cười, lễ độ mà xa cách, so với nụ cười đầy tình cảm của Chu Dung thì có vẻ hơi lạnh nhạt.
Chu Dung hiểu ngay, sắc mặt tái đi mấy phần. Tạ Thời Dã và Dương Dương vội vàng rời đi, đúng lúc đi ngang qua phòng hóa trang thì thấy ca sĩ chính của nhóm Chu Dung đang khoanh tay tựa ở ngoài cửa, ánh mắt không quá thân thiện nhìn y.
Tạ Thời Dã bình tĩnh đối mặt với gã, đối mặt với địch ý, y chưa từng và cũng sẽ không bao giờ né tránh, y không gây sự người ta, cũng không muốn người ta gây sự mình.
Tên kia cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Chu Dung. Dương Dương đi theo y đã gặp không biết bao nhiêu người, sao có thể không hiểu được sắc mặt của gã.
Cho đến khi Tạ Thời Dã lên xe bảo mẫu, Dương Dương vẫn còn đang lầm bầm, nói bây giờ người mới thật không lễ phép gì cả, chỉ hơi hot một tí đã không biết trời cao đất rộng, dám không khách khí với tiền bối như vậy.
Tạ Thời Dã nghe một bên tai, thấy phiền hà, nhưng cũng biết Dương Dương là vì bảo vệ mình, không nỡ bắt bẻ ý tốt của cậu, chỉ đành lén lút đeo tai nghe lên, nhắm mắt lại. Dương Dương thấy y muốn nghỉ ngơi, tất nhiên là ngừng nói.
Trở lại thành phố Điện Ảnh, Tạ Thời Dã vốn định đi thẳng đến chỗ đoàn làm phim, Dương Dương hớt hải ngăn y lại: "Hai ngày nay anh chỉ ngủ có ba, bốn tiếng, nên về khách sạn nghỉ ngơi thì hơn, không thì cũng không có trạng thái để quay phim đâu."
Tạ Thời Dã nghĩ thầm cũng đúng, mấy cảnh quay trước khi y đi không được tốt lắm, chắc sẽ phải quay lại, hiện giờ y có vác cái cơ thể mệt mỏi này qua, nhưng không diễn được tốt thì cũng chỉ kéo chân mọi người thôi.
Y về phòng, tắm rửa một cái rồi trần truồng đi ra, ngay cả nước trên người cũng không thèm lau khô đã trùm chăn ngủ mất.
Không ngờ cái sự lười biếng này của y đã gây ra một vụ ê mặt cực lớn.
Nguyên văn là ô long tức rồng đen, chỉ những việc không tốt, gây xấu hổ, nhục nhã.
Đầu đuôi là cánh truyền thông đề nghị với nhà sản xuất của «Xuất Thế», tức Tưởng Thắng, họ muốn phỏng vấn về «Xuất Thế», trọng tâm đương nhiên là hai vị diễn viên chính Tạ Thời Dã và Phó Húc.
Chỉ hai người này thôi đã đủ để viết ra rất nhiều bài báo.
Người bên phía truyền thông lại là do bên đầu tư đưa tới, không từ chối được, Tưởng Thắng bèn đồng ý. Nếu đã chấp nhận phỏng vấn thì đương nhiên phải bày ra dáng vẻ đẹp nhất, nhất là khi bộ phim lần này có hai nam chính, không nói cái khác, ít nhất hai nhân vật chính phải có sự ăn ý với nhau.
Tưởng Thắng đưa bản thảo cho Phó Húc, cũng gửi phần bản thảo của Tạ Thời Dã cho Dương Dương, dặn dò bọn họ phải diễn tập một chút trước buổi phỏng vấn ngày mai, tránh cho đến lúc đó, đối mặt với phóng viên lại không biết trả lời ra sao thì coi như xong, hoặc là biểu hiện quá máy móc.
Nhất là Phó Húc, Tưởng Thắng nói với Phó Húc: "Tiểu Phó, tôi biết cậu diễn rất tốt, nhưng trong chuyện phỏng vấn, đối mặt với mấy con cáo già đó thì cậu vẫn nên học tập Tiểu Tạ một chút."
Đặc biệt là khi lần phỏng vấn này chắc chắn sẽ bám chặt không thả chuyện quá khứ của Phó Húc, kiểu gì anh cũng sẽ phải trả lời vài câu.
Lúc đó sẽ cần Tạ Thời Dã ở bên cạnh giúp đỡ một chút, dù gì người ta cũng là idol hàng đầu, sẽ biết nên làm thế nào để giúp Phó Húc nhảy qua những cái hố đó, tự nhiên mà chuyển đề tài.
Lúc đầu vốn là Dương Dương đến đánh thức minh tinh Tạ, nhưng đúng lúc đó cậu lại có một cuộc gọi khẩn cấp, Dương Dương đành để Tiểu Thường đưa Phó Húc qua.
Dương Dương hiểu rõ tính tình Tạ Thời Dã, biết rõ có những khi y sẽ lười mặc quần áo mà ngủ khỏa thân, bởi vậy trước khi dẫn người vào phòng, cậu sẽ luôn gõ cửa, hoặc là gọi điện thoại đánh thức Tạ Thời Dã, để y tỉnh táo rồi hẵng ra mở cửa.
Thế nhưng Tiểu Thường là người mới, còn là kiểu làm mà không biết nghĩ.
Nguyên văn: 愣头青, lăng đầu thanh. Chỉ những người trước khi làm một việc gì đó không bao giờ suy xét mà cứ thế hành động, biến việc tốt thành việc xấu, việc nhỏ thành việc lớn.
Dương Dương bảo cậu ta đưa ảnh đế Phó đến phòng tìm Tạ Thời Dã, cậu ta thật sự ngớ nga ngớ ngẩn, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, cứ thế quẹt thẻ đi vào.
Phó Húc thấy Tiểu Thường trực tiếp móc thẻ ra, trong đầu thoáng nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì cậu ta cũng là trợ lý của Tạ Thời Dã, chắc chắn sẽ biết thói quen của Tạ Thời Dã hơn anh.
Cho đến lúc mở cửa ra, cả phòng tối thui, thấy bên trong chỉ có ánh đèn thấp thoáng từ ngoài hắt vào, Phó Húc do dự, nhưng thấy Tiểu Thường thản nhiên đi vào, anh cũng chỉ đành theo sau, tiện thể trở tay đóng cửa lại.
Khi nhìn thấy cơ thể trên giường kia, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Dưới ánh đèn vàng sáng choang, cơ thể nam tính hoàn mỹ đưa lưng về phía bọn họ, trên đùi vắt chiếc chăn mềm mại, lại không hề che được chút da thịt nào.
Đôi chân thon dài, bờ mông mượt mà, tấm lưng trơn bóng.
Có câu mỹ nhân dưới đèn, càng nhìn càng đẹp, cơ thể của một người đàn ông đẹp cũng vậy.
Vừa nhìn sang, đại não đã bị ép khắc sâu vào một hình ảnh như vậy, tựa như một bức tranh cân xứng với màu sắc mập mờ, bóng chồng bóng, đánh vào thị giác khiến cả tâm hồn rung động.
Tiểu Thường hít vào một ngụm khí lạnh, con ngươi Phó Húc hơi co lại, nhưng cũng không đến mức làm ra chuyện ngu xuẩn như bị dọa tới mức lùi lại.
Tiểu Thường lại lui về sau, hoảng hốt lúng túng, không chỉ dẫm lên chân Phó Húc mà còn làm đổ chai nước ở trên bàn.
Chai nước rơi xuống đất, tiếng động nặng nề khiến người trên giường giật mình, cánh tay và vòng eo thon gọn cử động, y xoay người lại.
Tiểu Thường thế mà lại quay đầu chạy, Phó Húc bị cậu ta va vào, đến lúc đứng vững, lấy lại tinh thần thì cặp mắt mông lung mê muội vì vừa tỉnh của Tạ Thời Dã đã mở to, mờ mịt rơi trên người anh.
Phó Húc không ngờ tên trợ lý này lại không đáng tin như thế, vậy mà lại vứt anh lại đây, đối mặt với tình cảnh xấu hổ như vậy.
Nhưng chẳng lẽ anh lại phải học Tiểu Thường quay đầu chạy mất, thế thì lại quá mất mặt rồi.
Cánh tay Tạ Thời Dã chống lên gối đầu, nhưng sau khi xoay người y lại không ngồi dậy ngay, mà ghé vào chiếc gối mềm mại, mái tóc dài xõa tung, rủ xuống một bên má, dính ở trên cổ.
Y chậm rãi dụi mắt, khàn giọng nói: "Em đang mơ à?"
Phó Húc không biết nên trả lời như thế nào.
Tạ Thời Dã có vẻ khó hiểu, y chậm rãi nói: "Sao Phó Húc lại ở trong phòng em?"
Sau đó, dường như y mới nhớ ra mình còn đang trần truồng, khẽ kéo cái chăn che lại cơ thể mình. Tất cả động tác đều rất chậm chạp, trên mặt cũng không có vẻ gì là lúng túng kinh ngạc.
Y chắc chắn sự xuất hiện của Phó Húc là một giấc mộng.
Còn là một giấc mộng xuân.