Trộm Mệnh

chương 82: quyển cuối (chín)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Kỳ gọi điện thoại cho Nam Tinh rồi cũng chưa hề nghỉ ngơi, hắn lại tìm khắp khu biệt thự một lần nữa, nhưng vẫn không có bóng dáng Thang Mễ. Trong tích tắc hào quang lóe lên kia, chó trong nhà đột nhiên chạy hết ra hoa viên, người hầu đi theo xem, thế nhưng phát hiện Thang Mễ cả người đẫm máu.

Nam Tinh là ở nửa đường nhận được điện thoại của Triệu Kỳ, sau khi tiếp nghe lại nghe xưng là người hầu của Triệu gia, đầu bên kia nói: "Chào Nam Tinh tiểu thư, chúng ta đã tìm được Thang tiểu thư, nhưng Thang tiểu thư bị trọng thương, Triệu tiên sinh lúc này đang đưa Thang tiểu thư đi bệnh viện, ngài ghi lại tên và địa chỉ của bệnh viện......"

Nam Tinh nháy mắt hiểu ra tại sao không phải Triệu Kỳ gọi điện cho nàng, nàng chỉ cần nghe thấy những lời này, tay cũng đã run rẩy, Triệu Kỳ thích A Nguyệt như vậy, chỉ sợ cả lời nói cũng không nói ra được.

Nàng dựa vào chỗ ngồi, nỗ lực trấn định xuống, trọng thương......trọng thương cỡ nào?

Nhất định là Cát Hồng làm, nhưng sao lão ta lại phát hiện ra A Nguyệt? Nhiều năm như vậy, ngay cả nàng cũng chưa phát hiện ra tung tích A Nguyệt, Cát Hồng sao biết được nhanh như vậy. Nàng đã phủi sạch quan hệ với A Nguyệt, gần đây đều không liên hệ, vậy Cát Hồng là từ đâu biết đến?

Nam Tinh nôn nóng bất an, đầu lại bắt đầu đau. Nàng nhéo chặt giữa mày, ép bản thân lên tinh thần. Chờ tới bệnh viện, giữa mày cũng đã bị nhéo ra vết đỏ.

Cửa đã có người hầu Triệu gia đợi, thấy tuổi và bộ dạng của nàng tương tự với mô tả của thiếu gia, đi tới xác nhận thân phận của nàng, liền mang nàng lên lầu, vừa đi vừa nói: "Tình huống của Thang tiểu thư không tốt lắm, bác sĩ mới vừa thông báo bệnh tình nguy kịch, có thể......có thể không qua khỏi."

Nam Tinh đột nhiên ngẩn ra, thân thể hơi lảo đảo. Người hầu vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng nói: "Ngài không có chuyện gì đi?"

"Tôi không có việc gì." Sắc mặt của Nam Tinh rất xấu, không đẩy người hầu ra, dựa vào tay nàng ta đi vào thang máy. Ngực nghẹn lại, như bị chặn một cục đá lớn, ngay cả cửa thang máy trước mắt, cũng hoa mắt rồi tối sầm lại, triệu chứng như muốn ngất đi.

Người hầu dẫn nàng đi thẳng tới phòng cấp cứu, bác sĩ lại ở bên ngoài, thấy Nam Tinh biểu tình nôn nóng đang đi đến, hỏi: "Là người nhà bệnh nhân sao? Đi vào gặp lần cuối cùng đi."

Nam Tinh che lại lồng ngực, gần như không thở được. Nàng một tay chống vách tường, dò dẫm đi vào trong, gặp Nam Nguyệt, muội muội nàng.

Nam Nguyệt vẫn luôn hôn mê tựa hồ như cảm giác được thân nhân đã đến, hơi há miệng, bản thân cũng không biết mình có phát được ra tiếng hay không.

"A tỷ...... A tỷ......"

Triệu Kỳ đang canh giữ ở bên cạnh nghe không rõ nàng nói cái gì, cho rằng nàng đang kêu mình, cúi người lắng nghe, lại nghe thấy hai chữ làm hắn bất ngờ. Hắn ngẩn người, hỏi: "A tỷ gì? A Mễ em đang gọi ai?"

"Nó đang gọi tôi." Nam Tinh ngẩn ngơ, "Nó đang gọi tôi."

Triệu Kỳ sửng sốt.

Nam Tinh không trả lời, nàng bước nhanh tới, nắm tay Nam Nguyệt ép xuống nước mắt, thấp giọng: "A Nguyệt, a tỷ ở đây, em đừng sợ, a tỷ ở đây."

Triệu Kỳ càng ngây người, A Nguyệt? Nam Tinh đang gọi ai?

Nam Nguyệt chậm rãi mở mắt, mơ hồ thấy gương mặt nàng ta vô cùng nhớ mong, thanh âm nàng ta đã suy yếu, căn bản nghe không thấy chính mình nói gì, nhưng nàng ta có việc muốn nói cho a tỷ, rất quan trọng, nhất định phải chống đỡ, nói cho a tỷ.

"A tỷ......người kia......muốn biết......biện pháp giết tỷ......lão ta là...hung thủ...giết chết...toàn tộc Nam thị.... chúng ta." Nam Nguyệt nói đứt quãng, mỗi khi nói một chữ, đều phải dùng rất nhiều sức lực, "Em......không nói, a tỷ, em......có phải......rất dũng cảm......hay không?"

Nam Tinh gần như rơi lệ, nàng run giọng nói: "A Nguyệt rất dũng cảm, thật sự rất dũng cảm."

Nam Nguyệt nhếch miệng cười: "A tỷ khen em rồi." Nàng đột nhiên cảm thấy cổ họng bị cái gì chặn lại, nhẹ giọng khụ một cái, lại phun ra một búng máu.

"A Nguyệt......" nước mắt Nam Tinh đã tràn hốc mắt, cũng không dám rơi lệ.

"A tỷ......năm đó tổ phụ chọn tỷ......là đúng......tỷ dũng cảm hơn em, nỗ lực......hơn em, em chỉ biết chơi......nếu là......lúc trước em có thể cùng tỷ......nỗ lực, kế thừa...... Nam gia, tổ phụ nhất định...... rất vui vẻ. Tinh và Nguyệt......em lại không làm ánh trăng cho tỷ......nếu em có thể......nỗ lực hơn một ít, tỷ cũng......sẽ không vất vả......như vậy." Nam Nguyệt nói, máu lại trào ra.

Nàng ta phát hiện bản thân kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói với a tỷ của mình, nhưng hình như thời gian không đủ nữa.

Nam Tinh đã cảm giác được hơi thở của nàng ta đang yếu đi, một làn khí tử hồn quanh quẩn chung quanh giường bệnh, đã sắp không còn chút sinh khí gì nữa.

Một viên hồn thạch trồi lên khỏi ngực Nam Nguyệt, đó là hồn thạch làm Nam Nguyệt tồn tại năm, lúc này đã bị khí tử hồn nhuộm dần dần thành màu đen. Nam Tinh biết Nam Nguyệt không còn khả năng sống sót, hồn thạch ly thể, Nam Nguyệt cũng phải chết.

Rắc một tiếng thanh âm như pha lê vỡ vụn, hồn thạch lặng yên hóa thành một làn khói, phiêu tán trong phòng bệnh.

Nam Tinh cùng Nam Nguyệt gần như đồng thời sửng sốt, đó là hơi thở của người mà các nàng quen thuộc nhất.

"Tổ phụ......" Nam Tinh tựa hồ đã hiểu ra, nàng nắm lấy bàn tay đang dần mất đi nhiệt độ của Nam Nguyệt, nói, "A Nguyệt, tổ phụ không có vứt bỏ em."

Đó là hồn thạch của tổ phụ, không phải của mẫu thân Nam Nguyệt.

Nam Tinh phía trước đã từng hoài nghi, thẩm thẩm sao có thể có năng lực tục mệnh cho Nam Nguyệt như vậy.

Chân chính dùng tính mạn kiếp tục mệnh cho Nam Nguyệt, là tổ phụ.

Cho dù nàng giết Cát Hồng, cởi bỏ tử trận, trong vòng kiếp tổ phụ cũng vô pháp chuyển kiếp.

Khi Nam thị nhất tộc vô pháp tránh khỏi thiên kiếp, tổ phụ vẫn hao hết sức lực bảo hộ các nàng. Thậm chí vì để cháu gái nhỏ hoàn toàn rời khỏi gánh nặng nàng không muốn đeo trên lưng, mà lựa chọn lừa gạt nàng.

Nam Nguyệt thất thần nhìn, hiểu khổ tâm của tổ phụ. Nước mắt trào ra, lại hối hận, hối hận đã ghi hận tổ phụ nhiều năm như vậy, hối hận không cùng a tỷ, đeo trên lưng sứ mệnh của gia tộc.

Nhưng mà hết thảy đều không thể quay lại nữa.

Nàng nhìn Nam Tinh, nhẹ giọng: "A tỷ, tỷ phải cẩn thận......" Nàng tự biết thời gian không còn nhiều, đôi mắt vẩn đục tìm đến Triệu Kỳ vẫn quỳ gối bên giường trước sau không rời, chậm rãi duỗi tay về phía hắn, chạm vào mặt hắn, thanh âm càng suy yếu, "Em phải đi rồi, giấu anh nhiều như vậy...... thực xin lỗi......"

Tựa hồ như còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà đã không còn thời gian.

Tay lặng yên rơi xuống, hết thảy đều mất đi ý nghĩa.

Triệu Kỳ ngơ ngẩn, không thể tin cô gái ngày hôm qua còn cười với hắn, cứ như vậy mà đi rồi.

Nam Tinh nhìn A Nguyệt, nước mắt nhịn hồi lâu, rốt cuộc lăn xuống: "A Nguyệt......"

Thân nhân duy nhất của nàng trên cõi đời này, cũng đã chết.

Từ nay về sau, Nam gia cũng chỉ còn lại một mình nàng.

Dù cho mấy trăm năm các nàng không gặp nhau, dù cho tái kiến rồi lập tức chia cách, nhưng ít nhất trên đời còn có một người thân. Nàng có thể nghĩ về người kia, tâm niệm, nhớ mong, ít nhất có thể ngẫu nhiên hỏi thăm tin tức, biết người kia sống mạnh khỏe, liền đủ rồi.

Nhưng A Nguyệt chết rồi.

Muội muội duy nhất của nàng chết rồi.

Từ nay về sau, không còn ai gọi nàng a tỷ nữa.

&&&&&

Thi thể của Nam Nguyệt còn ở bệnh viện, chờ đến khi Triệu Kỳ lên tinh thần muốn đi làm thủ tục, lại bị Nam Tinh cản lại.

Triệu Kỳ đã không còn muốn biết người nằm ở đó là Thang Mễ, hay là Nam Nguyệt. Hắn chỉ biết, cô gái hắn yêu đã chết, mà hắn ngay cả hung thủ là ai cũng không biết.

"Cô không phải đã nói, cô ấy phiêu bạc đã lâu sao? Tôi muốn cho cô ấy xuống mồ vi an."

Nam Tinh lắc đầu: "Tin A Nguyệt chết không thể tiết lộ ra ngoài, tôi muốn cho cậu phong tỏa tin A Nguyệt chết, nói với bên ngoài là cậu mang cô ấy ra nước ngoài chữa."

Triệu Kỳ khàn giọng hỏi: "Làm như vậy có mục đích gì?"

"Dụ hung thủ ra mặt."

Triệu Kỳ không cự tuyệt, nhắc tới hung thủ, hắn cũng muốn biết là ai, tìm được kẻ kia, đem ra công lý. Hắn nhìn người nằm ở trên giường, đã không cười không động đậy kia, hai mắt lại có nước mắt. Hắn hít một hơi thật sâu, một lần nữa bình phục nỗi lòng lại, mới nói: "Cô ấy rõ ràng muốn nhận lại tỷ tỷ là cô, nhưng tại sao vẫn luôn giấu giếm thân thế?"

Nam Tinh trầm mặc hồi lâu, nói: "Nó sợ hãi nói cho cậu rồi, cậu sẽ bỏ nó."

Triệu Kỳ buồn bã cười, trong lòng đau khổ quay cuồng, đỏ mắt nói: "Tôi sẽ không bỏ, tôi đã sớm biết cô ấy giấu tôi rất nhiều thứ. Tại sao cô ấy không thử xem...... cô ấy rõ ràng sống không vui vẻ, nhưng sao cô ấy cứ nhất quyết không nói ra......"

Là hắn làm còn chưa đủ, cho nên nàng ngay cả dũng khí nói ra cũng không có?

Triệu Kỳ nghĩ đến đủ chuyện đã qua của hai người, lại không có cơ hội nói cho nàng, hắn sẽ tiếp thu tất cả về nàng, vô luận là chuyện kỳ quái cỡ nào, hắn cũng sẽ tiếp thu.

Nhưng mà đã không còn cơ hội nữa.

Hắn cúi người hôn cô gái hắn yêu đã lạnh băng trên giường, cùng nàng nói lời từ biệt.

Không đành lòng, không nỡ, nhưng đã không còn cách nào kéo lại nữa.

"Triệu Kỳ, A Nguyệt gần đây có gặp qua người nào kỳ quái hay không?"

"Không có."

"Một người cũng không? Người lạ thì sao?"

"Không có, cô ấy rất ít ra cửa, cũng không thích ra cửa, gần đây vẫn luôn ở nhà." Triệu Kỳ bình tĩnh nhìn nàng, nói, "Cô muốn biết cái gì, tôi đều nói cho cô. Về sau cô yêu cầu tôi giúp cái gì, cũng xin nhất định phải nói ra. Nam Tinh tiểu thư, tôi xin lỗi vì những gì tôi nói với cô trước đây."

Nam Tinh không để những chuyện đó trong lòng, chỉ là lúc này thoạt nhìn, Triệu Kỳ thật sự là người sẽ tiếp thu tất cả về A Nguyệt. Đáng tiếc, A Nguyệt sẽ không biết nguyên lai nàng ta thật sự có thể gặp được người có thể tiếp thu tất cả về nàng ta, lại yêu nàng ta.

"Tôi muốn lấy lại cây bút chu sa kia của A Nguyệt."

"Bút chỉ còn lại có nửa cây." Triệu Kỳ nói, "Cô ấy kêu tôi đem bút đi chôn, nhưng tối hôm qua khi tôi muốn dùng bút tìm tung tích cô ấy, lại phát hiện nó mất tích. Sau đó khi tìm được A Mễ, trong tay cô ấy chỉ nắm nửa cây, nửa còn lại không biết đi nơi nào."

Triệu Kỳ lấy đoạn bút gãy từ trong đống di vật của Thang Mễ, đưa cho Nam Tinh.

Nam Tinh nhận đoạn bút, nhìn kỹ mặt vỡ, cũng không chỉnh tề, như là bị người bẻ gãy. Nàng cầm đoạn bút, lại nhìn Nam Nguyệt, đi qua khẽ vuốt tóc Nam Nguyệt, gằn từng chữ: "A Nguyệt, a tỷ sẽ tìm được hung thủ, báo thù cho em, cho toàn bộ Nam gia."

Cởi bỏ tử trận, là có thể cho người Nam gia chuyển thế.

Chỉ có một mình tổ phụ, kiếp không thể chuyển kiếp.

Tổ phụ đem mệnh của người toàn tộc cho nàng, nhưng ông không muốn từ bỏ một đứa cháu gái khác, vì thế dùng kiếp của mình, tục mạng cho cháu gái nhỏ mà ông yêu thương.

Để A Nguyệt cuối cùng biết tổ phụ cũng không vứt bỏ nàng, có lẽ đối với nàng ta mà nói, cũng là một chuyện khổ sở.

Nam Tinh thu hồi suy nghĩ, nói: "Tôi muốn mang cây bút đi."

Triệu Kỳ nói: "Được. Tôi đi an bài, phong tỏa tin A Mễ chết, nói với bên ngoài là tôi mang cô ấy ra nước ngoài chữa bệnh."

"Cảm ơn cậu, tôi không biết hung thủ có thể tìm tới cậu hay không, cho nên cậu nhất định phải cẩn thận. Tôi không muốn người A Nguyệt yêu, sẽ bị thương."

Nghe thấy "người yêu", biểu tình Triệu Kỳ lại có chút hoảng hốt. Hắn thấy Nam Tinh đã xoay người muốn đi, nói: "A tỷ, tỷ cũng phải cẩn thận."

Nam Tinh ngẩn người, nhẹ nhàng gật đầu, cầm đoạn bút gãy rời khỏi nơi này.

Nếu không đi nhanh, nước mắt lại muốn rơi xuống.

Lời editor: cảm giác của bánh bèo Nam Nguyệt này cho lão là có chút khó chịu, không đến mức đáng sợ như mấy mụ vai ác, không đến mức đáng ghét như mấy con lol trà xanh, nhưng cứ thấy bực mình kiểu gì a...chắc lão khó chịu vì lão thấy bực mình nhưng lại không có lý do để ghét =)) cho nên thôi đi lãnh cơm hộp đi!

Truyện Chữ Hay