Lê Viễn bị tập kích.
Khoá cửa không bị phá hư, theo dõi cũng không nhìn thấy có người nào khả nghi ra vào, nhưng vết thương ở sau gáy hắn rõ ràng là có người cầm vật nặng tạo thành. Khi ba người Lâm Mạn chạy vào phòng, Lê Viễn đã hôn mê bất tỉnh, cả khuôn mặt đều đẫm máu.
Lâm Mạn nháy mắt quỵ xuống, bò đến bên cạnh Lê Viễn, nước mắt rào rào lăn xuống, ngay cả nói cũng không nói được câu nào.
Khi xe cứu thương khẩn cấp đưa Lê Viễn đến bệnh viện, Lâm Mạn mới hồi phục lại tinh thần, nhưng thân thể ngăn không được mà phát run, không dám hỏi bác sĩ là hắn sao rồi, bởi vì ai cũng đều nhìn ra, hắn bị thương rất nặng. Trên đầu thủng một lỗ, có thể là việc nhỏ sao?
Hơn nữa ngay cả Khâu Từ và Nam Tinh đều không hỏi, bọn họ cũng không dám hỏi, cũng không dám hỏi ngay trước mặt nàng.
Lâm Mạn dựa vào Nam Tinh, nhìn Lê Viễn đang hôn mê, không biết làm sao lại không ngừng có chuyện cũ xẹt qua trong óc nàng, như là hồi ức chảy qua ngay trước khi chết. Nàng cảm thấy mình sắp chết rồi, ngay cả hô hấp cũng khó.
Nam Tinh đang ôm nàng phát hiện nàng không thích hợp, vội vàng gọi bác sĩ trên xe: "Bác sĩ."
Bác sĩ đang quan sát Lê Viễn nghiêng đầu nhìn, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt trắng như giấy của Lâm Mạn, lập tức nói: "Mau cho cô ấy nằm xuống."
&&&&&
Phòng giải phẫu đèn đỏ vẫn luôn sáng, Lê Viễn còn đang được cấp cứu bên trong, Lâm Mạn đã được đưa đến phòng bệnh bình thường, bên ngoài phòng giải phẫu, có Khâu Từ cùng Nam Tinh đang canh giữ.
Nam Tinh dựa vách tường thấy Khâu Từ ngồi trên ghế luôn cong eo, khuỷu tay gác trên đầu gối, cả người đều vô cùng cô đơn, tràn đầy tối tăm. Lòng nàng như bị kim nhọn đâm, bước nhanh đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống ôm lấy hắn, nói: "Sẽ bình an vượt qua, anh đừng lo lắng."
Khâu Từ hơi ngẩng đầu, nhìn về hướng phòng giải phẫu, nhưng mắt thấy, đều là một làn khí tử vong.
Lê Viễn đang rất gần cái chết, rất có thể sẽ chết.
Hắn lắc đầu, nói: "Tôi còn ổn, không có gì."
Nhưng giọng nói đều đã khàn đến mất tiếng, tràn ngập lo lắng. Dù có Nam Tinh bên cạnh, cũng không thể cho hắn an tâm. Cuộc đời hắn lần đầu tiên sợ hãi như vậy, sợ mất đi Lê Viễn.
"Ca ca tôi sẽ không có việc gì, đúng không, Nam Tinh?"
Hắn hỏi thực nhẹ, giống như đang chứng thực.
Làn tử khí trầm trầm không ngừng quanh quẩn ở phòng giải phẫu kia, Nam Tinh thấy, nàng biết Khâu Từ cũng thấy, hắn hỏi như vậy, rất có cảm giác lừa mình dối người. Nam Tinh vẫn gật đầu, chậm rãi buông tay nhìn hai mắt hắn nói: "Ừm, sẽ không có việc gì."
Khâu Từ thấp giọng nói: "Nếu thật sự có việc, vô luận như thế nào, tôi đều sẽ cứu anh ấy về. Nam Tinh, cô nhất định phải tha thứ cho tôi."
Thân thể Nam Tinh khẽ run lên, nàng đương nhiên hiểu Khâu Từ đang nói đến cái gì, muốn một người sống lại không phải là một việc đơn giản, cũng là việc vi phạm thiên mệnh, người biết làm người khác sống lại không nhiều lắm, nhưng một khi biết, tuyệt đối là phải dùng mệnh tới đổi.
Nàng nắm chặt tay hắn, không đồng ý để hắn làm như vậy, Lê Viễn là vì nàng mới xảy ra chuyện, cho dù hắn thật sự chết, thì cũng là để nàng tới làm chuyện này.
Lúc hộ sĩ tìm tới, Lê Viễn còn ở trong phòng giải phẫu, nàng ta thấy hai người liền hỏi: "Vừa rồi vị Lâm Mạn tiểu thư kia là mấy người đưa đến đây đi?"
Lòng Nam Tinh bỗng nhiên bất an, hỏi: "Đúng, cô ấy làm sao vậy?"
"Không thấy đâu, chúng tôi tìm vài vòng, đều không thấy bóng dáng cô ấy, tưởng là đến đây."
Khâu Từ đứng bật dậy, Nam Tinh cũng cầm di động gọi điện cho Lâm Mạn, may là di động rất nhanh được tiếp.
Giọng Lâm Mạn suy yếu, nhưng ngoài ý muốn làm người cảm thấy kiên định: "Mình về khách sạn, mình đang điều tra việc của A Viễn, cảnh sát cũng ở đây. Chờ A Viễn......ra tới, nói cho mình một tiếng, mình liền đến."
Hoàn toàn không dự đoán được nàng thế nhưng trở về khách sạn, Khâu Từ cùng Nam Tinh thật sự là giật mình.
Thanh âm của Lâm Mạn đầu kia vẫn bình tĩnh, nói: "Chờ mình tra xong rồi, liền đến, các cậu canh A Viễn đi."
Nàng cắt đứt điện thoại, có vẻ đang vội. Nam Tinh thực sự không yên tâm, Lê Viễn bị tập kích, Lâm Mạn lại quay lại chỗ nguy hiểm đó.
Lá gan của Lâm Mạn, lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Nhưng khách sạn quá nguy hiểm, Nam Tinh sợ Cát Hồng xuất hiện. Khâu Từ cũng sợ Cát Hồng lại đến tìm Lê Viễn, hai người thương lượng, một người lưu lại canh giữ, một người khác đến khách sạn đón Lâm Mạn.
Khi Nam Tinh chạy về khách sạn, có lẽ cảnh sát xuất hiện làm kinh động người ở khách sạn, quầy lễ tân đều là người, nàng muốn hỏi Lâm Mạn ở đâu cũng chen không vào. Nghĩ nghĩ liền đi đến tầng Lê Viễn ở, quả nhiên thấy cảnh sát, đang đứng trước cửa phòng Lê Viễn, nói với nhau cái gì đó. Nàng bước nhanh đến, cảnh sát thấy nàng, tỏ vẻ cảnh giác.
Nam Tinh lập tức nói: "Tôi là bằng hữu của Lâm Mạn, cô ấy có phải ở bên trong hay không?"
Lâm Mạn nghe tiếng, lập tức đi ra, đôi mắt nàng còn có chút sưng đỏ, nhưng cũng không có khóc sướt mướt, nàng thấy Nam Tinh tới, rất bất ngờ. Không đợi nàng mở miệng, Nam Tinh đã bước nhanh đến, nắm lấy tay nàng, tựa hồ làm như vậy có thể cho nàng thêm càng nhiều dũng khí.
Nam Tinh đến giờ đều không có bằng hữu, cũng không biết làm sao để quan tâm bằng hữu, mơ hồ cảm thấy làm như vậy là đúng.
"Nam Tinh......" Lâm Mạn hơi nghẹn ngào, "Mình không có việc gì, A Viễn tỉnh chưa?"
"Còn chưa." Nam Tinh an ủi, "Hắn sẽ không sao đâu."
Lâm Mạn cẩn thận hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
Lâm Mạn được chút an ủi, chờ bên này lấy bằng chứng xong rồi, liền cùng Nam Tinh quay lại bệnh viện. Trên đường đi nàng nắm chặt di động, hy vọng có thể chờ được tin Khâu Từ gửi nói Lê Viễn bình an, nhưng di động vẫn luôn yên lặng.
Một bước vào bệnh viện kia, chân nàng lại bắt đầu cứng đờ, mỗi một bước đều đi rất gian nan.
Lê Viễn còn ở trong phòng giải phẫu, Lâm Mạn nhìn cái đèn đỏ đang sáng kia, chớp mắt hoảng hốt.
Nam Tinh mua hai bình nước, đổ vào mấy túi đường glucose, khuấy lên cho Lâm Mạn và Khâu Từ uống.
Lâm Mạn uống nước, bình tĩnh lại, mới nói: "Vừa rồi mình thấy di động của A Viễn, cuộc gọi cuối cùng là Hà tổng của siêu thị gọi tới, nói với A Viễn là đang đưa băng ghi hình tới khách sạn, sau đó A Viễn liền có chuyện. Mình cũng hỏi phục vụ khách sạn, bọn họ nói lúc ấy bọn họ đang dọn dẹp phòng bên cạnh, đột nhiên nghe thấy phòng A Viễn truyền ra tiếng động rất lớn, liền qua gõ cửa, nhưng chỉ có tiếng đánh nhau, không có ai trả lời, vì thế mới dùng thẻ phòng mở cửa, kết quả liền thấy A Viễn ngã trên mặt đất, nhưng trong phòng không có ai khác, ngay cả một con ruồi bọ cũng không có, cũng không có băng ghi hình."
Nam Tinh khựng lại: "Cái gì cũng không có?"
Lâm Mạn bình tĩnh lắc đầu, nói: "Không có. Mình làm bọn họ cẩn thận nhớ lại tình huống ngay lúc đó, có một người nói, lúc mở cửa, có một cơn gió âm lãnh ập vào mặt, như là có gió xuyên qua cửa."
Khâu Từ nghĩ nghĩ, nói: "Nếu là người biết huyền học ảo thuật, rất có khả năng đã ẩn thân đào tẩu." Hắn từ lúc đầu liền hoài nghi là Cát Hồng, hoặc là người có liên quan đến Cát Hồng, hiện tại càng khẳng định. Hắn xoay người nhìn về phía Nam Tinh, nói, "Cát Hồng."
"Là lão ta." Lòng Nam Tinh tràn đầy xin lỗi, ngay từ đầu liền không nên kéo Lê Viễn và Lâm Mạn vào, xong việc lại ngăn cản, với tính cách của bọn họ, sao có thể đáp ứng.
Cát Hồng giảo hoạt như vậy, lại trốn trong bóng tối, hiện tại bọn họ đều là mồi câu, nhưng nếu muốn câu được Cát Hồng, tuyệt đối không phải là một việc đơn giản.
"Mình không trách cậu, Nam Tinh." Ánh mắt Lâm Mạn bình tĩnh lại kiên cường, "A Viễn cũng sẽ không trách cậu."
Nàng chỉ là hối hận, lúc ấy tại sao không đi cùng hắn về phòng. Nàng vẫn quá sơ suất, nếu nàng cũng ở đó, có lẽ hung thủ sẽ có chút cố kỵ. Cho dù là cùng bị tập kích, nàng ít nhất cũng biết là ai làm.
"Mạn Mạn." Nam Tinh vô cùng đau lòng nàng, nàng ngày thường luôn vui vẻ, lúc này nội tâm phải cường đại cỡ nào, mới có thể vực dậy tinh thần đi điều tra mấy thứ này.
Nam Tinh giờ phút này mới chân chính hiểu biết Lâm Mạn, Lâm Mạn không phải là một thiên kim tiểu thư vạn sự mặc kệ chỉ lo chơi đùa, Lâm Mạn hiểu chuyện lại kiên cường làm Nam Tinh bất ngờ.
"Mình không sao." Lâm Mạn đỏ mắt nói, "Chuyện này mình sẽ tiếp tục tra, mình cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân, các cậu không cần lo lắng. Chuyện băng ghi hình, mình sẽ tìm Hà tổng lần nữa."
Phòng giải phẫu đèn đỏ tắt, ba người cơ hồ đồng thời nhìn về phía cửa, không ai nói gì.
Bác sĩ đi ra trước, nhìn thấy ba người, gỡ khẩu trang xuống nói: "Người bệnh đã được cứu, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, còn cần chuyển đến ICU tiếp tục quan sát."
Tin tức này tóm lại coi như là tin tốt, ít nhất đã vượt qua một cái cửa ải khó khăn. Lâm Mạn giờ phút này rốt cuộc nhịn không được nữa, bật khóc. Nàng sợ hắn sẽ rời nàng mà đi đến cỡ nào, nàng không dám tưởng tượng đến một khắc kia. Hắn sống là được, không có việc gì tốt hơn nữa.
&&&&&
Khâu Từ cùng Nam Tinh ra khỏi bệnh viện, không về cửa hàng Đào gia, mà là trở về khách sạn.
Đã xảy ra chuyện của Lê Viễn, bọn họ không muốn lại liên lụy Đào lão bản. Nam Tinh trên đường gọi điện cho Đào lão bản, đề cập đến chuyện của Phùng Nguyên, Đào lão bản lập tức đồng ý, còn vô cùng cao hứng.
Nam Tinh ngay sau đó gọi cho Phùng Nguyên, Phùng Nguyên vui vẻ đến muốn nhảy lên, liên tục nói cảm tạ. Nam Tinh cuối cùng nói: "Bây giờ cậu dọn đến cửa hàng Đào gia đi, chăm sóc tốt cho Đào lão bản, lưu ý tình huống chung quanh, đừng để ai thương tổn Đào lão bản."
Nàng cắt đứt điện thoại, trầm mặc thật lâu. Khâu Từ duỗi tay ôm lấy nàng, để nàng dựa vào, thấp giọng nói: "Cô đừng áy náy."
"Ừm." Nam Tinh hỏi, "Phòng bệnh đều bày trận hết rồi?"
"Xong." Trước khi bọn họ đi sợ Cát Hồng lại đến, bày trận ba tầng trong ba tầng ngoài, hơi có chút động tĩnh, liền có thể biết tình huống nơi đó. Khâu Từ nói, "Chờ đến sáng mai, tôi liền đến bệnh viện nhìn, để Mạn Mạn trở về nghỉ ngơi."
"Chỉ sợ cô ấy không chịu."
"Thử xem đi."
Tới khách sạn, cái thang máy ở tầng đều đang bận, hai người đợi một hồi, một chiếc thang máy tới tầng , - người lục tục đi ra. Nam Tinh đi vào, ấn tầng , đang chờ Khâu Từ tiến vào, nhưng nàng vừa ngước vào, phát hiện phía trước trống không, căn bản không thấy Khâu Từ, thậm chí ngay cả cửa thang máy cũng bắt đầu vặn vẹo.
Nàng khựng lại, biết tình huống không ổn, muốn đi ra, nhưng thang máy ầm một tiếng đóng cửa lại, bắt đầu bay nhanh lên trên, như là muốn xông lên trời.
Khâu Từ nhìn Nam Tinh đi vào thang máy, còn chưa theo vào, liền phát hiện có dị tượng. Bởi vì Nam Tinh mới vừa vào, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một cái thang máy, lại có người đi ra. Chờ hắn quay đầu lại nhìn cái thang máy Nam Tinh vào, lại phát hiện cái gì cũng không có, chỉ có một bức tường.
Hắn ngẩn người, vỗ mạnh lên vách tường, cũng chỉ có vách tường.
—— căn bản không có thang máy.