Trường Không bị mạnh mẽ tước đoạt ký ức, cực kỳ hận Nam Tinh, huống chi còn có mặt hai người ngoài là Khâu Từ và Phùng Nguyên.
Điều này giống như đem tội ác và hèn mọn hắn cố tình quên mà vớt lên khỏi mặt nước, trần trụi triển lãm ra lần nữa. Nhưng bị khống chế nên hắn bất lực, tu vi của Nam Tinh, vượt xa hắn, mấy năm nay hắn quá trầm mê với lối sống thanh sắc khuyển mã, lại muốn cố tình quên những gì học từ Nam gia, cho nên pháp thuật đều thành hoang phế.
Nam Tinh thì không, hắn rất rõ ràng mà cảm nhận được nàng mấy trăm năm qua, vẫn luôn tiến bộ.
Từ trong ký ức thoát ra Nam Tinh chậm rãi thu tay, nàng không ngờ, Trường Không chẳng những bán đứng Nam gia, thậm chí cả tử trận, cũng có một phần của hắn.
Thì ra kết quả tệ nhất nàng nghĩ tới, còn tốt hơn nhiều so với chân tướng.
Khâu Từ thấy sắc mặt Nam Tinh tái nhợt, duỗi tay nắm lấy tay nàng, sợ nàng chống đỡ không được. Nam Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, nàng có thể chịu đựng được, không ai có thể đánh đổ nàng.
"Xem đủ chưa?" Trường Không lạnh giọng hỏi, "Cô còn muốn đem tự ti cùng cảm giác tội lỗi trong đáy lòng tôi đào ra tới trình độ nào?"
"Cát Hồng ở đâu?" Nam Tinh đã biết chân tướng, hoàn toàn không muốn lại đi tìm tòi nghiên cứu cảm giác tội lỗi của Trường Không nữa.
Trường Không thấy nàng không chút quan tâm đến hắn, chuyện cũ hắn tự cho là không thể chịu đựng, ở trong mắt nàng chả là cái gì. Hắn đột nhiên cảm thấy tâm như tro tàn. Hắn bỗng dưng cười: "Ông ta còn sống, nhưng đã không dùng gương mặt kia mà sống nữa, ông ta không giống tôi, có thể sống yên tĩnh như vậy, ông ta chán ghét cuộc sống bình đạm, cho nên muốn tìm được cuộc sống càng kích thích hơn."
"Có ý gì?"
"Đoạt xá."
Nam Tinh vi lăng, đoạt xá? Vứt bỏ nguyên bản thân thể, mạnh mẽ tiến vào thân thể một người khác, trực tiếp giết chết linh hồn vật chủ. Nàng hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào?"
"Rất lâu, đại khái là đã luân chuyển qua hơn hai mươi người rồi đi." Trường Không cười lạnh, là khinh thường, cũng là khinh thường, "Một khi chán ghét, liền bỏ thân thể rời đi, trường sinh như vậy, căn bản chính là một trò chơi, lại có ý nghĩa gì."
Khâu Từ lập tức hỏi: "Ông ta hiện tại ở đâu? Biến thành ai rồi?"
Trường Không thấp giọng cười khẽ, nói: "Tôi sẽ không nói cho các người, các người chậm rãi tìm đi, các người không phải đối thủ của ông ta, vĩnh viễn không phải, bởi vì ông ta là cầm thú, quái vật không có nhân tính, các người sao có thể đấu thắng ông ta."
"Vậy tôi chỉ có thể lại đoạt ký ức của anh lần nữa." Mạnh mẽ cướp lấy ký ức cũng là một loại Nam gia cấm thuật, Nam Tinh vừa rồi đã dùng một lần, thân thể đã có chút suy yếu, nhưng nàng nhất định phải dùng tiếp lần thứ hai, chỉ có như vậy, mới có thể biết được manh mối về Cát Hồng, có lẽ vận khí tốt một chút, có thể trực tiếp nhìn được mặt Cát Hồng hiện tại.
Trường Không không phản kháng, hắn thậm chí còn không nhúc nhích. Hắn vội vã đảo hai mắt, đôi mắt dần dần sung huyết, như muốn nổ tung.
Khâu Từ đã cảm thấy không đúng, hắn nhìn quanh bốn phía, không có ai, nhưng Trường Không giống bị bóp chặt cổ. Nam Tinh cũng cảm giác ra, có người muốn giết Trường Không!
Nàng lập tức dùng tinh lọc chú, muốn loại bỏ nguyền rủa không biết từ đâu rơi xuống người Trường Không, nhưng tinh lọc chú lại không cởi bỏ được gì, mà Trường Không xác thật là đang bị người khác thao tác.
Đây chỉ có thể giải thích, chính là trong thân thể Trường Không, đã sớm bị hạ nguyền rủa.
Nam Tinh chợt thấy sởn tóc gáy, trực giác nói cho nàng là Cát Hồng làm.
Cát Hồng có lẽ ở rất lâu trước kia, liền hạ chú thuật này cho Trường Không, một khi hắn muốn lộ ra thân phận của Cát Hồng, liền bị giết.
"Sư huynh." Nam Tinh muốn lấy ký ức của hắn đi, nhưng đã không kịp nữa.
Trường Không bất lực lại hối hận mà nhìn Nam Tinh, há miệng thở dốc, Nam Tinh chỉ nghe thấy hắn nói bốn chữ ——
"Ta rất hối hận ——"
Từ thời khắc hắn biết mình bị lợi dụng năm đó, hắn liền hối hận.
Cho đến hiện tại, hắn mới cảm thấy, hắn cũng không thích Nam Tinh, chỉ là vì kính trọng sư phụ, bức thiết muốn lưu lại Nam gia, trở thành người Nam gia, mới theo bản năng mà thích Nam Tinh.
Không, hắn trước sau muốn ở lại, là ở cạnh sư phụ, người như thần minh cả đời đều đối với hắn thật tốt, coi hắn như con mà dưỡng dục dạy dỗ.
Nhưng hắn lại phản bội ông, thậm chí thân thủ giết ông.
Hắn hối hận, nhưng vô lực xoay chuyển trời đất, sống trường sinh đến nay, tựa như cái xác không hồn, chưa bao giờ cảm thấy chân chính vui vẻ.
Tại sao lại sinh hắn ra......tại sao vận mệnh của hắn lại xấu xa như vậy...
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể hóa thành tro tàn, về sau......cũng không còn hối hận nữa.
Nam Tinh tận mắt nhìn thấy hắn tắt thở, rốt cuộc chống đỡ không nổi, quỳ gối trên mặt đất. Nàng túm lấy quần áo hắn, đại não đã trống rỗng.
Khâu Từ nhẹ nhàng thở dài.
Phùng Nguyên cũng không ngờ lão đại cái thế vô song kia vậy mà lại bị người giết chết, hắn không run rẩy, bởi vì đã quên mất sợ hãi. Hắn ngập ngừng thấp giọng gọi: "Lão đại......"
Nhưng mà người kia đã không nghe thấy nữa.
&&&&&
Từ vùng ngoại ô lái xe về Phùng Nguyên còn có chút hoảng hốt, hắn lái cả một quãng đường dài mới nhớ tới, hỏi: "Về cửa hàng Đào gia sao?"
"Về khách sạn của tôi." Khâu Từ mở chỉ đường cho hắn, thanh âm thực nhẹ. Bởi vì Nam Tinh còn gối lên đầu vai hắn, vẫn luôn không nói.
Mãi một lúc lâu sau, Nam Tinh mới từ trong vũng bùn bò ra lần nữa, mở mắt ra trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói: "Anh có cảm thấy rất kỳ quái không?"
"Làm sao vậy?"
"Người tàn độc như Cát Hồng, vì cái gì muốn cho Trường Không sư huynh cũng trường sinh? Cho dù năm đó hắn vì mượn sức Trường Không sư huynh, muốn hắn cùng mình bày tử trận, với sự nhẫn tâm đó, chẳng lẽ không phải tìm cơ hội giết Trường Không?"
Nhưng mấy trăm năm qua, Trường Không chẳng những còn sống, thậm chí còn biết chuyện Cát Hồng đoạt xá hơn hai mươi người, nói cách khác, Cát Hồng không che giấu thân phận sau khi đoạt xá của mình với hắn, hai người vẫn luôn có liên hệ, bình an không có việc gì.
Khâu Từ cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng Trường Không đã chết, Cát Hồng lại không thấy tung tích, vấn đề này có vẻ vô pháp trả lời.
Nam Tinh thở dài một hơi, nói: "Manh mối lại bị đứt, hiện tại tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm."
Nàng ngay từ đầu đã coi bản thân như mồi câu, cho nên chưa bao giờ lo lắng, nhưng Khâu Từ......
Khâu Từ biết nàng đang lo lắng cái gì, cánh tay ôm lấy nàng lại siết chặt hơn, nói: "Địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta vạn sự cẩn thận là được."
"Ừm." Nam Tinh thoáng xê dịch, dựa thoải mái hơn chút, nàng phải nhanh khôi phục lại thể lực, tìm ra Cát Hồng.
Từ việc Trường Không bị hạ tử chú, nàng đã rõ ràng cảm giác được, tu vi của Cát Hồng cao hơn nàng, không dễ đối phó.
Mấu chốt là, hiện giờ lão ta ở đâu, nàng cũng không biết.
&&&&&
Trường Không đã chết.
Nam tử ngồi bên cửa sổ sát đất dựa vào sô pha, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài khách sạn. Nam tử nhắm mắt, con tim lạnh băng thoáng nóng lên, nhưng rất nhanh hắn liền bắt đầu lên kế hoạch cho việc khác.
Nam gia có người còn sống, nàng ta cần phải chết. Nàng có thể giết chết người ngay cả hắn cũng giết không chết là Bành Phương Nguyên, vậy thì nàng có phải cũng có thể giết chết hắn hay không?
Nếu thật là như vậy, thì nhất định phải mau chóng diệt trừ Nam Tinh, giết chết người Nam gia cuối cùng này.
Nghĩ vậy, nam tử cười cười, không suy nghĩ về Trường Không nữa. Trường sinh, vốn chính là một chuyện rất cô độc.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại mình hắn.
Như năm đó, hắn cũng chỉ có một mình.
......
Thanh lâu ở Tống triều, vô số văn nhân mặc khách tự xưng là phong lưu, thường lưu luyến ở đây. Cũng có vài người là cố ý tới tìm phong lưu, tỷ như Cát Hồng.
Phần lớn người thường tới thanh lâu, đều có mối cố định. Cát Hồng cũng có, nhưng hắn rất nhanh đã chán ghét vũ cơ này. Kỹ nữ luôn có lòng tham không đáy, ngươi đối với nàng tốt một chút, nàng liền năn nỉ ỉ ôi muốn ngươi chuộc thân cho nàng.
Cát Hồng không phải kẻ có tình, qua đêm nay, hắn liền không lưu lại đây nữa.
"Ta có thai rồi."
Kỹ nữ nói một câu, làm Cát Hồng thay đổi chủ ý.
Hắn theo thói quen mà tính vận mệnh cho đứa trẻ còn chưa sinh ra này, càng tính, mặt hắn càng sáng lên. Kỹ nữ thấy hắn cao hứng, cảm thấy có hi vọng, ỏng ẹo nói: "Đứa nhỏ này xác thật là của công tử, công tử chuộc thân cho nô gia đi, ngài muốn nô gia làm thiếp làm nô, đều được."
Cát Hồng cười vang, nhéo khuôn mặt mỹ diễm của nàng một cái, nói: "Ta sao nỡ để cô làm thiếp làm nô, ta cưới cô, cho cô danh phận."
Phần ban ân này quả thực là ngoài dự đoán của kỹ nữ, nàng ta cho rằng Cát Hồng cũng như mấy khách hàng trước kia, chỉ coi nàng như đồ chơi, không ngờ hắn vậy mà muốn cưới nàng làm vợ. Cát Hồng tuấn tú lịch sự, lại ra tay rộng rãi, không nghĩ tới...... Nàng tức khắc vui vẻ, đây thật sự là mẫu bằng tử quý.
Cát Hồng chuộc thân cho nàng ta, còn đặc biệt mua một tòa nhà làm nàng ta an tâm dưỡng thai.
Chờ dưa chín cuống rụng, là con trai. Kỹ nữ thân thể suy yếu mang một lòng tràn đầy chờ mong cuộc sống giàu có sau này, nàng ta có trượng phu, có nhi tử, thật sự so với đám tỷ muội trước kia tốt hơn nhiều.
Nàng ta đang mơ mộng, bà mụ bưng tới một chén thuốc, nói là Cát Hồng sai người ngao chế canh an thần, làm nàng ta mau uống.
Nàng ta trong lòng cảm động, nhân lúc còn nóng uống hết, rồi nằm xuống.
Chưa đến nửa ngày, bà mụ vội vàng chạy đến tìm Cát Hồng vẫn luôn ngồi ở đình hóng gió trong viện, nôn nóng nói: "Phu nhân rong huyết, sợ là không xong!"
Cát Hồng buông chén rượu, nói: "Ôm đứa bé đến đây."
Bà mụ không ngờ hắn lãnh đạm như một người xa lạ, nhất thời không hiểu nổi. Nhưng bà ta lấy tiền người ta, vẫn phải ôm đứa trẻ mới sinh tới, thầm nghĩ đứa bé chưa đến một tháng liền bị thổi gió lạnh, sẽ không sinh tật xấu gì đi! Cát Hồng nhận lấy đứa nhỏ, nhìn đứa trẻ còn nhăn dúm dó, cười cười, đây là con của hắn, cũng là hy vọng của hắn, càng là quân cờ tốt nhất của hắn
"Đây là tạ lễ." Cát Hồng đưa một thỏi vàng cho bà ta, nói là mình mang đứa trẻ đi phòng khác.
Bà mụ tuy trong lòng không hiểu, nhưng nhìn thấy vàng, vẫn vô cùng vui vẻ. Bà ta ôm vàng nhìn, nhớ tới sản phụ còn ở trong phòng, bà ta vội vàng trở về, chỉ thấy khắp giường là máu, ngay cả chăn cũng bị máu nhiễm đỏ, nhìn thấy ghê người. Bà ta nén sợ hãi đi dò hơi thở của người kia, đã đứt khí. Bà ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, chuẩn bị đi nói cho vị công tử kia.
Nhưng mà ra ngoài viện, tìm mấy gian phòng, cũng không thấy vị công tử kia và đứa trẻ đâu, bà ta chợt cảm thấy kỳ quặc, vội lấy vàng ra nhìn, sợ là giả.
Ai ngờ vừa nhìn, phát hiện tay mình đều biến thành màu đen. Bà ta sợ tới mức quăng vàng xuống, nhưng rất nhanh cánh tay bà ta cũng thành màu đen, lan tràn đến cổ, không biết thứ gì, bóp chặt yết hầu bà ta.
Bà mụ trừng mắt, liều mạng há miệng muốn hô hấp, nhưng một hơi cũng không thở được.
Cuối cùng sống sờ sờ mà nghẹt chết.
Cát Hồng ôm đứa trẻ đi một đường đến dưới một ngọn núi, chậm rãi đi lên trên, đi đến giữa đường, hắn thả đứa trẻ xuống. Cúi người sờ sờ chóp mũi đứa trẻ, ôn thanh cười nói: "Ngươi phải ngoan ngoãn lớn lên, ngày sau cùng ta trường sinh bất lão."
Nói xong, hắn liền biến mất trong rừng.
Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội cả núi rừng, phương trượng của miếu hoá duyên trở về nghe thấy, theo tiếng tìm đến, thấy một bé trai, còn trong tã lót, lớn tiếng khóc ầm ĩ.
Tiếng khóc làm chấn kinh lũ chim, bay loạn khắp nơi, hất đến lá cây rào rạt rơi xuống.
Đúng là chạng vạng, khi hoàng hôn xuống núi, màn đêm buông xuống, mặt đất bắt đầu tối tăm.
Phương trượng trìu mến mà nhìn đứa trẻ, nói: "Hài tử, vạn vật toàn không, gọi ngươi là Trường Không đi."
......