Đào lão bản nhìn kỹ cái hổ phù này, tử mẫu ghép lại hoàn chỉnh, mặt ngoài có chút bong tróc, nhưng bảo tồn rất tốt. Ông nói: "Bình thường mà nói, hổ phù đa phần là ở trước thời Tùy, nhưng cái hổ phù này, lại ở sau thời Tùy."
Hàn Gia không hiểu lắm mấy thứ này, nói: "Còn có phân chia như vậy?"
"Trước Tùy triều, hổ phù được lưu hành, đến Tùy triều, liền đổi thành Lân phù. Nhưng tới Đường triều, lại muốn kiêng dè Lý Hổ......"
"Lý Hổ là ai? Có mặt mũi lớn như vậy."
Đào lão bản cười cười nói: "Tổ phụ của Đường Cao Tổ."
Hàn Gia bừng tỉnh.
"Cho nên a, thời Đường lại đổi thành Thố phù, Ngư phù, sau lại tác dụng của loại lệnh bài này càng ngày càng nhỏ, cũng chậm rãi xuống dốc."
Hàn Gia ngạc nhiên, lại khó hiểu hỏi: "Vậy thì là ai ở sau Tùy triều còn tạo ra cái hổ phù này, còn là bằng đồng thau, chỉ để chơi cho vui sao?"
"Có lẽ đi."
Hàn Gia vội hỏi: "Vậy cái hổ phù này đại khái là được làm thời nào?"
"Cậu chờ chút." Đào lão bản không lập tức trả lời, có vài món đồ mắt thường cũng không thể hoàn toàn phân biệt được, nhưng dụng cụ thì có thể.
Hàn Gia thấy ông lấy dụng cụ ra, an tĩnh chờ ở một bên, chờ kết quả giám định. Đợi một chút, nghe thấy có tiếng chuông đồng cùng tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam một nữ tiến vào, trong tay còn cầm hai túi đồ ăn.
Khâu Từ và Nam Tinh thấy Đào lão bản có khách, không quấy rầy ông, trực tiếp đi vào phòng bếp dọn đồ ăn rửa trái cây.
Một lát sau Nam Tinh mang nho đã rửa sạch ra, thấy Đào lão bản còn đang nói gì đó với người nọ, chuẩn bị thả nho xuống liền đi. Nhưng vừa đi đến một bên, nàng lại thấy hổ phù trên bàn.
Hai mắt Nam Tinh đột nhiên chấn động, duỗi tay chụp lấy cái hổ phù kia. Đào lão bản và Hàn Gia giật nảy mình, Hàn Gia vội vàng, nói: "Cô làm gì vậy, đây là đồ của tôi, là bảo bối, làm hư rồi thì sao?"
Hắn muốn giật lại, tay mới vừa thò qua, đã bị cô nương này một cái hất ra, sức lực mạnh đến cách lớp áo mùa thu cũng làm cánh tay hắn tê rần. Hắn bị đau rụt lại, nói: "Ăn cướp a!"
Đào lão bản cũng không biết Nam Tinh vì sao lại đoạt đồ người khác, nhưng vẫn trấn an Hàn Gia: "Cô ấy kỳ thật là sư phụ của ta, còn lợi hại hơn tôi, đây là đang giám định cho cậu, đừng hoảng hốt."
Hàn Gia bán tín bán nghi, nhìn Nam Tinh thêm vài lần, trẻ tuổi như vậy......căn bản không giống. Hắn cả giận nói: "Mau trả hổ phù lại cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát."
"Cái hổ phù này là anh từ đâu mà có được?" Nam Tinh nhìn thẳng hắn, thấy hắn không nói lời nào, túm cổ áo hắn, gằn từng chữ, "Tôi hỏi anh, hổ phù này là anh tìm được ở đâu?"
Đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng to, đáy mắt hàm chứa giận giữ, làm Hàn Gia có chút sợ hãi, theo bản năng liền trả lời: "Đây là ông ngoại tôi lúc trước dùng hai con gà đổi với người ta."
"Người kia trông ra sao?"
"Không...không biết a."
"Không biết?"
Nam Tinh khí tràng quá mức cường đại, Hàn Gia trước giờ chưa thấy qua mỹ nhân nào có tư thế này, càng sợ hãi, nói: "Tôi...tôi thật sự không biết. Không đúng, là ông...ông ngoại tôi không biết. Ông nói người nọ đại khái là tên ăn xin lưu lạc đã lâu, đêm đó ông đi săn về, người nọ đột nhiên xông ra, đòi ông đưa đồ ăn. Ông ngoại nói hắn bọc một thân vải rách, cả người tanh tưởi. Ông ngoại đuổi hắn đi, hắn không đi, cuối cùng cầm một cái hộp nói bên trong có bảo bối, muốn đổi chút đồ ăn. Ông ngoại thấy hắn đáng thương, liền đem hai con gà mới vừa săn được đưa cho hắn. Về nhà nhìn một cái, trong hộp vậy mà là hổ phù."
Đào lão bản nghĩ sơ qua, nói: "Đây là chuyện đã bao lâu rồi?"
"Hơn năm trước đi, cụ thể năm nào tôi cũng không biết, ông ngoại tôi nói là chuyện khi ông còn trẻ. Khi đó khắp nơi quản chế nghiêm khắc, cho nên ông ngoại không dám để lộ ra, liền đem đồ chôn trong hầm nhà mình. Tuần trước, trước khi ông ngoại mất, mới nói ra việc này, nhưng đám cậu của tôi không tin, cho là ông ngoại nói mê sảng. Tôi nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, liền xách xẻng đi đào, kết quả thật sự là tìm được."
Hàn Gia thấy nói một hồi nàng vẫn không buông tay, như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Hắn thử rút áo khỏi tay nàng, rút được từng chút, sắp sửa rút hết, đột nhiên lại thấy ngón tay nàng co lại, lần nữa túm chặt áo hắn. Hắn âm thầm kêu khổ, đây là chuyện gì a.
Nam Tinh nói: "Hổ phù này bán lại cho tôi."
"A? Được......nhưng giá muốn thương lượng, cô không thể đoạt."
Nam Tinh gật đầu, rốt cuộc buông tay, trực tiếp cầm hổ phù đi. Hàn Gia trợn mắt, vừa muốn kêu "ăn cướp", đã bị Đào lão bản ngăn lại.
"Tới tới tới, chúng ta tới thương lượng giá."
Khi Nam Tinh cầm hổ phù đi vào hậu viện, còn có chút hoảng hốt. Khâu Từ nghe thấy động tĩnh trong tiệm vốn dĩ muốn đi ra, vừa lúc đụng phải Nam Tinh trở lại, biểu tình có vẻ không đúng. Hắn kéo ghế lại ngồi trước mặt nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hổ phù." Nam Tinh xòe tay ra, lộ ra cái lệnh bài bằng đồng hơi tróc sơn kia, thanh âm có chút nghẹn ngào, giống như trong cổ họng bị kẹt một món đồ, "Là hổ phù của Bành Phương Nguyên."
Khâu Từ khựng lại, hắn nhìn kỹ hổ phù, cũng không thấy có cái gì khác thường. Nam Tinh lại nói: "Tôi nhận ra cái hổ phù này, càng nhận ra được mùi máu dính trên nó, vĩnh viễn không quên."
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nàng cũng không quên, Bành Phương Nguyên ra lệnh một tiếng, đem Nam thị đồ sát.
"Năm đó Bành Phương Nguyên thừa lúc triều đình tứ phía thụ địch, không rảnh quản chế các địa phương, vì thế tự xưng vương, cát cứ một phương. Hắn vì muốn chứng tỏ quyền lực tuyệt đối của mình, mới ra lệnh cho thợ thủ công lấy đồng chế thành phù, noi theo Tiên Tần, chế ra loại hổ phù đã sớm bị triều đình vứt bỏ này." Ánh mắt Nam Tinh lại dừng trên cái hổ phù trong tay, lòng nặng trĩu, "Tôi tuyệt đối sẽ không nhận sai, đây là đồ của Bành Phương Nguyên."
Khâu Từ thấy tay nàng tựa hồ như chịu không nổi sức nặng này, duỗi tay lấy hổ phù cầm trong tay mình, nói: "Có thể dùng hổ phù tìm ra Bành Phương Nguyên sao?"
Nam Tinh lắc đầu: "Bành Phương Nguyên khác với người bình thường, hắn bị Nam gia nguyền rủa, tuy đã biến thành cái xác không hồn, nhưng cũng đã không còn hơi thở của người thường, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa thể tìm được hắn." Nàng bỗng nhiên nhớ ra cái gì, lại đi nhanh vào trong tiệm.
Đào lão bản mới vừa nói thỏa giá với Hàn Gia, đồ vật bị cầm đi, nhưng ông cũng bị tiểu tử này moi mất một đống tiền. Mới vừa cho là đã giải quyết, liền thấy Nam Tinh vọt ra, lại túm lấy cổ tay Hàn Gia, hỏi: "Ông ngoại của cậu là gặp được Bành Phương Nguyên ở đâu?"
Hàn Gia đau quá nói: "Ông ngoại tôi lúc ấy đã bệnh đến hồ đồ, nói chuyện còn không rõ ràng, tôi không nghe được bao nhiêu."
Đào lão bản thấy mặt hắn đã tái đi, nói: "Nhìn dáng vẻ hắn là thật sự không biết, cô thả hắn đi."
Nam Tinh thấy hắn không giống như đang nói dối, chậm rãi buông tay. Hàn Gia vạn phần ủy khuất, vừa kinh vừa sợ, nói: "Bệnh tâm thần a, uổng bộ dạng cô đẹp như vậy."
"Hửm?" Khâu Từ nhíu mày nhìn hắn, đúng, là Nam Tinh sai trước, túm tay hắn. Nhưng hắn mắng Nam Tinh là hắn không đúng, "Xin lỗi đi, tiên sinh."
"......" Lưu manh a mấy người này!
Hàn Gia trứng chọi đá, đành phải xin lỗi Nam Tinh, nghẹn khuất chịu không được.
Nam Tinh không chiếm được manh mối mấu chốt, nhưng nhiều năm như vậy, hiếm khi có người gặp qua Bành Phương Nguyên, nếu biết hoàn cảnh mà ông ngoại hắn gặp Bành Phương Nguyên, có lẽ có thể được đến càng nhiều manh mối.
Nàng ngồi trong viện suy tư, Khâu Từ đã đi tới, hỏi: "Còn đang nghĩ về hổ phù?"
"Ừm." Nam Tinh dựa lên ghế, nhìn hắn nói, "Nếu có thể biết được hoàn cảnh khi ông ngoại hắn thấy Bành Phương Nguyên, thì tốt rồi."
Khâu Từ nghĩ nghĩ những gì vừa rồi Đào lão bản nói với hắn, nói: "Nhưng đã qua hơn năm, còn hữu dụng sao?"
"Còn. Đối với chúng ta, năm cũng bất quá là cái búng tay. Hơn nữa tôi nhất định có thể từ cảnh tượng bọn họ gặp mặt, bắt giữ được một ít manh mối, cho dù chỉ là một chút manh mối, cũng hữu dụng, tôi không muốn bỏ lỡ."
Nếu không thì quá đáng tiếc, đây đại khái là lần nàng cách Bành Phương Nguyên gần nhất.
Khâu Từ trầm tư một lúc lâu sau, nói: "Nam Tinh, cô có thể mượn vật phẩm đã dùng, để trở lại quá khứ của ký chủ đúng không?"
"Ừm, nhưng cần phải là ký ức của chính món đồ cổ đó, còn phải là chuyện có ấn tượng sâu nhất."
"Vậy chúng ta đi tìm thử di vật của ông ngoại Hàn Gia, có lẽ có thứ gì đó bảo tồn một đoạn ký ức này."
Nam Tinh nhíu mày: "Như thế nào sẽ trùng hợp đúng đoạn ký ức đó?"
Khâu Từ nói: "Cô quên sao, ông ngoại Hàn Gia lúc lâm chung đã nhắc đến chuyện này, chứng tỏ chuyện này vẫn luôn đè trong lòng ông ấy, ông ấy không quên. Vậy đồ ông ấy dùng qua, có lẽ cũng đồng cảm như bản thân ông ta mà bảo tồn đoạn ký ức này. Có lẽ......cái hổ phù này là được."
Nam Tinh nhìn hổ phù nằm yên lặng trên bàn, duỗi tay nắm lấy nó.
Hổ phù rất an tĩnh, không vì nàng chạm vào mà có phản ứng. Nam Tinh có chút thất vọng, nói: "Cái hổ phù này, đã là vật chết, nó không bảo tồn bất kỳ ký ức nào, lại thêm mấy năm, chỉ sợ muốn phong hoá."
Cũng không phải toàn bộ đồ cổ đều có ký ức, ký ức chính là sinh mệnh của chúng, một khi không có ký ức gì đặc biệt, liền bị ăn mòn, hoặc là nói, chúng cảm thấy mình không có gì có thể kể cho người khác, liền không có ý nghĩa sống sót, cho nên lựa chọn tự tiêu vong.
"Vậy chúng ta đi một chuyến đến nhà ông ngoại Hàn Gia, tìm di vật của ông ta." Khâu Từ nghĩ đi nghĩ lại, nói, "Dựa theo tập tục người Trung Quốc chúng ta, đồ vật có thể đã mang đi hoả táng hết, hoặc là cùng nhau vào huyệt ngủ yên."
Nếu là hoả táng, vậy khả năng tìm được manh mối lại bị chặt đứt. Nếu là cùng bị chôn vào huyệt mộ, thì thật ra có thể tìm được.
Nam Tinh cảm thấy đề nghị này của Khâu Từ có thể, so với việc ở chỗ này suy nghĩ khổ sở, chi bằng đi nhìn mộ địa của ông ngoại Hàn Gia, xem có thứ gì để phục hồi lại ký ức đêm đó hay không.
Khâu Từ thấy nàng gật đầu đồng ý, nói: "Bây giờ tôi đi tra thông tin về Hàn Gia."
"Không cần, có người có thể tra được rất nhanh, hai ngày này hắn lại chây lười rồi." Nam Tinh gọi một số, nói, "Có rảnh không? Giúp tôi tra một người, tư liệu trong vòng ba đời, đều muốn, đặc biệt là mồ của ông ngoại người nọ, nhất định phải tra được vị trí cụ thể."
Bên kia hơi lớn tiếng, nói: "......cô lại muốn đi đào mồ người ta!" hình như nhận ra Nam Tinh lại trầm mặc, hắn lập tức nói, "Được! Cô đưa thông tin cơ bản cho tôi! Tôi thu được liền đi tra!"
Chờ Nam Tinh treo điện thoại, Khâu Từ tò mò hỏi: "Ai vậy?"
"Phùng Nguyên." Nam Tinh thu hồi tầm mắt, dư quang lại xẹt qua cái hổ phù kia.
Hổ phù bên ngoài loang lổ, nồng nặc mùi máu tươi.
Làm lòng người ác hàn.