Dùng cơm trưa xong, Phùng Nguyên về trong sở bận việc về những khách hàng khác, trước khi đi bảo đảm: "Tôi rất nhanh sẽ tìm được việc cho cô."
Lời này vào tai Nam Tinh không có giá trị, nàng nhàn nhạt "ờ" một tiếng, làm Phùng Nguyên rất đau lòng, hắn vẫn phải nỗ lực hơn nữa mới được.
Chờ Phùng Nguyên đi rồi, Đào lão bản nói: "Đến giờ rồi, cô còn không ngủ trưa?"
Vẫn làm lơ không đề cập đến chuyện này Nam Tinh thấy bị đặc biệt nhắc nhở, liếc mắt nhìn Đào lão bản một cái. Đào lão bản lập tức hiểu ý, rõ ràng Khâu Từ còn ở đây, ông lại......thật đúng là không có mắt nhìn.
Nhưng lời đã nói ra, Khâu Từ cũng nghe thấy, hắn đứng dậy nói: "Tôi vừa vặn cũng muốn đi xử lý chút việc, tôi đi trước."
Nam Tinh gật gật đầu, không đưa hắn ra cửa. Khi hắn đi ra cửa tiệm, tiếng lục lạc kêu vang dội.
Nam Tinh nghe tiếng chuông kia, hơi xuất thần. Nàng ra cửa, tiếng chuông kia chưa từng vang lên.
Đào lão bản nói: "Được rồi, ta biết sai rồi, lần tới hắn tới, cho dù trăng lên, ta cũng sẽ nỗ lực giữ hắn lại."
Nam Tinh hoàn hồn, nói: "Tôi muốn thử xem."
"Thử cái gì?"
"Thử......" Nam Tinh thản nhiên nói, "...ở gần hắn."
Đào lão bản ngẩn ngơ, mặt mày dần dần hiện lên vẻ vui mừng, rất có loại tâm tình nhà ta có con gái mới lớn, ông khẽ cười nói: "Khá tốt, Khâu Từ người này khá tốt, đáng tin cậy."
Vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế Nam Tinh hỏi: "Ông nói, thân nhân của tôi có thể trách tôi hay không?"
Đào lão bản ôn hòa hỏi nàng: "Cô cảm thấy có thể sao?"
Nam Tinh trước kia không thể khẳng định, nhưng từ sau vụ tuyết sơn, nàng bỗng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều việc.
Người nhà nàng đều thương yêu nàng, cho nên mọi người có lẽ cũng giống Ni Trân, hy vọng người còn sống sót, có thể hạnh phúc. Mà không phải cả đời lưng đeo gông xiềng, bọn họ hy vọng nhất, hẳn không phải là muốn nàng đi báo thù, mà là muốn nàng có thể tồn tại.
Nàng không thể bỏ qua mối thù của người nhà, nhưng......có lẽ có thể thử.
Muốn thử ở cùng Khâu Từ.
Nam Tinh nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu nói: "Sẽ không."
Nàng tin tưởng người thân đã mất đi luôn hy vọng thấy nàng hạnh phúc.
&&&&&
Khi Lâm Mạn gọi điện thoại cho Nam Tinh hỏi địa chỉ, rồi lôi kéo Lê Viễn đến đây, đã là giờ chiều, Khâu Từ có vẻ không ở đây, nàng cũng không thấy Nam Tinh, nhưng liếc mắt một cái liền thấy con chó vàng ngồi xổm ở cửa. Nàng và con chó vàng kia nhìn nhau, cảm giác được con chó này không hung dữ, vui vẻ chạy chậm qua, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, nói: "Sao không ai nói cho tao ở đây có cái tiểu khả ái, bằng không tao liền mang đồ ăn cho mày."
Đại Hoàng ngẩng đầu kêu một tiếng, lát sau Đào lão bản đi ra, thấy hai người, hỏi: "Muốn mua đồ vật?"
Lâm Mạn đứng dậy cười nói: "Chúng ta là tới tìm Nam Tinh, chúng ta là bằng hữu của cô ấy."
Bằng hữu? Đào lão bản cảm thấy cái từ này mới mẻ không chịu nổi.
"A Từ cũng là bằng hữu của chúng ta."
Nói xong, Nam Tinh đi ra.
Lâm Mạn giơ cái túi trong tay ra cười với nàng: "Nam Tinh, mình mua đồ ăn ngon tới."
Nam Tinh nhìn ba cái túi to bự kia......quá nhiều rồi, Lâm Mạn ở mặt nào đó, kỳ thật chính là một tiểu nữ sinh tiêu chuẩn.
Đào lão bản cười cười, nói: "Vào trong ngồi đi, ta đi pha trà."
"Cảm ơn bá bá." Lâm Mạn nhìn thấy hoa oải hương ở cửa, mím môi cười, tưởng là Khâu Từ đưa cho Nam Tinh, nhưng nhìn kỹ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cái đồ cắm hoa này......
Nàng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là cái thùng rác.
"Nam Tinh, sao cậu lại quăng hoa ở đây?"
Nam Tinh nói: "Không thích."
"A......" Mặc kệ là vì sao không thích, Lâm Mạn đều có chút ưu sầu, hỏi, "Cậu là không thích hoa, hay là không thích A Từ?"
Nam Tinh khựng lại, cái này cùng Khâu Từ có quan hệ gì? Nàng nhíu mày hỏi: "Cái gì?"
Lâm Mạn là người nhanh trí, nàng đột nhiên đoán được, hỏi: "Chẳng lẽ hoa không phải A Từ đưa?"
"Không phải."
Lâm Mạn hoang mang nói: "Vậy hắn vì sao lại hỏi mình ý nghĩa của hoa...... A, mình biết rồi." Nàng cười, nói thẳng, "Phỏng chừng là hắn thấy người khác tặng hoa cho cậu, muốn biết là có ý tứ gì. Mình còn cho rằng hắn hỏi ý nghĩa của hoa là muốn tặng cho cậu, mình còn tưởng hắn thông suốt, không nghĩ tới là căn bản không có."
Nam Tinh không nghĩ tới Khâu Từ sẽ bởi vì loại chuyện này mà đi hỏi riêng người khác. Nàng xác thật không thích thứ mảnh mai như hoa hòe này, ngẫm lại nếu là Khâu Từ tặng một bó hoa lớn tới, phỏng chừng nàng...... cũng sẽ không thích, nhưng ít ra sẽ không quăng thùng rác.
Đào lão bản từ lúc đem đồ uống hằng ngày là rượu đổi thành trà, tay nghề pha trà dần dần trở nên tinh vi. Ngay cả Lâm Mạn cũng khen không dứt miệng, nàng nhìn cái viện này vài lần, tuy nó nhỏ, nhưng được xử lý đến gọn gàng ngăn nắp, còn trồng không ít hoa cỏ, luôn làm người ta có cảm giác nhàn nhã bình yên.
Nàng mấy năm nay ở nước ngoài, thường đi đến nhiều thành thị, không có chỗ ở cố định, liền không có nhiều thời gian rảnh đi xử lý phòng ở. Sau khi về nước lại luôn ở khách sạn với Lê Viễn, mấy chỗ như khách sạn kia, quá mức không nhiễm một hạt bụi, không có cảm giác ở nhà, nàng không thích, nhưng trước nay không đề cập đến.
Đào lão bản nói: "Khâu Từ có vẻ là người có thể kết giao bằng hữu ngũ hồ tứ hải, không giống Nam Tinh của chúng ta, không kết giao được một người bạn nào."
Nam Tinh liếc ông một cái, nói nhiều.
Đào lão bản lại nói: "Nam Tinh là người mà danh sách bạn chỉ có ba người, ba người kia, có một là ta, một người khác là người môi giới của cô ấy."
Lâm Mạn cười nói: "Người còn lại khẳng định là A Từ." Nàng lấy di động ra nói, "Nam Tinh Nam Tinh, thêm bạn không?"
Nam Tinh chần chờ, vẫn gật gật đầu.
Danh sách bạn của nàng càng ngày càng nhiều người, loại cảm giác này......thật giống như thế giới thanh lãnh mấy trăm năm, đột nhiên bắt đầu náo nhiệt.
Cảm giác có chút quái quái, rồi lại muốn thử xem. Cái gì cũng muốn thử xem, như là đối với thế giới này một lần nữa tràn ngập tò mò.
Lâm Mạn thêm một người bạn nữa, vui mừng cực kỳ.
Lâm Mạn còn đang mân mê di động, một hồi di động của Nam Tinh vang lên, phát hiện nàng bị Lâm Mạn kéo vào một cái group bốn người, Lê Viễn, Lâm Mạn, nàng, còn có —— Khâu Từ.
Lâm Mạn tựa như đã đại công cáo thành sảng khoái nói: "Cái group này chỉ có bốn người chúng ta."
Nam Tinh cảm thấy Lâm Mạn nếu có thể đảm nhiệm việc ở sở môi giới, nhất định cũng có thể quậy ra một chân giám đốc của một cái tổ X. Nàng liếc mắt đảo qua một cái, thấy chân dung Lâm Mạn là hình toàn thân nàng đi trên bãi biển, Lê Viễn......cũng là bãi biển, cũng đang đi đến. Một người đi qua phải, một người đi qua trái, nếu đem hai chân dung đặt cạnh nhau, hai người như đang đi về phía nhau.
Đây là......chân dung tình lữ trong truyền thuyết à?
Lê Viễn như là đoán được nàng đang nhìn cái gì, nói: "Mạn Mạn chọn chân dung."
Nam Tinh bừng tỉnh, Lê Viễn nhìn kiểu gì cũng không phải là người sẽ làm loại chuyện này, chẳng qua hắn lấy chân dung mà Lâm Mạn thiết kế dùng, cũng không có đổi đi, trên thực tế cũng là đang làm loại chuyện này đi?
Mới rời giường trong khách sạn, đang rửa mặt, Khâu Từ nghe thấy chuông di động, mở ra nhìn một cái, phát hiện mình đã vào một cái group bốn người, nhìn thành viên, vậy mà lại có Nam Tinh.
Di động thiếu chút nữa tuột khỏi tay rơi xuống bồn rửa mặt, Nam Tinh thế nhưng sẽ vào group?
Một lát trong group lóe ra một bức hình Lâm Mạn gửi tới, là ảnh Lâm Mạn giơ di động lên tự chụp, ở sau khuôn mặt gần chiếm trọn tấm hình của nàng, có Đào lão bản và ca ca hắn đang uống trà, còn có Nam Tinh an tĩnh ngồi ở một bên, hắn thậm chí thấy được một cái móng vuốt của Đại Hoàng.
Hắn cười cười, rất thích tấm ảnh này. Hắn gõ chữ —— "Mọi người muốn ăn cái gì, tôi mang đến."
Lâm Mạn: "Mình đã mua trà chiều, cậu nhanh lên, bằng không chúng ta ăn hết."
"Được."
Khâu Từ thay quần áo xong liền ra cửa, đi đến thang máy, ấn xuống lầu, đợi một lát, thang máy từ phía trên đi xuống, tới lầu dừng lại. Thang máy đã có bốn năm người, nhưng Khâu Từ vẫn nhìn thấy người hắn không quá muốn thấy.
Lê Khang Thành.
Bác của Lê Viễn.
Lê Khang Thành thấy Khâu Từ, chờ hắn vào thang máy liền hỏi: "Lê Viễn đi ra ngoài? Bác đến công ty, không nhìn thấy hắn."
"Cháu cũng không biết." Khâu Từ khách khí hỏi, "Bác sao lại tới Thượng Hải?"
"Đi công tác."
Khâu Từ không hỏi nữa, hắn mấy năm nay cũng chỉ gặp qua Lê Khang Thành vài lần, chỉ ở mức quen biết, cũng không có giao thoa gì. Phỏng chừng là cảm thấy Lê Khang Thành người này quá đáng ghét, hắn cũng không muốn cùng ông ta có nhiều tiếp xúc.
Tới lầu một, hai người mạnh ai nấy lên xe rời khách sạn.
Khâu Từ tới cửa hàng Đào gia, vừa mới vào cửa, Đại Hoàng liền chạy ra đón hắn. Chờ hắn vào viện, Lâm Mạn liền lập tức hỏi hắn: "A Từ cậu quá chậm, lại không phải giờ tan tầm, còn chưa bắt đầu kẹt xe đi?"
Khâu Từ cười cười ngồi xuống, phát hiện mình ngồi ngay cạnh Nam Tinh, đây là Lâm Mạn để dành chỗ riêng cho hắn. Hắn không thấy Lê Viễn, hỏi: "Ca ca đâu?"
"Đi rửa tay rồi."
Khâu Từ lúc này mới nói: "Mình ở khách sạn đụng phải Lê Khang Thành, ông ta tới công ty tìm anh ấy, lại tới khách sạn."
"Âm hồn không tan." Lâm Mạn nói, "Trà chiều hết ngon luôn rồi."
Đào lão bản tò mò, dù gì sau khi quen biết Lâm Mạn, ông cảm thấy tiểu cô nương này làm người rất không tồi, tính tình cũng khả ái, có thể làm nàng chán ghét đến như vậy, ông cũng muốn biết, hỏi: "Người này đáng ghét như vậy?"
"Đúng rồi." Lâm Mạn oán giận nói, "Lê Khang Thành là bác ruột của A Viễn, trước kia còn rất bình thường, đối với A Viễn không nóng không lạnh, nhưng năm trước ba ba A Viễn qua đời, ông ta liền hiện nguyên hình, còn muốn lấy không giang sơn mà ba ba A Viễn đánh hạ."
"Đáng giận như vậy?"
"Ừm." Lâm Mạn tiếp tục nói, "Sau đó ông ta không đoạt được, liền chính mình mở công ty, cũng là mượn danh tiếng tốt của ba ba A Viễn, dùng chiêu bài anh ruột của ba ba A Viễn, hấp dẫn không ít đầu tư, mấy năm nay kinh doanh làm được đến hô mưa gọi gió."
Năm đó Lê Khang Thành hung hăng cắm Lê Viễn một đao, ở thời điểm hắn tang phụ thống khổ nhất, thân là thân nhân lại nhảy ra giựt tiền, nàng không tức mới là lạ. Nàng hờn dỗi một hồi, thấy Lê Viễn rửa tay đi ra, lập tức im miệng.
Khâu Từ kịp thời nói tiếp nói: "Cơm chiều ăn cái gì?"
Nam Tinh hỏi: "Anh làm?"
Khâu Từ cười cười: "Ừm, cô muốn ăn cái gì?"
Nam Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Tô thịt lần trước anh làm."
Google thì đây là món thịt (gà heo gì đó tùy) lăn qua một lớp bột trộn trứng dày rồi chiên ngập dầu, chẹp!
"Vậy đợi lát nữa tôi đi mua thịt, thịt buổi chiều không tươi như buổi sáng, có điều không sao."
"Ừm."
Hai người ngẫu nhiên trò chuyện hai câu, làm Lâm Mạn nhìn thấy tâm tình rất tốt.
Nàng sao cứ cảm thấy, không khí giữa hai người rất tốt chứ?
Ngoài cửa của cửa hàng Đào gia, có một người khách không mời mà đến mới vừa xuống máy bay liền tới đây, lúc này đứng ở cửa, nhìn hoa oải hương trong thùng rác, ánh mắt lập loè.
Nàng nói đem hoa đi quăng, té ra là thật.
Cự tuyệt rất sạch sẽ lưu loát.
Thành Lạc Gia nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng trò chuyện trong tiệm.
Là Nam Tinh.
Còn có...... Khâu Từ.
Nội dung trò chuyện rất thường ngày, bình phàm đến ấm áp. Thành Lạc Gia bỗng dưng ngẩng đầu, biểu tình mất mát.