Trộm Mệnh

chương 51: thiên nhãn bồ đề (chín)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khâu Từ nghĩ mọi người còn muốn bận việc chuyển nhà, uyển chuyển từ chối lời đề nghị dẫn đường. Từ trên thảo nguyên nhìn ra phía xa, có thể thấy mấy ngọn núi tuyết trắng xóa, trên đỉnh đầu là vòm trời xanh thẳm, sừng sững ở trên đại địa mênh mông, tựa như thủy tinh trắng được khảm vào nền trời màu xanh.

Đêm nay hai người không tính toán dựng lều trên núi, chỉ xách theo một ít trang bị đơn giản, bọc hành lý còn nhẹ. Hai người lúc này chỉ hy vọng món đồ kia thật sự là ở gần chân núi, mà không phải thật sự ở trong núi, nếu không cho dù mang đủ trang bị cũng vô dụng.

Đi hơn một giờ, hai người rốt cuộc tới chân núi, từ chân núi ngẩng đầu nhìn lên trên, núi tuyết càng hiện ra vẻ nguy nga, hoàn toàn không giống nhìn từ xa.

Nam Tinh đánh giá khoảng cách chắc là không sai biệt lắm, lấy bút chu sa ra, chấm chu sa, móc tơ.

Tơ đỏ đi thẳng vào trong núi, nhưng không đi hướng lên trên, mà hướng về một hướng khác, một chỗ ước chừng là - mét.

"Không cao, nhưng không ở mặt bên này."

"Vậy không cần leo núi." Khâu Từ thấy Nam Tinh đi qua hướng bên kia, đi theo.

Hai người men theo sợi tơ đỏ mà đi, tuyết dưới chân núi không dày, nhưng đi đường cũng đủ chật vật. Đi đại khái phút, mới đi tới đầu kia của sợi tơ đỏ.

Mặt bên này hình như vì vấn đề địa hình, cho nên tuyết đọng rất nhiều, nhưng vẫn có một ít đá núi nhô lên, vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng mênh mang.

"Đó là cái gì?" Khâu Từ nhìn về một chỗ ở chân núi cách đó không xa, tựa hồ nhìn thấy một khối đá không quá giống với những khối đá núi khác.

"Giống......" Nam Tinh cảm giác hơi thở không đúng, nói, "Bia mộ."

"Bia mộ?" Khâu Từ cảm thấy không quá giống với phong tục mai táng của dân du mục, hắn đi qua.

Bia mộ cách không xa lắm, hai người rất nhanh đã đi đến trước mặt nó. Chữ trên bia mộ không phải chữ Hán, hai người không biết. Nhìn kỹ cũng không phải là một phần mộ truyền thống, một đống đá chồng chất lên với nhau, xếp thành nấm mồ. {LAOHU}

Hướng tơ đỏ chỉ, chính là phần mộ này.

"Đồ tùy táng?" Khâu Từ nói, "Nhưng mộ này là của ai?"

Nam Tinh cũng không biết, bởi vì không biết chữ trên bia mộ.

Trước mộ còn có một bó hoa tươi, nhìn dáng vẻ nếu không phải thả vào hôm kia, thì là hôm qua, thời gian hái xuống khá ngắn, ngay cả cánh hoa cũng chưa khô héo hoàn toàn.

Gió nổi lên, gào thét thổi đến làm cánh hoa lay động bay loạn. Trong băng tuyết gió càng rét lạnh, Khâu Từ thấy bầu trời đã dần dần rút đi màu lam, nói: "Trời rất nhanh sẽ tối, gió cũng sẽ càng lúc càng lớn, chúng ta trở về đi."

Khi bọn họ ra cửa nhà dân kia liền dặn dò nói một khi gió lớn thì phải nhanh chóng quay về lều trại, nếu không thời tiết đột biến, rất dễ dàng biến thành bão tuyết, như vậy cho dù là ở chân núi cũng dễ gặp nạn.

Nam Tinh nhìn sắc trời, nhớ đến lời dặn của nhà dân kia, nói: "ừm."

Trở lại lều, đã là chạng vạng giờ.

Hai người mới vừa đến gần lều, liền có chó sủa vang, lần này không mang theo uy hiếp, như đang hoan nghênh bọn họ về nhà.

Nam Tinh nhớ tới Đại Hoàng, không biết Phùng Nguyên có cho nó ăn, mua thịt, tắm rửa cho nó hay không.

"Về rồi a."

Trên xe gỗ, nãi nãi chống gậy mở miệng nói mấy chữ, như đã đợi bọn họ thật lâu. Lưng bà câu lũ, chống gậy đứng, thân thể và gậy hình thành một cái hình tam giác. Bà cười hiền từ, tinh thần khá tốt, trăm tuổi hạc, tai thính mắt tinh. Bà cười với bọn họ, như đang đợi tôn nhi về nhà. {LAOHU}

Khâu Từ đi qua đỡ tay bà, nói: "Thấy sắc trời không đúng liền lật đật trở lại."

"Đúng vậy, thời tiết không đúng thì phải cách núi tuyết xa một chút, vậy mới đúng. Núi tuyết rất đẹp, nhưng càng là thứ tốt đẹp, thì càng nguy hiểm, nhìn từ xa là tốt rồi."

Nãi nãi dặn dò, rồi dẫn bọn họ đi vào.

Cơm chiều đã làm tốt, Khâu Từ và Nam Tinh ăn xong cơm chiều, liền tính toán đi ra ngoài dựng lều.

Lều của nhà dân thông khí che mưa, nhưng bởi vì thường di chuyển, cho nên bình thường đều dựng thành kích cỡ vừa đủ cho người một nhà ở, xác thật không có chỗ dư thừa để cho bọn họ.

Khâu Từ cùng Nam Tinh đều là người có kinh nghiệm, tốc độ dựng hai cái lều rất nhanh, nhà dân kia vốn dĩ muốn tới hỗ trợ, cuối cùng cũng chỉ biến thành trợ thủ, hầu như không tốn chút sức nào đã xong việc.

Nãi nãi chống gậy ở bên cạnh nhìn, cong hai mắt cười nói: "Mỗi năm ta đều thấy không thanh niên như hai cô cậu, vẫn là lần đầu thấy dựng lều nhanh như vậy. Mấy đứa ngay cả lều còn không biết dựng kia, lại la hét đòi đi leo núi, aizz."

Người phụ nữ đứng cạnh lúc này mới phát hiện không đúng, nói: "Hai cái lều, cô cậu không phải một đôi a?"

Khâu Từ đang xếp đồ bên trong, nghe thấy mấy lời này, nghe thấy Nam Tinh nói: "Không phải."

Hắn trải thẳng túi ngủ, bước ra, cũng bồi thêm một câu "Không phải". Người phụ nữ kinh ngạc, nói: "Nhìn giống như một đôi."

Khâu Từ cười cười, đối Nam Tinh nói: "Trải xong rồi."

Nam Tinh khựng lại, nàng cho rằng hắn là trải cho hắn, không nghĩ tới là trải cho nàng.

Khâu Từ nhớ tới ngôi mộ dưới chân núi tuyết, nghĩ nãi nãi ở đây lâu như vậy, chắc là biết, liền hỏi: "Nãi nãi, chúng ta hôm nay tới núi tuyết, thấy một phần mộ dưới chân núi."

Nãi nãi thấp giọng "u" một tiếng, nói: "Cái kia a......"

"Nãi nãi biết à? Không biết trên bia mộ viết cái gì."

"Biết." Nãi nãi nói, "Đó là văn tự của tộc du mục bọn ta, người Hán các cậu nhìn không hiểu. Trên đó viết cũng không phải lời nói gì, dùng Hán ngữ tới nói, là một cái tên, 'Ni Trân'."

"Ni Trân?"

"Tòa núi tuyết kia a, rất đẹp, nhưng mà có khi cũng không quá thân thiện." Nãi nãi nhẹ nhàng thở dài, nói, "Trước kia có đôi tiểu tỷ muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt. Một người tên Ni Trân, một người tên Thương Quỳnh, các nàng cùng nhau lớn lên, kết bạn, sau đó khi hoa tuyết liên nở, các nàng đi hái tuyết liên. Ngày đó trời rất nắng, gió cũng rất mạnh, nhưng các nàng chơi quá vui, không có lưu ý."

Nãi nãi thở dài nói: "Lúc các nàng sắp xuống núi, tuyết đọng trên núi sụp đổ, chôn vùi cả hai. Chờ dân du mục chạy tới, cứu hai người ra. Nhưng Ni Trân cuối cùng vẫn chết, Thương Quỳnh còn sống. Sau đó nữa, Thương Quỳnh liền ở lại chân núi, lập mộ cho bạn mình, dâng hoa tươi, hy vọng linh hồn của nàng được Sơn Thần đối xử tử tế, đừng để nàng chịu khổ nữa."

Câu chuyện xưa ngắn gọn, nhưng lại không đơn giản. Nam Tinh nghĩ tới Thành Lạc Gia và A Khổng, tựa hồ rất giống hai người Ni Trân và Thương Quỳnh. {LAOHU}

Cùng nhau lớn lên, chí thú hợp nhau, trở thành bạn thân. Chỉ là cùng đi núi tuyết, một người sống, một người chết.

Thành Lạc Gia lòng tràn ngập áy náy, không biết Thương Quỳnh có phải cũng tự trách, áy náy cả đời như vậy hay không.

Nãi nãi lại nói: "Nếu không phải Ni Trân lúc tuyết tràn xuống, đẩy Thương Quỳnh vào khe đá núi, thì Thương Quỳnh lúc ấy cũng sẽ chết."

Khâu Từ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Vậy Ni Trân không trốn vào sao?" "Không, khe đá quá nhỏ, không chứa được hai người."

Nam Tinh và Khâu Từ thật lâu không nói, trong nháy mắt biển tuyết sôi trào đó có lẽ căn bản không kịp làm ra bất luận suy tính gì, Ni Trân đã đẩy Thương Quỳnh vào khe đá, đây là phản xạ theo bản năng, cũng là cách làm mà trong lòng nàng cho là đúng nhất.

Mạng của bạn, quan trọng hơn mạng nàng.

Nam Tinh không biết Thương Quỳnh sẽ mang suy nghĩ gì mà sống tiếp, có day dứt, không gượng dậy nổi như Thành Lạc Gia hay không.

&&&&&

Mộ là của ai thì Nam Tinh và Khâu Từ đều đã biết, nhưng lần này mộ không giống trước kia, có địa cung to lớn, rộng mở, mà là thuộc về riêng tư, đại khái chỉ có một cái quan tài bên trong.

Cho nên không thể đi vào.

Khâu Từ trước khi ra cửa hỏi Nam Tinh: "Muốn mang xẻng sao?"

Nam Tinh nhìn hắn một cái, nói: "Không cần, có thể cho tiểu Bạch đi vào."

Khâu Từ tán thưởng nói: "Tiểu Bạch thật sự là một tiểu đồng bọn rất tốt."

Loáng thoáng, Khâu Từ cảm giác được trong ba lô Nam Tinh có thứ gì đó đang cười, cười đến cực kỳ đắc ý. Hắn nhịn cười, hỏi: "Tiểu Bạch?"

"Ừm." Nam Tinh nhỏ giọng nói, "Đừng khen nó, nó rất dễ kiêu ngạo."

"Cũng rất dễ nổi giận." Khâu Từ nhớ đến cái cảnh hôm nó tức giận chạy lại đạp lên chân mình liền cảm thấy mấy vật nhỏ này thật đáng yêu, hắn hỏi, "Tiểu Hắc tiểu Bạch cũng là tổ phụ cô để lại cho cô?"

"Không phải, tôi tự làm."

"Mấy tuổi?"

" tuổi."

Khâu Từ kinh ngạc, thật sự cảm thấy Nam Tinh là người rất có thiên phú. Hắn cười nói: "Nếu Lệ bà bà còn sống, bà ấy nhất định rất muốn thu cô làm đồ đệ."

Nam Tinh im lặng, nếu tổ phụ còn trên đời, cũng nhất định rất muốn thu Khâu Từ làm đồ đệ. Nàng suy nghĩ một lát hỏi: "Lệ bà bà là người nhận nuôi anh à?"

"Phải, bất quá hai năm trước đã qua đời. Bà thật sự là một bà già rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất lợi hại."

Nam Tinh đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Mấy thứ này đều là bà ấy dạy cho anh?"

"Ừm."

"Xác thật rất lợi hại." Nam Tinh nói, "Tất cả những gì bà dạy, có lẽ đều là bà sáng tạo độc môn, bởi vì tôi chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe qua."

Huyền môn chi thuật mà nàng chưa từng nghe qua, thật sự là rất ít. Vô luận là Hàn bà tử hay là Cát đại tiên kia, những cách mà bọn họ dùng, tuy rằng mình cũng không biết rõ, nhưng ít ra cũng đã gặp qua, nghe qua.

Mà Khâu Từ lại làm nàng bất ngờ nhiều lần.

Khâu Từ cười nói: "Lệ bà bà xác thật rất lợi hại, chỉ là quá nghiêm khắc, khi còn nhỏ tôi không thiếu bị đánh. Tôi cứ cảm thấy, từ ngày Lệ bà bà nhận nuôi tôi, liền dùng một thái độ sẽ chết đi bất cứ lúc nào mà dạy dỗ tôi, như là không có một khắc nào an tâm, luôn rất vội vàng."

Nam Tinh bỗng nhiên ý thức được, Khâu Từ đang nói những chuyện trước đây của hắn với nàng, kể về người thân nhất của hắn với nàng, thậm chí cả chuyện tiếp xúc huyền học.

Tia nắng ban mai bao phủ, ánh nắng nhu hòa. Hai người nói chuyện, lắng nghe, bước đi trên thảo nguyên mềm mại, ngay cả gió cũng ôn nhu.

Lại đến trước mộ Ni Trân, cảm giác cho người ta đã không xa lạ như hôm qua nữa.

Hoa thả trước mộ đã được thay, rất tươi tắn, như là mới hái xuống sáng nay.

Có người đã đến đây trước bọn họ.

Tiểu Bạch đã theo tơ đỏ chui vào trong đất, lúc Nam Tinh đợi thì nhặt mấy khối đá vụn lăn xuống lên, thả trở lại trên nấm mồ đá.

Lát sau tiểu Bạch mặt xám mày tro mà chui ra, trong lòng ngực cái gì cũng không ôm. Nó vừa run run vừa chỉ vào mộ, Nam Tinh bất ngờ hỏi: "Bên trong không có đồ muốn tìm?"

Khâu Từ nhìn sợi tơ đỏ kia xác thật là chỉ vào phần mộ, hơn nữa cá của hắn cũng vẫn luôn bơi tới bơi lui trên đầu, đồ vật ở bên trong.

Nam Tinh ngồi xổm trước mộ nhìn sợi tơ đỏ, nhìn kỹ mới nhìn ra hướng sợi tơ chỉ chính là nấm mồ, nhưng trên thực tế là nó xuyên qua dưới bia mộ, nói cách khác, chưa chắc là ở trong quan tài, có lẽ là ở chỗ bia mộ.

Khâu Từ thấy nàng tìm gì đó trước bia mộ, rút cái xẻng nhỏ từ ba lô ra. Nam Tinh nhận lấy, đào trước bia mộ. Nàng đào một hồi, ngẩng đầu nói: "Anh đi trông chừng."

Nếu là vào mộ cổ nhân, nàng không có gánh nặng. Nhưng nơi này cách chỗ dân du mục ở hơi gần, nếu bị phát hiện, phỏng chừng sẽ bị dí chạy khắp nơi. {LAOHU}

Khâu Từ đã đi trông chừng, nhìn về thảo nguyên phía xa, cảnh sắc làm người thỏa mãn, tâm bình khí hòa, là nơi hiếm có có thể làm lòng người bình lặng.

Sau lưng tiếng xẻng đào đất vang "canh canh", có thể nghe ra ít bùn, nhiều đá.

Nam Tinh đào rất lâu, đào đến hai tay đều là bùn, cuối cùng là mũi xẻng nghe ra một tiếng vang khác lạ. Động tác của nàng lập tức nhẹ lại, sợ làm hư món đồ kia.

Khâu Từ nghe thấy thanh âm đã dừng, xoay người cùng nàng ngồi xổm nhìn vào, ở dưới là một cái hộp nhỏ, bằng gỗ. Lớp gỗ đã bị ăn mòn kha khá, có chút mục nát.

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy, có vài mảnh vụn trực tiếp nát ra trong tay.

Hộp được lôi lên, chất gỗ bình thường, trên mặt ngay cả hoa văn cũng không có, thật sự là một món đồ rất bình thường rất thô sơ.

Nhưng bên trong hộp ló ra một miếng vải bố, Khâu Từ mở hộp, lấy cục vải bên trong ra, trên tay hơi nặng, hắn nói: "Đồ được bọc lại."

Nam Tinh cũng thấy, vải bao một tầng lại một tầng. Mà hướng tơ đỏ chỉ, đúng là thứ này.

Nàng cẩn thận xốc lớp vải lên, bọc ước chừng mười tầng, rốt cuộc mới thấy thứ bên trong.

Nhìn từ kích cỡ, là một chuỗi lắc tay.

Lắc tay hơi ố vàng, mỗi một viên hạt châu được mài dũa lớn cỡ một lóng tay, dấu vết bên trên giống như những đường vân, phủ kín hạt châu.

"Là bồ đề." Khâu Từ nhìn hoa văn đặc biệt này, nói, "Có một loại hạt bồ đề, tên là thiên nhãn bồ đề, không phải thứ gì đáng giá, cho nên rất ít thấy trong mộ táng. Bất quá......chôn trước bia mộ, cũng không xem như là đồ tùy táng."

Trên hạt bồ đề có màu nâu lấm tấm tự nhiên, giống như có trăm ngàn đôi mắt, mang cảm giác uy nghi, sáng ngời đang nhìn chăm chú vào Nam Tinh.

Tuy tràn ngập uy nghi, nhưng không có cảm giác đâm vào mắt, rất khác biệt với tất cả đồ cổ Nam Tinh từng tiếp xúc qua.

Thậm chí còn ẩn ẩn có cảm giác an bình, như nước tuyết tan ngày hè, hơi ấm áp.

Bên tai hình như có tiếng cười thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng vui vẻ, hai người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt cỏ thả dê bò, nhiều thêm một thân ảnh thiếu nữ.

Đó là Ni Trân, thiếu nữ năm đó chết trên núi tuyết.

Truyện Chữ Hay