Có lẽ là hôm qua thuyết phục con trai, Thành phụ phát hiện hôm nay tinh thần của con trai tốt hơn một chút, cũng chịu phối hợp trị liệu, không tùy tiện đuổi người nữa.
Nhưng lòng của thê tử đã bị con trai tổn thương sâu sắc, hôm nay bà không hề tới, đi khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, kỳ thật là ở đó khóc đi. Thành phụ thăm con xong, rồi về khách sạn với vợ. Nhờ Lê Viễn và Lâm Mạn trông chừng, trước khi đi ông nói: "A Viễn, tính A Lạc bướng bỉnh, nếu nó nói gì đó khó nghe, cháu cũng đừng để ý. Lúc này người nó chịu gặp, cũng cũng chỉ có cháu."
Lê Viễn đáp ứng.
Chờ tiễn Thành phụ đi, Lâm Mạn ôm cánh tay Lê Viễn liền thở dài một hơi, nói: "A Lạc rộng rãi như vậy, lại biến thành như bây giờ, ai cũng cực khổ đi."
"Ừm." Lê Viễn nói, "Em cũng đi ngủ đi, anh đi phòng bệnh."
Lâm Mạn nghĩ có vài lời có lẽ A Lạc không muốn nói trước mặt nàng, dù sao hai người bất quá cũng là vì hai nhà có làm ăn với nhau, mới ngẫu nhiên gặp mặt, không giao hảo như Lê Viễn và hắn. Liền buông tay hắn ra, nói: "Vậy em đi ngủ một lát, chờ đến giữa trưa em dậy ăn cơm với anh."
"Ừm."
Lâm Mạn vừa đi, Lê Viễn liền vào phòng bệnh. Thành Lạc Gia đã ngồi dậy, đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài một cái cây cao không biết tên nhìn rất đẹp, chỉ là vào thu, lá cây có chút điêu tàn, chim không ngừng bay qua, đụng đến lá khô trên cây lung lay muốn rụng.
Thành Lạc Gia nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn thấy Lê Viễn, liền nói: "Mạn Mạn đâu?"
"Về khách sạn rồi."
Thành Lạc Gia khẽ cười cười: "Cô ấy khi còn nhỏ đã dính cậu, một đám chúng ta, ai cô ấy cũng không thích, chỉ thích cậu, hiện tại vẫn vậy."
Lê Viễn ngồi trên ghế ở một bên, nói: "Các cậu không nhớ à? Lần đầu tiên mấy nhà chúng ta gặp nhau, cô ấy nhỏ tuổi nhất, ăn mặc như một công chúa nhỏ, một đám nam sinh các cậu còn ăn hiếp cô ấy."
Thành Lạc Gia bất ngờ, nói: "Không nhớ."
Lê Viễn nhớ rõ, Lâm Mạn bất quá chừng bốn năm tuổi, bọn họ đã là nam sinh mười tuổi. Hôm đó người mấy nhà đi dự tiệc, thấy Lâm Mạn. Không biết là ai ra chủ ý, chạy tới trêu chọc nàng, còn chọc đến khóc. Nếu không nhờ hắn cản bọn họ lại, có lẽ nàng phải khóc đến nửa ngày. {LAOHU}
Tự đó về sau, Lâm Mạn luôn đi theo hắn.
Thành Lạc Gia vẫn không nhớ ra, bất quá nhớ không ra cũng không có gì. Hắn nói: "A Viễn, cậu tin có thần tiên ma quái sao?"
Lê Viễn thấy hắn đột nhiên hỏi chuyện này, cảm thấy hơi không thích hợp, nói: "Đừng suy nghĩ những cái đó."
Thành Lạc Gia không nghĩ tới cái chết gì gì đó, chỉ là nghĩ đến kẻ đêm qua đột nhiên xuất hiện, tự xưng là người ở sở môi giới âm dương kia. Hắn không nói gì với Lê Viễn, bởi vì hắn đã đáp ứng giao dịch kia.
Giao ra đôi mắt của kiếp sau, gặp lại a Khổng một lần.
Người kia hôm nay sẽ đến đây, hắn đang đợi.
&&&&&
Máy bay gần giữa trưa mới đến nơi, Nam Tinh xuống máy bay liền đi đến bệnh viện. Trên đường thu được tin nhắn của Khâu Từ, hỏi nàng ăn cơm trưa chưa.
Khâu Từ hầu như mỗi ngày hỏi ba lần, ăn cơm sáng chưa, ăn cơm trưa chưa, ăn cơm chiều chưa.
Nàng cũng mỗi ngày trả lời ba lần, dấu chấm câu, dấu chấm câu, dấu chấm câu.
Vừa thấy tên Khâu Từ, nàng liền nhớ tới ngày đó giọng nữ ở bên cạnh gọi hắn A Từ, thanh âm mềm mại dễ nghe. Giống như đang văng vẳng bên tai, không ngừng vang vọng, không vứt đi được.
Lát sau Khâu Từ ở trong vườn hoa của bệnh viện thu được hồi phục, cho rằng lại là một cái dấu chấm câu, nhưng lần này không phải.
"Chưa."
Hắn cười cười, nói: "Mau đi ăn đi, giữa trưa rồi." Hắn nghĩ nghĩ lại nói, "Nếu cô ở đây, tôi mời cô ăn cơm."
Lát sau bên kia lại trả lời một tin nhắn.
—— Được.
Khâu Từ khẽ nhíu mày, được? Là trả lời cho câu trước? Hay là trả lời cho câu sau?
Chắc là câu trước, không thể là câu sau, Nam Tinh sao có thể đột nhiên xuất hiện ở thành phố này.
Khâu Từ cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Không đợi hắn nhìn di động lần nữa, màn hình di động lại sáng, Nam Tinh nhắn tới.
"Tôi ở cửa đông bệnh viện."
Khâu Từ khựng lại, tuy đầy bụng nghi hoặc, nhưng hắn vẫn đi ra cửa đông. Thật là Nam Tinh? Sao nàng lại đến đây?
Bệnh viện rất lớn, có bốn cửa, hắn từ phía tây đi đến phía đông, ước chừng mất mười lăm phút. Đi đến đó, hắn quả nhiên thấy Nam Tinh đứng dưới gốc cây.
Hắn bước nhanh tới, hận không thể xoa bóp mặt nàng để xem là thật hay giả. Vô luận là như thế nào, hắn rất cao hứng.
Nam Tinh nhìn hắn vui vẻ, dời mắt nói: "Mời ăn cơm."
Khâu Từ cười: "Được được được, tôi biết có tiệm cơm không tồi, nằm trong đường nhỏ, đi đại khái mất nửa giờ, cô có đói bụng không?"
"Không đói lắm."
"Vậy chúng ta đi thôi."
Nam Tinh đi cùng hắn về hướng kia, có lẽ là đường nhỏ an tĩnh, hai người không nói lời nào, không khí càng thêm an tĩnh.
An tĩnh lại không xấu hổ, không cần phải đánh vỡ phần bình yên này.
Lát sau Khâu Từ mới hỏi: "Sao cô lại đến đây?"
"Tìm người."
Khâu Từ bỗng nhiên hiểu ra, hỏi: "Thành Lạc Gia?"
"Đúng vậy."
Khâu Từ tức khắc trầm mặc, nhìn kiểu gì, cũng không giống như là vì hắn mới nhân tiện quan tâm Thành Lạc Gia, Lâm Mạn nói sai rồi. Gai trong lòng hắn, lại mọc nhiều thêm một cây. {LAOHU}
Nam Tinh hiện tại rất dễ đâm vào tim hắn.
"Hắn lúc này tình huống đã ổn định, tối hôm qua phát sốt cao còn một mình trốn ra chạy tới kho hàng nhỏ trong bệnh viện, lúc cá của tôi tìm được hắn, hắn đã sắp hôn mê. Vừa rồi tôi ở ngoài phòng bệnh thấy hắn đã không có việc gì, cũng chịu phối hợp trị liệu, cứ như vậy, hắn rất nhanh là có thể khôi phục khỏe mạnh." Khâu Từ lại nói, "Đợi lát nữa cơm nước xong, tôi đưa cô qua."
"Ừm." Nam Tinh hỏi, "Anh thường ăn cơm một mình à?"
Cô nương có thanh âm mềm mại dễ nghe kia đâu?
"Một mình." Khâu Từ nghĩ đến Lê Viễn và Lâm Mạn làm người khác ngán ngẩm, thì hoàn toàn không muốn ngồi cùng bọn họ, nói cách khác, mình ăn không phải cơm, mà là ăn đường dính đến răng đau, quá khổ, hắn lại cười nói, "Hôm nay không phải, có cô."
Nam Tinh nhìn nhìn hắn, không nói tiếp.
Đoạn đường nửa giờ rất nhanh đã đến cuối, còn chưa tới chính ngọ, người trong quán ăn còn chưa nhiều.
Khâu Từ và Nam Tinh mới vừa đi vào ngồi xuống, còn chưa gọi món, ghế trống bên cạnh lại đột nhiên có bóng người ngồi xuống, động tác nhanh nhẹn, thanh âm lại cố ý kéo thật dài.
"A —— Từ."
Nam Tinh khựng lại, thanh âm này......
Lâm Mạn hai mắt cong cong, duỗi tay với Nam Tinh, nói: "Chào cậu, mình tên Lâm Mạn."
Nam Tinh cầm tay nàng, nói: "Nam Tinh."
"Cậu chính là Nam Tinh." Hai mắt Lâm Mạn càng sáng, miệng cười như hoa.
Khâu Từ trong lòng than nhẹ, Lâm Mạn này......
Nam Tinh nhìn nhìn Khâu Từ, hắn đã nhắc tới nàng với người này? Tại sao? Nhắc tới cái gì? Trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn, nhưng một cái đều không thể hỏi ra. Nàng bưng trà lên uống, giảm bớt xấu hổ.
"Ca ca mình đâu?" Khâu Từ hỏi.
"Mới vừa gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy còn ở bệnh viện, đang trên đường đến đây."
"Mình cũng vừa từ bệnh viện đến đây." Khâu Từ giới thiệu với Nam Tinh, "Ca ca tôi cô đã gặp qua, cô ấy là vị hôn thê của ca ca, cũng là tam tiểu thư của tập đoàn Lâm thị. Là một thổ hào, bữa này để cô ấy mời."
Lâm Mạn cười cười: "Được a, vì Nam Tinh, bữa này mình mời."
Nam Tinh chậm rãi buông chén trà, thì ra là vị hôn thê của Lê Viễn, Lê Viễn cũng ở đây, khó trách Lâm Mạn sẽ xuất hiện cùng chỗ với Khâu Từ.
Trà còn ngậm trong miệng đột nhiên hơi ngọt.
"Nam Tinh cậu không thích nói chuyện nha." Lâm Mạn nhìn Khâu Từ, lại nhìn Nam Tinh, cười cười nói, "Ngầu ——"
Khâu Từ rốt cuộc nhịn không được, nói: "Cậu đi xem ca ca tới đâu rồi."
"Anh ấy lại không phải tiểu bằng hữu, biết đường đến đây, mình nói cho anh ấy mình ngồi ở quán mình cảm thấy ăn ngon nhất. Ngày đó khi chúng ta ăn cơm, mình đã nói, nơi này đồ ăn ngon nhất. Nếu anh ấy đi nhầm, vậy thì khẳng định là ngày đó anh ấy không nghiêm túc nghe mình nói."
Nam Tinh nhìn nàng, tuy rằng nhìn thiên chân, giống đại tiểu thư phú nhị đại cái gì cũng không hiểu, nhưng vẫn có tâm tư nho nhỏ, lại không làm người thấy chán ghét, rất thẳng thắn. Hơn nữa, khi nàng nói mấy lời này, đôi mắt đã nhìn ra cửa mấy lần. {LAOHU}
Rõ ràng là rất lo lắng Lê Viễn đi nhầm.
Qua mười phút, Lâm Mạn vẫn luôn nhìn ra cửa rốt cuộc thấy người, vui mừng đứng lên, vẫy vẫy tay.
Đang nhìn quanh trong tiệm Lê Viễn thấy Lâm Mạn, bước nhanh qua. Vì chỗ Khâu Từ ngồi quay mặt về phía hắn, liếc mắt một cái liền thấy. Chờ hắn đến chỗ ngồi, thấy người ngồi cùng bàn, có chút kinh ngạc: "Nam Tinh tiểu thư?"
Nam Tinh gật nhẹ đầu với hắn.
Lâm Mạn rót cho hắn chén trà, nói: "Chúng ta đã gọi đồ ăn xong, anh nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không, có điều những món lần trước anh nói ngon, em đều gọi rồi."
Lê Viễn vừa ngồi xuống vừa hỏi: "Có chả tôm không?"
"Không có."
Lê Viễn kêu người phục vụ lại, gọi thêm một món, nói: "Lần trước em nói chả tôm ăn ngon."
Lâm Mạn cười khanh khách nhìn hắn, nói: "Ồ..."
Khâu Từ nghe hai người tình tứ, lại cảm thấy ngọt đến răng đau. Aizzz, đây tuyệt đối không phải ca ca hắn. Hắn lại nhìn Nam Tinh, bộ dạng có vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Nam Tinh đối với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, giống như đều là dùng một trái tim vô cùng cường đại mà đối đãi một cách bình thường.
Như là người đã sống qua mấy cái thế kỷ, cái gì cũng đều gặp qua, cho nên cái gì cũng không thể đả động đến nàng.
Lâm Mạn thấy Khâu Từ nhìn Nam Tinh, ánh mắt rõ ràng là khác biệt. Nhưng Nam Tinh lại làm người ta có cảm giác khó nói, hơi lạnh, lại không giống kiểu lạnh của Lê Viễn. Nàng có chút nắm không rõ Nam Tinh, nàng hỏi: "Nam Tinh Nam Tinh, vì sao cậu đến đây, là tìm A Từ nhà chúng ta sao?"
Khâu Từ thiếu chút nữa bị sặc nước trà, ngay cả Nam Tinh cũng cứng đờ, Khâu Từ mở miệng trước: "Không phải tìm mình, là tìm A Lạc."
Lâm Mạn bất ngờ hỏi: "Cậu cũng biết A Lạc?"
"Ừm."
"Vậy đợi lát nữa cơm nước xong liền cùng nhau qua đó đi."
Nam Tinh nói: "Tôi tìm hắn có việc, chuyện riêng."
Ánh mắt Lâm Mạn có chút vi diệu, Nam Tinh này, chắc không phải là không thích Khâu Từ đi, nhưng vừa giống lại vừa không giống......nhưng nếu là thích, nói như vậy trước mặt Khâu Từ, sẽ không sợ hắn để ý sao?
Nàng cũng không hiểu nổi.
Khâu Từ vốn dĩ không muốn nói nữa, chờ người phục vụ nói "đồ ăn tới", mới đột nhiên làm hắn nghĩ tới cái gì đó.
Chẳng lẽ...... Thành Lạc Gia và Nam Tinh làm giao dịch......trộm mệnh?
Lời editor: haizzz, dù mấy case nhỏ trong bộ này khá máu chó, nhưng lão vẫn cảm ơn cái IQ luôn luôn online của Tinh lão và A Từ, nghĩ vẩn vơ thì có nhưng có lẽ chưa gì đã hiểu nhau, cho nên ko có chuyện giấm đổ lung tung...