Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

chương 93: chính là tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc Hiên Sâm cười khẽ, ánh mắt dưới tắm lụa đen dừng lại trên vùng bụng bằng phẳng của cô: “Anh cũng rất muốn tặng cho bà nội món quà này, nhưng loại hạt giống này mới trồng cũng chưa đến một tháng nữa, cho dù có muốn nẫy mầm thì cũng không kịp thời gian đâu.”

Mặt của Tô Hiểu Nhiên “Bùm” một cái mà đỏ tới mang tai ngay lập tức.

“Chỉ có thể tặng mấy món đồ tầm thường cho bà nội trước thôi.”

Nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô, người đàn ông hài lòng mà cười: “Đẩy anh đi ăn cơm, cơm nước xong thì cùng nhau đi nghiên cứu quà, hửm?”

Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Ừm.”

Mặc Hiên Sâm không hề nuốt lời.

.Ăn cơm tối xong, anh thật sự đưa Tô Hiểu Nhiên đến trung tâm thương mại mua quà.

Trên đường đi đến siêu thị, ít nhiều gì thì trong lòng Tô Hiểu Nhiên vẫn có hơi lo lắng.

.

Truyện mới cập nhật

Mặc Hiên Sâm không nhìn thấy cái gì hết, đi dạo trong siêu thị, anh cũng chỉ có thể nghe một chút tiếng động, tùy tiện sờ sờ mà thôi.

Hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần, lỡ đâu có nhiều người trong siêu thị, tai của anh có nhạy bén đến đâu, cũng không quá có ích.

Nhưng đợi đến khi đến trung tâm thương mại thì cô mới phát hiện, trong trung tâm thương mại vậy mà lại không có ai?

Trung tâm thương mại vốn nên dòng người đông đúc thì hôm nay thế mà lại im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ loa truyền phát của trung tâm thương mại mà thôi.

Ngoại trừ nhân viên làm việc ra, cô và Mặc Hiên Sâm vậy mà lại là hai khách hàng duy nhất đi dạo trung tâm thương mại.

Cái này…

“Trung tâm thương mại này của nhà họ Mặc.” Đại khái là đoán được suy nghĩ trong đầu cô, người đàn ông nhàn nhạt nói.

Tô Hiểu Nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

“Nhưng, cuối tuần chính là lúc trung tâm thương mại thu lợi nhuận, cứ bị đóng như vậy, có bị lỗ tiền không?”

Mặc Hiên Sâm cười nhạt một tiếng: “Tuy nơi này của nhà họ Mặc, nhưng bây giờ trung tâm thương mại này thuộc danh nghĩa của Mặc Tử Hàn.”

“Có lỗ thì cũng là lỗ tiền của Mặc Tử Hàn.”

Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Vậy thì lỗ chết anh ta.”

Giọng điệu kiên định của cô làm cho Mặc Hiên Sâm cười cười: “Chán ghét anh ta như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Bây giờ có nhắc tới cái tên Mặc Tử Hàn này, Tô Hiểu Nhiên vẫn cảm thấy ghê tởm.

“Thật ra bản chất của anh ta không xấu.”

Người đàn ông thở dài một tiếng: “Nếu đã muốn cho anh ta lỗ chết, vậy thì lấy nhiều đồ đáng tiền một chút đi.”

“Chúng ta đến đây, không cần phải trả tiền đâu.”

Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Ừm.”

Nhưng rốt cuộc thì cái gì đáng giá chứ?

Tô Hiểu Nhiên cũng không biết.

Cô đẩy Mặc Hiên Sâm đi dạo trong trung tâm thương mại một hồi lâu, mua cho bà nội một bồn ngâm chân thông minh, mua dụng cụ mát xa, mua điện thoại cho chú với thím, còn mua rất nhiều đồ bảo vệ sức khoẻ.

Cuối cùng, cô ở khu vực sách giáo khoa mà mua nguyên hai bộ “Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng”

cho cặp sinh đôi Bạch Minh, Bạch Tú nhà chú.

Nhìn thấy quà mà cô mua cho đứa em trai, cuối cùng Mặc Hiên Sâm cũng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Bọn chúng sẽ hận em đó.”

Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc mà đóng gói sách bài tập lại: “Vì sao lại hận em chứ? Bọn chúng sắp lên lớp rồi, đang cần cái này.”

Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Cũng không phải mỗi người đều thích học giống em đâu.”

“Nhưng học là con đường duy nhất để bọn chúng rời khỏi vùng sơn thôn mà.”

Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng: “Trẻ em trong thôn không thể so được với thành phó, phải rất cố gắng mới có thể sống những ngày tháng tốt được.”

Nhìn đôi con ngươi đen nhánh của cô, trong lòng Mặc Hiên Sâm hơi hơi đau nhói: “Vậy còn em? Lúc trước em cố gắng đến mức nào?”

Tô Hiểu Nhiên cười cười: “Đầu óc em thông minh, mỗi ngày em chỉ cần học mười hai tiếng đồng hồ là đủ rồi.”

Anh ngoắc tay bảo cô đi tới.

Cô ngoan ngoãn đi tới.

Người đàn ông kéo cô vào trong lòng mình: “Mỗi ngày học mười hai tiếng đồng hồ không mệt sao?”

“Không mệt.”

Cô gái lắc đầu, cô cười tủm tỉm mổ lên mặt anh một cái: “Dù sao thì em cũng không có bản lĩnh gì khác, nếu học tập thật tốt có thể khiến cho chú và thím sống những ngày tháng tốt đẹp, cho dù có học mười tám giờ, thì em cũng nguyện ý.”

Mặc Hiên Sâm ôm cánh tay của cô, dần dần mà siết chặt lại: “Thật ra em chỉ cần bản thân sống tốt là được rồi.”

Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Như vậy quá ích kỷ rồi.”

“Chú với thím còn có bà nội nữa, bọn họ đã cùng nuôi em lớn lên, em phải chăm sóc cho bọn họ, để bọn họ sống những ngày tháng tốt đẹp.”

“Tuy bây giờ em không có bản lĩnh gì hết, nhưng chờ sau khi trở thành một bác sĩ giỏi, em có thể nuôi bọn họ rồi.”

Mặc Hiên Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay của cô, anh thở dài nhàn nhạt một tiếng.

Nếu không phải Tô Hiểu Nhiên, đại khái loại người được sinh ra ở vạch đích này như anh, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, những người sinh ra ở điểm khởi đầu này phải cố gắng sinh sống đến mức nào.

Cô là kiểu người mà chưa bao giờ gặp phải này, cố gắng hướng về phía trước, yêu thương cuộc sống, yêu thương cả thế giới.

Mà trong mười ba năm qua đi của anh, ngoại trừ cô đơn tịch mịch ra, thì cũng chỉ có hận.

Anh hận nhà họ Mặc đã không coi trọng anh, hận bản thân mình không thể tự tay giết chết kẻ thù, hận thế giới này làm cho từng người từng người thân của anh đều rời đi.

Trước kia, anh cứ luôn cảm thấy, những người yêu thương cuộc sống trong tivi trong tiểu thuyết đều là bịa đặt ra cả.

Thế giới này lạnh nhạt như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới có thể thật tình thật lòng mà đối xử với người khác thôi.

Cho đến khi, anh gặp cô ngốc Tô Hiểu Nhiên này.

Anh thở dài một tiếng mà xoa xoa đầu của Tô Hiểu Nhiên: “Đồ ngốc.”

Bởi vỉ quá mức hưng phần cho nên cả đêm Tô Hiểu Nhiên cũng không ngủ ngon, ngày hôm sau cũng đã rời giường rất sớm.

“Hôm nay cô chủ dậy sớm vậy.”

“Vâng, hôm nay được về quê, quá mức phấn chắn.”

Tô Hiểu Nhiên đeo tạp dề vào rồi đi vào phòng bếp giúp đỡ.

Đột nhiên, cô nhíu mày mà nhìn thoáng qua người giúp việc nữ đang bận rộn trong phòng bếp: “A, không phải bữa sáng là do thím Lý làm sao?”

Vì sao hôm nay lại đổi người rồi?

Thím Lý không thoải mái?

Người giúp việc đang nấu cơm kia cười cười: “Bây giờ thím Lý lên như diều gặp gió rồi.”

“Ngày hôm qua bạn tốt của anh Mặc, cậu Cố đã qua đây làm khách đã chỉ tên muốn để thím Lý qua đó phục vụ cho cậu ta.”

Vẻ mặt người giúp việc đầy hâm mộ: “Nghe ý của quản gia, thì cậu Cố này nhìn trúng thím Lý rồi.”

“Không nghĩ tới thím Lý đã hơn bốn mươi, cũng đã ly hôn hai lần rồi mà còn có thể được một thanh niên đẹp trai như cậu Cố đây coi trọng.

Bà già như tôi đây chỉ có thể ngưỡng mộ thôi.”

Tô Hiểu Nhiên cái hiểu cái không mà gật đầu, cô vừa đỗ gạo vào trong nồi nấu cháo, vừa nhíu mày: “Tôi còn không biết, chồng tôi còn có một người bạn bốn mươi tuổi nữa.”

Cô cho rằng bạn của Mặc Hiên Sâm ít nhát thì cũng bằng tuổi như Tần Kiến Trung kia chứ.

Không nghĩ tới còn có người bạn vong niên.

Người giúp việc kia lắc đầu: “Cô chủ, là do cô chưa được gặp cậu Có.”

“Cậu Cố mới có hơn hai mươi tuổi thôi, cũng cỡ cỡ tuổi với cậu chủ, bộ dạng cũng đẹp trai, sự nghiệp thành công.”

“Không biết vì sao lại coi trọng thím Lý nữa?”

Tô Hiểu Nhiên cũng có chút khiếp sợ nhưng cũng chỉ là chắn kinh trong chốc lát mà thôi.

“Thím Lý dịu dàng hiền lành, có thanh niên thích cũng là chuyện bình thường thôi.”

Cô cười tủm tỉm tiếp tục nấu cháo.

Chỉ có điều, vừa nghĩ đến sau này không còn được gặp thím Lý nữa, cô còn có chút không quen nữa.

Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Có.

Thím Lý nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt Cố Minh Chung: “Cậu Có, cậu chủ nhà tôi nói để cho tôi sau này đi theo cậu.”

Cố Minh Chung nhìn thím Lý đã đặc biệt trang điểm đứng trước mặt mình, tròng mắt anh ta cũng sắp trừng rớt ra rồi: “Sao lại là bà?”

Vẻ mặt thím Lý đầy vô tội: “Người cậu muốn, không phải nữ giúp việc trẻ tuổi nhát ở Nhà họ Mặc sao?”

“Chính là tôi.”.

Truyện Chữ Hay