Tô Hiểu Nhiên bị cảm hóa bởi lời nói của Mặc Hiên Sâm, tâm trạng cũng không rơi xuống đáy nữa.
Cô hít mũi: “Ông xã anh nói rất đúng.”
“Mới đầu em chỉ muốn làm một bác sĩ khoa tim.”
Bà nội bị bệnh tim, từ nhỏ đến, cô đã nhìn thấy quá nhiều lần dáng vẻ bà nội lên cơn đau thắt ngực phải uống thuốc cấp cứu rồi.
Cô chỉ muốn trở thành một bác sĩ chăm sóc người bị thương, khiến càng nhiều bệnh nhân như bà nội được khỏe mạnh.
Làm Tổng giám đốc vốn dĩ chỉ là ngoài dự liệu, cô không hiểu, không biết, cũng là bình thường.
Dù sao sớm muộn gì, cô cũng sẽ trả tập đoàn này cho Liễu Thanh Hùng.
Nghĩ như vậy, cô thở phào một hơi, quay đầu nhìn Mặc Hiên Sâm: “Vẫn là ông xã nhìn thấu đáo.”
Từ sau khi gả cho anh, cô thật sự càng ngày càng dễ bị người khác ảnh hưởng.
Chắc, bởi vì trong xương cốt cô đã cảm thấy đây không phải là thế giới thuộc về cô, cho nên cô luôn cảm thấy mỗi một câu nói của người khác đều đúng.
Nhưng có Mặc Hiên Sâm ở đây, cô sẽ không đi lệch.
Vì vậy, cô có chút cảm kích ôm lầy cổ anh, hôn một cái lên mặt anh, lại hôn một cái.
Hai người ngọt ngào một lúc trên sân thượng, Tô Hiểu Nhiên mới tâm trạng sảng khoái cùng Mặc Hiên Sâm trở về phòng họp.
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều đang ngồi ở đó, đợi hai sếp quay lại.
Tô Hiểu Nhiên đỏ mặt nhận lấy danh sách Giang Đạt Dũng đưa cho, đọc từng tên một, công bồ số tiền tăng lương.
Cuối cùng, sau khi đọc xong danh sách, cô nhìn bầu không khí nghiêm túc lạnh lẽo trong phòng họp, tự mình làm chủ nói thêm một điều: “Vì chúc mừng công ty hoàn thành đơn hàng lớn này, chiều nay mọi người có thể tan làm trước một tiếng.
Tối nay tôi sẽ để Giang Đạt Dũng tìm một nơi thích hợp, để mọi người ăn uống ca hát.”
Nói xong, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tô Hiểu Nhiên cưới híp mắt nói thêm: “Tôi và ông xã tôi sẽ không ở đó, mọi người cứ thoải mái đi.”
Trong phòng họp trở lên yên tĩnh.
Ngoại từ Tô Hiểu Nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều khóa chặt vào người Mặc Hiên Sâm.
Mỗi một nhân viên có mặt ở đây đều đã tạo lên chiến công lẫy lừng cho Mặc Hiên Sâm ở nước ngoài, nhưng phần thưởng mà Mặc Hiên Sâm cho bọn họ, từ trước đến giờ luôn chỉ có tiền tiền tiền.
Thật ra cũng có rất nhiều nhân viên mong chờ xây dựng đội ngũ của công ty để bọn họ có thể liên hệ tình cảm với các đồng nghiệp ở những nơi khác ngoài công ty.
Nhưng công ty không tổ chức, những người khác cũng không thể tổ chức được, cộng thêm thời gian bình thường của mọi người lại không cân xứng, hoàn toàn không tụ tập được.
Nhưn.
ông chủ chưa bao giờ có thói quen mời nhân viên ra ngoài chơi, bà chủ nhỏ này nói có tính không?
Mặc Hiên Sâm dựa vào xe lăn, nhìn cái đầu nhỏ đơn thuần ngây thơ của Tô Hiểu Nhiên, môi nhếch lên cười nhẹ: “Làm theo lời Tống giám đốc Tô nói đi.”
“Y&, Trong phòng họp vang lên tiếng hoan hô cực lớn.
Tô Hiểu Nhiên cũng bị loại cảm xúc phần khích này lây nhiễm, quay đầu phân phó Giang Đạt Dũng: “Lát nữa anh không có việc gì thì tìm một nơi, có thể ăn uống ca hát vui chơi, mọi chỉ phí đều tình vào tài khoản công ty.”
Giang Đạt Dũng có chút kích động: “Tống giám đốc Tô, nơi nào cũng được sao?”
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày suy nghĩ: “Ừm.
Nơi như Lâu đài Tím thì bỏ đi.”
Quá đất.
Giang Đạt Dũng cười ha ha: “Nhất định không phải nơi đắt như vậy.
Tống giám đốc Tô yên tâm.”
Nói xong, anh ta vậy mà không đợi được một phút lập tức ra ngoài đặt chỗ.
Tô Hiểu Nhiên nhìn thấy mọi người trong phòng họp đều nở nụ cười, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Cô quay đầu nhìn Mặc Hiên Sâm: “Ông xã, quyết định này của em có được không?”
“Rất giỏi.”
Anh giơ tay, xoa đầu cô.
Bởi vì “quyết định sáng suốt” này, Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiên Sâm được các nhân viên vui vẻ tiễn lên xe.
Sau khi Tô Hiểu Nhiên vẫy tay với các nhân viên qua cửa kính xe thì ngồi vào trong xe, thở dài một hơi.
“Mọi người đều rất nhiệt tình.”
“Bởi vì em là một Tống giám đốc tình cảm.”
Người đàn ông với tắm lụa đen che trên mắt cười nhẹ với cô: “Sao lại nghĩ đến việc để mọi người ra ngoài chơi sau khi tan làm chứ?”
Những năm nay, anh cũng thưởng cho nhân viên nhiều lần nhưng phần thưởng của anh, ngoại trừ tiền, thì chỉ có ngân phiếu.
Trong ấn tượng của anh, tiền chính là sự khẳng định của anh đối với nhân viên.
Anh thậm chí còn không biết, một bữa ăn uống ca hát chỉ tốn tầm máy chục triệu, sẽ khiến những tinh anh thu nhập mỗi năm hàng trăm tỷ sẽ vui vẻ thành như vậy.
Tô Hiểu Nhiên có chút xấu hỗ cười cười: “Bởi vì em là ủy viên học tập trong lớp mà, cho nên mỗi lần có điểm thi, đều là em đọc cho mọi người nghe.”
“Vừa rồi khi đọc danh sách đó em nghĩ lại lúc trước khi em đọc bảng điểm cho mọi người.”
“Mỗi lần thi xong, các bạn học trong lớp đều sẽ rủ nhau đi ăn uống ca hát, nói phải thả lỏng một chút, bởi vì khi học tập thật sự rất mệt.”
“Em nghĩ, những nhân viên mỗi ngày đều tăng ca chuẩn bị cho đơn hàng này, giống như các học sinh chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ vậy.”
“Thi xong, tất nhiên muốn thả lỏng một chút.”
Nói xong, cô bắt đầu ngước khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay cười hì hì với Mặc Hiên Sâm: “Cho nên em muốn để mọi người thả lỏng một chút.”
“Sếp chỉ tiền, bọn họ sẽ càng nguyện ý đi thả lỏng hơn.”
“Sau đó hai chúng ta cũng không đi, chúng ta mà đi, bọn họ sẽ không thể thả lỏng nỗi.” Cô nói rất nghiêm túc.
Mặc Hiên Sâm cười.
Anh giơ tay lên, xoa tóc đen nháy trên đỉnh đầu cô: “Tôi thu lại những lời tôi nói em không thích hợp làm Tống giám đốc lúc trước.”
“Nếu như em nghiêm túc, có lẽ còn giỏi hơn tôi nhiều.”
Anh hiểu chuyện làm ăn, cô lại hiều lòng người.
Tô Hiểu Nhiên ngắn ra, vội vàng lắc đầu như giã tỏi vậy: “Không có không có, vẫn là ông xã anh lợi hại nhất.”
“Em chẳng qua có ít kinh nghiệm khi đi học mà thôi.”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ: “Nếu có thể, tôi ngược lại muốn thử cảm giác học đại học là thế nào.”
Bởi vì mắt “không nhìn thấy”, hai chân lại không tiện lợi, cho nên từ khi mười ba tuổi, Mặc Hiên Sâm không đi học nữa.
Các khóa học, mọi năng lực của anh đều được quản gia đích thân mời giáo viên đến dạy trong biệt thự.
Thật ra có lúc, anh cũng rất muốn biết, cảm giác có một nhóm bạn cùng tuổi học cùng là thế nào.
Hai tay Tô Hiểu Nhiên âm thầm nắm chặt lại.
Trước khi kết hôn, cô đã biết, Mặc Hiên Sâm đã tự học ở biệt thự từ sau khi học cấp hai.
Hình như cô nhắc đến tâm sự của anh rồi.
Cô gái nhỏ cong môi: “Ông xã, thật ra đi học cũng không vui như vậy đâu.”
“Rất nhiều người, rất ồn ào.”
Mặc Hiên Sâm vẫn không nói gì, Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, nắm tay anh: “Thế này đi, ông xã.”
“Chúng ta cố gắng chữa sáng mắt cho anh.”
“Đợi khi mắt anh khỏi rồi, anh cùng đi học với em có được không?”
Trong mắt cô gái nhỏ, tràn đầy chân thành: “Thật ra em cũng rất muốn cảm nhận tình yêu vườn trường.”
“Ông xã, mắt của anh phải khỏi nhanh lên thôi.”.