Lúc Tô Hiểu Nhiên bị Đường Nhát Vi kéo vào trong xe taxi, trong tay còn đang cầm bút để kiểm tra lại phép tính.
Cô ngây người nhìn Đường Nhát Vi: “Để làm gì?”
“Bác tài, đến Lâu đài Tím.”
Sau khi xe khởi động, Đường Nhát Vi mới thở hắt một hơi, đem sự việc nói lại cho Tô Hiểu Nhiên.
Tô Hiểu Nhiên: …”
Cô không hề nghĩ tới, cô là người mời còn chưa đi, lớp trưởng tự nhiên đã mang toàn bộ mọi người trong lớp đến Lâu đài Tím liên hoan rồi.
Nhóm người này không nghỉ ngờ rằng cô sẽ tự nguyện bỏ tiền ra mời họ ăn hay sao?
Được rồi, đúng là cô cho họ leo cây là không đúng.
Nhưng sao có thể nghĩ đến…
“Cậu mau gọi điện cho Mặc Hiên Sâm đi.”
Đường Nhất Vi giục cô: “Bây giờ không có tiền không thể giải quyết được, để cho anh chàng đẹp trai của cậu trả tiền trước đã rồi nói sau.”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu, lật qua lật lại tìm trên người mới quay sang nói với vẻ mặt bát đắc dĩ: “Đi nhanh quá, không mang theo di động rồi.”
Đường Nhất Vi nhét điện thoại vào tay Tô Hiểu Nhiên: “Dùng cái này.”
Cô gái cầm di động trong tay nghĩ ngợi chốc lát: “Tớ không nhớ số điện thoại của anh ấy.”
Đường Nhất Vi: “…”
Hai cô gái không được rốt cuộc phải làm sao, xe đã sắp tới cổng của Lâu đài Tím.
“Phải làm sao đây?”
Đường Nhất Vi lo lắng như ngồi trên đống lửa.
Tô Hiểu Nhiên trực tiếp kéo cô đi về phía cổng lớn của Lâu đài Tím.
“Không có tiền, chúng mình đi vào cũng vô ích thôi.” Đường Nhất Vi nhắc nhở.
“Đứng ở bên ngoài cũng không phải cách.”
Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi: “Vào trong xem sao.”
Sau khi giải thích lý do đến Lâu đài Tím, cô lễ tân dẫn Tô Hiểu Nhiên cùng Đường Nhất Vĩ tới chỗ bạn cùng lớp đang ngồi trên gác lửng.
Cái này cũng không thể xem là gác lửng, mà là một tầng.
Đúng vậy, lớp trưởng dẫn theo cả lớp bao toàn bộ một tầng ở Lâu đài Tím.
Lúc này, âm nhạc trong hội trường rất sôi động, các bạn trong lớp còn đang nhảy nhót, ca hát, uống rượu vang.
Nhìn thấy cô lễ tân dẫn theo Tô Hiểu Nhiên cùng Đường Nhất Vi tới, lớp trưởng đắc ý nở nụ cười, vẻ mặt hèn mọn nhìn cô lễ tân: “Tôi nói rồi, bạn tôi nhất định sẽ đến.”
“Bạn tôi chính là cô chủ nhà giàu, sao lại tiếc chúng tôi vài trăm triệu được?”
Tô Hiểu Nhiên xiết chặt nắm tay.
Bọn họ hiển nhiên muốn cô trả tiền cho bọn họ.
Chưa kể cô vốn sẽ không định mời họ ăn uống đắt tiền như vậy.
Cho dù thật sự cô có quyết định như vậy, bọn họ cũng không thể bao hết cả một tầng, vui chơi nhảy múa hát hò khi cô không có ở đây được đúng không?
Căn bản là coi thường Tô Hiểu Nhiên.
Ở trong mắt bọn họ, cô chỉ là một cái máy rút tiền mà thôi.
Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, quay đầu liếc nhìn lễ tân: “Bọn họ tổng cộng tiêu hết bao nhiêu?”
“Hai tỷ tư.”
“Nếu tôi không trả nổi hóa đơn này thì sẽ như thế nào?”
Cô nhân viên lễ tân thản nhiên cười nói: “Chúng tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát bắt những người ăn uống miễn phí này, chờ bố mẹ họ mang tiền đến mới thả họ ra.”
Tô Hiểu Nhiên cười nhạt: “Vậy cứ báo cảnh sát đi.”
Một câu thốt ra khiến cả hội trường chốc lát im lặng.
Nhạc vừa tắt, mọi người cũng không hát hò, nhảy múa nữa.
Ngay cả người đang say sưa uống rượu, cũng nhanh chóng tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Cô nhân viên lễ tân còn sợ mình đang nghe nhằm: “Cô Tô, cô xác định, không trả tiền đãi các bạn cùng lớp?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt của Tô Hiểu Nhiên rất kiên quyết.
Trong hội trường bỗng ò lên.
Lớp trưởng không tin, nhìn chằm chằm Tô Hiểu Nhiên: “Chanh nhỏ, tại sao?”
“Cậu không phải là đã đồng ý với chúng tôi…”
“Tôi đồng ý mời các cậu ăn cơm, nhưng không đồng ý tới đây đúng không?”
Lớp trưởng nhíu mày, có phần tức giận: “Lúc chiều đã nói với cậu rồi, ở Lâu đài Tím, cậu cũng đã đồng ý.
Tô Hiểu Nhiên cười nhạt: “Lớp trưởng, cậu cũng biết rõ tôi từ nước ngoài về, không biết Lâu đài Tím là chỗ nào.”
Cô còn nghiêm túc nhớ lại chuyện lúc chiều: “Khi cậu nói xong về Lâu đài Tím, thì tôi đồng ý rồi.”
“Lúc sau các cậu liền ùa ra như ong vỡ tổ, không thầy một ai ở lại.”
“Các cậu thật ra cũng không có gì phải vội, chắc sợ tôi biết Lâu đài Tím là chỗ nào đúng không?”
Tô Hiểu Nhiên nghiêm mặt, cái đầu luôn đạt điểm tối đa bình tĩnh đến đáng sợ, nói: “Nếu tôi là người mời, như vậy chỉ phí cũng phải do tôi quyết định chứ.”
“Nói cách khác, cho dù đêm nay tôi thực sự mời mọi người đến Lâu đài Tím ăn cơm, như vậy, gọi món gì, ăn cái gì, đặt phòng nào, đều do tôi quyết định.”
Cô chậm rãi đi về phía bàn ăn chỉ còn lại cơm thừa canh cặn: “Các cậu sớm đã ăn xong rồi.”
“Là nhân vật chính của tối nay, đến một miếng tôi cũng chưa được ăn.”
“Tôi cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải trả tiền cho các cậu.”
Nói xong, cô hừ một tiếng, xoay người kéo Đường Nhát Vi rời đi.
Thật ra lúc trước đứng ở cổng, chúng tôi còn đang suy nghĩ xem phải giải quyết đống hóa đơn như thế nào cũng không thể đề bạn học cùng lớp bị nhốt trong này.
Nhưng lúc vào trong, cô đã không nghĩ như vậy.
Nơi này có hai mươi tám người.
Không một ai nghĩ tới khi nào cô đến, chỉ nghĩ đến việc cô phải đến trả tiền.
Cô cũng không coi tiền như rác.
Phút chốc cả lớp liền luống cuống.
“Hiểu Nhiên, cậu không thể như thế.”.
truyện teen hay
“Hiện tại trong lớp, cậu là người nhiều tiền nhất, chúng tôi đã ăn rồi, cậu không chịu trả tiền, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, đúng vậy.
Nhà tớ thật sự rất nghèo, hai mươi tám người này nếu chia ra mỗi người cũng phải hàng chục triệu, nhà tớ không có đủ.”
“Chanh nhỏ, cậu không thể lây oán trả ơn được, nhà cậu có lúc khó khăn, chúng tôi còn quyên góp ủng hộ, bây giờ…”
Không biết là ai nhắc tới bà nội của Tô Hiểu Nhiên, lúc bà nội nằm viện mọi người đã ủng hộ tiền.
Vi thế đám người này rốt cuộc cũng tìm được cái cớ để Tô Hiểu Nhiên phải trả tiền.
“Chanh nhỏ, các bạn trong lúc đó đã giúp đỡ lẫn nhau.”
“Chanh nhỏ, lúc cậu khó khăn mọi người đã giúp cậu, bây giờ cậu có tiền không thể quên ơn bọn tớ được.”
“Đúng vậy.”
Cả lớp đồng loạt lên liếng.
Đường Nhất Vi nhíu mày: “Sáu triệu kia của các cậu nói ra mà không biết xấu hỗ à?”
Bọn họ trong lớp trừ Tô Hiểu Nhiên, thật ra cũng không có ai nghèo khổ.
Những người này tiền tiêu vặt mỗi tháng đều mười lăm, mười sáu triệu, mỗi người chỉ ra không đến ba trăm nghìn quyên góp cho Tô Hiểu Nhiên, đương nhiên cảm thầy đây là đại ân đại đức, lớn đến nỗi tối nay ở Lâu đài Tím, Tô Hiểu Nhiên phải đãi họ.
Tô Hiểu Nhiên hừ một tiếng: “Các cậu không nói, tớ suýt quên mắt.”
Cô đưa tay về phía Đường Nhắt Vi: “Nhất Vi, cho tớ vay một ít tiền.”
Đường Nhất Vi nháy mắt hiểu được ý tứ của cô.
Cô lấy trong túi ra mười lăm triệu đưa cho Tô Hiểu Nhiên.
“Bốp” một tiếng, Tô Hiểu Nhiên đưa tay ném mười lăm triệu xuống bàn: “Đây là tiền tớ trả cho lòng tốt của mọi người đối với tớ lúc trước.”
“Tớ đi vội quá, không có mang theo tiền.”
“Còn có mười lăm triệu nữa, tối tớ về nhà sẽ chuyển vào tài khoản cho các cậu theo mức bình quân của mỗi người.”
“Mọi người quyên góp cho tớ sáu triệu, tớ dùng không đến một tháng đã trả cho mọi người ba mươi triệu, lãi suất đã rất cao rồi.”.