Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Dịch Quốc Thiên không được tốt lắm.
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, tiếp tục vẫy tay với anh ấy: "Đàn anh, mau tới đây".
Thậm chí cô còn cười trêu chọc: "Anh không muốn làm việc trong viện nghiên cứu sao?".
Hai tay Dịch Quốc Thiên đặt bên hông gắt gao siết chặt thành nắm đấm.
Anh ấy ghét những người cùng cấp bậc với Mặc Hiện Sâm.
Rõ ràng Mặc Thần Vũ không bằng mình, không chăm chỉ, không có cố gắng, không cầu tiến, ỷ vào điều kiện gia đình tốt có thể cưới người con gái mà anh ấy thích, tùy ý cũng có thể dồn anh ấy vào con đường chết, thậm chí còn có thể giúp anh ấy ngoại lệ tiến vào làm việc ở viện nghiên cứu mà bản thân hằng mơ ước.
Dịch Quốc Thiên biết, giờ phút này, nếu mình là người có khí thể mạnh mẽ, hẳn là nên từ chối.
Nhưng khí thế mạnh mẽ cũng không thể làm ra cơm ăn được.
Chỉ khi trở nên lớn mạnh rồi, mới có thể bàn tới chuyện tôn nghiêm.
Hít một hơi thật sâu, anh ấy chậm rãi đi tới trước mặt Tô Hiểu Ninh và Mặc Hiền Sâm.
Mọi cử động và biểu cảm của anh ấy đều bị Mặc Hiên Sầm nhìn thấy.
Tô Hiểu Nhiên là người đơn giản tốt bụng, không thể nhìn ra những đấu tranh không ngừng trong lòng của Dịch Quốc Thiên.
Nhưng anh có thể.
Từ trước tới này anh luôn yêu thích những người đàn ông trên người mang theo trọng trách mà nhẫn nhịn chịu nhục.
Giống như anh lúc trước vậy.
Trong ánh mắt của người đàn ông là một màu đen thăm thẳm được che giấu, trên gương mặt là nụ cười nhạt: "Mặc dù anh Dịch luôn có ý thù địch với tôi, nhưng vì thể diện của Hiểu Nhiên, tôi vẫn sẵn lòng tiến cử anh Dịch vào viện y học nghiên cứu"
Anh vung tay lên, lấy ra danh thiếp cá nhân đưa cho đối phương: "Sáng mai đem thứ này đến viện nghiên cứu báo cáo, sẽ có người sắp xếp cho anh."
Dịch Quốc Thiên cầm lấy tấm danh thiếp màu đen, cả người hơi run lên.
Anh ấy ngước mắt lên nhìn Mặc Hiền Sâm, ánh mắt có chút phức tạp.
Một lúc sau, từ trong kẽ răng người đàn ông mới nặn ra hai chữ: "Cảm ơn"
"Không cần"
Mặc Hiên Sâm xua tay: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn đàn em của anh đi."
"Cô ấy cảm thấy anh là một nhân tài, không thể để nó bị mai một ở quê của anh được, cho nên mới đặc biệt đến đây."
Tô Hiểu Nhiên vội xua tay: "Không, không, không.
Đàn anh, anh không cần cảm ơn em, thật ra chồng em mới là người đề nghị anh vào viện nghiên cứu."
Cô cười tủm tỉm nói: "Em làm sao có thể thông minh như vậy, có thể nghĩ đến chuyện để cho anh tới một nơi tốt như vậy".
Dịch Quốc Thiên trầm mặc.
Trong lời nói của Tô Hiểu Nhiên, thực ra cũng có lý do của cô.
Nếu không có Mặc Hiên Sâm nói, một cô gái quê mùa như Tô Hiểu Nhiên căn bản sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện dùng đặc quyền để cho mình được vào viện nghiên cứu.
Nhưng nghĩ đến đây, anh ấy lại muốn cười một tiếng: "Trước đây anh Mặc đã từng thông báo cho toàn bộ cơ sở chữa bệnh ở thành phố Lưu Sa không được nhận tôi, bây giờ lại chủ động đề nghị cho tôi vào viện nghiên cứu, là muốn bồi thường cho tôi sao?"
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày: "Ông xã của em không có đánh tiếng với mọi người."
Chuyện đàn anh Dịch bị Tân Kiến Trung đuổi việc không phải đã sớm rõ ràng rồi sao?
"Không có?"
Hàng mày của Dịch Quốc Thiên cơ hồ thành một đường thẳng: "Nếu như chỉ bị phòng khám của Trần Kiến Quốc đuổi việc, tôi cũng không phải đến bước đường quay về quê."
"Tôi từng bước đi tới hiện tại, không phải đều do anh Mặc đây tặng cho sao?"
Mặc Hiền Sâm cau mày.
Ông không chân đến mức đuổi cùng giết tận một bác sĩ nhỏ bé như Dịch Quốc Thiên.
Nếu anh thực sự muốn gây khó dễ cho Dịch Quốc Thiên, cũng sẽ có vô số cách, không cần thiết phải vòng vo như vậy.
"Ông xã"
Tô Hiểu Nhiên quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Mặc Hiện Sâm: "Chắc là anh Dịch hiểu lầm rồi"
"Không thể có chuyện hiểu lầm"
Dịch Quốc Thiên nheo mắt: "Những người đó rõ ràng đã nói với tôi, nhà họ Mặc đã cho người tới thông báo không cho phép bọn họ nhận tôi"
Mặc Hiền Sâm suy tư một chút: "Vậy thì đây không phải là hiểu lầm, đây là vụ bạn."
Dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì của người đàn ông trước mặt khiến Dịch Quốc Thiên gắt gao nghiến răng.
Anh ấy nói đều là sự thật, Mặc Hiên Sâm lại cho đó là hiểu lầm.
Anh ấy nói không phải hiểu lầm, Mặc Hiện Sâm lại cho là vu oan.
Rõ ràng chuyện này là do anh ta bày mưu tính kế, lại có thể bình tĩnh giả vờ như toàn bộ chuyện này không liên quan gì tới mình?
"Anh Mặc, chuyện anh sắp xếp là do anh sắp xếp, tại sao lại phủ nhận?"
Dịch Quốc Thiên gắt gao nghiến răng: "Cho dù anh thừa nhận, tôi cũng không thể làm gì được anh"
Mặc Hiên Sâm cười, tiếp tục nói: "Tôi không làm, tại sao phải thừa nhận?"
Nói xong anh liền quay sang cười nói với Tô Hiểu Nhiên: "Em cảm thấy như thế nào?"
Tô Hiểu Nhiên vừa mới nghi ngờ Mặc Hiên Sâm sẽ phải chịu thiệt thòi, giờ phút này, cô đương nhiên tin tưởng Mặc Hiên Sâm.
Vì vậy Tô Hiếu Nhiên mím môi, nhướng mày chân thành nhìn Dịch Quốc Thiên: "Đàn anh, trong này hẳn là có hiểu lầm" "Có lẽ bọn họ không muốn nhận anh vào làm cho nên mới bịa ra một lý do như vậy?"
Chồng cô nói không phải mình, chắc không phải anh.
Thái độ này của Tô Hiểu Nhiên khiến Dịch Quốc Thiên há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì đều không nói ra được.
Cuối cùng, anh ấy chỉ có thể nghiến răng nói: "Vẫn là anh Mặc đây có cấp bậc cao"
“Như nhau"
Mặt Dịch Quốc Thiên cuối cùng biến thành màu gan lợn.
Anh ấy cầm hành lý lên, ngay cả lời từ biệt cũng không nói, lướt qua Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiên Sâm rồi rời đi.
Trên bàn tay còn lại vẫn đang nắm chặt tấm danh thiếp mà Mặc Hiền Sâm đưa cho mình.
Đây là hy vọng của anh ấy cho tương lai.
Tô Hiểu Nhiên nhìn bóng lưng Dịch Quốc Thiên rời đi, bất đắc dĩ thở dài nói: "Ông xã, Đàn anh Dịch cũng hiểu lầm anh giống như em lúc trước."
Mặc Hiện Sâm cười nhạt, ra hiệu cho cô đẩy mình về nhà: "Không sao đâu"
"Những người không liên quan, cũng không muốn phải nhiều lời giải thích."
"Nhưng có liên quan tới em."
Tô Hiểu Nhiên chậm rãi đẩy xe lăn đi ra ngoài: "Em không muốn những người bạn của mình hiểu lầm anh"
"Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm"
Cô gái vừa đi vừa tính toán: "Em sẽ dành thời gian để tìm hiểu, sau đó nói cho Đàn anh Dịch biết là anh ấy đã hiểu lầm anh"
Lông mày của Mặc Hiền Sâm hơi nhíu lại.
"Quên đi, chuyện vô nghĩa".
Tô Hiểu Nhiên là người vô cùng cứng rắn: "Tại sao lại cảm thấy nó vô nghĩa?" "Ông xã, em biết rất rõ anh là người tốt bụng, sao lại không cho người ta biết?" "Cảm giác bị hiểu lầm là người xấu, thật không tốt chút nào." Mặc Hiên Sâm im lặng một hồi, cuối cùng cười nhạt: "Em là người đầu tiên nói tôi tốt bụng."
"Đó là bởi vì người khác không hiểu anh"
Người đàn ông lại nhếch môi cười nhạt: "Còn em, em cảm thấy em hiểu tôi?"
"Em cảm thấy, em so với những người khác hiểu anh hơn"
Ánh mắt Tô Hiểu Nhiên kiên định, kiên định như giọng nói của cô: "Cho dù bây giờ em không hiểu anh đủ nhiều, nhưng sau này em nhất định sẽ là người hiểu rõ anh nhất."
Người đàn ông mỉm cười: "Tại sao em lại chắc chắn như vậy?" "Bởi vì em là vợ của anh."
Giọng nói của Tô Hiểu Nhiên ngọt ngào mềm mại, giống như kẹo dẻo trộn với quá nhiều mật ong: "Em thề, cả đời sẽ luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh."
.